Bạch Hiểu Hiểu thấy Nhan Ôn khó chịu như vậy, trong lòng cũng rất cay đắng. “Chị Tiểu Ôn, chị đừng bận tâm, công ty đang xử lý, chắc sẽ nhanh chóng.
Nhan Ôn cười lắc đầu: “Chẳng sao cả, bọn họ nói sự thật mà thôi”
Cô càng như thế, Bạch Hiểu Hiểu càng lo lắng, đặc biệt sắp đến ngày bọn họ công khai tin tức kết hôn: “Bùng nổ tin tức như vậy sẽ ảnh hưởng đến cách nhìn của người nhà họ Giang đối với chị không?” “Ban ngày không có lịch trình gì chứ? Chuẩn bị xe, chị muốn ghé nhà họ Nhan một chuyển. Cô không thể để mặc Nhan Nhu ức hiếp và hủy hoại cuộc đời của mình, nếu như trước kia, cô có thể xem như chẳng xảy ra chuyện gì, nhưng hiện giờ khác rồi, cô không còn là một người, cô sẽ không để bất kỳ ai có cơ hội bắt bế Giang Tùy An. “Vậy có cần báo với boss không?” “Ừ, nhưng chị sang kia trước, chị không chờ nổi thêm một phút nào nữa.
Bạch Hiểu Hiểu lập tức điều tài xế tới và chở Nhan Ôn đi, sau đó ở lại khách sạn chuẩn bị ứng phó với đám phóng viên, thấy xe của Nhan Ôn rời khỏi, tâm trạng cô có sự phức tạp khó nói nên lời, so với nhà họ Nhan, hoàn cảnh gia đình của nhà họ Bạch cũng rất phức tạp, mỗi người đều hục hặc với nhau, vì lợi ích của bản thân mà không ngừng hãm hại người khác.
Chẳng lẽ trong gia tộc như vậy, chẳng hề có lấy tình thân sao? Rốt cuộc tham luyến quyền lực và tiền tài thế nào mới có thể thực hiện hành động ác độc đối với người thân của mình như vậy?
Nhan Ôn ngồi trên xe, đầu óc trống rỗng, cô chẳng suy nghĩ gì cả.
Nguyên nhân mà Nhan Nhu làm như vậy, cô hiểu rất rõ, bởi vì ông lão Nhan vừa tìm đến cô, vì vậy Nhan Nhu đã ngồi không yên.
Bất chấp tất cả phơi bày tin xấu năm xưa của nhà họ Nhan, cũng muốn ngăn cản Nhan Ôn trở về nhà họ Nhan.
Chỉ là xe lái đến nửa đường, thì tài xế nhận được cuộc gọi của Bạch Hiểu Hiểu, lập tức giảm tải tốc độ, đậu xe sát lề đường. “Sao vậy?” Nhan Ôn hỏi. “Chủ tịch Giang đang trên đường tới đây, anh ấy sẽ đích thân đưa cô tới đó.”
Rất nhanh, xe của Giang Tùy An đã đậu trước xe của họ, anh mở cửa xuống xe và nói với Nhan Ôn rằng: “Chúng ta đi cùng nhau, vừa vặn tuyên bố tin tức kết hôn.
Trường hợp đó thật đúng lúc.
Đối với nhà họ Nhan mà nói, ngày hôm nay đủ thay đổi tất cả mọi thứ.
Trong phòng khách rộng rãi sáng sủa, người nhà họ Nhan đều bị gọi tới, ông lão Nhan ngồi trên ghế sofa, nhìn đám con cháu nhà họ Nhan đang đứng trước mặt.
Chuyện phơi bày tin xấu trong gia đình không cần phải điều tra kỹ càng, do ai làm tất nhiên dễ dàng nhận thấy được.
Nhan Nhu bị phạt quỳ trên sàn nhà, chị em nhà họ Nhan đứng ở bên cạnh.
Ông Nhan bà Nhan đều tối sầm mặt mày ngồi ngay bên cạnh ông lão Nhan, không dám lên tiếng khuyên ngăn.
Trong các chị em nhà họ Nhan, Nhan Nhu là con đầu, sau đó là Nhan Trình, Nhan Ôn thứ ba, Nhan Kiệt thứ tư, từ sau khi Nhan Ôn rời khỏi, Nhan Nhu luôn giữ quyền khống chế cục diện trong các chị em, cô ta cũng là người thừa kế đầu tiên mà mọi người công nhận. “Tôi gọi mọi người tụ họp ở đây, chỉ muốn thông báo một điều, bắt đầu từ hôm nay, nhà họ Nhan của chúng ta lại ít đi một tiểu thư, tôi phải đuổi Nhan Nhu ra khỏi nhà họ Nhan!”
Ông Nhan vội vàng lên tiếng: “Ba..” “Con cầm miệng! Con không có quyền ngăn cản ba! Tất cả những thứ này đều do lỗi lầm năm xưa của con gây ra. “Ông nội, tại sao ông đối xử với cháu như thế? Cháu đã làm gì sai!” Nhan Nhu không phục ngẩng cao đầu: “Vì Nhan Ôn sao? Ông cưng chiều nó tới phải đuổi cháu gái ruột của ông ra ngoài ư?” “Cháu và Nhan Ôn chẳng khác biệt gì cả, hai đứa đều là cháu gái của ông, cháu hại nó hết lần này đến lần khác, ông có thể mắt nhắm mắt mở cho qua, nhưng lần này, cháu dám tung tin xấu của nhà họ Nhan ra ngoài? Cháu có suy nghĩ đến tương lai và danh dự của nhà họ Nhan không? Hành vi của cháu như thế, còn vọng tưởng ông giao nhà họ Nhan cho cháu ư? Nhà họ Nhan chúng ta, không có người thừa kế ngu ngốc như cháu!” “Cô ta không phải là cháu gái của ông, cô ta chỉ là một đứa con hoang!”
Bốp!
Ông lão Nhan chưa bao giờ đánh bọn họ, lần này, ông thật sự bị chọc tức nổi cơn tam bành.
Ông tát rất mạnh, khiến Nhan Nhu đang quỳ trên sàn đất nghiêng ngả sang một bên: “Ông nói thêm một lần cuối cùng! Hai cháu vốn chẳng có gì khác biệt, nhưng hành động hôm nay của cháu không xứng nhận được nửa phần tài sản của nhà họ Nhan!”
Nhan Nhu ôm chặt gò má đau đớn, ngẩng đầu nổi cơn bất bình, cô ta không phục!
Lúc bấy giờ, quản gia bước vào và nói với ông lão Nhan rằng: “Cô tư về rồi “Bảo cô ta cút đi! Cô ta không phải là người nhà họ Nhan!” Nhan Nhu đau khổ hét to. “Để nó vào đây.” Ông lão Nhan lườm Nhan Nhu, cầm cây gậy và ngồi trở về ghế sofa.
Từ khi Nhan Ôn rời khỏi nhà họ Nhan, cô chẳng trở lại đây một lần nào cả, dù cô chịu cực bao nhiêu ở ngoài kia, cũng chưa từng than thở nửa câu với người nhà họ Nhan, càng đừng nói đến chuyện xin xỏ sự trợ giúp của nhà họ Nhan.
Đối với nhà họ Nhan mà nói, từ lâu cô đã sống như không khí. Nhớ đọc truyện trên Truyện88.net để ủng hộ team nha!!!
Trong ánh mắt phức tạp của tất cả mọi người, Nhan Ôn xuất hiện bằng biểu cảm cực kỳ điềm đạm, đi vào nhà họ Nhan, khí chất trên người khác hẳn với khi cô rời khỏi nhà họ Nhan năm xưa.
Dường như đã thay đổi thành một người khác.
Nhan Ôn từng nhẫn nhịn chị em nhà họ Nhan sớm đã biến mất rồi.
Nhan Ôn bước tới bên cạnh Nhan Nhu, chào hỏi ông lão Nhan bằng tiếng gọi ông nội, sau đó lại chào hỏi ông Nhan bà Nhan... Thế nhưng lúc này, người nhà họ Nhan đều không thấu rõ ý đồ của cô.
Mọi người đều xem cô là người ngoài, nhưng chưa từng nghĩ, đây cũng chính là ngôi nhà của Nhan Ôn. “Trở về là tốt.” Ông Nhan nhìn ngắm Nhan Ôn, vô cùng cảm khái.
Nhan Ôn chẳng thèm phản ứng, mà chỉ nói với ông lão Nhan rằng: “Cháu đến để xử lý chuyện ân oán giữa cháu và Nhan Nhu, chẳng liên quan đến ai cả, ông nội, hi vọng ông đừng nhúng tay. “Tiểu Ôn, hai người là chị em mà!” Ông Nhan lên tiếng ngăn cản. “Được, ông hứa với cháu. Ông lão Nhan trực tiếp giơ tay, ngăn chặn ông Nhan tiếp tục lên tiếng, ông muốn xem thử Nhan Ôn xông pha ngoài kia bao nhiêu năm nay, rốt cuộc trưởng thành ra sao.
Vì vậy ông lựa chọn quan sát trong im lặng.
Nhan Ôn quay người, dưới tình huống mọi người đều không ngờ được, cô giơ tay vung một bạt tai cho Nhan Nhu.
Âm thanh đó vang vọng khắp phòng khách, vô cùng chói tai vang dội.
Nhan Nhu phẫn nộ trừng cô: “Cô điên rồi?" “So với tất cả sự ức hiếp của cô đối với tôi bao nhiêu năm nay, cú tát này không nặng chứ?” “Cô. Nhan Nhu nhìn cô chăm chú: “Chỗ này không còn là nhà của cô, cô còn mặt mũi gì về đây?” “Đúng vậy, nơi đây không còn là nhà của tôi, vậy thì sao nào? Cô có từng suy nghĩ, tại sao từ nhỏ đến lớn, ông nội chỉ xem trọng tôi, cô là trưởng nữ, nhưng mọi thứ đều thua kém tôi, người lớn càng yêu thích tôi, bạn bè thích gần gũi với tôi, còn cô thì sao? Tranh giành bao nhiêu năm nay, những thứ tôi sở hữu, cô sẽ không bao giờ cướp đi được.” “Chỉ cần tôi còn sống ngày nào, thì sẽ là cây ghim trong trái tim cô ngày nấy” “Nhan Nhu, dù tôi ở đâu, tôi đều sống tốt hơn cô, ngày tôi rời khỏi nhà họ Nhan, chưa từng có ý định quay trở lại, nhưng tại sao cô không biết điều? Cứ phải đẩy tôi một cú?” “Nếu cô tiếp tục giảm vào giới hạn của tôi, tôi thật sự sẽ trở về nhà họ Nhan, cướp sạch mọi thứ mà cô muốn.” “Tôi đến đây chính là để nói những thứ này, hãy sống tốt cuộc đời của mình, đừng quấy rầy tôi, nếu không, cô cũng sẽ giống như khi xưa tôi rời khỏi nhà họ Nhan, mất hết tất cả.