Mặt của Nhan Ôn chẳng hề có biểu cảm gì, chỉ có sự lạnh lùng.
Đôi mắt của cô lóe lên tia sắc lạnh, khiến người khác không dám nhìn thẳng vào cô, khí thế trên người cô cũng không nguy hiểm bằng Giang Tùy An, nhưng thể hiện sự kiên định và áp bức.
Cô không nói đùa.
Nếu Nhan Nhu không nghe lời cảnh cáo của cô, cô thật sự sẽ khiến Nhan Nhu hối hận suốt đời suốt kiếp.
Nhan Ôn không tiếp tục đếm xỉa đến Nhan Nhu, mà quay lưng cúi gập người chào ông lão Nhan: “Những tin tức đó sẽ biến mất ngay tức thì, ông nội hãy yên tâm, hôm nay, đã quấy rầy rồi.”
Dứt lời, Nhan Ôn liền quay người đi ra ngoài.
Thế nhưng... “Cháu rút lui khỏi giới giải trí, chuyện trước đây ông không truy cứu!” “Ông nội, ông biết cháu sẽ không làm như vậy, hôm qua cháu đã nói rất rõ ràng rồi. Nhan Ôn không quay người, giọng điệu xen lẫn vài sự chìm lắng. “Được... Nếu hôm nay cháu rời khỏi, ông không bao giờ cho cháu thêm một cơ hội nào nữa, cháu sẽ giống với Nhan Nhu, không còn là cháu gái của ông nữa!” Ông lão Nhan dừng sức nên gậy xuống sàn đất: “Nhan Nhu có lỗi, nhưng cũng không chứng tỏ cháu đúng! Nếu cháu không xuất đầu lộ diện trong giới giải trí, sẽ gây ra cục diện ngày hôm nay ư?” “Có thể ông đang hiểu lầm, cháu chưa bao giờ muốn khiến nhà họ Nhan mất mặt" “Chưa từng muốn? Hiện giờ cháu tham gia những cuộc đua kia, đóng quảng cáo, chẳng phải đang làm nhà họ Nhạn mất mặt sao!” Ông lão Nhan chẳng hề xem trọng nghề nghiệp diễn viên. “Nếu ông tiếp tục hiểu lầm, thì cháu cũng chẳng còn cách nào khác.
Lửa giận của ông lão Nhan bị Nhan Ôn đốt cháy: “Cháu có thể không đếm xỉa đến lời nói của ông, nhưng ngay cả ba mẹ ruột mà cháu cũng không nhận hay sao?” “Tiểu Ôn, trở về đi, dù sao chúng ta cũng là người một nhà, có chuyện gì hãy ngồi xuống từ từ nói?" Ông Nhan đứng dậy khuyên nhủ
Nhan Ôn lắc đầu.
Có những chuyện một khi cất ra bước đầu tiên, thì không còn cách quay đầu, vả lại, cô cũng không muốn trở về nhà họ Nhan. Ngay lúc Nhan Ôn chuẩn bị rời khỏi, bà Nhan nghẹn ngào lên tiếng. “Là tôi có lỗi với con nó, nó hận tôi, thà không có người mẹ như tôi. “Nếu tôi không sống trên cõi đời này, có thể gánh nặng trong lòng nó sẽ không nặng nề như vậy” Bà Nhan bịt mặt khóc lóc.
Ông Nhan vội vàng an ủi: “Tiểu Ôn sẽ không nghĩ như vậy, bà đừng nói như thế”
Ông lão Nhan thấy cảnh này, nhíu mày bảo rằng: “Hôm nay Nhan Ôn không đi đâu cả, ông sẽ phải người xử lý đống tin đồn đó, còn Nhan Nhu... không có lần sau, nếu không, ông thật sự sẽ đuổi cháu ra khỏi nhà.”
Nhan Ôn cúi thấp đầu, giọng điệu ảm đạm: “Xin lỗi, thưa ông nội, cháu sẽ không buông bỏ sự nghiệp đóng phim. “Sau này không cho phép cháu rời khỏi căn nhà này nửa bước!” Ông lão Nhan hét to, cho quản gia ngăn chặn Nhan Ôn: "Bây giờ cháu quay đầu vẫn còn kịp, làm thiên kim tiểu thư của nhà họ Nhan, không tốt hơn so với làm đào kép sao?”
Nhan Ôn không phản kháng, mà lạnh lùng quay người, đáp lời ông lão Nhan: “Ông nội, ông thật sự muốn dùng cách thức này để giữ cháu lại ư?”
Ông lão Nhan nắm chặt cây gậy, từ lúc Nhan Ôn đi vào tới nay, ông đã ý thức được rằng cháu gái trước mắt đã không còn là cô gái nhỏ bé để mặc kẻ khác ức hiếp của năm xưa nữa, cô ấy có ý chí kiên định, Nhan Ôn như vậy, liệu ông có giữ lại được không?
Nhan Nhu quỳ trên sàn đất, đau khổ nhằm nghiền đôi mắt, nghe lời ông lão Nhan níu kéo Nhan Ôn, trái tim cô ta đau nhói như bị xé nát. “Ông nội, ông cứ nhất định muốn cô ta trở về u?"
Nhan Nhu đứng dậy, ánh mắt liếc sang chiếc dao gọt hoa quả đang đặt trên bàn, từng bước tiến tới, nhanh chóng cầm lên và kề vào cổ của mình: “Nếu cháu muốn ông chọn một trong hai người thì sao?” “Nếu ông muốn Nhan Ôn trở về, vậy cháu chỉ còn một sự lựa chọn” “Cháu!” Ông lão Nhan run rẩy: “Cháu hãy bỏ dao xuống!”
Nhan Nhu nghiến chặt đôi môi, mắt tràn đầy hận thù: “Ông nội, cháu không nói đùa, căn nhà này, chất chứa cô ta, thì không thể chứa cháu!” “Cháu đang làm gì vậy!” Ông lão Nhan vội vàng sấn tới, túm lấy bàn tay của Nhan Nhu “Mau dừng tay!”
Nhan Nhu thấy ông lão Nhan lo lắng cho mình như vậy, nước mắt bỗng trào ra, bổ nhào vào lòng ông lão Nhan: “Trong nhà chúng ta có mấy đứa cháu hiếu thảo với ông vẫn chưa đủ ư? Tại sao nhất định phải để cô ta về đây? Bao nhiêu năm nay, cô ta vốn không xem chúng ta là người nhà, gia đình này đối với cô ta mà nói, vốn chẳng có ý nghĩa gì cả!” “Có chuyện gì có thể từ từ nói, cháu đừng làm chuyện dại dột” Ông lão Nhan suýt chút tức đến phát bệnh trở lại. “Ông nội, ông hãy hứa với cháu, ông đừng để Nhan Ôn trở về, nếu không cháu thật sự sống không nổi.
||||| Truyện đề cử: Đọc Tâm |||||
Nhan Nhu dùng phương thức này để uy hiếp ông lão Nhan, trong tình huống cấp bách, ông lão Nhan chỉ có thể gật đầu: “Được, ông hứa.
Trong thoáng chốc, gương mặt Nhan Nhu nở nụ cười trở lại, còn trái tim của Nhan Ôn đã chìm đắm vào biển cả lạnh lẽo thêm một lần nữa. “Tiểu Ôn, ba cho người tiễn con về trước, để hôm khác ba đón con về đây. Ông Nhan dường như cầu xin Nhan Ôn.
Thế nhưng...
Nhan Ôn đẩy tay ông ấy ra: "Không cần đầu, vẫn nên trông coi cô ta thật tốt đi, từ hôm nay, tôi và nhà họ Nhan chẳng còn quan hệ gì với nhau, nếu cô ta còn tiếp tục gây hấn với tôi, tự gánh chịu hậu quả. “Ông lão, chủ tịch của Đại Hoa đến rồi!” Sau khi Nhan Ôn nói hết câu, quản gia vội vàng đi vào thông báo. “Đuổi cậu ta đi!” Ông lão Nhan nghe thấy câu nói này, vô cùng tức giận. “Để anh ấy vào đây.” Nhan Ôn phản bác.
Quản gia chần chừ không quyết.. “Đây là chuyện riêng tư của gia đình chúng ta, nó một người ngoài liên quan gì trong đây?” “Được thôi, nếu không để anh ấy vào, cháu không ngại dùng chiếc dao gọt hoa quả chừa lại vết tích trên chiếc cổ của mình. Nhan Ôn lạnh lùng lên tiếng.
Ông lão Nhan bị câu nói này chặn họng không còn cách nào khác, chỉ có thể gật đầu, để quản gia dẫn người vào đây.
Thế nhưng Giang Tùy An không vào riêng một mình, mà dẫn theo mười vệ sĩ, đều mặc đồng phục tây màu đen, bầu không khí trong phòng khách nhà họ Nhan càng trở nên ngột ngat. “Chủ tịch Giang, cậu có ý gì?” Ông lão Nhan không khách sáo chất vấn Giang Tùy An, đối với người đàn ông cướp mất cháu gái mình, ông lão Nhan mâu thuẫn vô cùng.
Giang Tùy An không trực tiếp nghênh đầu với ông lão Nhan, mà đi đến bên cạnh Nhan Ôn: “Vẫn ổn chứ? Anh đến muộn rồi.
Nước mắt của Nhan Ôn lập tức tuôn trào, cô cúi đầu nắm lấy bàn tay của Giang Tùy An: “Ông xã... Dẫn em đi. “Được, anh giải quyết ngay." Giang Tùy An ôm cô vào lòng, vẻ mặt lạnh lùng đầy phẫn nộ. “Giải quyết? Ồ, đây không phải là nơi để cậu bung xõa, nhà họ Nhan chúng tôi không hoan nghênh cậu, xin cậu hãy buông cháu gái tôi ra, lập tức rời khỏi!” Ông lão Nhan quát nạt.
Thế nhưng Giang Tùy An chỉ lạnh lùng nhếch môi, nói thẳng rằng: “Tôi đến đón người nhà họ Giang đi, có vấn đề gì sao?” “Nó là cháu gái của tôi, trở thành người nhà họ Giang của các người từ khi nào!”
Giang Tùy An chẳng nói thêm câu nào thừa thãi, thẳng thừng lấy tấm giấy chứng nhận kết hôn ra: “Tôi là chồng của Nhan Ôn, cô ấy có phải là người nhà họ Giang không?”