Sau khi Mộ Dung Tịnh Nhã rời đi, Hứa Gia Lạc đưa Phó Tiểu Vũ về nhà, nhất thời đôi bên cũng không biết nên mở miệng nói gì.
Omega ngẩng đầu nhìn hắn, tựa như có gì đó muốn nói lại thôi.
Phó Tiểu Vũ, đừng hỏi.
Hứa Gia Lạc thầm cầu nguyện trong lòng. Hễ lần nào nhìn thấy Mộ Dung Tĩnh Nhã, thứ còn dư lại trong hắn chỉ là mỏi mệt cả về thể xác lẫn tâm hồn. Hiện giờ hắn thật sự không muốn thảo luận về chuyện này.
Ngay khi ấy, thông báo lịch ngày Dingtalk trên điện thoại của Phó Tiểu Vũ vang lên rất đúng lúc…
Là Vương Tiểu Sơn gửi tới, nhắc nhở y có cuộc họp video với nhóm Tình cuối sau nửa tiếng nữa.
“Á!” Phó Tiểu Vũ như tỉnh khỏi mộng, y sốt ruột nói: “Hứa Gia Lạc, chúng ta chỉ đưa máy tính về thôi, còn một số tài liệu vẫn còn để trong cốp xe của anh.”
“À phải, còn nửa tiếng nữa đúng không?”
Có một giây, Hứa Gia Lạc bỗng âm thầm cảm thấy may mắn. May vì Phó Tiểu Vũ là một người cuồng công việc, nên cuộc họp mới có thể hấp dẫn sự chú ý của y. Hắn thấp giọng nói: “Để giờ anh đưa thẻ xe đi lấy ngay đây, đừng lo lắng, sẽ đến kịp thôi.”
Hứa Gia Lạc không kịp đến một ngụm nước, hắn cầm thẻ xe Tesla rồi gọi một chiếc xe quay lại biệt uyển Quân Nhã.
Cũng may là hai người họ đều ở khu Bắc thành phố, nên đi đi về về cũng không mất quá nhiều thời gian. Có điều sau khi quay về, thời gian cũng đã rất gấp gáp. Phó Tiểu Vũ vội vàng thay một chiếc sơ mi màu trắng gạo, vì không kịp nên nửa thân dưới vẫn mặc chiếc quần ngủ của Hứa Gia Lạc, nom dáng vẻ khá lôi thôi.
Y ngồi trên bàn làm việc của Hứa Gia Lạc, sau đó hít sâu hai lần rồi nhanh chóng tiếng vào trạng thái công việc.
Cuộc họp hôm nay đúng là khá quan trọng, đồng thời cũng rất có ý nghĩa.
Ngay vào chủ nhật trước, khi Phó Tiểu Vũ khiến mình bị trật hông nơi sân bóng rổ, app Tình cuối chính thức đạt được mục tiêu 400 triệu lượt người dùng tương tác hằng ngày lúc cao điểm, vượt xa chỉ tiêu Q2 mà trước đó toàn bộ team đã đặt ra.
Mà đây chẳng qua chỉ là thành tựu đạt được chỉ sau hai tháng Tình cuối ra mắt, có thể nói nếu chỉ dùng từ chói mắt đã không đủ để hình dung tốc độ phát triển này.
Bởi vậy cuộc họp hôm nay không chỉ có tổng giám đốc Hạ Hành Tri của Lam Vũ – công ty phát hành tham gia, mà ngay cả người đang đang trong những tháng mang thai cuối cùng và đang nghỉ ngơi ở nhà họ Hàn là Văn Kha cũng dùng điện thoại tham dự họp.
Trái lại, vì trước đó đã xin nghỉ nên Hứa Gia Lạc không tham dự.
Đương nhiên phạm vi công việc của hắn hầu như thiên về nội bộ sản phẩm, hơn nữa chỉ chuyên phụ trách mảng tâm lý trắc nghiệm hợp tác với đại học M, nên cho dù là cổ đông hắn cũng lười phát biểu ý kiến.
Tâm trạng của hắn vốn không tốt, sau khi ngồi ở góc camera không quay tới nghe một chốc xong, hắn bèn đứng dậy rời khỏi.
Cách thiết kế căn nhà chung cư của Hứa Gia Lạc có phần theo phong cách Loft*, thế nên ngoại trừ phòng ngủ chính thì phòng khách và khu làm việc về cơ bản là thông với nhau. Chính vì thế lúc Phó Tiểu Vũ ngồi họp, y hoàn toàn có thể nhìn thấy Hứa Gia Lạc đang làm gì một cách rất thuận lợi.
*Loft là một phong cách nội thất được thiết kế hiện đại, với đặc trưng là tận dụng nguồn sáng tự nhiên nhờ các cửa sổ rộng lớn, màu sắc nhà tươi sáng và các phòng đều thông với nhau, không gian thoáng đãng rộng rãi…“Bây giờ điều đang bày trước mặt chúng ta không phải là vấn đề thành tích, mà là sau khi đạt được mức độ rất cao như thế này rồi, tiếp theo công ty phải làm thế nào để mở rộng cực kỳ nhanh chóng để thích nghi với hoạt động kinh doanh quan trọng này, cũng như nhu cầu rất cao của lượng người dùng tương tác hàng ngày. Tiểu Sơn…”
Lúc nói chuyện giọng điệu của Phó Tiểu Vũ vẫn luôn bình tĩnh và vững vàng. Y còn ra hiệu cho Vương Tiểu Sơn điều chỉnh cho ppt chung trên màn hình, đoạn dùng khóe mắt liếc một cái về phía phòng khách bên kia.
Alpha ấy đang dọn phân cho Hạ An.
Lúc hắn quay người xúc cát, chú mèo Ragdoll ngồi ngay ngắn xem, tựa như đang giám sát con sen của mình vậy.
Nhất thời Phó Tiểu Vũ quên mất mình còn tham dự họp video, trên mặt thoáng hiện nụ cười.
Sau khi dọn phân xong, Hứa Gia Lạc mới tới phòng bếp bắt đầu chuẩn bị rau củ cho món lẩu vào bữa tối.
Bởi vì Phó Tiểu Vũ thích ăn rau diếp ngồng, nên hai hôm trước khi đi chợ Alpha có mua hai cây tươi mơn mởn. Lúc này hắn đang dùng dao bóc lá héo và cắt hai cây diếp đó ra.
Hình như Hứa Gia Lạc không được tập trung cho lắm, hắn gọt được một nửa rồi đặt rau lên bàn, đoạn ngồi ngây người một lúc lâu.
“Được, tôi hiểu rồi.”
Phó Tiểu Vũ vừa nghe Hạ Hành Tri và Văn Kha phát biểu, vừa cúi đầu nhớ một vài suy nghĩ quan trọng. Y nghe một đoạn dài rồi ừ mấy tiếng, ngẩng đầu lên nói thêm: “Đúng vậy, đương nhiên phải tiến thêm một bước để mở rộng thị trường, nhưng nhất định phải xây dựng trong tình huống mà chúng ta hoàn toàn có thể bắt kịp, tuyệt đối không thể dùng tiền đập vào mua lưu lượng để rồi không bền vững…”
Lúc y đang nói chuyện, không biết Hứa Gia Lạc đi tới trước chiếc tủ trước bàn làm việc từ khi nào. Hắn quay người mở ngăn kéo thứ hai, đoạn lấy một gói thuốc lá từ bên trong ra, sau đó nhẹ nhàng đi về phía phòng ngủ chính.
Theo tiếng đóng cửa, Phó Tiểu Vũ bỗng thất thần một chốc.
Phòng ngủ chính là một không gian độc lập tách khỏi phòng khách, y không thể nào nhìn thấy Hứa Gia Lạc đang làm gì. Sự thay đổi này khiến cuộc họp ban đầu vốn rất bình thường bỗng trở nên dài đằng đẵng.
Hứa Gia Lạc lại định ra ban công hút thuốc nhỉ, y nghĩ.
“Được, bên tôi sẽ tìm người thu xếp thông báo tuyển dụng, ừ, có thể liên lạc bất cứ lúc nào.”
Rốt cuộc cũng đến lúc cuối buổi họp, Phó Tiểu Vũ tổng kết lại những bước tiếp theo trong chiến lược chính sách cho mọi người, sau đó nhanh chóng kết thúc cuộc họp.
Y sốt ruột đứng dậy đi về phía phòng ngủ chính, quả nhiên thấy Hứa Gia Lạc đang đứng ngoài ban công hút thuốc lá.
Không biết tại sao, mỗi lần ngồi trong nhà nhìn Hứa Gia Lạc đứng ngoài ban công, Phó Tiểu Vũ đều sẽ cảm thấy buồn bã.
Cách tấm cửa kính ngăn giữa phòng ngủ chính và chỗ này, thế giới của ban công tựa như một bể cá khổng lồ.
Alpha ngẩn người ở đó, hắn ngửa đầu nhìn lên bầu trời trên bể cá. Màn hình chiếc điện thoại hắn đang cầm trong tay đang lấp lóe mơ hồ, hình như đang chiếu gì đó.
Phó Tiểu Vũ im lặng một lúc rồi đẩy cửa kính ra.
Trong làn gió đêm xuân có thoảng hương hoa dìu dịu man mác từ bên đường lan tới.
“Daddy!” Vừa tới ban công, Phó Tiểu Vũ lập tức nghe thấy giọng nói đáng yêu của Hứa Nam Dật phát ra từ điện thoại của Hứa Gia Lạc: “Đây là kẹo hình trứng cho lễ Phục Sinh mà tụi con đến tiệm kẹo để làm nè! Con cho rất nhiều si rô lá phong, ăn sẽ bị dính răng!”
“Daddy, Aiden nói nó ngọt lắm, con cực kỳ muốn cho bố nếm thử đấy!”
“Daddy, con nhớ bố lắm, bố…”
Hứa Gia Lạc quay đầu lại thấy Phó Tiểu Vũ đi tới, bèn lặng lẽ tắt video đi, trong miệng vẫn ngậm điếu thuốc.
Ngoại trừ tiếng gió, cả ban công đều chìm trong yên tĩnh.
“Hứa Gia Lạc, anh…” Trong lòng Phó Tiểu Vũ cồn lên cảm giác khó nói thành lời.
“Anh không sao.” Dường như không cần y hỏi, Alpha đã quả quyết nói trước.
“Cha anh…” Phó Tiểu Vũ chần chừ một lúc, nhưng vẫn không nhịn được: “Cha anh và anh có chuyện gì thế?”
“Không sao cả.” Hứa Gia Lạc nhún vai lạnh nhạt nói: “Chẳng qua là một mối quan hệ cha con rất bình thường và tệ hại mà thôi.”
Thái độ của hắn rõ ràng là thế, hắn chỉ hời hợt nhả một hơ khói thuốc, nhưng thực ra lại hoàn toàn cứng ngắc né tránh những câu nói tiếp sau.
Thời gian qua giữa hai người họ có rất ít những cuộc đối thoại xa cách đến thế.
Có một khoảnh khắc, Phó Tiểu Vũ không biết mình thật sự có nên hỏi tiếp không. Y rất lạ lẫm với việc làm thế nào để kiểm soát các mối quan hệ giữa người với người, đến mức y lại càng thêm vụng về khi đối mặt với sự lạnh nhạt có chủ đích của người mình thích nhất.
Hoàng hôn đang dần nhường bước cho đêm tối, sắc trời chuyển từ màu vàng cam sang màu xanh đậm u buồn.
Nếu như chốn này là bể cá, vậy thì có lẽ đây chính là một bể cá kỳ quái. Có lẽ người ngoài nhìn vào sẽ cảm thấy bên trong là hai con cá kỳ lạ đang trò chuyện cùng nhau.
Rốt cuộc Phó Tiểu Vũ cũng nhẹ nói: “Hứa Gia Lạc, cái lần đó… Hồi đêm năm mới ấy, anh đã đoán đúng toàn bộ mọi chuyện về gia đình em, anh còn nhớ chứ?”
“…Nhớ.”
“Vậy cũng để em đoán anh nhé?” Omega quay đầu sang nhìn Hứa Gia Lạc.
Ánh mắt của Phó Tiểu Vũ nghiêm túc là thế.
Bờ môi đang ngậm điếu thuốc của Hứa Gia Lạc khẽ run rẩy. Về nguyên tắc, hắn không có cách nào từ chối, chuyện này không công bằng, thậm chí còn là ti tiện.
Nhưng hắn…
“Đừng đoán, Phó Tiểu Vũ à.”
Đốm lửa bay lên đánh tách một cái. Hứa Gia Lạc bỗng nở nụ cười. Nhưng có lẽ đó là một nụ cười rất buồn bã, trong đó còn vương chút yếu đuối bất lực.
“Em vẫn cứ hỏi thẳng anh đi.” Hắn nói.
“Anh bảo… Ngài Mộ Dung khiến người cha Alpha của anh phải đau lòng. Có chuyện gì xảy ra vậy?”
Lúc nào Phó Tiểu Vũ cũng hỏi một phát trúng ngay vấn đề. Dường như bất cứ lúc nào y cũng có thể sắc bén đến như thế, cho dù là khi cần chầm chậm tới gần để thổ lộ tâm tình, y cũng chẳng hề ôn hòa.
Y đâm một kiếm tới, đâm thẳng vào chỗ đau đớn nhất.
Hứa Gia Lạc đứng trong gió trì hoàn một lúc, cuối cùng cũng khàn giọng đáp lời: “Người cha Alpha của anh tên là Hứa Lãng, ông ấy là một Alpha cấp B.”
Câu mở đầu của hắn có đôi chút quái lạ. Phó Tiểu Vũ vô thức “Ừ” một tiếng, nhưng y lập tức ngẩng phắt đầu lên, và nhận ra bất ngờ trong đó –
Alpha cấp B và Omega cấp S, kém hai cấp.
Đây là một kết hợp cực kỳ hiếm thấy.
“Thật ra mặc dù việc Alpha thấp cấp hơn Omega của mình rất hiếm thấy, nhưng cũng không phải là không có. Chỉ là trên thế giới này có quá ít Omega cấp S, đến mức có rất ít người biết rằng sau khi Omega bị Alpha thấp hơn mình hai cấp ký hiệu, người đó thậm chí có thể không bị ký hiệu trói buộc.”
Nói đến đây Hứa Gia Lạc ngừng lại một chốc mới thấp giọng nói tiếp: “Nghe cũng không phải là chuyện xấu, đúng không?”
Phó Tiểu Vũ không đáp lời, y lo lắng nhìn Alpha bên cạnh: “Sau đó thì sao?”
“Thật ra theo một ý nghĩa nào đó, cha tôi, Mộ Dung Tịnh Nhã là một Omega đã thành công giải phóng chính bản thân mình. Ông ta không chỉ thông qua hôn nhân để phóng thích mình khỏi xuất thân vốn có, mà còn hoàn toàn thả tự do cho dục vọng của mình trong mối quan hệ AO.”
Hứa Gia Lạc lạnh nhạt nói tiếp: “Ông ta hoàn toàn không bị pheromone của Hứa Lãng áp buộc, bởi vậy dù là một Omega đã bị ký hiệu, ông ta vẫn có thể… Thích một Alpha khác.”
“Năm ấy tôi mười bốn tuổi, có lẽ lúc đó là mùa đông, trước hoặc sau năm mới gì đó, Mộ Dung Tịnh Nhã bận rộn không ở nhà. Hứa Lãng nhớ ông ta lắm, mà thực sự cũng không nhịn được nữa, thế nên mới xách đàn violon dẫn tôi đi đón Mộ Dung Tịnh Nhã. Trước đó ông ấy đã luyện khúc “Träumerei”, thế nên muốn dành tặng cho Omega của mình một bất ngờ. Vậy là ở cửa chính công ty… Đã bất cẩn nhìn thấy…. Khi Mộ Dung Tịnh Nhã xuống xe đang nắm tay một Alpha khác.”
“Ông ta ngoại tình.”
Hứa Gia Lạc cười thê thiết, đoạn ngẩng đầu lên phà một hơi thuốc: “Cha tôi, một Omega bị ký hiệu đã ngoại tình.”
__________________
Hết chương 58.