Đương nhiên y là người được bảo bọc bởi lớp tường đạo đức cứng rắn. Quá khứ của Phó Cảnh đã từng hằn một vệt nhục nhã trong đời y, nên Phó Tiểu Vũ còn cho rằng nghe được chuyện “Ngoại tình” này sẽ khiến mình vô cùng phẫn nộ.
Nhưng trên thực tế, y chỉ cảm thấy xót xa quá đỗi.
Có một số lúc, con người chẳng thể nào lý giải được chính cảm xúc của mình.
Cảm xúc không phải là báo cáo doanh thu, có thể chia thành mục 1, 2, 3. Nếu có, thì chỉ là một mảng màu xám hỗn độn.
“Về sau… Thì sao hả anh?” Phó Tiểu Vũ thở một hơi thật dài rồi nhỏ giọng hỏi.
“Về sau Hứa Lãng đưa anh về quê cũ Cẩm Thành, ông ấy ở đó cho đến tận bây giờ.”
“Hơn mười năm rồi mà họ vẫn không ly hôn sao?”
“Không. Hứa Lãng có nghĩ đến chuyện đó, nhưng Mộ Dung Tịnh Nhã không đồng ý. Thế là hai người họ dần biến thành ở riêng, và rồi cha anh không còn nhắc lại chuyện ly hôn nữa. Sau này Mộ Dung Tịnh Nhã cắt đứt với Alpha kia, mỗi kỳ phát tình nhất định ông ta đều sẽ trở lại bên cạnh Hứa Lãng. Đó là ăn năn ư? Anh cũng không biết nữa. Anh không muốn nhìn thấy Mộ Dung Tịnh Nhã, mỗi lần ông ta về nhà anh đều tránh đến nhà bạn.”
Giọng Hứa Gia Lạc khàn đặc: “Ông ấy là một người cha tốt, anh đang nói Hứa Lãng. Thật ra anh không biết qua ngần ấy năm liệu ông ấy có thật sự tha thứ cho Mộ Dung Tịnh Nhã hay chưa nữa.”
Bầu trời đã đen kịt, thưa thớt vài ánh sao lấp lóe.
Nói xong câu đó, Hứa Gia Lạc bất chợt cùng lâm vào trầm mặc với Phó Tiểu Vũ.
Hắn nhớ đến những năm tháng ở Cẩm Thành…
Hứa Lãng chưa bao giờ bỏ một buổi họp phụ huynh nào của con trai mình, dù cho Hứa Gia Lạc có nghịch ngợm bị giáo viên phê bình trước mặt mọi người ông vẫn chỉ cười híp mắt lắng nghe;
Hứa Lãng sẽ dẫn hắn và bạn bè cùng đi câu cá, đi leo núi, đi bơi, sau đó còn để nước ướp lạnh trong xe cho mọi người để giải khát vào mùa hè;
Hứa Lãng sẽ nói về những cậu bạn trai nhỏ của Hứa Gia Lạc, sau đó cho hắn hay, lúc yêu đương càng phải làm một người lương thiện hơn nữa.
Hứa Gia Lạc đã từng hy vọng Hứa Lãng có thể ly hôn với Mộ Dung Tịnh Nhã. Lúc tuổi dậy thì phản nghịch nhất, thậm chí hắn đã từng căm hận Hứa Lãng vì ông ép dạ cầu toàn và hèn mọn.
Người đàn ông này đã đánh mất tất cả tôn nghiêm của Alpha chỉ bởi vì tình yêu.
Hứa Gia Lạc chọn cách gọi thẳng tên của Hứa Lãng để tỏ thái độ không tôn trọng người cha Alpha của mình.
Thế nhưng, những phẫn nộ căm uất của tuổi xuân xanh rồi cùng dần trôi đi.
Mấy năm qua ở Mỹ, hắn rời xa Mộ Dung Tịnh Nhã, cũng rời xa người cha Alpha dịu dàng điềm đạm mãi dừng chân ở thị trấn nhỏ ấy.
Hắn kết hôn, có cục cưng Nam Dật, và xây dựng gia đình của mình.
Sau khi làm cha, hắn thường xuyên nhớ đến quãng thời gian hồi cấp hai. Khi đó hắn hay ngồi trên ghế sô pha với Hứa Lãng, hai cha con cùng xem “Bố già”.
Hắn nghĩ, có lẽ trong lòng Hứa Lãng, việc làm cha còn quan trọng hơn bất cứ điều gì, thế nên dù gia đình đã lung lay sắp đổ sập, ông vẫn dùng hết sức để bảo vệ, đây chính là tinh thần trách nhiệm của một Alpha.
Hứa Gia Lạc thường xuyên gọi điện thoại cho Hứa Lãng, hỏi thăm chút hoa cỏ ở quê, hỏi Hạ An nặng mấy cân rồi. Hắn vẫn luôn gọi thẳng tên của cha mình: “Hứa Lãng, cha vẫn khỏe chứ?”
Rốt cuộc hai tiếng đó đã biến thành một thói quen đặc biệt mà thân thiết giữa cha con họ.
“Hứa Lãng là một người cha tốt.”
Hứa Gia Lạc thấp giọng lặp lại lần nữa.
“Buồn cười lắm, xưa nay ông ấy chưa từng treo hai chữ người cha trên miệng, nhưng ông ấy lại là một ông bố tốt. Còn Mộ Dung Tịnh Nhã, cho đến bây giờ ông ta vẫn không hề hoàn thành nghĩa vụ làm cha, nhưng lúc nào cũng yêu cầu người khác phải làm được.”
Nói đến đây Alpha nở một nụ cười mai mỉa: “Thật ra anh không có yêu cầu gì với mình, cũng chỉ hi vọng cả đời này sẽ không trở thành dạng người như Mộ Dung Tịnh Nhã.”
“Hứa Gia Lạc, anh sẽ không như thế đâu.”
Phó Tiểu Vũ vẫn luôn im lặng đột ngột ngẩng đầu nói.
“Ừm.”
Hứa Gia Lạc vừa hút thuốc vừa lên tiếng.
Trong khoảnh khắc đó, Phó Tiểu Vũ bỗng cảm thấy khó chịu, khó chịu vì mình ăn nói vụng về đến thế.
Lúc nào Hứa Gia Lạc cũng bất cần đời và chán nản, nhưng cái bất cần đời của hắn lúc bình thường sẽ giống nhân vật gây cười trong manga Nhật Bản, có đôi khi khiến người ta không biết hắn có đang nói đùa hay không.
Cho đến giờ phút này, Phó Tiểu Vũ mới nhận ra thực chất từ tận sâu bên trong lòng của Alpha ấy là nỗi bi quan xám xịt và cảm giác cô độc.
Gió đêm thổi lướt qua.
Phó Tiểu Vũ chẳng cưỡng đặng lòng, y kéo Hứa Gia Lạc đang tựa lên lan can vào lòng mình.
Đó là một động tác rất lúng túng. Alpha cao hơn y mấy centimet, thế mà y lại không biết tự lượng sức mình, định ôm người ấy để hắn tựa lên ngực mình.
Nhất thời, cả hai đều vướng víu tay chân không biết đặt ở đâu cả.
“Khụ.”
Hứa Gia Lạc ho một tiếng, đoạn cười nói: “Em làm gì thế hả Phó Tiểu Vũ? Thấy anh đáng thương quá nên định cho anh một cái ôm an ủi sao?”
Hắn cố ý dùng giọng điệu trêu chọc để làm loãng bầu không khí vừa rồi.
Cho đến bây giờ hắn không phải là người yếu đuối, càng không muốn để cảm xúc bi quan dây dướng giữa hai người quá lâu. Cuộc đời có rất nhiều phiền muộn, có thể nói ít được bao nhiêu thì hay bấy nhiêu.
“Ừm.”
Nào ngờ Phó Tiểu Vũ lại không tiếp nhận, y vô cùng nghiêm túc nhìn hắn.
Thế là Hứa Gia Lạc vốn định dùng công phu lướt nước nhẹ nhàng rời đi này bỗng lặng ngắt.
Sau một hồi im lặng, hắn phối hợp với Phó Tiểu Vũ, khẽ khom lưng xuống tựa đầu vào vai Omega dù có hơi khó chịu.
Hương Tử la lan thơm nức khôn nguôi trong đêm vắng.
Đây là lần đầu tiên Hứa Gia Lạc tựa lên ngực một Omega với tư thế gần như dựa sát rạt vào nhau.
Trong ký ức của hắn, dù là Mộ Dung Tịnh Nhã cũng chưa từng ôm ấp hắn như thế.
“Hứa Gia Lạc.” Phó Tiểu Vũ ôm cổ hắn rồi nhẹ nhàng vuốt ve tóc: “Đừng buồn nữa nhé, em sẽ giúp anh.”
Có thứ cảm giác an toàn vừa lạ lẫm vừa to lớn bỗng chợt cuốn lấy Hứa Gia Lạc.
Điều này khiến hắn cảm thấy chun chút xấu hổ, bèn vô thức định ngắt lời: “Em có đói bụng không hả Phó…”
“Hứa Gia Lạc.” Phó Tiểu Vũ ngắt lời hắn, nói khẽ: “Em là bạn trai của anh hả?”
Hình như đây không phải là nguyên văn của hắn nhỉ?
Hứa Gia Lạc nhắm mắt lại rên khẽ một tiếng: “Là anh thấy em không trả lời Ôn Hoài Hiên nên mới cướp lời đó.”
Phó Tiểu Vũ im lặng.
Khi đó y chần chừ thật ra chủ yếu là lo Ôn Hoài Hiên sẽ nói với nhà mình. Nhưng vào lúc này, y đã hoàn toàn không còn tâm trí nghĩ đến cái đó nữa rồi.
“Vậy…” Thế là y lại cố chấp đổi góc độ khác để hỏi: “Hứa Gia Lạc, có phải anh cũng thích em rồi không?”
Mẹ kiếp Phó Tiểu Vũ.
Chứ không thì sao hả?
Ngẫm lại sự hăng hái lúc trên giường của hai người trong những ngày qua, Hứa Gia Lạc bỗng có cảm giác “Bị nghẹn”.
“Ừm.” Đầu tiên hắn còn cố ý nói rất bình thản: “Là… Rất thích.”
“Em cũng thích anh lắm.” Hứa Gia Lạc cảm nhận được Omega ôm mình càng chặt hơn, giọng nói cũng nhuốm vẻ kích động vì vui sướng: “Thích lắm lắm, mỗi một ngày được ở bên anh em lại càng thích hơn một chút. Lúc anh buồn bã, hãy cứ để em giúp anh nhé.”
Những lời âu yếm của giám đốc Phó có đôi phần quê mùa, nhưng Hứa Gia Lạc bỗng dưng cảm thấy người mình nhũn mềm…
Tư thế khom người tựa vào Omega thấp hơn mình một chút này nom thật kỳ lạ, nhưng thực ra lại hạnh phúc và bình an tột cùng.
Thế là, trên tinh thần cùi không sợ lở, hắn cũng trở nên sến hơn.
Trong cuộc đời này, không ngờ Hứa Gia Lạc lại có ý muốn làm nũng với Omega, hắn khàn giọng nói: “Tiểu Vũ, ôm lâu hơn một chút nhé.”
Ôm lâu thêm một lúc, chuyện này có đúng không nhỉ.
Thực ra ngay chính Hứa Gia Lạc cũng cảm thấy thái quá.
Nhưng Phó Tiểu Vũ lại nở nụ cười dịu dàng, đoạn nói nhỏ: “Được.”
Nói đoạn y rút điếu thuốc trong tay Hứa Gia Lạc ra, rồi nhìn lên bầu trời đêm và điềm tĩnh rít một hơi, sau đó dụi tắt vào lan can.
….
Ôm nhiều thêm một chút, nhưng không ôm quá lâu.
Một phần là vì eo của Phó Tiểu Vũ không thể đứng quá lâu, một phần khác là do Vương Tiểu Sơn gọi Dingtalk tới trước khi tan làm để xác nhận tiến độ công việc.
Khi tiếng chuông Dingtalk vang lên, khuôn mặt già nua của Hứa Gia Lạc không khỏi đỏ bừng bừng. Hắn lập tức đứng thẳng lại và nói một cách qua loa: “Anh đi bật bếp nấu lẩu đây, em cứ nói chuyện đi nhé.”
Vương Tiểu Sơn báo cáo một lô một lốc công việc, Phó Tiểu Vũ vừa nghe vừa quay về nằm xuống giường trong phòng ngủ.
Trải qua cái ôm lúc nãy, Hứa Gia Lạc đã ổn hơn, mà tâm trạng của Phó Tiểu Vũ cũng tốt hơn nhiều. Lúc nghe báo cáo công việc y còn lắc lư chân một cách nghịch ngợm.
“Sếp ơi,” Vương Tiểu Sơn báo cáo xong thì rốt cuộc không nhịn được nữa: “Hôm nay anh tham dự họp video ở đâu đấy ạ, sao cảnh vật cứ lạ lạ.”
Vừa nãy trong cuộc họp cậu ta đã cảm thấy giám đốc Phó không thích hợp lắm, có đôi khi đang họp lại nở nụ cười khó hiểu. Vả lại giữa chừng trong ống kính còn xuất hiện một bàn tay của người đàn ông khác trong vòng một giây, hình như người đó đặt chén trà vào tay giám đốc Phó.
Hết thảy những manh mối nhỏ xíu đó đều không thoát khỏi tầm mắt của người có N lần yêu đương như Phó Tiểu Sơn.
Cậu ta nhịn hồi lâu, cuối cùng vẫn không kìm được –
Thế nên muốn hỏi.
“Cậu bận tâm đến nhiều thứ không liên quan đến công việc như thế làm gì?”
Quả nhiên là bị mắng rồi kìa.
Phó Tiểu Vũ lạnh lùng nói: “Công việc trong tay cậu xong hết chưa?”
“Ơ…”
Làm gì có lúc nào làm xong việc cơ chứ. Vương Tiểu Sơn thầm oán trong lòng, nhưng đầu óc cậu ta nảy số rất nhanh, lập tức nói ngay: “Sếp, em cũng đang lo lắng cho công việc đấy chứ ạ. Một đống lớn tài liệu đang chờ anh ký đấy, trong đó có mấy bản cần gấp vào ngày mai rồi. Mấy thứ đó không thể nào gửi từ xa được, thế nên ban đầu em còn định tan làm đến nhà tìm anh đấy.”
Thực ra trợ lý Vương nói cũng không sai.
Phó Tiểu Vũ biết mấy ngày qua dù là bên tập đoàn IM hay công ty Tình cuối nhất định đã chồng chất rất nhiều tài liệu cần ký tên, có lẽ những mục cấp bách cũng không ít.
“Hừm…”
Phó Tiểu Vũ nhíu nhíu mày, thật ra hẹn Vương Tiểu Sơn ra quán cà phê bên ngoài ký tên cũng không phải là không được…
Nhưng một mặt hôm nay đã chịu khổ nhiều rồi, quả thật y khá mệt mỏi, eo cũng không dễ chịu, không muốn cử động.
Một mặt khác, hôm nay quan hệ giữa y và Hứa Gia Lạc đã khác rồi.
“Cậu ăn cơm chưa?”
Phó Tiểu Vũ hỏi: “Nếu chưa ăn thì đến nhà Hứa Gia Lạc ăn đi, tôi thuận tiện ký tên luôn.”
“Được ạ – Aaa??” Tiếng ạ nhẹ cuối câu của Vương Tiểu Sơn lập tức trở nên cao vút: “Anh Hứa? Sếp Phó ơi anh đang ở nhà anh Hứa ạ?”
“Nhanh lái xe đến đây đi, ăn lẩu.”
Phó Tiểu Vũ nói qua loa. Y không giải thích, cũng không trả lời câu hỏi của Vương Tiểu Sơn, chỉ cương quyết nói một câu: “Mỗi cậu đến thôi, đừng nói cho ai cả.”
Đương nhiên y biết Vương Tiểu Sơn sẽ không dám nói lung tung.
Vương Tiểu Sơn khác với nhóm Hồ Hạ.
Từ khi tốt nghiệp cậu ta đã đi theo y, hai người đều là Omega, Vương Tiểu Sơn cũng đã giúp đỡ y rất nhiều trong đời sống. Quan hệ giữa hai người họ thân mật hơn so với cấp trên cấp dưới rất nhiều.
Mặc dù trong công việc Phó Tiểu Vũ luôn kỹ lưỡng và không nể tình, nhưng hình như Vương Tiểu Sơn cũng ít nhiều có phần thân thiết. Bình thường hễ yêu ai cậu ta sẽ nói cho y “Sếp ơi em lại tìm được bạn trai rồi.”, còn thất tình cái lại bày vẻ mặt buồn rười rượu nói: “Anh ơi em tiêu rồi em không ổn em vẫn muốn khóc.”
Phó Tiểu Vũ cau mặt nghe. Nhìn thì y có vẻ không kiên nhẫn, nhưng thực ra lại vẫn luôn khá tò mò…
Cậu trợ lý của mình hình như rất được Alpha yêu thích.
Mà cho đến giờ, y không có gì để chia sẻ với Vương Tiểu Sơn. Mặc dù y là sếp, y không cần và cũng không nên chia sẻ, nhưng thực ra y cũng chẳng có chuyện yêu đương nào có thể nói.
Lần này đã khác, y không có bạn, Hàn Giang Khuyết đang hôn mê, Văn Kha lại mang bầu.
Y cũng không biết nên chia sẻ chuyện này với ai, đến mức khi vui vẻ nhất người duy nhất có thể nghĩ đến lại là Vương Tiểu Sơn.
“Đến ăn lẩu đi.”
Lúc nói ra câu này, Phó Tiểu Vũ có hơi đắc ý không nói thành lời.
__________________
Hết chương 59.