Làm con trai cũng không thể quá bị động, một bàn tay giữ ót Mạc Thanh Ngải, tiến quân thần tốc khiêu khích cảm giác của cô, so với Mạc Thanh Ngải thuộc kiểu nước chảy đá mòn (nhẹ nhàng), Nhan Hàn Thành lại là kiểu củi khô lửa bốc (mãnh liệt).
Sau một lúc lâu, Mạc Thanh Ngải đẩy Nhan Hàn Thành ra, che đôi môi sưng đỏ, cô làm sao thế này? Đáng chết, nhất định Nhan Hàn Thành lại nói cô phóng đãng, lòng cô không cứng như thép vậy đâu.
Nhìn dáng vẻ buồn cười của Mạc Thanh Ngải, Nhan Hàn Thành kéo tay cô xuống, gỡ đi chiếc mặt nạ, dịu dàng nói: "Mạc Thanh Ngải, anh thừa nhận lần này là anh sai rồi, anh đã gặp Thiên Dục."
Mạc Thanh Ngải chấn động, cuối cùng cô cũng hiểu sự khác thường của Nhan Hàn Thành, cảm giác chua xót trào dâng, cô cắn môi, giọt nước mắt bất tri bất giác chảy xuống, là uất ức hay là vui vẻ? Cô cũng không rõ lắm, Nhan Hàn Thành chưa bao giờ giả tạo trước mặt cô, lần này giả tạo lâu như vậy đã sắp đạt đến cực hạn, nhưng...
"Anh là đồ đáng chết! Anh cho là chỉ cần một câu nhận lỗi của anh thì tôi sẽ thoải mái nói, Nhan Hàn Thành, không sao, em tha lỗi cho anh? Buồn cười! Cái gì gọi là đã gặp Thiên Dục, anh dựa vào đâu mà gặp nó, dựa vào đâu, ai cho phép hả? Anh gặp nó là nhận mình sai, anh sai cái gì? Nói cho anh biết, Mạc Thanh Ngải tôi không cần anh thương hại, con là của tôi, tôi làm gì cũng không oán không hận, không hi vọng xa rời là anh cho tôi một câu anh sai rồi, tôi ghét anh nói câu đó, tôi ghét tôi ghét..."
Tên đáng chết này, anh sai rồi? Vì sao cô nghe lại thấy chói tai như vậy, cô có lòng tham, điều cô muốn không chỉ là một câu "anh sai rồi", như vậy là anh chỉ cảm thấy có lỗi khi để cô sinh con một mình, còn Mạc Thanh Ngải cô là cái thá gì?
Thật sự là Nhan Hàn Thành rất nhớ dáng vẻ nổi giận của Mạc Thanh Ngải, đúng là anh bị cuồng ngược, tình nguyện để cô gào thét trút giận lên người mình, giống như trước đây vậy, vươn tay ôm Mạc Thanh Ngải vào lòng, giọng nói trầm thấp dễ nghe như viên thuốc an thần: "Anh sai rồi không chỉ để nhận lỗi với em khi để em sinh Tiểu Vũ và Thiên Dục một mình, Mạc Thanh Ngải, anh sai vì trước kia đã rời xa em, anh sai vì anh nghĩ tình cảm của em ít hơn anh, khi thấy Thiên Dục anh mới hiểu, mình đã quá sai lầm."d,0dylq.d
Bởi vì tình cảm em bỏ ra không kém anh một chút nào.
Mạc Thanh Ngải luôn nhớ về vòng tay ấm áp như bây giờ, cô vẫn nghĩ sẽ chui vào lòng anh mà khóc lớn, trút hết những giận giữ của mình, chỉ cần khóc xong là cô sẽ không đau nữa, vì vậy cô níu áo anh thật chặt, gào khóc.
Vì sao cô luôn không có tiền đồ như vậy, không nhịn được một chút khiêu khích của Nhan Hàn Thành, có lẽ sư tử là bại tướng trong tay bọ cạp, muốn đấu với loại đàn ông như anh, cô chỉ có thể biến thành con mèo nhỏ hả?
"Vì sao lúc trước không nói cho anh biết?"
Cảm giác lạnh lẽo, Mạc Thanh Ngải ngừng khóc, bởi vì lúc trước không chắc chắn là con của anh, Mạc Thanh Ngải sợ, rất sợ, cô không dám nói sự thật cho Nhan Hàn Thành, sự thật đó không lúc nào là không nhắc nhở cô, cô là kẻ phản bội, là người lên giường cùng đàn ông khác.
Cảm giác Mạc Thanh Ngải co rúm người lại, Nhan Hàn Thành thấy khác thường: "Làm sao thế?"
"......Tôi không tìm thấy anh, tôi đến "Đại Thành tiểu ái", nơi đó đã bị phá bỏ." Không dám nhìn Nhan Hàn Thành, Mạc Thanh Ngải vô cùng xấu hổ, lần đầu tiên nói dối Nhan Hàn Thành, lại vì mình ích kỷ mà nói dối.
Nhan Hàn Thành đang tự trách mình, lúc trước đột nhiên rời đi, sau lại vì chuyện của Đường Yên và Lam Ninh mà không về được: "Thật xin lỗi."
Nhan Hàn Thành xin lỗi khiến Mạc Thanh Ngải không chịu được, cô phải là người xin lỗi mới đúng, Mạc Thanh Ngải thoát khỏi vòng ôm của Nhan Hàn Thành, tự hỏi mình có phải đã bỏ qua chuyện năm năm trước không, nhưng thì ra cô vẫn không quên được, vẫn có nút thắt trong lòng.
"Vậy bây giờ, em có muốn quay lại bên anh không?" Nhan Hàn Thành nhìn chằm chằm Mạc Thanh Ngải, rất tin tưởng Mạc Thanh Ngải sẽ đồng ý.
"Tôi không thể." Một lúc sau, Mạc Thanh Ngải trả lời chắc chắn.
Nhan Hàn Thành nheo mắt, nhíu mày khó hiểu: "Vì sao lại nghĩ là không thể?"
Là không thể, nhưng....
"Tôi không thể, cũng không muốn!"
"Mạc Thanh Ngải!!" Nhan Hàn Thành gầm nhẹ, cảm giác tim bị một con dao cứa vào: "Vì sao lại không muốn? Em không còn tình cảm với anh hay vẫn đang giận anh? Hay là... Em đã có cái khác người trong lòng?"
Nhan Hàn Thành đau khổ, Mạc Thanh Ngải lại càng thêm đau khổ, nhưng cô không gỡ được nút thắt ấy, cô lừa anh, cô là người đàn bà hư hỏng, chỉ cần cô nói thật thì cô có thể không còn vướng mắc gì nữa, nhưng cô vẫn ngốc như vậy, tình nguyện để Nhan Hàn Thành hiểu lầm, chỉ cần trong lòng anh cô không dơ bẩn.
"Chỉ là tôi thấy không cần thiết." Mạc Thanh Ngải nói những lời trái lương tâm: "Thời gian năm năm đã làm nhiều thứ thay đổi, Nhan Hàn Thành, anh rời xa tôi năm năm không chỉ là vấn đề thời gian, tôi mệt rồi, không muốn đau lòng nữa, tôi có Thiên Dục và Tiểu Vũ là đủ, giữa chúng ta, có quá nhiều vấn đề."
Lửa giận của Nhan Hàn Thành bùng lên: "Mạc Thanh Ngải, anh không thích nghe những chuyện hoang đường này, nếu em muốn trừng phạt anh anh sẽ chịu, lý do này quá vớ vẩn, em nói lại lý do đi."
Lý do? Được rồi, cô nói.
Đứng dậy, xoay người, đưa lưng về phía Nhan Hàn Thành rơi lệ: "Nếu như nhất định phải nói, là tôi không còn tình cảm gì với anh nữa."
Nhan Hàn Thành, thật xin lỗi, em không dám đối mặt với anh.
Thật lâu sau, lâu đến nỗi Mạc Thanh Ngải cảm thấy mình đã mất đi tri giác thì đột nhiên bị bao trọn bởi một vòng tay rộng rãi, cô không nhìn thấy người phía sau, chỉ có thể nghe anh đau lòng mà ăn nói khép nép: "Anh không tin, em không thể không còn tình cảm với anh... Cứ coi như là không có, xin em cho anh một cơ hội, nếu khoảng cách giữa chúng ta là 1000 bước, chỉ cần em bước 1 bước, anh sẽ đi 999 bước còn lại để đến với em."
Nhắm mắt lại, để mặc nước mắt chảy xuống, lần đầu tiên Mạc Thanh Ngải nghe thấy Nhan Hàn Thành ăn nói khép nép, dùng lời ngon tiếng ngọt, nhưng cô lại tàn nhẫn như khối băng: "Nhưng, ngay cả một bước tôi cũng không muốn đi nữa."
Mạc Thanh Ngải vừa ra khỏi vòng ôm của Nhan Hàn Thành lại bị giữ lại, Nhan Hàn Thành vội vàng nói: "..... Anh yêu em."
Mạc Thanh Ngải mở mắt ra, cô cảm thấy trái tim mình đang bị xé ra từng mảnh vụn, vì sao lại ở phía sau cô mà nói ra ba chữ kia, cô không đáng.
"Nhưng tôi... Không thích anh."
Tuyệt tình bỏ lại mấy chữ, Mạc Thanh Ngải đẩy cửa xông ra.
Nhan Hàn Thành chậm rãi thu tay, cảm thấy mình buồn cười như một thằng hề, anh vô lực trượt người xuống dựa vào tường, cúi đầu, cười ngốc nghếch, nói là muốn dạy dỗ Mạc Thanh Ngải, không ngờ là anh vẫn quá tự tin, thì ra anh đã không thể ảnh hưởng tới cô nữa rồi.
Cô không thích anh, đã không thích anh rồi.....