Đêm khuya yên tĩnh.
Mạc Thanh Ngải vụng trộm kéo một cái hòm lớn từ trong gầm giường ra, bên trong là những cuốn nhật ký rất dày, có cả những quyển tạp chí về Nhan Hàn Thành mà năm năm nay cô sưu tầm.
Mạc Thanh Ngải thở dài, cào cào mái tóc dài của mình, thì ra cô cũng có thể tàn nhẫn, có thể cứng rắn, có thể kiêu ngạo đối mặt với Nhan Hàn Thành ăn nói khép nép, tôi không thích anh rồi....
Cô không thích anh?
Mạc Thanh Ngải cười tự giễu, đây chỉ là tự mình lừa mình, nếu cô không thích anh, việc gì phải làm những chuyện này, vì sao cô không thể ác độc thêm chút nữa, hay vui vẻ quay lại bên Nhan Hàn Thành, quên toàn bộ quá khứ, hoặc an ủi chính mình, không có người nhắc đến chuyện phản bội đó nữa.
Anh yêu em...
Lời tỏ tình gấp gáp, Mạc Thanh Ngải cười khổ, cô đã từng nghĩ là cả đời này sẽ không được nghe ba chữ đó từ miệng anh, cô hiểu Nhan Hàn Thành, biết anh không khống chế được, anh bất an, bỏ xuống lòng tự tôn chỉ để giữ lại cô, khi cô nói không còn yêu anh nữa, có lẽ đáy lòng bọn họ đều đau khổ.
Vùi mặt vào gối, Mạc Thanh Ngải nức nở, cô rất muốn ở bên cạnh anh, chưa từng nghĩ phải chịu cảnh như bây giờ.
"Muốn khóc thì khóc đi, con có thể cho mẹ mượn bờ vai để tựa vào."
Giọng nói nhạt nhẽo của tiểu đại nhân vang lên bên cạnh Mạc Thanh Ngải, cô sợ tới mức quên cả lau nước mắt, ngẩng đầu, thấy Nhan Thiên Dục đang ngồi yên lặng, trừng mắt nhìn cô.
"Con.... Con đi vào kiểu gì mà không phát ra tiếng động vậy, hơn nửa đêm rồi, muốn dọa chết người sao."
Nhan Thiên Dục chống cằm, không nhìn Mạc Thanh Ngải: "Là do mẹ khóc quá hăng nên không để ý đến con thôi... Mẹ, đừng khóc nữa."
Cô quay đầu, bây giờ mới nhớ tới việc lau nước mắt, cô chấp phản bác: "Mẹ đâu có khóc, là đang nhỏ thuốc nhỏ mắt đấy."
Luôn phải giả bộ mạnh mẽ như vậy làm gì.
"Mẹ, vì sao không muốn ở cùng cha?"
Mạc Thanh Ngải tức giận đẩy con trai mình: "Ai cần con lo?"
Bé mặc kệ được không? Để mặc mẹ trốn vào một góc mà khóc không dứt? Khóc nhiều năm như vậy còn chưa đủ?
"Mẹ, con biết mẹ vẫn rất yêu cha đúng không?"
Lời nói của Nhan Thiên Dục đâm sâu vào trái tim Mạc Thanh Ngải, cô cúi đầu: "Ai nói mẹ yêu hắn ta, mẹ đã nói rõ rồi, mẹ không thích hắn ta, sẽ không bao giờ ở một chỗ với hắn ta."
Hai hàng lông mày nhỏ nhăm lại, Nhan Thiên Dục thật sự không hiểu nổi, từ lúc đi gặp cha về liền trốn trong phòng khóc nói không thích nữa? Tình hình bên phía cha bé không rõ, nhưng có vẻ không tốt cho lắm.
Không thể để mẹ lại làm con rùa rụt đầu, Nhan Thiên Dục đứng dậy, khom lưng kéo ra một đống đồ: "Cái này mà mẹ gọi là không thích?"
Mạc Thanh Ngải vội vàng giấu đống đồ đi: "Trẻ con biết cái gì."
"Con không hiểu, nhưng con biết nhật ký hàng ngày của mẹ đều không thiếu ba chữ Nhan Hàn Thành, toàn bộ tạp chí đều nói về cha, vậy là đủ."
"Con..." Mạc Thanh Ngải cứng họng, ôm chặt Nhan Thiên Dục, muốn đè bé lại: "Con thật xảo quyệt, nhìn lén đồ của mẹ."
"Khụ khụ..." Nhan Thiên Dục vươn tay chặn tay Mạc Thanh Ngải: "Mẹ có đè chết con con cũng phải nói, Mạc Thanh Ngải, mẹ vẫn thích cha, mẹ yêu..."
Từng chữ yêu như hoa nở trong ngực Mạc Thanh Ngải, cô buông tay ra, đờ người, chỉ nói nhẹ: "Thiên Dục, con còn nhỏ, rất nhiều chuyện mẹ không thể nói rõ với con, nếu nói yêu, thì mẹ không chịu nổi nữa rồi."
Rời khỏi cái ôm của Mạc Thanh Ngải, Nhan Thiên Dục khoanh hai tay đứng trước mặt cô: "Mạc Thanh Ngải, mẹ không công bằng."
Ngốc nghếch nhìn đôi má giống hệt Nhan Hàn Thành của Thiên Dục, cô nhất thời không hiểu nỏi: "Sao lại không công bằng?"
"Mọi chuyện đều tại mẹ nghĩ lung tung, mặc kệ mẹ có nguyên nhân gì, mẹ đều không công bằng, không cho cha cơ hội lựa chọn, sao mẹ biết cha không giải thích được, nhìn cha không vui, là thứ mẹ gọi là yêu? Cái này gọi là ích kỷ! Mẹ không muốn mình phải đau khổ nên mẹ trốn tránh, mẹ có hỏi qua con và Tiểu Vũ có cần cha hay không..?"
Nhan Thiên Dục càng nói càng hăng khiến Mạc Thanh Ngải không thể phản bác, cô, không thể nói lại một đứa nhóc năm tuổi, chỉ có thể yếu ớt xin lỗi: "Mẹ xin lỗi, mẹ nghĩ con và Tiểu Vũ đã quen rồi..."
"Con có thể quen, nhưng còn Tiểu Vũ, mẹ bảo con phải trả lời Tiểu Vũ thế nào, vì sao người khác đều có cha còn bọn con thì không? Phải nói gì khi Tiểu Vũ hỏi vì sao không có cha tới bảo vệ mình?"
Mạc Thanh Ngải trừng to mắt, cô chưa bao giờ biết Tiểu Vũ lại hỏi những câu như vậy, nước mắt tràn đầy hốc mắt, cô không biết phải làm thế nào: "Thiên Dục..."
Hình như biết lời mình nói hơi nghiêm trọng, thân thể nho nhỏ của Nhan Thiên Dục lao vào ôm Mạc Thanh Ngải: "Mẹ, đừng khóc, không phải con cố ý nói như vậy, con chỉ là không muốn nhìn mẹ đối xử tệ với chính mình, rõ ràng muốn ở bên cạnh Nhan Hàn Thành lại cứ luôn chạy trốn, con không hiểu, con chỉ muốn mẹ được hạnh phúc."
Ôm chặt con trai, hôn lên mặt bé, Mạc Thanh Ngải vẫn không kìm được nước mắt: "Mẹ không khóc, mẹ sẽ hạnh phúc, tin mẹ, mẹ không cần quay lại bên anh ta, chỉ cần có con và Tiểu Vũ là mẹ hạnh phúc rồi."
Nhan Thiên Dục nhắm mắt lại, bé cũng có chút mơ màng, nên làm thế nào bây giờ, buông tha để thuận theo cách nghĩ của mẹ hay vẫn đi tìm hiểu nguyên nhân mẹ không về với cha?
Nhìn cả tòa soạn chìm trong không khí vui mừng, mọi người vay quanh một chỗ vui chơi, nói chuyện phiếm, Mạc Thanh Ngải lại trốn ở một góc nhìn như người bị vứt bỏ.
Cô bỏ qua cơ hội phỏng vấn Nhan Hàn Thành khiến tổng biên vô cùng thất vọng, các đồng nghiệp khác cũng nghi ngờ năng lực của cô, sau đó phái người đi nhưng cũng không phỏng vấn được Nhan Hàn Thành, tuy nhiên giành được độc quyền về bức tranh mới nhất của anh khiến lượng báo tiêu thụ tháng Năm tăng mạnh, đạt được sự chú ý lớn.
Trong lòng trống rỗng, Mạc Thanh Ngải không thèm để ý tới việc mọi người thờ ơ với mình, cô cũng không có tâm trạng tham gia những sự kiện chúc mừng này, chỉ là có chút thất vọng về mình.
"Tiểu Ngải." Một tiếng thở nhẹ cắt ngang suy nghĩ của Mạc Thanh Ngải, cô ngẩng đầu, nhìn thấy Mạnh Đa.
Mạnh Đa run rẩy trong giây lát, đôi mắt to vốn trong trẻo động lòng người của Mạc Thanh Ngải giờ không còn nét vui vẻ nào, anh đã đứng ở cửa nhìn một lúc lâu, hình như cả tòa soạn đang chúc mừng cái gì nhưng lại gạt Mạc Thanh Ngải ra, không phải như vậy, Mạc Thanh Ngải lạc quan tích cực, quan hệ với mọi người cô cùng tốt, đã là trưởng phòng được người người tôn kính ngưỡng mộ ở Gossip, vì sao cô phải rời nơi đó, đến chỗ này chịu khổ?
Vì anh hay vẫn vì Nhan Hàn Thành?
"À, Mạnh Đa." Thay nụ cười ngụy trang, đứng dậy: "Sao anh lại tới đây?"
"Ừ." Chịu đựng khó chịu, Mạnh Đa cũng cười theo: "Tôi tới tìm tòa soạn chị để hợp tác, tháng Năm có rất nhiều ngày lành, người kết hôn cũng nhiều, tôi muốn nhờ tòa soạn viết một bài về studio của chúng tôi để quảng cáo."
"Vậy à..." Mạc Thanh Ngải có chút khó xử nhìn đám người đang vui vẻ kia: "Mạnh Đa, tổng biên của chúng tôi bên kia, người phụ nữ mặc áo khoác màu xám, anh đi hỏi bà ấy thử xem."
Nhìn Mạc Thanh Ngải một cái, đè xuống cảm giác trong lòng: "Được, vậy tôi đi trước."
"Ừ."
Quay lại chỗ ngồi, Mạc Thanh Ngải tiếp tục ngẩn người, nhìn Mạnh Đa tìm thấy tổng biên, đi vào văn phòng.
Không lâu sau, tổng biên gọi Mạc Thanh Ngải vào phòng, cô đứng dậy, mờ mịt theo vào: "Tổng biên."
Tổng biên tập tuy rất thất vọng vì Mạc Thanh Ngải không hoàn thành nhiệm vụ, nhưng cũng là chỉ tiếc rèn sắt không thành thép: "Tiểu Ngải, vị tiên sinh này nói quen em, vậy bài báo nói về studio của anh ta giao cho em làm."
"Em?" Mạc Thanh Ngải khó hiểu nhìn Mạnh Đa, thấy Mạnh Đa cười gật đầu với mình, một lúc sau, cô thở dài, nở nụ cười: "Vâng, tổng biên, lần này em sẽ làm tốt ."
Tổng biên gật đầu: "Hi vọng như vậy, dù sao cũng là người quen, hai người hợp tác sẽ tiện hơn, giờ em đi cùng anh ta để lấy thông tin đi."
"Vâng."
Đi ra tòa soạn cùng Mạnh Đa, Mạc Thanh Ngải cười nhẹ: "Mạnh Đa, cảm ơn."
Mạnh Đa giả ngốc: "Cảm ơn tôi cái gì?"
"Thôi, trong ấn tượng của tôi anh không phải tên ngốc, là anh cố tình giao việc này cho tôi?"
Mạnh Đa cũng chẳng muốn pha trò : "Để tôi giải thích, tôi cũng không muốn em ở tòa soạn Tao Ngộ, dù sao chúng ta đều biết, nước phù sa không chảy ruộng ngoài."
"Nhưng tôi vẫn muốn cảm ơn anh." Mạc Thanh Ngải chân thành nhìn Mạnh Đa: "Tình người ấm lạnh tôi đã quen rồi, từ khi rời khỏi Gossip, tôi đã làm ở rất nhiều tòa soạn nhưng không thành công, một khoảng thời gian dài tôi không biết là tòa soạn có vấn đề hay chính tôi có vấn đề, gần đây tôi mới hiểu, là tôi sai, không còn liều lĩnh và nhiệt tình như trước nữa, ha ha, lần này anh tạo cơ hội cho tôi khiến tôi hiểu ra nhiều điều."
"Vậy sao? Hiểu ra cái gì?"
Mạc Thanh Ngải nhìn Mạnh Đa, vẻ mặt trêu ghẹo, cô không nghiêm túc nữa mà bắt đầu cười đùa: "Tôi hiểu... Kiếm tiền vẫn là chuyện vui nhất."
"Ồ, nói vậy thì em chẳng hiền lành chút nào."
"Chẳng thế thì sao? Tôi đang rất thành thật đó." Mạc Thanh Ngải nói xong, bắt một chiếc xe taxi đi cùng Mạnh Đa.
Khi đến studio của Mạnh Đa, Mạc Thanh Ngải vô cùng thán phục, một tòa kiến trúc ba tầng theo phong cách cổ điển màu trắng nằm lặng im trong vườn hoa nhỏ, bên ngoài đều được làm bằng thủy tinh tỏa sáng lấp lánh, trong góc tường treo một chiếc đèn chùm bằng pha lê kiểu Âu Mỹ, sau đó phải bước lên bậc cầu thang mới có thể đi vào phòng ở tầng một, thiết kế rất đẹp: "Mạnh Đa, thẩm mỹ của anh thật không tồi, hơn tôi tưởng tượng mấy trăm lần."
"Tôi có thể coi đây là lời khen không?" Mạnh Đa lắc đầu, anh không nghe ra cảm giác ca ngợi mà chỉ buồn bực vì trong cảm nhận của cô, anh không có khiếu thẩm mỹ cao.
"Ha ha, đương nhiên là lời khen."
Đi theo Mạnh Đa lên tầng hai, đây là nơi có ánh sáng tốt nhất, bên trong bao phủ một màn sương lỗng lậy, làm nổi bật nền nhà lát bằng gỗ và rèm cửa mỏng màu tím nhạt, có chút gió thổi lay động làm dâng lên cảm giác lãng mạn, đủ loại áo cưới kiểu dáng xinh đẹp mặc trên người manocanh làm người ta hoa cả mắt.
Đi lên, nhẹ nhàng sờ vào váy cưới, vẻ mặt Mạc Thanh Ngải đầy hâm mộ: "Thật đẹp, vừa nhìn đã muốn kết hôn."
Trong lòng lại dâng trào cảm xúc, cô đã là mẹ hai đứa con nhưng không được mặc váy cưới, không được đến lễ đường kết hôn, không có cha sứ trước mắt, lãng mạn nói "Em đồng ý".
Cô cười khổ, lúc trước cô không nên cho mình đường lui, sớm đồng ý gả cho Nhan Hàn Thành thì đã không xảy ra nhiều chuyện như vậy.
Mạnh Đa nghe xong, cố ý nói tiếp: "Vậy thì kết hôn đi, nơi này có sẵn người đăng ký này..."
"Đi." Mạc Thanh Ngải chỉ coi là Mạnh Đa đang nói đùa: "Đưa tôi đi tham quan đi, hôm nay tôi sẽ tìm hiểu thiết kế trước, buổi sau sẽ quay lại phỏng vấn."
"Được thôi, đi tham quan cùng tôi, nơi này chúng tôi còn có một phòng hóa trang riêng."
"Tôi đảm bảo, nếu bài phỏng vấn mà tốt, nhất định nơi này sẽ rất nổi tiếng, những người phụ nữ chuẩn bị kết hôn sẽ kéo tới như vịt."
"Mong là vậy."
Mạnh Đa đưa Mạc Thanh Ngải đi tham quan xong, trên đường đã sáng đèn, vô cùng rực rỡ: "Bài phỏng vấn lần sau mới viết đúng không? Vậy tôi mời em đi ăn cơm, sau đó sẽ đưa em về."
"Không cần, tôi còn hai đứa nhóc đang đợi ở nhà, tôi phải về nấu cơm cho chúng, anh không cần khách khí vậy."
"Cũng được, vậy để tôi đưa em về."
Mạnh Đa vẫn rất kiên trì nên Mạc Thanh Ngải chỉ có thể đồng ý.
Đưa Mạc Thanh Ngải tới dưới lầu, Mạc Thanh Ngải xấu hổ nói: "Làm phiền anh rồi, anh cho tôi việc còn đưa tôi về tận nhà."
"Không cần khách khí với tôi, để tôi bù lại ngươi một chút."
Bù lại? Mạc Thanh Ngải thấy phản cảm khi nghe vậy, cũng không muốn nói gì nữa: "Tôi đi trước."
Xoay người, Mạnh Đa ngoài ý muốn giữ chặt cô: "Mạc Thanh Ngải..."
"Còn có việc?"
"Lời tôi nói lúc trước sẽ không thay đổi."
Nói cái gì cơ? Mạc Thanh Ngải nhíu mày, nhẹ nhàng tránh đi: "Mạnh Đa, tôi nói rồi, không được."
"Tôi sẽ kiên trì." Bồn bề yên lặng, Mạnh Đa dùng lực ôm Mạc Thanh Ngải vào lòng: "Tôi sẽ làm em cảm động, tôi thề."
"Mạnh Đa, đừng như vậy." Mạc Thanh Ngải cắn răng: "Nếu anh còn vậy tôi sẽ không tới phỏng vấn nữa."
Mạnh Đa biết không thể ép buộc được, đành phải buông ra: "Đừng bài xích tôi, tôi chỉ thích em, mong em cho tôi một cơ hội."
"Được rồi, đừng nói nữa, tôi không đáng để anh như vậy." Nói xong, Mạc Thanh Ngải lập tức lên lầu, bỏ lại Mạnh Đa.
"Có đáng hay không, là chuyện của tôi." Mạnh Đa nhẹ nhàng nói, đứng một lúc rồi mới rời đi.
Trái tim vẫn nhảy loạn, Mạc Thanh Ngải không hiểu tình hình này là thế nào, trong một lúc cả hai người đàn ông đều cùng xuất hiện, cô lấy chìa khóa ra, chuẩn bị mở cửa.
Đột nhiên, một lực lớn túm mạnh Mạc Thanh Ngải khiến chìa khóa của cô rơi xuống mặt đất, phát ra âm thanh chói tai, cô bị đè vào tường, còn chưa kịp thấy rõ người trước mặt đã cảm giác trên cổ đau nhói.
Trong không khí có mùi rượu nhẹ và hương sữa tắm quen thuộc, đầu đau nhói, Mạc Thanh Ngải chỉ kịp gọi một tiếng: "...nht"
Đúng vậy, cô vẫn nhận ra anh là Nhan Hàn Thành!
Anh dừng động tác, tựa vào vai cô, thở phì phò: "Vì sao lại là anh ta, vì sao lại chính là anh ta? Em vì anh ta nên mới không quay lại với anh phải không?"
Cái gì là anh ta?
Mạc Thanh Ngải lục lại trí nhớ, anh thấy cô và Mạnh Đa dưới lầu rồi à?
"Không phải như thế." Mạc Thanh Ngải nói nhẹ.
"Vậy thì như thế nào? Anh không chịu nổi, Mạc Thanh Ngải, cho anh một lý do rõ ràng đi, để anh hết hy vọng.
Cứ duy trì động tác như vậy một lúc lâu, mãi đến khi cánh cửa mở ra.
Giọng nói mềm mại có chút hưng phấn và khó hiểu vang lên: "A, chú hoàng tử?"