Tình Yêu Trồng Răng

Chương 123

Thời gian luôn trôi đi nhanh hơn tưởng tượng, nháy mắt đã qua nửa tháng, hai ngày nữa chính là ngày bắt đầu chính thức của hội nghị trồng răng quốc tế.

Du Thiên Dã nửa nằm nửa ngồi trên giường lớn trong phòng khách ở khách sạn, đang chăm chú xem tài liệu giải phẫu trong máy tính riêng trước mặt mình. Thời gian hết sức căng thẳng, hôm nay vừa đến Thượng Hải báo danh, sáng mai lại đến gặp hội ủy viên của đại hội, chiều thì bay đi Quảng Châu. Giải phẫu trực tiếp của anh được diễn ra vào ngày đầu tiên trong phòng khám đặc biệt tại Quảng Châu, lúc đó tín hiệu từ vệ tinh đồng bộ sẽ được chuyển tới Thượng Hải, chia sẻ với tất cả những người tham dự đại hội. Một hội nghị được tổ chức chuyên nghiệp như vậy không thể để xảy ra một chút sai sót nào, tất nhiên Du Thiên Dã không thể xem thường, thậm chí anh còn đích thân đến Thượng Hải sớm hơn kế hoạch, đuổi Đặng Vĩ cứ bám lấy mình đi chỗ khác chỉ hòng được yên tĩnh. Song lúc này, tiếng gõ cửa vang lên, dù rất bất ngờ nhưng anh vẫn đáp: “Cửa không khóa. Mời vào!”

Bao Huân cười khúc khích thò đầu vào: “Lão Đại đúng là được hưởng chế độ đãi ngộ dành cho chuyên gia. Bên tổ chức chuẩn bị nơi ăn chốn ở cho anh được đấy nhỉ?”

Du Thiên Dã mỉm cười, vẫy tay với Bao Huân: “Vào đi, lâu rồi tôi không gặp cậu!”

Bao Huân không khách sáo đi vào ngồi xuống ghế sofa đối diện Du Thiên Dã, “Lúc em về Bắc Kinh, người ta bảo anh đi Mỹ tham gia trao đổi học thuật gì đó. Thế nào? Có thu hoạch gì không?”

Du Thiên Dã gật đầu, “Thu hoạch được rất nhiều. Anh đi Mỹ lần này đúng là được mở rộng tầm mắt, khiến anh tự nhận thức được vị trí của bản thân mình.”

Bao Huân rất tò mò, bèn truy hỏi, “Vị trí mới gì, nói em nghe xem?”

Du Thiên Dã ngẫm nghĩ, “Cậu có biết hội nghị trồng răng quốc tế được tổ chức lưu động ở nhiều nơi trên thế giới này thực ra được tài trợ bởi liên minh một số xưởng trồng răng không? Chưa hết, hệ thống trồng răng phổ cập mà thị trường đang sử dụng phổ biến hiện nay cũng chính là sản phẩm được các xưởng trồng răng này tung ra đó.”

Bao Huân gật đầu, “Em biết.”

Du Thiên Dã nói tiếp: “Nhưng trong thời gian gần đây, anh bắt đầu thử nghiệm dùng một loại implant mới, đó là sản phẩm tự nghiên cứu của tổ chức liên minh các nha sĩ tư nhân ở Mỹ, nó không chỉ không tuân theo một số lý luận về trồng răng truyền thống mà còn có được hiệu quả trồng răng đặc biệt tốt.”

“Nhưng họ không bán lại chúng cho một số xưởng trồng răng nổi tiếng kia, bởi vốn dĩ họ không định buôn bán, cũng không tuyên truyền hay quảng cáo gì cả, mà chỉ căn cứ vào mục đích điều trị cơ bản nhất để thu phí sử dụng thích hợp.”

“Lần này anh đi Mỹ đã nói chuyện với họ rất lâu, có thể nói kiểu phòng khám do liên minh các nha sĩ làm chủ này rất thu hút anh. Anh định trong vòng sáu tháng cuối năm nay sẽ sang bên đó tiếp tục học tập một cách có hệ thống chuyên ngành trồng răng. Nếu được anh sẽ ở lại đó và gia nhập vào liên minh của họ. Như vậy có lẽ khoảng vài năm nữa, anh có thể mang hình thức tương tự về Trung Quốc áp dụng rồi.”

Tuy Bao Huân không hiểu mấy về những lý luận trồng răng nhưng vẫn nghe ra một vài nội dung quan trọng. “Chẳng lẽ ý của anh là anh sắp rời khỏi Bắc Kinh, rời khỏi Hạo Khang?”

Du Thiên Dã ừm một tiếng, “Việc này anh đã nói với bố cậu rồi.”

Bao Huân tỏ vẻ nuối tiếc, “Vậy chắc chắn bố em phải buồn đến nẫu cả ruột.”

Nét mặt Du Thiên Dã lộ rõ vẻ áy náy, “Thực ra các bác sĩ ở nha khoa Hạo Khang đều có tay nghề rất tốt, không có anh phòng khám vẫn sẽ hoạt động tốt. Hơn nữa trong thiên hạ nào có bữa tiệc không tàn, chỉ là ngày này đến sớm hơn tưởng tượng của anh mà thôi.”

Nét mặt Bao Huân thay đổi rất nhanh, cuối cùng có vẻ không kiềm chế được, “Anh cứ thế mà đi sao? Vậy Trần Lãng thì sao, chẳng lẽ cũng để cô ấy theo anh sang Mỹ?”

Lần này đổi lại là sự ngạc nhiên tột độ của Du Thiên Dã. Anh ra sức nhìn Bao Huân thật lâu, mắt ánh lên, “Bọn anh chia tay đã được nửa năm rồi. Từ đó đến giờ chưa gặp lại nhau.”

Bao Huân tỏ ra hết sức ngỡ ngàng, “Sao có thể như vậy? Sau đó cô ấy không đến tìm anh ư?”

Du Thiên Dã thực sự không muốn nói tiếp đề tài này. Trái tim anh lại quặn thắt nhưng vẫn phải nói giọng bình thản, “Sao lại đến tìm anh được? Lúc chia tay, anh cố tình vu oan cho cô ấy, lại còn nói mấy lời tuyệt tình như thế, chắc cô ấy phải hận anh đến thấu xương.”

Bao Huân im lặng hồi lâu nhưng nội tâm lại đang không ngừng đấu tranh, cuối cùng đành ủ ê nói: “Cô ấy chưa bao giờ hận anh cả. Dù bây giờ đang ở Thượng Hải, cô ấy cũng chăm chỉ thu nhặt tất cả các tài liệu viết về anh trên báo, thậm chí một mẩu tin bé bằng miếng đậu phụ cũng không bỏ qua.”

Trước kia Du Thiên Dã vì cái gọi là tự trọng và lòng kiêu hãnh đã cố chấp bắt mình tiến về phía trước không một lần ngoảnh lại. Thỉnh thoảng Vương Hâm vờ vô tình tiết lộ một số thông tin của Trần Lãng cho anh biết, dù trong lòng thực sự dao động nhưng ngoài mặt anh vẫn tỏ ra lãnh đạm. Chỉ là lúc này không hiểu sao anh lại nhìn Bao Huân bằng ánh mắt kinh ngạc, lẩm bẩm nói: “Anh nghe Vương Hâm nói cậu và Trần Lãng…” Du Thiên Dã ngừng lại một lúc rồi nói tiếp, “Tại sao cậu lại nói với tôi những điều này?”

Bao Huân không muốn ở lại đây thêm một giây phút nào nữa liền đứng dậy ra ngoài, chỉ bỏ lại một câu, “Nếu trong mắt cô ấy có em, mẹ nó, em sẽ không đời nào nói cho anh biết.”

Ra khỏi phòng Du Thiên Dã, Bao Huân vừa cảm thấy thoải mái khi đã nói ra tất cả những điều trong lòng vừa buồn rầu tự trách. Hành động tự cắt đứt mọi đường lui thế này đúng là chỉ người bị bệnh mới làm, mà còn bệnh không nhẹ.

Cũng buổi tối hôm ấy, Trần Lãng nán lại văn phòng của nha khoa Bác Văn chỉnh sửa lại tài liệu. Chủ nhiệm Từ đẩy cửa vào, thở dài: “Mau về đi cháu. Ngày mai cháu còn phải bay đến Quảng Châu cùng giáo sư Steven cơ mà.”

Trần Lãng vội gật đầu, nói với Chủ nhiệm Từ: “Chú cũng về nhà nghỉ đi thôi. Mấy ngày nay chú cũng bận lắm mà.”

Chủ nhiệm Từ ừ một tiếng: “Muộn quá rồi, chú cháu mình cùng về thôi. Chú đưa về nhé?”

Hai người thu dọn xong cùng nhau ra ngoài. Ngồi trên xe của chủ nhiệm Từ, thấy đường xá Thượng Hải gần mười giờ đêm vẫn tấp nập xe cộ như thế, Trần Lãng không khỏi cảm thán: “Thượng Hải về đêm còn náo nhiệt hơn Bắc Kinh.”

Chủ nhiệm Từ là người Thượng Hải, xưa nay luôn cảm thấy Bắc Kinh có chút quê mùa vì thế ông gật đầu thật mạnh. Đột nhiên nhớ ra gì đó, ông hỏi: “Trần Lãng, sao dạo này chú không gặp bạn trai cháu nhỉ?” Trần Lãng cười xấu hổ, “Cháu hiện chưa có bạn trai.”

`

Chủ nhiệm Từ hả một tiếng, “Đâu phải vậy. Anh chàng đẹp trai hay đến tìm cháu ấy mà, Ngô Hinh bảo chú đấy là bạn trai cháu.”

Trần Lãng biết không ở đâu không có người nhiều chuyện, liền vội vàng giải thích, “Không phải đâu ạ. Ngô Hinh hiểu lầm rồi.”

Chủ nhiệm Từ đã gặp Bao Huân mấy lần nên ông chau mày bảo: “Chú thấy cậu ấy được đấy, lại đối tốt với cháu. Cháu không còn nhỏ nữa, lấy chồng được rồi, đừng thử thách người ta lâu quá!”

Trần Lãng có cảm giác không thể giải thích rõ ràng được. Mặt khác lại cảm thấy chủ nhiệm Từ không phải là người có thể qua loa cho xong, để tránh hậu họa về sau, cô lập tức đổ thừa hết cho Bao Huân, nói giọng oán trách, “Hai bọn cháu thực sự không có gì, anh ấy có bạn gái rồi ạ.”

Chủ nhiệm Từ lập tức đổi giọng: “Khó hiểu nhỉ, có bạn gái rồi còn đi tán tỉnh người ta. Bác sĩ Trần, sau này cháu đừng gặp cậu ấy nữa. Đó là vấn đề về đạo đức đấy.”

Trần Lãng nghiêm túc gật đầu thay lời đồng ý.
Bình Luận (0)
Comment