Thế nhưng khi về đến căn nhà nhỏ trên sân thượng, đối diện với bầu không khí hiu quạnh bao phủ căn nhà, tất cả áo giáp của Trần Lãng đều hoàn toàn biến mất. Theo bản năng Trần Lãng đi vào bếp, ngẩn ngơ rất lâu mới nhớ ra mình đã sớm đoạn tuyệt với whisky.
Bất đắc dĩ Trần Lãng lại buồn bã trở về phòng khách, đi đến hang rùa nhìn chằm chằm hai sinh vật nhỏ. Hai con rùa tai đỏ buổi sáng rõ ràng còn thân mật rúc vào nhau thế mà bây giờ lại mỗi đứa một nơi, hình như đang giận dỗi.
Thời tiết ngày càng ấm áp, rùa tai đỏ cũng đến mùa lớn. So với thời gian trước, chẳng những kích thước to hơn mà còn tăng cả sức đề kháng, trở nên mạnh khỏe hơn. Nhưng Trần Lãng thấy không thuận mắt và cũng không thể kiềm chế được tay mình, cô thò tay vào trong bể lấy một con ra rồi đặt nó ngay xuống cạnh con rùa còn lại. Thấy chú rùa kia động đậy, cô lên giọng dọa dẫm: “Không được động đậy, nằm im đấy cho tao.”
Dĩ nhiên chẳng những rùa không hiểu tiếng người mà nó còn biết phản kháng lại yêu cầu vô lý đến là khó hiểu này, chưa đầy hai phút, rùa đã bò về vị trí cũ, chẳng buồn nhìn Trần Lãng lấy một cái, nó lại tiếp tục rúc vào mai ngủ vùi.
Trần Lãng nhếch môi đành nhìn hai con rùa bằng ánh mắt vừa giễu cợt vừa bực tức, khẽ mắng: “Chờ đến khi nó cũng không để ý đến mày nữa, mày mới biết thế nào là đau lòng. Hừ, ai bảo mày bây giờ không biết trân trọng!”
Trần Lãng lấy laptop ra, bật máy rồi vào mạng, ma xui quỷ khiến thế nào cô lại đăng nhập vào diễn đàn Sudoku, trong phòng đấu đôi không thấy nick “văn võ toàn tài” sáng. Trước kia thỉnh thoảng còn có thể gặp anh trên mạng, thậm chí trong thế giới mạng bao la còn thấy nick anh sáng lên vì đang tranh đấu với người khác, vậy mà bây giờ văn võ toàn tài như bốc hơi biến mất, hoàn toàn không thấy bóng dáng.
Song đúng lúc này, ngoài cửa bỗng có tiếng ồn ào khiến Trần Lãng giật mình, vội chạy ra mở cửa thì cảnh tượng trước mắt lại khiến cô đứng hình, chôn chân tại đó.
Bao Huân như một đống bùn nhão, mặt đỏ bừng, được hai người đỡ vào cửa nhà. Một trong hai người chính là cô gái có biệt danh là “dở hơi” cô mới gặp cách đây chưa lâu, một người khác chính là huấn luyện viên Hạ Cương mà cô đã gặp đợt huấn luyện mở rộng, sao họ lại đi với nhau nhỉ? Đúng là khó tin.
Hạ Cương lập tức trông thấy Trần Lãng, liền vẫy tay gọi: “Trần Lãng, qua đây giúp một tay.”
Trần Lãng rất ngạc nhiên vì Hạ Cương vẫn còn nhớ tên mình nên ngẩn ngơ đi về phía đó. Mùi rượu nồng nặc xộc vào mũi cô, thật sự rất khó chịu. Thấy Bao Huân bất tỉnh nhân sự, cô hỏi: “Bao Huân sao vậy?”
Hạ Cương nổi giận. “Thất tình nên thi uống rượu với người ta, còn nôn hết ra người tôi.”
Trần Lãng á một tiếng, lại liếc mắt nhìn Lâm Phong đứng cạnh đang tỏ rõ vẻ bất an, cô thực sự không hiểu tình hình cho lắm.
Lâm Phong đang đỡ một tay Bao Huân, mắt lại mải nhìn ngó ngôi nhà hai tầng này, xong mới cười với Trần Lãng: “Lại gặp nhau rồi. Chị ơi, Bao Huân ở tầng trên phải không?”
Trần Lãng gật đầu. Thế là Hạ Cương và Lâm Phong lại đỡ Bao Huân lên cầu thang. Ngẫm nghĩ một lúc, Trần Lãng bèn trở về phòng lấy hết đống đồ đạc mà Bao Huân để ở nhà mình, mượn danh nghĩa lên tầng “xem xét tình hình”, cô bèn đi theo hai người kia. Trần Lãng không vui khi thấy Lâm Phong mở tủ giày rồi thuần thục lấy chìa khóa ở bên trong để mở cửa nhà. Quan hệ giữa hai người này đúng là không phải bạn thân bình thường.
Căn nhà bây giờ đã khác hẳn lần bị dột nước mưa hôm đó. Chẳng biết Bao Huân đã dọn dẹp sạch sẽ từ bao giờ nhưng chính điều này lại khiến căn phòng trống trải hơn.
Bao Huân bị Lâm Phong và Hạ Cương ném vào giường trong phòng ngủ. Hạ Cương lườm Bao Huân một cái đầy vẻ bực tức rồi trách móc: “Khoe khoang cho lắm vào! Tửu lượng đã không ra sao lại còn dám thi thố với Hạ Địch, không những đòi uống loại whisky mạnh nhất mà còn đánh nhau trong quán bar, đúng là làm tôi sợ chết khiếp!”
Tuy đã nằm trên giường nhưng Bao Huân vẫn không ngừng thở dài nhưng lại không nghe rõ người khác nói gì. Nhìn thấy Trần Lãng đang đứng cạnh cửa, Hạ Cương vỗ nhẹ hai má Bao Huân, khẽ gọi: “Tỉnh lại đi, không phải cậu bảo muốn gặp Trần Lãng sao?”
Lâm Phong thì vô cùng sốt sắng: “Đồ ngốc, dậy mau lên không người ta lại đi mất bây giờ.”
Trần Lãng nghe hai người nói vậy thì lấy làm ngạc nhiên, đang suy nghĩ xem nên tiến lên hay lùi lại thì thấy Hạ Cương tự ngửi người mình rồi cố nén cơn buồn nôn, nói: “Tôi không lo được nhiều chuyện thế đâu, thằng ranh này nôn hết lên người tôi thế này, phải đi tắm cái đã.” Nói xong liền tự động mở tủ quần áo, lấy áo choàng tắm của Bao Huân rồi đi vào nhà vệ sinh.
Căn phòng chỉ còn lại Trần Lãng và Lâm Phong. Trần Lãng muốn nói lại thôi còn Lâm Phong thì chau mày, trông cô nàng lúc này như đã lạc vào cõi niết bàn vậy. Cuối cùng Trần Lãng không chịu nổi nữa đành lên tiếng trước: “Hai người cãi nhau à?”
Lâm Phong thu lại ánh mắt mê man của mình, liếc nhìn Trần Lãng với vẻ ngạc nhiên tột độ, “Sao chị em biết? Em mắng anh ấy nhát cáy, cứ hết lòng hết dạ đóng vai người tốt, da mặt thì mỏng như giấy!”
Trần Lãng nghe xong rất buồn, muốn lên tiếng thanh minh cho Bao Huân nhưng lại cảm thấy bản thân thậm chí còn chẳng có tư cách thanh minh giúp anh.
Lâm Phong nhìn Trần Lãng như vậy liền bật cười, “Em vẫn chưa tự giới thiệu. Em là Lâm Phong. Chữ Lâm do hai chữ Mộc ghép thành, Phong trong ngọn núi.”
Cái tên này quen quá! Lâm Phong? Trần Lãng vội đáp: “Chị là Trần Lãng, chữ Trần ghép từ chữ Nhĩ và chữ Đông, Lãng trong sáng sủa.”
Lâm Phong cười: “Thực ra em biết chị ngay từ lần đầu gặp chị.”
Biết rồi? Bao Huân nói sao? Trần Lãng hơi bối rối.
Lâm Phong đột nhiên như đã hạ quyết tâm, nghiêng người sang nói với Trần Lãng: “À… À chị ơi… Em còn có việc bận, bây giờ phải đi ngay, giao Bánh Bao cho chị vậy.” Thậm chí Trần Lãng còn chưa kịp đồng ý, cô nàng đã mở cửa đi mất.
Mới đi được mấy bước, Lâm Phong hình như nhớ ra gì đó liền ngừng bước rồi quay trở lại, nói thẳng với Trần Lãng: “Trần Lãng, có phải chị đá Bao Huân không?”
Trần Lãng không ngừng lại bị hỏi như vậy, thầm nghĩ: Ai đá ai chứ? Rõ ràng là bây giờ Bao Huân không để ý đến mình mà! Câu hỏi của Lâm Phong thì khó hiểu nhưng câu trả lời của Trần Lãng rất dễ hiểu, chỉ đơn giản là lắc đầu thay lời.
Lâm Phong khó hiểu, “Ơ, thế tối nay Bao Huân lên cơn điên gì nhỉ? Sau khi uống say cứ luôn miệng nói về chị, nói cái gì mà Trần Lãng cùng ai đó, Du gì đó gương vỡ lại lành, quay về với nhau rồi. Còn nói gì mà hết rồi hết rồi, không còn cơ hội nữa rồi, hết thật rồi…”
Trần Lãng hoàn toàn không hiểu. Cô chỉ đưa ra được một kết luận duy nhất là cô nàng đẹp trai này không phải bạn gái của Bao Huân, kết luận này khiến Trần Lãng thở phào nhẹ nhõm. Dĩ nhiên cô vẫn chưa kịp tìm ra lý do khiến mình trở nên vui hơn mà chỉ trả lời một câu chống đối: “Chắc là say rượu nên nói mớ đấy mà.”
Lâm Phong nghĩ một lúc rồi không hỏi thêm nữa: “Thôi mặc xác anh ấy. Thích yêu ai thì yêu, em không lo được nhiều chuyện như thế!”
Lâm Phong nói đi là đi, để lại một mình Trần Lãng trong phòng ngủ của Bao Huân khiến cô bối rối vô cùng, đi không được mà ở lại cũng không xong. Trần Lãng tiến lại gần nhìn Bao Huân đang mê man, làn mi dài như cánh quạt hắt xuống gương mặt, vẻ cô đơn khó tả, mày chau lại thật chặt khiến Trần Lãng có một niềm xúc động muốn giơ tay ra kéo.
No, no, no. Trần Lãng dùng lý trí ra sức kiềm chế cánh tay đang muốn vươn ra của mình.
Từ nhà vệ sinh truyền ra tiếng nước ào ào, Hạ Cương vẫn đang tắm bên trong nhưng tâm tư Trần Lãng đã như con ngựa hoang đứt cương, hoàn toàn không thể tự khống chế. Trạng thái mất kiểm soát này khiến Trần Lãng rất khó chịu, cô ra sức không nhìn Bao Huân nữa mà đi quanh quẩn trong phòng, đúng lúc đảo mắt qua giá sách, rồi nhìn chằm chằm vào cuốn album ảnh trên giá. Sau đó cô giật mình nhớ ra, “Lâm Phong”, “Dở hơi”, đúng rồi, Bao Huân đã từng cho mình xem ảnh, họ đều là “đồng đội” của Bao Huân.
Lòng Trần Lãng dậy sóng, tầm mắt cuối cùng dừng lại ở một hộp gỗ.
Trần Lãng như người bị thôi miên, cô máy móc đi đến trước giá sách, cầm chiếc hộp rất quen thuộc kia lên.
Cô mân mê hồi lâu vẫn chưa mở được thế là hạ quyết tâm nhớ lại cách Vương Hâm đã dạy cho để tìm cách mở hộp này. Rất thuận lợi, cô nhanh chóng tìm ra bộ phận đó trong chiếc hộp, rút ra một miếng gỗ nhỏ. Hay quá, ánh sáng ở ngay trước mắt rồi.
Hộp gỗ mở ra, bên trong ngoài hai tờ giấy không còn gì khác.
Trần Lãng chậm rãi cầm một trong hai tờ giấy lên rồi chậm rãi mở ra, chậm như đang đi về phía định mệnh. Trái tim Trần Lãng không hiểu sao đập nhanh và còn hơi run rẩy.
Tờ giấy này rất quen, chính này giấy nợ trị giá 28888 mà chính tay cô viết ngày xưa.
Tờ thứ hai hơi lạ, cô nhìn rất lâu mới nhận ra là tờ giấy mà mọi người bốc khi tham gia trò chơi quốc vương và thiên sứ trong đợt huấn luyện mở rộng ở Long Khánh. Ngoài hai chữ “Trần Lãng” rất to, tờ giấy không còn chữ viết nào khác, điều này khiến cho hàng chữ nhỏ đằng sau hiện ra rõ nét.
Trần Lãng chậm rãi lật ngược tờ giấy lại, hóa ra đằng sau có một dòng chữ nhỏ, dòng chữ này khiến toàn thân cô cứng đờ, trái tim như ngừng đập. Trên đó viết: Trần Lãng, anh mới là thiên sứ của em!
Trần Lãng lặng thinh nhìn dòng chữ này hồi lâu, đầu óc rối bời nhưng lớp sương mù trong não bộ dần tan biến, một cảnh tượng hiện lên trước mắt, hình như là trên con đường núi đi lên núi Phổ Đà, cô từng hỏi Bao Huân: “Vậy anh bốc được tên ai?”
Hình như Bao Huân trả lời là: “Lâu thế rồi ai mà nhớ được chứ, tôi quên khuấy rồi.”
Lúc ấy cô còn dè bỉu anh: “Thật chẳng ra sao. Anh mà là thiên sứ của ai thì chắc quốc vương này đã chết ngoẻo từ tám đời rồi.”
Hình như Bao Huân vẫn cố mạnh miệng: “Trên đời này lấy đâu ra lắm thiên sứ thế chứ? Trò chơi vớ vẩn này nói ra đã thấy xấu hổ rồi.”
Sự tái hiện của cuộc đối thoại ngắn này khiến Trần Lãng không kiềm chế được mà đi đến trước mặt Bao Huân đang ngủ say. Nhìn khuôn mặt dù đã bị đánh đến bầm dập nhưng vẫn điển trai ngời ngời, trái tim Trần Lãng bắt đầu đập rất nhanh đến nỗi chính cô cũng nghe thấy tiếng đập thình thịch như trống dậy trong lồng ngực mình.