Thứ Hai, sáng sớm, người đi học phải đi học, người đi làm phải đi làm, ngựa xe như nước, tấp nập ồn ào. Hôm nay Trần Lãng cố tình dậy sớm hơn nửa tiếng so với ngày thường, thậm chí còn đầu tư công sức vào việc ăn mặc của chính mình. Cô chưa học được cách trang điểm nhưng vẫn biết thoa lên môi một lớp son màu hồng nhạt, buộc cao mái tóc dài ra phía sau như một vũ công, làm lộ rõ vầng trán trơn mịn. Sau đó, mặc chiếc áo sơmi trắng cổ cánh sen kiểu cách đơn giản, thoải mái được làm từ chất vải cao cấp, đeo thắt lưng màu đen, váy dài đến đầu gối, phần eo được sơvin hơi phồng ôm lấy vòng hai mềm mại, thon thả. Cách ăn mặc này khiến bà Vu Nhã Cầm rất hài lòng, khen con gái mình được di truyền gen tốt của nhà họ Vu, thoạt nhìn giống y chang Audrey Hepburn trong bộ phim “Roman Holiday”[1], thanh thoát, đoan trang, quyến rũ.
[1] Audrey Hepburn (1929-1993) là một diễn viên điện ảnh huyền thoại của những thập niên 1950, 1960. Qua các cuộc bầu chọn, bà thường được xem là một trong những phụ nữ đẹp nhất thế kỷ 20. Bà là nữ diễn viên chính trong bộ phim Roman Holiday.
Dĩ nhiên Trần Lãng biết đánh giá của bà Vu Nhã Cầm không hề khách quan, nếu con gái nhà mình là hoa mẫu đơn thì con gái của những gia đình khác chỉ xứng là hoa hồng, vì thế không thể coi lời nhận xét trên là thật được. Dù khi thả bước trên đường phố thỉnh thoảng cũng hấp dẫn được ánh mắt hâm mộ của người đi đường nhưng cô không cảm thấy có gì đặc biệt. Nếu kể đến cảm giác đặc biệt thì nên nhắc đến câu chuyện xảy ra cuối tuần trước, cô bị Trần Tụng kéo đến đánh cầu lông với hội bạn “Oai phong”, kết quả vừa về đến nhà Trần Tụng đã cười khúc khích chỉ một bài post trên diễn đàn cho cô xem, đại ý là: “Chao ôi, chao ôi! Luôn nghĩ ‘Nhiễu chỉ nhất đao’ là một mỹ nữ, không ngờ chị của cô ấy ‘Trời xanh vạn dặm’ còn đẹp như bong bóng xà phòng.”
Bên dưới có rất nhiều bình luận. Có người nói: “Đúng thế, đúng thế, hai chị em nhà đó đúng là hoa lan mùa xuân, hoa cúc mùa thu. Nếu hai người họ cùng xuất hiện thì ai sẽ giành được ngôi vị đệ nhất nhỉ?!”
Cũng có những câu bình luận đầy mùi thở than: “Nghe nói ‘Trời xanh vạn dặm’ là bác sĩ, cố tình không để chúng ta sống đây mà!!!”
Cũng có người bình luận với icon si mê đến chảy nước dãi: “Xin hỏi ‘Trời xanh’ đã qua bao xuân xanh? Đã lập gia đình chưa?”
Trần Lãng dù sao cũng được coi là người dạn dày sương gió, cô biết hiện tại trên mạng internet đang thịnh hành trào lưu tâng bốc lên tận mây xanh, tận mắt cô đã trông thấy trong đám bạn đánh cầu của Trần Tụng có một vài người như cá gặp nước, thấy con gái liền gọi là mỹ nữ, thấy con trai liền gọi là anh chàng đẹp trai. Tuy vậy cô vẫn nảy sinh ảo giác bởi những lời khen đó, đứng ngắm mình trước gương ít nhất ba phút đồng hồ nhưng nhìn thế nào cũng chỉ thấy mũi vẫn là mũi, mắt vẫn là mắt. Cô thầm nghĩ: đối tượng của những lời khen ngợi trong bài post kia chắc chắn không phải mình, liền ngoái lại hỏi Trần Tụng: “Có phải nhân duyên của em trong diễn đàn ‘Oai phong’ vô cùng tốt phải không?”
Trần Tụng vênh mặt gật đầu: “Tất nhiên là thế rồi. Trong diễn đàn, em gái chị không phải một kẻ vô danh tiểu tốt, chỉ cần em vung tay một cái, ắt sẽ có cả đoàn người hưởng ứng!”
Tâm trạng của Trần Lãng lập tức dễ chịu hơn, xem ra mình chỉ được nương nhờ vầng hào quang của em gái nên mới nhận được sự hoan nghênh nhiệt liệt trong diễn đàn “Oai phong” đến thế. Có điều, nói sao đi chăng nữa, Trần Lãng vẫn rất hưởng thụ cảm giác được tâng bốc này, chỉ có chút tiếc nuối là tối đó không được gặp “Kim tử đa” tiếng tăm lừng lẫy.
Lúc đó Trần Tụng còn an ủi Trần Lãng: “Không sao, không sao. Tối thứ hai chúng em tổ chức một party đặc biệt, lúc đó chị sẽ trông thấy ‘Kim tử đa’ thôi.”
Trần Lãng lắc đầu: “Thứ hai tuần sau là ngày đi làm đầu tiên của chị, chắc không theo em được.”
Trần Tụng tiếp tục dụ dỗ: “Đi đi, đi đi mà, đâu phải tổ chức ban ngày, chúng em đã hẹn nhau đến Cashbox hát.”
Trần Lãng nhíu mày, bảo: “Tại sao các em nhàn rỗi vậy? Không phải cuối tuần mà đêm nào cũng sênh ca thế sao?!”
Trần Tụng vội vàng giải thích: “Chị không biết đó thôi, lần này không giống những lần trước, lần này là party chúc mừng hai thành viên đầu tiên trong diễn đàn “Oai phong” của chúng em yêu đương thành công và sắp kết hôn. Hai người này cũng được coi là cấp bậc nguyên lão khai quốc trong diễn đàn, nửa năm nay đều ở Singapore, khó lắm mới về đây được một lần, phải tranh thủ thời gian nên đành chọn thứ hai.”
Trần Lãng vẫn lắc đầu: “Em đi đi. Ngày đó chị thật sự không đi được, lần sau có cơ hội thì bàn tiếp.”
Trần Tụng thở dài một tiếng, nghĩ bụng: Đó chính là điểm khác biệt giữa mình và chị, đành tung nốt chiêu dụ dỗ cuối cùng: “Chị không đi thì đừng hối hận nhé, em nghe ‘Kim tử đa’ nói hôm đó sẽ có rất nhiều người đến, thậm chí có cả ‘Văn võ toàn tài’ và ‘Sắc lặc ca’ trong truyền thuyết!”
Trần Lãng vẫn xua tay: “Không đi, không đi đâu.” Gã Du Thiên Dã đó như một pho tượng Phật đặt trên đỉnh đầu, sao cô dám thiếu cảnh giác chứ?!
Thời gian làm việc của nha khoa Hạo Khang không như các bệnh viện khác nhưng giờ làm việc và giờ nghỉ lại được quy định giống những công ty trong khu vực này, buổi sáng bắt đầu từ chín giờ, sáu giờ chiều tan ca. Trần Lãng ngồi xe bus rồi chuyển sang đi tàu điện ngầm, mất hơn một tiếng đồng hồ mới đặt chân đến trước cửa tòa nhà cao tầng của nha khoa Hạo Khang, đang định vào trong thì bỗng nghe thấy có người gọi: “Bác sĩ Trần!”
Trần Lãng quay đầu lại nhìn, hóa ra là y tá trưởng Từ Hoa Linh đã phối hợp với mình lần trước. Từ Hoa Linh nhìn cô từ trên xuống dưới, nhận xét: “Bác sĩ Trần hôm nay ăn mặc đẹp thật đấy!”
Trần Lãng cười bẽn lẽn, ngượng ngùng đáp: “Hôm nay không phải ngày làm việc đầu tiên sao?!”
Từ Hoa Linh cùng cô đi vào trong, cùng vào một buồng thang máy, nhấn nút tầng hai rồi hỏi: “Em có cần lên tầng trên trước không?” Tầng trên ở đây là tầng hai mươi, là khu vực làm việc của bộ phận hành chính.
Trần Lãng lắc đầu: “Giám đốc Diệp nói bắt đầu từ thứ tư sẽ có đợt huấn luyện tập trung cho các nhân viên mới nên bảo em hôm nay cứ đi thẳng đến phòng khám, tìm chủ nhiệm Đặng là được.” Nói xong cô nghĩ gì đó và bổ sung thêm một câu: “Hôm đó thật sự cảm ơn chị!”
Từ Hoa Linh mỉm cười: “Khách sáo gì chứ, chúng ta đã là đồng nghiệp rồi!”
Từ Hoa Linh dẫn Trần Lãng đến cửa lớn khu điều trị tổng hợp, Monica – cô gái trực lễ tân bước lên chào hỏi rồi đưa Trần Lãng đến phòng thay quần áo của nhân viên, bàn giao cho cô chìa khóa tủ quần áo và hai chiếc áo blouse trắng mới tinh. Những người khác trong phòng thay đồ đang túm năm tụm ba nói chuyện với nhau, không ai trả lời Trần Lãng, Trần Lãng mỉm cười với họ nhưng nụ cười ấy lại bị ánh mắt lạnh lùng của họ đẩy lùi. Chỉ có mỗi Từ Hoa Linh bước tới gần cô sau khi đã thay xong trang phục y tá: “Vẫn còn vấn đề gì à?”
Trần Lãng gật đầu cảm kích.
Sau khi Trần Lãng thay xong quần áo rời khỏi phòng thay đồ, cái miệng của các bác sĩ y tá còn lại trong phòng đều hoạt động hết công suất:
“Có phải cô ta chính là người làm chủ nhiệm Du bẽ mặt không?!”
“Tôi cứ tưởng là một bà cô đứng tuổi, hóa ra lại trẻ thế này à?!”
“Này, này, chúng ta giao hẹn trước đi, đừng nói chuyện với cô ta, trước mắt cứ làm lơ, đừng để cô ta đắc ý, phải từng bước tiêu diệt oai phong của cô ta.”
“Đâu có, thoạt nhìn không phải kiểu người ngang ngược mà.”
Trần Lãng mơ hồ cảm thấy có gì đó không ổn nhưng không hề biết bản thân đã trở thành tầm ngắm của mọi người. Đương nhiên Đặng Vĩ chào đón cô rất nhiệt tình và chân thành, đầu tiên đưa cô dạo quanh một vòng phòng khám, giới thiệu sơ lược sự bố trí và cơ cấu của khu khám bệnh. Trần Lãng vừa đi vừa than lên đầy ngỡ ngàng, khu điều trị tổng hợp trong tòa nhà cao tầng này của nha khoa Hạo Khang chính là phòng khám số một của nha khoa Hạo Khang – chia thành hai bộ phận lớn, khu điều trị thông thường chiếm diện tích lớn hơn, có các căn phòng độc lập, mỗi phòng đều được trang bị máy tính, có thể cung cấp tài liệu bệnh án cho bác sĩ xử lý ca bệnh, có phòng còn có kính hiển vi cỡ lớn treo trên nóc. Dĩ nhiên cũng có những điều khiến Trần Lãng không hài lòng, đó là mỗi phòng đều có một góc lắp camera, không phòng nào là ngoại lệ. Trần Lãng chưa kịp hỏi thì Đặng Vĩ đã giải thích: “Vì chỗ này được xây dựng theo hình thức khép kín nên muốn tìm ai chúng ta không thể gào to lên được, chức năng thu hình của chiếc camera này không đầy đủ, nó chỉ để nhân viên lễ tân thuận tiện trong việc tìm bác sĩ và y tá mà thôi.”
Trần Lãng biết điều “dạ” một tiếng.
Thứ hấp dẫn tầm mắt của Trần Lãng nhất là khu khám chữa bệnh trẻ em rực rỡ màu sắc với rất nhiều các hình dán hoạt hình. Khu khám chữa bệnh cho trẻ em có cả phòng hoạt động riêng cho trẻ, đệm ngồi hoạt hình lung linh sắc màu, trên TV đang chiếu một bộ phim hoạt hình, hình ảnh các nhân vật trong Disney Animal được treo trên tường, các con thú nhồi bông được làm từ hình tượng phim hoạt hình được bày trên mặt bàn.
Đặng Vĩ thấy Trần Lãng đi chậm mải ngắm nghía khu vực khám chữa bệnh trẻ em với ánh mắt tràn đầy mong ước thì bất giác mỉm cười: “Chỗ này rất đẹp phải không? Tương lai sau này có em bé, cô cứ mang nó tới đây kiểm tra răng miệng, nhất định nó sẽ thích mê!”
Trần Lãng ớ một tiếng, nghĩ bụng: Tôi đi đâu để tìm người cùng tôi sinh con bây giờ? Nhưng cô không có thói quen tiếp tục bàn luận vấn đề này cùng một người xa lạ, đành đưa tay chỉ một loạt những chú gấu nhỏ bằng nhựa mềm trông rất lạ mắt trong phòng trẻ em: “Đó là gì vậy?”
Đặng Vĩ liếc mắt qua: “Đó là hình ảnh hoạt hình mà bộ phận thị trường của nha khoa Hạo Khang chúng ta thiết kế, sau đó sản xuất hàng loạt và được gọi là em bé Hạo Khang. Các bé khám răng xong nếu có biểu hiện tốt thì đều nhận được quà tặng là một em bé Hạo Khang.”
Theo bản năng, Trần Lãng đưa mắt nhìn chú gấu nhỏ kia một lần nữa, ca ngợi: “Ai mà tài giỏi thế? Chú gấu nhỏ này được thiết kế thật đáng yêu!”
Đặng Vĩ gật đầu: “Là do giám đốc bộ phận thị trường thiết kế đấy, một anh chàng rất thông minh và có năng lực.”
Cứ thế, chẳng bao lâu sau, những thứ giàu tình người của nha khoa Hạo Khang mà Trần Lãng trông thấy đều gây ấn tượng sâu sắc với cô. Dần dần cô ý thức được tính đúng đắn trong những lời nói của Vu Bác Văn. Thực sự, nha khoa Hạo Khang đã mở ra một cánh cửa trước mắt, một cánh cửa giúp cô mở rộng tầm mắt, một cánh cửa không chỉ gói gọn trong phạm vi của ngành y học.