Cuối cùng cũng tới thời gian tổ chức cuộc họp buổi sáng, Đặng Vĩ dẫn Trần Lãng vào văn phòng. Chẳng bao lâu sau căn phòng ngày càng xuất hiện nhiều người, đông đúc tấp nập. Các đồng nghiệp khác người nào người nấy cười vui vẻ đứng tụ tập thành từng nhóm nhỏ, còn khu vực xung quanh Trần Lãng thì không thấy một bóng người nào. Du Thiên Dã bước vào phòng cùng Vương Hâm, chỉ cần đảo mắt đã thấy Trần Lãng cô độc đứng lẻ loi một góc, bất giác thấy sửng sốt, thầm nghĩ: lòng can đảm của cô gái này lớn thật, vẫn dám đến Hạo Khang làm việc!
Du Thiên Dã trầm ngâm hồi lâu nhưng cuối cùng vẫn cùng Vương Hâm bước lại, chìa tay về phía Trần Lãng: “Bác sĩ Trần hôm nay đi làm buổi đầu tiên hả? Chào mừng đến với nha khoa Hạo Khang!”
Trần Lãng đã chuẩn bị tốt tư tưởng để đối diện với Du Thiên Dã từ lâu. Nếu xác định đến làm việc tại nha khoa Hạo Khang thì phải cúi mình, vờ khuất phục trước mặt đám người theo chủ nghĩa Sô-vanh kia vậy. Cô cố che giấu cảm xúc chìa tay nắm nhẹ tay anh, dạ một tiếng. Mặt không đổi sắc nhưng đôi môi của Du Thiên Dã vẫn hơi cong lên, ra hiệu với Vương Hâm, ý bảo đến đứng cạnh Trần Lãng.
Vương Hâm cười ngoác miệng đến đứng cạnh cô, cũng chìa tay ra, thì thào bảo: “Làm quen đi, em tên là Vương Hâm!”
Đây là người đồng nghiệp đầu tiên chìa cành ô-liu[1] về phía mình sau Đặng Vĩ và Từ Hoa Linh. Tuy gã đồng nghiệp này đã khiến cô hơi khiếp đảm trong buổi phỏng vấn đầu tiên, thái độ của cậu ta tương đối kỳ quặc nhưng Trần Lãng vẫn vội vàng bắt tay, còn gấp gáp đáp lời: “Xin chào, tôi là Trần Lãng!”
[1] Cành ô liu là biểu tượng của hòa bình
Vương Hâm có một hàm răng trắng bóng, trên má còn có đôi núm đồng tiền nhỏ: “Em biết từ lâu rồi, trong cuộc thi hôm đó chị đã cướp mất giải nhất của em!”
Trần Lãng không biết còn có chuyện này nên hơi ngượng nghịu ngẩng mặt nhìn Vương Hâm, lại không biết nói gì mới đúng, nửa ngày sau mới thốt lên: “Thành thật xin lỗi!”
Vương Hâm an ủi cô: “Có gì mà phải xin lỗi? Lần này chị thắng, lần sau nếu còn cơ hội chúng ta lại so tài!”
Du Thiên Dã lắng nghe cuộc đối thoại của hai người nhưng không xen vào, vẫn giữ nguyên nét mặt như trước đứng bên cạnh, chờ mọi người đến đủ, anh mới vỗ tay, nói: “Monica, bắt đầu giao ban đi!”
Sau khi Monica đọc lại một lượt tất cả các cuộc hẹn với khách hàng được bố trí trong ngày hôm nay qua hệ thống máy tính, Đặng Vĩ quay sang nhìn Du Thiên Dã: “Chủ nhiệm Du phát biểu đi!”
Du Thiên Dã lắc đầu: “Hôm nay anh phát biểu đi!”
Đặng Vĩ nhìn Du Thiên Dã thêm lát nữa mới gật đầu: “Thôi được, bây giờ tôi giới thiệu với mọi người một nhân viên mới của nha khoa Hạo Khang chúng ta!” Sau đó chỉ tay vào Trần Lãng: “Đây là bác sĩ Trần Lãng, tuần trước đã tham gia cuộc thi của chúng ta và giành được ngôi vị thứ nhất, đó là một thành tích rất tốt. Mọi người vỗ tay chào mừng nào!”
Nhưng tiếng vỗ tay không được ròn rã lắm, chỉ loáng thoáng vài tiếng mà thôi.
Đặng Vĩ lại giới thiệu tất cả mọi người một lượt, nhưng có người phản đối: “Nhiều người như vậy cô ấy sao có thể nhớ hết trong chốc lát được, để giới thiệu sau đi!”
Đặng Vĩ nghĩ bụng: Cũng đúng, để sau này có cơ hội từ từ làm quen vậy, liền gật đồng tán thành, rồi liếc qua đồng hồ: “Không còn chuyện gì nữa. Nice day!!!”
Mọi người cũng đồng thanh hô lên “Nice day!” rồi tự giác đi làm việc của mình. Chỉ trong một nháy mắt mà văn phòng chỉ còn Trần Lãng, Du Thiên Dã và Đặng Vĩ.
Nguyên nhân Trần Lãng ở lại đây là vì cô phải chờ phân công tiếp theo thì mới biết được nhiệm vụ của mình hôm nay là gì. Du Thiên Dã không nhìn cô mà nói chuyện với Đặng Vĩ: “Lão Đặng, bác sĩ Liễu hôm nay nghỉ à?”
Đặng Vĩ lắc đầu: “Hôm nay có một cuộc tọa đàm về chỉnh hình thẩm mỹ của giáo sư Hàn từ Mỹ về, Liễu Gia tử đi theo làm phiên dịch rồi. Sao thế, có việc gì à?”
Du Thiên Dã chau mày: “Đừng nhắc đến nữa. Có một bà phu nhân họ Vương không hài lòng với việc điều trị thẩm mỹ phần răng trước ở chỗ chúng ta, yêu cầu chúng ta phải hoàn trả tiền, đã trực tiếp thông báo đến chỗ của tổng giám đốc Lưu. Tôi không hiểu rõ tình hình lắm nên muốn nói chuyện với anh ta trước để tìm hiểu thực hư!”
Đặng Vĩ ồ một tiếng: “Cái này thì tôi có biết một chút, Liễu Gia Tử đã từng kể với tôi về một người như vậy, muốn biết cặn kẽ thì anh phải đi hỏi anh ta. Nhưng theo tôi được biết thì bệnh nhân này rất khó tính, từng được rất nhiều bệnh viện, phòng khám khác nhau tư vấn, hơn nữa, ý định của bà ta thay đổi theo từng ngày. Con người của Liễu Gia Tử anh còn chưa hiểu sao? Anh ta là người rất cẩn thận, ban đầu từ chối điều trị cho bệnh nhân này, kết quả bà ta vẫn vừa ý với Liễu Gia Tử nhất nên cứ bám riết anh ta không rời. Liễu Gia Tử bảo bà ta ký xác nhận, còn mời cả kỹ sư tổ chế tác đến làm cùng; màu sắc, hình dạng đều đã xác nhận nhiều lần với bệnh nhân, đến nỗi mà cái mão răng mẫu phải làm đi làm lại đến mấy lần nhưng cuối cùng bệnh nhân vẫn không hài lòng!”
(Mão răng hay chụp răng là một vật liệu nha khoa được đặt lên trên răng bảo để vệ và nâng đỡ răng)
Du Thiên Dã chăm chú lắng nghe: “Sau đó thì sao?”
“Cái buồn cười nhất chính là ‘sau đó’, dĩ nhiên về sau vẫn phải làm theo ý để bà ta hài lòng. Cuối cùng bà ta đã chấp nhận cái mão răng mẫu loại đó, lúc ấy Liễu Gia Tử mới bắt đầu làm khuôn răng rồi giao cho nhân viên kỹ thuật làm bộ mão răng chính thức. Sau khi mão răng được làm hoàn thành xong xuôi, ban đầu bà ta phàn nàn nhưng sau đó lại hài lòng, đồng ý tiến hành gắn mão răng. Kết quả, ngay hôm sau đã tìm đến tận cửa, bảo anh ta làm xấu quá, yêu cầu hoàn tiền 100%. Nhưng, mười sáu chiếc mão răng sứ đã nằm gọn trong miệng bà ta, dĩ nhiên Liễu Gia Tử không đồng ý, anh ta còn bảo: nếu muốn tôi làm lại từ đầu cho bà, hoặc hoàn trả tiền cũng được, thì bà phải cho tôi dỡ toàn bộ số mão răng trong miệng bà xuống. Dĩ nhiên cái bà bệnh nhân đó không tán thành, nên mới ầm ĩ đến giờ.”
Lông mày của Du Thiên Dã càng nhíu lại chặt hơn: “Tôi biết rồi. Mai sẽ tìm anh ta nói chuyện!”
Đặng Vĩ liếc anh: “Sao vậy, tổng giám đốc Lưu đẩy toàn bộ việc này cho anh à? Hay là để tôi nói trước với anh ta. Anh cũng biết đấy, anh ta vẫn còn chút thành kiến với anh vì chuyện lần trước!”
Du Thiên Dã thở dài: “Vậy cũng được, trước tiên ngày mai anh cứ nói chuyện với anh ta đi, tôi sẽ tranh thủ thời gian hẹn gặp vị khách kia. Sau đó chúng ta lại bàn bạc để thống nhất xem nên làm gì.”
Nghe xong nội dung thảo luận của họ Trần Lãng chợt thấy hoảng sợ, thầm nghĩ: Những mâu thuẫn trong giới y học của Trung Quốc quả là gay gắt, thậm chí một phòng khám cao cấp như nha khoa Hạo Khang mà cũng không tránh khỏi mâu thuẫn này. Tuy có thể coi cô đã chiến đấu nhiều năm trong bệnh viện công nhưng nhất định vẫn phải đề cao cảnh giác, cẩn thận từng ly từng tí. Nghe tiếp mới phát hiện hai vị chủ nhiệm bắt đầu nói về mình liền cảm thấy không nên đứng ở đây nữa, bèn rón ra rón rén nhấc chân bước ra ngoài.
Còn chưa đi đến cửam Trần Lãng đã bị Đặng Vĩ gọi lại: “Phải rồi, bác sĩ Trần, hai tuần này tạm thời cô cứ đi theo tôi, tạm thời chưa được đón tiếp bệnh nhân, làm quen thêm về môi trường và quy trình làm việc cụ thể của nha khoa Hạo Khang đã.”
Lúc Đặng Vĩ nói vậy, Du Thiên Dã không hề hé môi một lần nào, chỉ nghịch chiếc bút ký tên trong tay mình.
Trần Lãng dạ một tiếng, mở to mắt nhìn Đặng Vĩ: “Chủ nhiệm, nếu không còn chuyện gì nữa tôi ra ngoài trước!”
Đặng Vĩ gật đầu tỏ ý bằng lòng, dặn Trần Lãng cứ đi loanh quanh khu này chào hỏi các bác sĩ y tá khác nhiều hơn. Trần Lãng vừa khuất bóng, Đặng Vĩ liền nở nụ cười khi trông thấy Du Thiên Dã đang nghịch bút: “Đừng giả vờ nữa, cô gái này rất thú vị. Lúc vừa nãy hai chúng ta không ai để ý đến cô ấy mà chỉ nói chuyện với nhau, tôi thấy cô ấy nghe được một lát rồi ra ngoài ngay, một người hiểu rõ nhân tình thế thái như vậy tại sao anh lại thấy không vừa mắt chứ!?”
Du Thiên Dã cũng để ý đến dáng vẻ tay chân luống cuống nhưng vẫn ra vẻ bình tĩnh của Trần Lãng vừa nãy. Hồi nãy, tuy tất cả những điều đó là nói chuyện với Đặng Vĩ nhưng ánh mắt vẫn tranh thủ đảo quanh Trần Lãng. Anh hừ một tiếng: “Ờ thì thú vị, thế nên mới có người rước cô ấy về dinh của mình!”
Đặng Vĩ nhìn anh: “Đó là bởi vì trong lòng anh có sẵn thành kiến từ trước. Uổng phí cho Vương Hâm nhà anh luôn miệng tuyên bố với chúng tôi rằng anh là vị chủ nhiệm thương cấp dưới nhất ở Hạo Khang!”
Du Thiên Dã không bình luận thêm mà đứng dậy bảo: “Cậu ta nói mà anh cũng tin à? Tôi có một ca phẫu thuật, đi trước nhé!”
Đến khi Đặng Vĩ trở về văn phòng của mình lập tức ngỡ ngàng khi nhận ra Trần Lãng đang ngồi chờ mình trong phòng, cô đang sắp xếp lại mấy tập bệnh án trên bàn dựa theo thứ tự giờ hẹn với bệnh nhân theo thời gian biểu trong máy tính. Ngẩng lên thấy anh ta bước vào, Trần Lãng mỉm cười: “Chủ nhiệm, tôi đã xem giờ hẹn với bệnh nhân và đã sắp xếp theo trình tự, còn có việc gì cần tôi làm không?”
Đặng Vĩ lắc đầu: “Tạm thời cô cứ đọc bệnh án cho quen rồi đi theo tôi mấy ngày xem cách điều trị ở đây thế nào. À phải, sao cô không đi nói chuyện với các đồng nghiệp khác?”
Trần Lãng thở dài nhưng không phát ra tiếng, thầm oán thán: Tôi cũng định đi nói chuyện nhưng vừa thấy tôi đến thì mọi người lại giải tán ngay tức thì. Câu này đã nhai đi nhai lại trong lòng mấy chục lần nhưng nếu nói với Đặng Vĩ, không khéo còn làm gia tăng thành kiến đối với mình của nhóm đồng nghiệp. Vì thế cô chỉ hơi hé miệng coi như mỉm cười, trả lời: “Vừa nãy tôi không gặp đồng nghiệp nào, chắc mọi người đều bận việc của mình. Đến hỏi y tá trưởng Từ, chị ấy bảo phòng anh là phòng này nên tôi đến thẳng đây.”
Đặng Vĩ nhìn đồng hồ: “Thôi được, giờ là 9strong5, ca bệnh đầu tiên của chúng ta là 9h30, ngày làm việc hôm nay sắp được chính thức bắt đầu rồi!”
Trần Lãng nghiêm túc gật đầu bởi kể từ giây phút này trở về sau, cuộc đời cô bắt đầu chuyển sang một giai đoạn mới, cô đã chính thức trở thành một phần tử của nha khoa Hạo Khang!