Lúc này, trận đấu trên sân đã chính thức bắt đầu, đội cổ động viên trên khán đài đã chia thành hai nhóm, tuy số người không chênh lệch nhiều nhưng dĩ nhiên các cô gái trẻ ủng hộ Bao Huân nhiều hơn một chút, liên tục hò hét, có người còn vẫy tay với Trần Tụng: “Tiểu Đao, mau đến đây đi!”
Trần Tụng cười ha ha vui sướng, không tiếp tục quan tâm đến cuộc đấu võ mồm với chị gái nữa, bỏ lại một câu: “Để tôi đến góp vui!” rồi xông vào đại bản doanh của đội cổ vũ cho Bao Huân.
Hai người còn lại là Vương Hâm và Trần Lãng cùng trao đổi một ánh mắt nhưng không ai truy cứu hàm ý trong ánh mắt mà đối phương gửi tới vội vàng dời tầm mắt đi chỗ khác, đồng loạt nhìn vào giữa sân.
Trình độ của Du Thiên Dã và Bao Huân tương đối đồng đều, hai người bình thường cũng thường thi đấu nên có phần quen thuộc với cách đánh của đối phương, vì vậy, trận đấu ngang tài ngang sức này thu hút sự chú ý của tất cả mọi người trong hội trường. Bao Huân thích đánh nhanh, ba ván đầu tốc độ phát cầu rất nhanh, nếu có cơ hội thì sẽ lập tức bật nhảy đập chúi cầu xuống sát mặt sân; còn Du Thiên Dã, anh không vội vàng, không nóng nảy cố gắng tận dụng cơ hội bỏ nhỏ và phát đến giữa sân, không thường xuyên đánh về phía cuối sân. Hai ván đầu hai người hòa nhau, đến ván thứ ba, Bao Huân lập tức để lộ vấn đề tiêu hao thể lực do trận đấu bán kết trước đó, tốc độ di chuyển chậm dần, kỹ thuật, động tác cũng bắt đầu lỏng lẻo. Dù với sự dẫn dắt của Trần Tụng, đội cổ động viên rất hăng hái, cố gắng nhưng vẫn bị Du Thiên Dã chiếm ưu thế vào những thời cơ mấu chốt, nửa séc đã kết thúc, rõ ràng Bao Huân bị bỏ sau khá xa.
Trong giờ nghỉ giữa séc, Bao Huân bất giác đưa mắt nhìn về phía Trần Lãng và Vương Hâm, lúc này bên cạnh Trần Lãng và Vương Hâm còn có cả “Hoàng thượng”, trừ Vương Hâm giơ cao tay vẫy vẫy mình thì dường như Trần Lãng hoàn toàn không phát hiện ra, mặt cô không chút cảm xúc nhưng chợt lại bật cười với “Hoàng thượng” bên cạnh. Bao Huân không khỏi thấy bực bội, đến mức chẳng còn để tâm đến những câu hò hét “Văn võ cố lên!” của đội cổ vũ do Trần Tụng dẫn đầu nữa. Còn Du Thiên Dã thì rất bình thản, uống xong nước thì gật đầu ra hiệu với Bao Huân, hai người đổi sân, bước vào nửa séc sau của ván thứ ba.
Nửa séc sau Bao Huân ngày càng không ổn định, cộng thêm thể lực chống đỡ không nổi và nhanh chóng bại trận. Lần này, Du Thiên Dã giành được giải nhất đơn nam, Bao Huân đành ngậm ngùi với vị trí á quân.
Tiếp theo tới lượt đơn nữ, Trần Lãng lại một lần nữa mặc áo giáp hùng hổ ra trận. Sau khi trận đấu kết thúc Bao Huân không trở về đó nên Trần Lãng đành phải cầm vợt của Trần Tụng mà ra sân. Vận may của Trần Lãng rất tốt, cô gái là đối thủ của cô trong trận bán kết bị đau bụng nên bỏ cuộc, và thế là cô thuận lý thành chương lên cấp thành công.
Lúc cô đứng giữa sân đấu trận chung kết với tâm trạng bất an còn có chút không dám tin, trình độ đánh cầu của mình đạt tới mức nào, Trần Lãng hiểu rất rõ. Nhưng thi được mấy séc, dần cô cũng thấy yên tâm hơn, thực lực của đối phương cũng không giỏi hơn cô nhiều lắm, bản thân dù thua nhưng cũng không quá mất mặt. Trên khán đài, dĩ nhiên Trần Tụng là đội trưởng đội cổ vũ, lôi kéo đám bạn bè cổ vũ nhiệt tình cho cô.
Ván đầu tiên, điểm số của Trần Lãng cực kỳ khiêm tốn.
Ván thứ hai, Trần Lãng tiếp tục bị dẫn trước.
Lúc đánh đến tỷ số 11-9, Trần Lãng tự xin tạm ngừng. Trần Tụng chạy vào sân, đưa nước và khăn cho chị. Vừa dùng khăn lau mặt vừa dùng ánh mắt quét qua hội trường nhưng mãi không trông thấy bóng dáng Du Thiên Dã, không khỏi cảm thấy mất mát. Bỗng có giọng nói vang lên phía sau cô: “Sát lưới là nhược điểm của cô ấy, cô phải nhớ hãy đánh vào khu vực sát lưới thật nhiều.”
Trần Lãng ngạc nhiên quay đầu lại, dĩ nhiên đó là giọng của Du Thiên Dã. Cô không khỏi ngập ngừng nói: “Tôi sợ mình khống chế không tốt, không khéo lại thua cuộc!”
Du Thiên Dã chậm rãi lắc đầu: “Cô không thử thì sao biết được? Cứ nghe lời tôi đi!”
Trần Lãng dạ một tiếng, cũng không dám nhìn thêm nét mặt của Du Thiên Dã lúc này, lại trở về sân đấu. Thời gian tiếp theo cô nghe theo sự chỉ bảo của Du Thiên Dã, tập trung đánh vào khu vực sát lưới, thi thoảng còn làm đối thủ phải chạy đỡ cầu, dĩ nhiên đã kéo tỷ số lại gần hơn, cuối cùng còn thắng ván thứ hai với chênh lệch điểm số rất nhỏ.
Sau khi kết thúc ván thứ hai, trong thời gian nghỉ trước khi bắt đầu ván thứ ba cô tiếp tục dùng ánh mắt tìm kiếm Du Thiên Dã. Du Thiên Dã đứng bên sân thấy Trần Lãng thỉnh thoảng liếc mắt nhìn mình liền ngẫm nghĩ một lát rồi tiếp tục bước vào sân, chưa kịp lên tiếng thì Trần Lãng đã chủ động nói: “Ban nãy… Cảm ơn anh!”
Du Thiên Dã ừm một tiếng, hỏi: “Có muốn thắng tiếp không?”
Trần Lãng cũng dạ một tiếng, đôi mắt trắng đen rõ ràng của cô nhìn thẳng vào mắt Du Thiên Dã, dứt khoát nói: “Tiếp theo tôi nên làm thế nào?”
Du Thiên Dã trầm ngâm một lát, ra hiệu “ghé sát tai lại đây”, Trần Lãng nghe theo nghiêng tai lên nghe anh nói.
Vì bộ quần áo đánh cầu lông bị ướt đẫm mồ hôi nên Bao Huân tới bãi đỗ xe tìm quần áo dự phòng để thay, lúc này mới trở lại sân thi đấu, anh đứng như trời trồng khi thấy hai người Trần – Du đang thì thầm, dáng vẻ vô cùng thân mật.
Ván thứ ba, Trần Lãng nhớ rõ lời dạy của Du Thiên Dã, trừ việc thường xuyên đánh cầu vào khu vực sát lưới cô còn ép đối phương phải chạy về phía cuối sân, kết quả thắng với tỷ số cách biệt và giành giải nhất.
Trong tiếng vỗ tay nồng nhiệt, Trần Lãng phấn khởi quay đầu tìm kiếm bóng dáng Du Thiên Dã. Du Thiên Dã mỉm cười, giơ ngón tay cái lên, đó là động tác thay cho lời nói “Cô giỏi thật!”
Bao Huân đứng giữa dòng người, tận mắt anh trông thấy tất cả động tác qua lại giữa Du Thiên Dã và Trần Lãng, càng ngày càng cảm thấy khó chịu, liền buồn rầu ngồi xuống cạnh Vương Hâm, mở chai nước khoáng tu ừng ực. Vương Hâm thấy Bao Huân không vui, cứ tưởng vì thua trận vừa nãy nên cười trừ nói: “Thắng bại là chuyện cơm bữa của nhà binh, lần sau anh lại phản công!”
Bao Huân hầm hừ: “Nào có dễ vậy?”
Vương Hâm lườm Bao Huân, giọng khinh thường: “Thế này thật chẳng giống anh. Không phải tục ngữ đã nói sao? ‘Vấp ngã ở đâu thì đứng dậy ở đó’, làm lại từ đầu thôi mà!”
Bao Huân buột miệng nói: “Bắt đầu từ khi nào cậu đổi sang nghề dạy dỗ người khác? Lắm mồm thế! Đúng rồi, cuộc thi này sao mãi không kết thúc, bao giờ mới hết?”
Vương Hâm nhìn đồng hồ: “Sắp rồi, còn đánh đôi nữa thôi!”
Lời còn chưa dứt thì có người chạy như bay tới trước mặt Vương Hâm xin chỉ thị: “E là thiếu thời gian, sợ là phải bỏ qua một phần thi!”
Bao Huân nói xen vào: “Bỏ qua đôi nam đi, tôi mệt muốn chết, không đánh nổi nữa!”
Người đó vẫn hơi khó xử: “Vốn số người đăng kí đôi nam không nhiều. Dù có bỏ thì vẫn không đủ thời gian!”
“Kim tử đa” hơi trầm ngâm: “Vậy thì bỏ cả đôi nam và đôi nữ đi, giữ lại đôi nam nữ, đây là bảo bối của ‘Oai phong’ chúng ta, tuyệt đối không thể bỏ!”
Người đó nhận lệnh rời đi, Bao Huân chòng ghẹo Vương Hâm: “Cậu hay thật đấy, lần nào cũng phải có trò này!”
Vương Hâm cười hì hì: “Vui mà!” Bao Huân không nói gì nữa, mắt lại liếc về phía Du Thiên Dã và Trần Lãng, lúc này thái độ của họ không còn thân mật như trước nữa mà chỉ bình thản.
Chẳng biết Trần Tụng chạy từ đâu về liền ngồi bên phải Vương Hâm, nhìn Trần Lãng và Du Thiên Dã trước mặt, cười hì hì: “Không được thi đôi nam và đôi nữ nữa! Hai người chờ đấy, lát nữa em tìm người đến chiến đấu với hai người!”
Trần Lãng sửng sốt, chưa kịp hỏi thì Du Thiên Dã đã lên tiếng: “Chúng tôi sẽ chống mắt nhìn xem, nếu cô có thể giành được quán quân của đôi nam nữ!”
Trần Lãng vẫn không hiểu gì mới nhìn Du Thiên Dã, người luôn giữ im lặng – Bao Huân lúc này lại nói: “Truyền thống cũ của ‘Oai phong’ là: hai người giành chiến thắng trong đơn nữ và đơn nam sẽ trở thành một đôi thi đấu trong chung kết của đôi nam nữ, ai giành được chiến thắng cuối cùng mới có thể giành được phần tiền thưởng lớn nhất!”
Sau đó anh lại nói một câu khiến tim Trần Tụng đập nhanh vô cùng: “Tiểu Đao, tôi với cô một đôi!”