Trận đấu rối loạn nhất, ồn ào và khiến người ta háo hức mong chờ nhất cuối cùng đã bắt đầu. Đại khái vì thời gian có hạn nên phần thi đấu đôi nam nữ chỉ có một trận phân định nhất nhì, dù sao thì nó cũng chỉ mang ý nghĩa là tạo không khí náo nhiệt mà thôi, không ai thực sự coi trọng nó ngoài Bao Huân – người đang nhịn cơn giận đến no bụng.
Khi Bao Huân và Trần Tụng đang mệt nhoài giữa sân đánh cầu thì Du Thiên Dã và Trần Lãng lại thong thả hơn nhiều, họ ngồi cạnh Vương Hâm, ba người câu được câu chăng tán gẫu, soi mói người khác. Vương Hâm rầu rĩ nhìn cái chân gãy chẳng có chút sức lực nào của mình, rồi lại nhìn Bao Huân và Trần Tụng đang hỗ trợ nhau cùng thi đấu trên sân. Dĩ nhiên, theo quá trình thi đấu, sự phối hợp của hai người ngày càng ăn ý, “qua năm ải chém sáu tướng”, quả thực có khả năng nhận được giải nhất đôi nam nữ.
Đối với Trần Tụng, hôm nay là vui vẻ nhất từ trước đến nay của cô. Tuy cô luôn nghĩ rằng cuộc sống là muôn hình vạn trạng, bất kể đi về hướng nào thì cũng muôn màu muôn vẻNhưng hôm nay có thể đánh cầu cùng Bao Huân, đồng thời đạt được thành tích đáng kiêu ngạo như vậy khiến cô phấn khích hơn bao giờ hết. Khi Bao Huân hỏi cô: “Còn một trận đấu cuối cùng, cô có lòng tin không?”
Trần Tụng cố gắng nắm tay thật chặt: “Dĩ nhiên là có!” Xong lại thấy sức lực cơ thể đã cạn kiệt, chẳng tài nào chống đỡ nổi, bèn thì thào: “Nhưng tay em hơi đau!”
Bao Huân đi tới trước mặt Trần Tụng, hơi khom lưng, hai bàn tay nắm chặt bả vai Trần Tụng, chăm chú nhìn thẳng vào mắt Trần Tụng, kiên định: “Kiên trì thêm chút nữa. Tin anh, nhất định chúng ta sẽ chiến thắng!”
Trần Tụng cảm thấy đầu óc mông muội, hoàn toàn chìm đắm trong nơi sâu thẳm của đôi mắt đen như mực của Bao Huân, chỉ đành máy móc gật đầu thật mạnh.
Trận thi đấu đôi nam nữ cuối cùng là trận đấu giữa Trần Tụng-Bao Huân và Du Thiên Dã-Trần Lãng, tiếng còi của trọng tài vừa vang lên thì cũng là lúc trận đấu chính thức bắt đầu.
So sánh với Bao Huân và Trần Tụng mồ hôi đầy mặt, người nóng hừng hực như bốc hỏa thì Du Thiên Dã và Trần Lãng đã được nghỉ ngơi nên tinh thần rất sáng láng. Trần Lãng nhìn cặp đôi Bao Huân-Trần Tụng ở sân bên kia chụm đầu bàn bạc, thống nhất chiến thuật thì thì thào hỏi Du Thiên Dã: “Nếu chúng ta thắng, phải chăng là chiến thắng không vẻ vang?”
Du Thiên Dã lắc đầu: “Đánh đơn không giống đánh đôi, thể lực của chúng ta tốt hơn họ nhưng họ đã đánh cùng nhau mấy trận nên có lẽ ăn ý hơn chúng ta!”
Trần Lãng hiểu ý của Du Thiên Dã, vốn dĩ chuyện thắng thua sống chết thế nào không ai có thể biết trước.
Một mình Vương Hâm ngồi trên xe lăn, chán nản dùng tay xoay tròn bánh xe làm nó quay tròn chuyển động để tìm một vị trí tốt nhất theo dõi trận đấu dưới sân. Trên sân lúc này, bốn người thoạt nhìn đều tài sắc, đỡ cầu, đập cầu, từng động tác đều vô cùng sống động. “Hoàng thượng” chẳng biết từ đầu xông ra, còn cầm một chiếc máy chụp ảnh kỹ thuật số lắc lắc trước mặt Vương Hâm, dùng tiếng Thành Đô nói: “Người anh em tập trung theo dõi quá ha! Hai đội đều có trai xinh gái đẹp, tấm ảnh nào cũng đẹp đến thảm luôn đó, thực sự có thể cho họ đi đóng phim truyền hình!”
Vương Hâm rất bực mình, cũng dùng tiếng Thành Đô nói: “Tôi cũng rất đẹp mà, sao anh không chụp tôi?”
“Hoàng thượng” liếc xéo chiếc xe lăn mà Vương Hâm đang ngồi: “Dù có đẹp nữa, anh cũng chỉ là đồ tàn phế thôi!!”
Vương Hâm không cãi nữa, đành làm bộ như không nghe thấy gì, tiếp tục quan tâm diễn biến dưới sân đấu.
Quả thực, trận đấu diễn ra như Du Thiên Dã đã nói. Độ hiểu ý của Trần Tụng và Bao Huân vượt xa Du Thiên Dã và Trần Lãng, Bao Huân lúc này không còn sự mệt mỏi như khi đánh trận chung kết đơn nam, như được tiêm hormone làm sinh lực dồi dào, bên cạnh, Trần Tụng cũng hăng hái vô cùng. Dù Du Thiên Dã và Trần Lãng có thay đổi chiến thuật thế nào đi nữa vẫn bại trận. Du Thiên Dã và Trần Lãng nhìn nhau mỉm cười không chút tức giận, tuy không giành được thắng lợi nhưng trận đánh đôi này đã khiến họ trở nên thân thiết ngoài sức tưởng tượng.
Kết thúc cuộc đấu, trong tiếng tung hô của mọi người, hai bên bắt tay nhau qua lưới. Trần Lãng đi trước, hất cánh tay giả bộ thân thiết đặt lên vai mình của Trần Tụng mà trực tiếp véo lên đôi má hây hây đỏ của em gái, cười nói: “Được giải nhất có thấy vui không?”
Mắt Trần Tụng híp lại thành vầng trăng khuyết: “Đây là vinh dự lớn nhất kiếp này của em, dĩ nhiên, dĩ nhiên là cực kỳ vui rồi!”
Du Thiên Dã đang bắt tay Bao Huân: “Bắt tay nào, quán quân!” Tâm trạng của Bao Huân đã khá hơn nhiều, ra vẻ khách sáo: “Như nhau, như nhau thôi!”
Du Thiên Dã cũng chìa tay về phía Trần Tụng: “Tiểu Đao, chúc mừng cô!”
Trần Tụng cười hi hi, nói: “Cảm ơn!”
Bao Huân đang chần chừ không biết nên nói gì với Trần Lãng thì Trần Lãng cởi mở giơ tay về phía anh trước, trêu anh: “Cuối cùng cũng phát hiện ra một ưu điểm của anh, anh đánh cầu rất tốt!”
Bao Huân sửng sốt một lát rồi buồn bực giơ tay nắm nhẹ lấy bàn tay mảnh mai của Trần Lãng rồi lập tức rút tay về, chẳng nói chẳng rằng.
Sau khi cuộc thi kết thúc, mọi người đều thu dọn rồi ra về theo từng tốp.
Vương Hâm cầm một chiếc phong bì vẫy vẫy với Du Thiên Dã và Bao Huân: “Tiền thưởng của hai anh đây nè, giải nhất đơn được 100, giải nhất đánh đôi thì 200, tới lĩnh thưởng đi!”
Bao Huân giật lấy phong bì, mở ra ngó vào trong một cái: “Ít vậy thôi sao? Hay là đừng chia ra nữa, góp lại làm bữa liên hoan đi!”
Trần Tụng dĩ nhiên đồng ý hai tay: “Em đồng ý, em đồng ý!”
Vương Hâm thấy Trần Tụng kiên định như vậy thì cũng nói: “Vậy mọi người nói xem nên đi ăn ở đâu?”
Không ngờ Du Thiên Dã lại chủ động góp ý kiến: “Đến ‘Trần Ký’ đi, Vương Hâm thích chỗ đó nhất, hơn nữa đồ ăn ở đó không đắt.” Anh còn ra sức bĩu môi với chiếc phong bì lép kẹp: “Chắc chỗ tiền ít ỏi đó là đủ đấy.”
Trần Lãng không phát biểu ý kiến gì. Trưa nay cô mới ăn hai cái bánh mì, bụng sớm đói đến réo ầm ĩ rồi. Huống hồ hôm nay là ngày cả tinh thần và thể lực cô đều mệt nhoài, ban đầu còn khó chịu khi trở thành bạn cầu với hai tên “Sô-vanh”, đặc biệt là Du Thiên Dã. Bỗng nhiên, Trần Lãng giật mình, không còn nhớ lúc đầu mình và Du Thiên Dã đối đầu, châm chọc nhau rốt cuộc là do nguyên nhân nào?
“Hoàng thượng” đứng bên cạnh cũng tự nhiên xen vào: “Đừng quên tôi nha, Trần Tụng, đưa tôi đi cùng được không?”
Những người khác đều không có ý kiến, Trần Tụng đành mỉm cười: “Dĩ nhiên rồi. Anh là lão Đại của tôi, có quên ai tôi cũng không dám quên anh!”
Đám người ồn ào chui lên hai chiếc xe hơi. Ngồi trên xe của Bao Huân có Vương Hâm, Trần Tụng viện lý do đi theo chăm sóc Vương Hâm nên giành hai vị trí trong chiếc Land Rover của Bao Huân. Vương Hâm hiểu rõ nhưng không tiện vạch trần ý đồ của Trần Tụng, còn hỏi: “Có cần cho em lên ngồi ghế lái phụ không?” Trần Tụng xấu hổ lắc đầu nguầy nguậy, dù sao chăng nữa cũng không thể “trọng sắc khinh bạn”, phải không?
Trần Lãng thấy Trần Lãng đi tới ngó nghiêng nhìn xung quanh, vội nói với Trần Tụng: “Sao em không gọi chị em cùng đi?”
Trần Tụng đang định gọi thì thấy Trần Lãng ra hiệu với mình rồi cùng “Hoàng thượng” bước lên chiếc Passat của Du Thiên Dã.
Trần Tụng hét to một tiếng “chị” nhưng căn bản Trần Lãng hoàn toàn không nghe thấy. Trần Tụng đành ngồi vào hàng ghế sau: “Kệ chị ấy, dù sao cũng ăn cơm ở cùng một nơi!”
Bao Huân không ừ hữ gì, đạp chân ga, lái xe rời khỏi bãi đỗ xe của sân vận động.
Vương Hâm ngồi ở hàng ghế trước nói: “Tiểu Đao, có phải chị em hơn em vài tuổi không, có bạn trai chưa?”
Bao Huân vểnh tai chờ nghe câu trả lời của Trần Tụng. Trần Tụng thở dài: “Trước kia chị em có một anh bạn trai nhưng đã chia tay mấy năm rồi. Đúng rồi, các anh có ứng cử viên nào tốt thì nhớ giới thiệu cho chị em, ví dụ như anh sếp ‘Sắc lặc ca’ của các anh, nếu anh ấy chưa kết hôn thì quả thực rất xứng đôi với chị em!”
Vương Hâm hú lên quái dị: “Không thể nào! Tuy lão đại tụi anh chưa kết hôn cũng chưa có bạn gái, nhưng dựa theo điều kiện của chị em mà còn cần tụi anh giới thiệu người cho chị ấy thì chắc chẳng có ai phù hợp đâu!”
Lòng Bao Huân ngổn ngang đầy những nghi vấn. Nếu nói Trần Lãng hiện giờ vẫn một thân một mình thì suy cho cùng quan hệ của Vu Bác Văn và Trần Lãng là gì? Nhưng anh không lên tiếng, chỉ nghe Trần Tụng tiếp tục lảm nhảm không ngừng: “Chị em tất nhiên rất xuất sắc, lúc học cấp ba cũng có rất nhiều con trai theo đuổi. Em nhớ hồi chị em chuẩn bị thi tốt nghiệp cấp ba, hàng ngày sau khi tan học đều có con trai theo về tận nhà, khiến chị ấy hú hồn. Sau đó kể cho bố em biết, thế là bố em chặn đứa con trai kia giữa đường, hỏi cậu ta định giở trò gì? Kết quả người đó nói, sợ trên đường gặp nguy hiểm, sợ người khác xâm phạm chị em nên mới lén lút hộ tống chị ấy về nhà, cố tình để chị em không phát hiện, muốn làm anh hùng vô danh!”
Bao Huân phì cười: “Ngây thơ quá! Sau đó thì sao, chị em bị hành động đó cảm hóa à?”
Trần Tụng lắc đầu, chuyển sang chất giọng vui sướng: “Nào có! Chị em đau đầu. Thực ra số chị ấy cũng xui xẻo, chuyện đó chưa phải đau đầu nhất, có một người con trai, vừa viết thư tình cho chị ấy, vừa tuyên bố với những thằng con trai khác trong lớp, nói chị em thường liếc mắt đưa tình, đá lông nheo với hắn, cho nên mới ‘bất đắc dĩ’ dành chút tình cảm cho chị em! Chuyện đó truyền đến tai chị, làm chị ấy giận run người!”
Bao Huân và Vương Hâm đều cười đến đau cả miệng: “Sao trên đời còn có loại cực phẩm đó nhỉ? Sau đó thì sao?”
Trần Tụng vừa nói vừa cười: “Sau đó… Sau đó, chị em liền cầm ngay phong thư tình mà gã đó viết cho mình, trước mặt các bạn trong lớp, đi tới chỗ mà gã đó đang đứng, vỗ bộp một cái lên mặt bàn hắn, còn nói thêm một câu ‘Tôi chưa bóc đâu, trả lại toàn bộ cho cậu đấy!’.”
Vương Hâm và Bao Huân cười đến run người, chiếc Land Rover cũng theo đó mà run run. Vương Hâm thở dài: “Chị em thật trâu bò, quả là thần tượng của anh!”
Bao Huân cười xong tiếp tục hỏi chuyện: “Sau khi vào đại học thì sao? Có bị người ta cưa đổ không?”
Trần Tụng lắc đầu: “Cái đó thì không? Chuyện yêu đương hình như năm thứ ba đại học mới bắt đầu. Hồi chị em mới vào đại học, con trai theo đuổi chị ấy à, cứ phải xếp thành hàng dài… cũng phải một đoàn người đấy. Có người gửi tin nhắn, có người thổ lộ trực tiếp trên BBS trường, có người thì viết thư tình… Thực ra khi đó chị em rất bực mình vì chuyện này, ngay cả người viết thư, gửi tin nhắn cho chị ấy, đôi khi cũng không phân biệt nổi…”
Vương Hâm nghe xong thì phấn khích vô cùng: “Sau đó?”
“Không có sau đó. Chủ yếu là vì kỳ thi mỗi năm chị ấy đều giành vị trí nhất khóa học nên những chuyện như thế ngày càng ít dần.”
Bao Huân nói: “Cho nên cô ấy mới căng thẳng, phải hạ thấp tiêu chuẩn bạn trai xuống?”
Trần Tụng dù thích Bao Huân đến đâu đi nữa thì vẫn muốn bênh vực chị mình: “Không có đâu. Chị em vô cùng sung sướng, còn nói với em rằng mình đã được rảnh rang để tập trung học hành. Anh bạn trai sau đó của chị ấy rất được, hai chị ấy hai khóa là chủ tịch hội sinh viên, đối xử rất tốt với chị em. Khoảng thời gian tốt đẹp nhất của họ thì cũng là lúc anh đó chuẩn bị tốt nghiệp đại học, sau đó khi chị em tốt nghiệp xong thì cũng xin được vào bệnh viện mà anh đó đang công tác, hai người trở thành đồng nghiệp.”
Cô ngẫm nghĩ một lát rồi tiếp tục dát vàng lên người Trần Lãng, bổ sung: “Đám bạn học cũ của chị em thường nói, chị em chính là Hoàng Dung, cuối cùng Hoàng Dung cũng tìm được Tĩnh ca ca của mình!”
Bao Huân nghe xong liền nổi da gà, Vương Hâm lại rất hứng thú, hỏi tiếp: “Vậy sao lại chia tay?”
Trần Tụng vốn định ra sức nói xấu Chân Nhất Nặc nhưng lại nghĩ bụng: nếu nói xấu Chân Nhất Nặc thì chẳng phải hàm ý chỉ trích con mắt thẩm mỹ của chị mình năm đó có vấn đề sao? Nên cô chỉ qua loa: “Anh ấy muốn đến du học tại Nhật Bản, chị em sau đó cũng đi Hong Kong nên không qua lại với nhau nữa.”
Đầu Bao Huân nổ bùm một cái, suýt nữa thì phanh xe gấp khiến Vương Hâm và Trần Tụng trong xe nghiêng trái ngả phải. Vương Hâm thì không nói gì nhưng Trần Tụng thì rất hoảng sợ: “Sao lần nào em ngồi xe anh cũng bị hoảng sợ thế nhỉ?!”
Bao Huân chậm rãi thả lỏng tâm trạng, hỏi: “Có phải sau đó chị em đến Hong Kong học thạc sỹ không?”
Vương Hâm cũng sửng sốt mà nhìn Trần Tụng. Trần Tụng khó hiểu nhìn hai người ngồi trên: “Đúng thế, lẽ nào các anh không biết?”
Bao Huân thầm cười khổ, nghĩ bụng: Trên thế giới này, loại người thường dễ bắt gặp nhất là người mặt dày, đầu tiên anh va phải người ta, sau đó hết lần này đến lần khác bắt nạt người ta, bây giờ người ta cứ thấy anh là lẩn tránh, khiến lòng anh bất an, không lên không xuống, vô cùng hiếu kỳ và cực kỳ khó chịu.