Sáng chủ nhật, Trần Lãng đến tăng ca theo lời dặn dò của Du Thiên Dã. Khác với không khí đông vui tấp nập trong giờ làm việc của những ngày thường, trước cửa tòa nhà cao tầng không một bóng người, chỉ có bóng dáng một chiếc Land Rover quen quen đang dừng ở đó.
Trần Lãng thấp thoáng thấy có người đang ngồi trên vị trí ghế lái, trái tim đập nhanh hơn một chút, vừa đi vừa đắn đo không biết có nên chủ động chào hỏi rồi trò chuyện đôi ba câu không, hòa giải cục diện khó xử giữa mình và Bao Huân. Tốt xấu gì cũng là bạn bè, thật sự không nên giữ mãi cục diện bối rối này. Vì thế, lúc đi về phía trước, Trần Lãng thực sự đi chếch về hướng chiếc Land Rover đang đỗ. Càng đi càng gần, chiếc Land Rover cũng ngày càng gần, thêm vào đó, cửa xe mở toang, ánh mắt Trần Lãng lặng lẽ liếc qua đó, đúng lúc bắt gặp ánh mắt lạnh lùng của anh chàng Bao Huân đang gục mặt trên vô lăng. Lòng Trần Lãng lạnh dần, ánh mắt này lạnh lẽo đến mức khiến da đầu cô như tê dại. Cô rất hối hận vì quyết định ban nãy, cất tiếng nói với vẻ cực kỳ lúng túng: “Hôm nay anh cũng đến tăng ca à?”
Bao Huân vốn đang định thờ ơ xem tại sao Trần Lãng hoàn toàn không thèm nhìn mình lấy một cái, không ngờ cô lại mở lời chào hỏi mình trước, ngược lại, anh không kịp phản ứng, thoáng ngẩn ra rồi mới trả lời: “Không phải.”
Sau đó hai người nhìn nhau, không biết nên tiếp tục thế nào. Ý định ban đầu của Trần Lãng cũng không phải là tới để bụng xem rốt cuộc Bao Huân có phải tăng ca hay không, cô chỉ buồn lòng với câu trả lời ngắn gọn hết mức của Bao Huân, không để cô thuận lợi bày tỏ sự áy náy của mình với anh.
May mà cuối cùng Bao Huân cũng mở cửa xe, đứng trước mặt Trần Lãng, anh nhìn cô gái xinh xắn phía trước bằng ánh mắt nhìn từ trên cao xuống, nói: “Tôi tới đón mấy người của tổng giám đốc Lưu ra sân bay, rồi cùng tới Đức tham dự triển lãm nha khoa.”
Trần Lãng ồ một tiếng, “Đi mấy ngày?”
“Nửa tháng.”
Trần Lãng gật đầu, ngẫm nghĩ một lát mới nói: “Thực ra tôi vẫn muốn nói với anh một câu xin lỗi.”
Bao Huân lờ mờ đoán được lý do nhưng vẫn chau mày: “Tại sao phải xin lỗi?”
Trần Lãng thấy mình đúng là một đứa lắm chuyện, cũng chẳng giống với cá tính của mình, bèn thẳng thắn nói: “Hôm đó trong dịp huấn luyện mở rộng, những lời tôi đã nói trên ca nô ở eo sông Long Khánh, tôi thật quá đáng, xin lỗi anh.”
Bao Huân liếc nhìn Trần Lãng, cố tỏ ra dửng dưng: “Cô nói gì nhỉ? Tôi quên mất rồi.”
Trần Lãng có cảm giác như một đám quạ đen vừa bay qua đầu mình, 囧[1] đến rối bời đầu óc, thật lâu sau mới ngượng nghịu nói: “Vậy… Anh cứ bận việc của mình đi nhé, tôi lên lầu trước đây.”
[1] Một biểu tượng thể hiện nhiều cảm xúc: chán nản, mệt mỏi, lúng túng, bối rối…
Chợt Bao Huân thốt lên một câu lúc Trần Lãng quay người: “Trần Lãng, cô đã nói rõ quan hệ của mình với nha khoa Bác Văn cho Du Thiên Dã nghe chưa? À… Có cần tôi bóng gió với anh ấy một chút không?”
Trần Lãng ngẩn ra, khẽ nói: “Vẫn chưa.” Ngẫm nghĩ một lát rồi nói thêm một câu: “Tôi sẽ tìm cơ hội tự nói với anh ấy.”
Bao Huân lặng đi trong chốc lát, ngăn lại luồng suy nghĩ hiện lên trong đầu trước đó, muốn hỏi có phải Trần Lãng thực sự sắp nghỉ việc ở nha khoa Hạo Khang rồi không, những chuyện này có lẽ đều không liên quan gì đến mình cả, anh nói một câu ngắn gọn: “Tôi biết rồi.” rồi nhoẻn miệng cười. Nụ cười ấy rực rỡ hơn bất cứ thứ gì, và rất mê hoặc lòng người. Anh nói bằng giọng điệu cực kỳ thoải mái: “Lúc về tôi sẽ có quà cho cô.”
Trần Lãng vội lắc đầu: “Không cần phiền phức vậy đâu, anh cứ lo việc của anh thôi.”
Thấy Trần Lãng vạch rõ giới hạn với mình như vậy, lòng Bao Huân không khỏi trào dâng cảm giác chua chát, nhưng anh vẫn cứng miệng nói: “Không phải cho một mình cô, đồng nghiệp nào cũng có.”
Trần Lãng cười gượng gạo, thầm hối hận mình chuyện bé xé ra to. Chỉ trong vài giây thất thần thì một chiếc xe máy đã lướt qua người cô nhanh như cắt, Bao Huân nhanh nhẹn kéo Trần Lãng vào lòng mình nhưng vì động tác quá mạnh khiến hai người cùng ngã nhào xuống đất. Cảnh tượng ấy lọt đúng vào tầm nhìn qua cánh cửa sổ trong phòng làm việc của Đặng Vĩ, và cũng lọt vào tầm mắt của Du Thiên Dã và Đặng Vĩ đều đang nhìn ra ngoài. Du Thiên Dã đứng bật dậy, nhưng lại thấy hai người đó vội vã bò dậy khỏi mặt đất, chưa nói đến hai ba câu, Trần Lãng đã rảo bước đi vào tòa nhà, còn Bao Huân thì trở về xe của mình.
Đặng Vĩ liếc mắt nhìn Du Thiên Dã đứng cạnh: “Làm gì thế. Anh cũng định làm anh hùng cứu mỹ nhân hả?”
Du Thiên Dã lại ngồi xuống, tỏ ra tiếc nuối: “Muộn rồi, người ta nhanh chân hơn tôi.”
Đặng Vĩ “sặc” một tiếng, “Anh còn dám nói người ta nhanh chân hơn à? Tôi thấy anh ra tay cũng không chậm đâu, bình thường thì ra vẻ đạo mạo đứng đắn, chỉ biết ở chỗ tôi lắm lời thôi. Nhưng nói đi nói lại thì anh cũng rất có bản lĩnh, mấy cô gái trẻ ai cũng gục ngã trong tay anh, đến cả Bao công tử cũng không tranh giành được.”
Du Thiên Dã lườm: “Anh nói chuyện kiểu gì vậy? Chẳng ra sao cả.”
Đặng Vĩ tỏ ra thẳng thắn: “Tôi chỉ nói thật thôi. Tôi không tin anh không nhận ra rằng thằng nhóc Bao Huân cũng thích Trần Lãng, cũng giống như Liễu Gia Tử luôn theo đuổi Lâm Hiểu Tuyền khi xưa.”
Du Thiên Dã không nói gì mà chỉ liếc nhìn Đặng Vĩ, Đặng Vĩ liền giơ tay xin hàng: “Tôi sai rồi, được chưa? Trong lòng anh nghĩ gì tôi còn không biết hay sao? Chắc chắn anh nghĩ tuy Lâm Hiểu Tuyền và Trần Lãng đều là mỹ nữ, nhưng tâm hồn hai người không giống nhau, một kẻ tầm thường, một người trong sáng, một kẻ tâm kế đa đoan, một người an phận chẳng tranh giành với đời. Tôi không nên đánh đồng hai cô ấy.”
Du Thiên Dã dùng năm chữ để kết thúc cuộc đối thoại này: “Chỉ nói vớ vẩn thôi.” Nhưng lại nghiêm mặt nói: “Nói chuyện nghiêm túc nhé. Hôm qua tôi gặp Liễu Gia Tử, anh ta ở nha khoa Bác Văn cũng tốt lắm.”
Đặng Vĩ không bày tỏ ý kiến: “Nếu anh đến nha khoa Bác Văn thì còn tốt hơn thế nữa cơ. Hai người nói chuyện gì vậy?”
Du Thiên Dã lắc đầu: “Thực ra cũng không có gì quan trọng, chỉ hàn huyên chuyện trò đôi ba câu thôi.” Đúng là chỉ hàn huyên chuyện trò vài câu, tổng giám sát bộ phận điều trị mới nhậm chức của nha khoa Bác Văn và tổng giám sát bộ phận điều trị đang tại vị của nha khoa Hạo Khang ngồi với nhau, trò chuyện hai tiếng đồng hồ về đặc điểm đặc sắc của các phòng khám dây chuyền của Trung Quốc, rồi so sánh sự cạnh tranh giữa các phòng khám có tính chất khác nhau, nên đồng hóa sự cạnh tranh hay để chúng dần “khác biệt hóa”, còn tham khảo một số người đang đi trên con đường từ sinh viên ngành y đến bác sĩ rồi đến mở phòng khám, bác sĩ nên có đủ những tố chất nào, thậm chí nói cả đến chuyện trung thực khi mắc bệnh, vấn đề thiếu sót là do nhiều nguyên nhân từ nhiều phương diện cùng tạo thành…
Nhưng trước khi đi, Liễu Gia Tử nhìn Du Thiên Dã - người cuối cùng cũng có thể ngồi ngang hàng với mình, nói với vẻ đầy ý tứ: “Người anh em, nha khoa Hạo Khang cây to đón gió lớn, các anh đừng nên lơ là cảnh giác, cẩn thận một chút nhé.”
Du Thiên Dã mỉm cười, gật đầu tỏ ý cảm ơn. Những lời này anh đã nghe vào những lúc khác nhau, trong những trường hợp khác nhau và từ những người khác nhau rất nhiều lần, nhưng nha khoa Hạo Khang vẫn chiếm sản lượng lớn nhất trong thị trường nha khoa cao cấp, giành được danh tiếng và công trạng đáng kiêu ngạo.
Thấy vẻ thờ ơ của Du Thiên Dã, Liễu Gia Tử không nói thêm nữa, chỉ bỏ lại một câu không đầu không đuôi: “Các cô gái bây giờ chẳng ai là một cây đèn cạn dầu.” rồi cáo từ đi trước, khiến Du Thiên Dã chẳng hiểu gì.
Du Thiên Dã rời khỏi hồi ức tối qua, liếc mắt nhìn Đặng Vĩ: “Hôm qua lão gia đã nói với anh rồi chứ, bây giờ anh không thể tới dự triển lãm bên Đức được.”
Đặng Vĩ rầu rĩ bảo: “Tôi biết rồi. Chẳng phải họ đặt việc nghiên cứu và thảo luận về các ca bệnh phức tạp trong cuộc bình chọn mười phòng khám hang đầu lên trước sao?” Thuận miệng lại giận dữ nói tiếp câu nữa: “Mấy ông sếp này nói thay đổi là thay đổi, chẳng xem xét, quan sát dân tình gì hết.”
Du Thiên Dã cười nói: “Càu nhàu cũng vô dụng thôi, cứ chấp hành đi cho xong. Đúng rồi, phần PowerPoint về ca bệnh của Hạo Khang tôi đã làm xong rồi, anh tranh thủ hai ngày này xem qua đi, xem còn bị quên điều gì không.”
Đặng Vĩ trả lời rành rọt: “Được thôi.”
Đang nói chuyện thì y tá trưởng Từ Hoa Linh gõ cửa bước vào: “Hai sếp đều ở đây à, có chuyện này muốn nói với hai người.”
Du Thiên Dã ra hiệu cho Từ Hoa Linh vào phòng: “Sao vậy?”
Từ Hoa Linh ừm một tiếng: “Hôm nay Monica nghỉ nhưng hôm qua cô ấy có gọi điện cho tôi, bảo bệnh nhân cuối cùng của chiều qua cũng dùng thẻ tẩy trắng răng miễn phí. Bệnh nhân đó đã vô tình tiết lộ rằng, cô ta mua được trên mạng với giá rất rẻ.”
Sắc mặt của Du Thiên Dã và Đặng Vĩ đều thay đổi: “Sau đó thì sao?”
Từ Hoa Linh nói tiếp: “Hôm qua Monica lên mạng search, đúng là trên mạng có một cửa hang chuyên bán thẻ tẩy trắng răng miễn phí của nha khoa Hạo Khang, giá rất rẻ, chỉ bằng một phần mười giá bán của chúng ta.”
Đặng Vĩ và Du Thiên Dã đưa mắt nhìn nhau. Đặng Vĩ lên tiếng trước: “Đã xác minh chưa? Có khả năng thẻ tẩy trắng răng đó là giả không?”
Từ Hoa Linh lắc đầu: “Monica nói cô ấy đã liên hệ thử với bên bán thẻ, cô ấy đã thử thăm dò. Cô ấy hỏi ngộ nhỡ thẻ là giả, không dùng được thì sao?”
Du Thiên Dã chau mày: “Đối phương nói thế nào?”
Từ Hoa Linh nói tiếp: “Người bán nói chắc chắn không thể là giả, nếu không dùng được thì trả lại tiền mua.”
Du Thiên Dã im lặng một lát, rồi anh nói với Từ Hoa Linh: “Chị mang những thẻ tẩy răng miễn phí thu lại trong thời gian gần đây tới cho tôi xem.”
Từ Hoa Linh vừa đi ra thì Đặng Vĩ đã nói: “Anh cảm thấy chuyện này thế nào?”
Du Thiên Dã lắc đầu: “Bây giờ vẫn chưa nhận ra điều gì. Tôi chỉ muốn biết thẻ được đưa ra ngoài bằng con đường nào?”
Một lát sau, Từ Hoa Linh mang một chồng thẻ tẩy răng miễn phí vào phòng. Đặng Vĩ và Du Thiên Dã mỗi người lấy một nửa để xem. Du Thiên Dã xem vài cái rồi chỉ vào con dấu đóng trên tấm thẻ, hỏi: “Con dấu này có ý nghĩa gì?”
Từ Hoa Linh và Đặng Vĩ đều tới xem. Đặng Vĩ nói với vẻ không chắc chắn: “Hình như là con dấu của bộ phận thị trường của chúng ta.”
Tia sáng trong đầu Du Thiên Dã chợt ánh lên, cầm di động gọi ngay cho Bao Huân. Sau khi điện thoại được kết nối, anh không chào hỏi mà vào ngay chủ đề: “Bao Huân, có phải bộ phận thị trường của các cậu gần đây đã phát đi một số thẻ tẩy trắng răng miễn phí?”
Xe của Bao Huân đã chạy tới đường vành đai ba ở phía đông thành phố. Nghe thấy câu hỏi của Du Thiên Dã, anh sững người một lát rồi trả lời: “Ừ, tháng trước có tặng cho bên công ty quảng cáo một số thẻ tẩy răng miễn phí để được chiết khấu giảm giá. Sao thế?”
Sắc mặt Du Thiên Dã tối sầm lại: “Ừ, tôi biết rồi. Chắc không có việc gì lớn đâu, cậu cứ yên tâm ra sân bay đi.”