Tình Yêu Trồng Răng

Chương 76

Bao Huân gác máy với vẻ hơi khó chịu. Tổng giám đốc Lưu ngồi trên ghế lái phụ cất tiếng hỏi: “Sao thế, xảy ra chuyện gì vậy?”

Bao Huân lắc đầu, thành thật nói: “Cháu không rõ lắm. Du Thiên Dã hỏi cháu có phải đã phát ra ngoài một số thẻ tẩy răng miễn phí không. Đúng là cháu đã phát ra ngoài, không có vấn đề gì chứ?” Tổng giám đốc Lưu biết hợp đồng quảng cáo ấy, lúc đó mọi người ai nấy đều khen Bao Huân lòng dạ nham hiểm, ông bèn trấn an Bao Huân: “Không sao đâu, vả lại, hai chủ nhiệm đều có mặt ở đó, dù có việc gì chăng nữa họ cũng sẽ giải quyết được thôi.”

Bác sĩ Hoàng ngồi ở hàng ghế dưới cũng tán đồng: “Đúng thế, đúng thế.”

Bên này, sau khi Du Thiên Dã gác máy, anh nói Đặng Vĩ: “Đúng là bộ phận thị trường đã tặng cho bên công ty quảng cáo một số thẻ tẩy trắng răng. Chắc là công ty quảng cáo được tặng nhưng không dùng mà mang bán trên thị trường. Vấn đề không lớn.”

Đặng Vĩ vẫn chưa hết nghi ngờ: “Việc này đúng là không có gì, nhưng tôi vẫn có chút không hiểu, nếu vì mục đích lợi nhuận thì sao lại bán với giá thấp như vậy? Vả lại còn vấn đề thời gian, bây giờ là thời điểm quan trọng, đừng xảy ra rắc rối gì với cuộc bình chọn ‘mười phòng khám hàng đầu’ nha.”

Du Thiên Dã cũng biết Đặng Vĩ nói có lý, anh suy nghĩ một chút rồi nói với Từ Hoa Linh: “Bắt đầu từ mai, từ chối những cuộc hẹn tẩy răng cho những người có thẻ tẩy răng miễn phí, nhưng đừng nói thẳng là từ chối, cứ bảo rằng các cuộc hẹn trước đã xếp kín lịch rồi trong tháng này rồi, để sang tháng sau.”

Từ Hoa Linh nhận lệnh của sếp rồi rời khỏi đó. Du Thiên Dã cũng cáo từ Đặng Vĩ, đi về phía trung tâm trồng răng. Anh gặp Trần Lãng đang đứng trước cửa trung tâm nói chuyện điện thoại, nghe thấy cô khẽ nói: “Hôm nay cháu tăng ca, ở công ty chứ đâu nữa, tối mới gặp được.”

Du Thiên Dã chú ý đến vết trầy da đỏ hồng trên mu bàn tay đang cầm điện thoại của Trần Lãng, anh bèn dừng bước không đi tiếp nữa. Du Thiên Dã vừa dừng chân thì Trần Lãng phát hiện ra, bèn nở nụ cười ngượng ngùng với Du Thiên Dã rồi cười nói với đầu dây bên kia: “Cháu đang có việc, nói chuyện sau.” rồi gác máy. Du Thiên Dã thuận miệng hỏi: “Ai thế?”

Trần Lãng thoáng ngẩn ra, cô đáp: “Một người họ hàng của em.” Rồi chuyển sang chủ đề khác: “Các ca bệnh trồng răng kỳ thứ hai trong ngày hôm nay để em xử lý được rồi. Sao anh cũng đến sớm thế?”

Du Thiên Dã không trả lời câu hỏi của Trần Lãng mà nghiêm túc nói với cô: “Em vào đây với anh.”

Vừa nhận cú điện thoại ấy, Trần Lãng vốn chưa hết bất an, bây giờ lại bị Du Thiên Dã nói vậy, cô thấy rất lo sợ, thấp thỏm theo Du Thiên Dã vào văn phòng riêng của anh, đang không biết phải làm gì thì bị Du Thiên Dã nhét vào ghế, dặn dò: “Em ngồi đây trước đã.” Còn anh ra khỏi văn phòng, để Trần Lãng ở đó một mình.

Đây là lần đầu tiên một mình Trần Lãng ngồi trong văn phòng Du Thiên Dã, kết quả của sự chột dạ là việc cô đưa mắt nhìn xung quanh rồi đánh giá căn phòng này. Không phải cô chưa tới đây bao giờ nhưng lần nào cũng vội vội vàng vàng, chưa bao giờ quan sát nó một cách cẩn thận, không như hôm nay, có thể để đôi mắt tự do đảo quanh. Giờ cô mới phát hiện trong góc phòng có treo một bức tranh chữ.

Trần Lãng đi về phía đó, nghiên cứu thật lâu mới lờ mờ đoán ra trên bức tranh chữ là bài “Giá cô thiên” của Chu Đôn Nho:

Ngã thị thanh đô sơn thuỷ lang,

Thiên giao lãng mạn sơ cuồng.

Tằng phê cấp lộ chi phong sắc,

Luỵ tấu lưu vân tá nguyệt chương.

Thi vạn thủ,

Tửu thiên thương,

Kỷ tằng trước nhãn khán hầu vương.

Ngọc lâu kim khuyết dung quy khứ,

Thả tháp mai hoa tuý Lạc Dương. [1]

[1] Giá cô là chim đa đa

Dịch thơ :

Ta vốn thanh đô sơn thuỷ lang

Trời sinh lãng mạn ngông cuồng

Từng phê sắc cấp chi sương gió

Hằng tấu chương, lưu mượn mây trăng

Thơ vạn thủ

Rượu ngàn chung

Mấy khi ngó mắt tới hầu vương

Điện ngọc lầu vàng lười lui tới

Say dắt hoa mai dạo Lạc Dương

(Bản dịch của Nguyễn Chí Viễn, Tuyển tập từ Trung Hoa - Nhật Bản, NXB Văn hoá - Thông tin, 1996)

Tuy nét chữ trên bức tranh quá phóng khoáng, khiến Trần Lãng cảm thấy rất khó đọc nhưng những con chữ này đối với cô cũng khá quen thuộc, vì nó từng là bài thơ Vu Bác Văn thích nhất, lúc còn nhỏ, ông từng dạy Trần Lãng thuộc lòng bài thơ này. Sau này, khi Trần Lãng thấy bài thơ Giá cô thiên ấy đã từng nghĩ, không biết tại sao cậu lại thích nó, có lẽ là vì trong bài thơ ẩn chứa nỗi khát khao lớn lao đến không thể kiềm chế nổi.

Cảnh tượng Trần Lãng ngắm nghía một cách kỹ lưỡng bức tranh chữ ấy lọt vào tầm mắt của Du Thiên Dã đang mang cồn i-ốt và bông băng đi vào phòng. Sau khi khép cửa phòng lại, anh bình thản cất giọng: “Em thích cái này à ?”

Trần Lãng ừm một tiếng : “Trước đây em đã thuộc lòng bài thơ này, vì cậu em đặc biệt thích nó, nhất là câu : Thơ vạn thủ / Rượu ngàn chung / Mấy khi ngó mắt tới hầu vương.”

Du Thiên Dã nhướn mày: “Cậu em? Em chưa nói với anh bao giờ.”

Trần Lãng ừm một tiếng, nói với vẻ e dè: “Cậu em cũng là người trong ngành này, nhưng ông ấy vừa sang Canada tĩnh dưỡng rồi, khi nào ông về Trung Quốc, em sẽ giới thiệu để hai người quen nhau.”

Du Thiên Dã đáp lời một cách thờ ơ. Vừa nói vừa nhét Trần Lãng lên ghế, kéo bàn tay trầy da của cô đến trước mặt mình, cẩn thận nhúng bông sạch vào cồn i-ốt rồi lau rửa vết thương một cách tỷ mỷ, không quên nói chuyện: “Anh cũng thích nhất câu Mấy khi ngó mắt tới hầu vương trong bài thơ ‘Giá cô thiên’ đó, đường hoàng là chính mình, không bao giờ thấy sang mà bắt quàng làm họ, cũng chẳng thèm để tâm đến thế tục.”

Trần Lãng vừa nghe vừa cân nhắc hàm ý trong câu nói của Du Thiên Dã, khi thấy anh cẩn thận lau rửa vết thương cho mình, lòng cô vừa hạnh phúc vừa lo lắng, mu bàn tay bị cồn i-ốt kích thích sinh ra cảm giác như bị kim đâm, bất giác trợn trừng đôi mắt. Thấy vẻ mặt đó của Trần Lãng, Du Thiên Dã hừ một tiếng: “Ai kêu em bất cẩn ? Không đáng được thương hại.” Tuy nói thế nhưng anh lại thổi lên vết đau trên mu bàn tay cô, giảm bớt cơn đau do cồn i-ốt mang lại cho da thịt.

Thấy động tác chăm sóc dịu dàng đó của Du Thiên Dã, Trần Lãng cũng căng thẳng vô cùng, chỉ sợ bị đồng nghiệp bắt gặp, bèn quay đầu nhìn ra cửa. Cũng may là cửa đã đóng chặt, cô nghe thấy giọng nói của Du Thiên Dã vang lên bên tai mình: “Đừng lo, anh khóa rồi.”

Câu nói này khiến Trần Lãng toát mồ hôi, bỗng nhiên lòng cô trào dâng rất nhiều điều tưởng tượng không tốt, như có tiếng vang trầm bổng bên tai: “Khóa rồi, khóa rồi, khóa, khóa…” Trần Lãng chầm chậm ngoảnh lại, mặt đỏ bừng, lắp bắp nói: “Đây, đây là chỗ làm mà, khóa, khóa cửa không hay lắm thì phải?” Thấy sự thay đổi trên nét mặt Trần Lãng, Du Thiên Dã buồn cười nhưng anh chỉ bình thản nói: “Em nghĩ đến tận đâu thế hả? Đang ở văn phòng, em nghĩ anh có thể làm chuyện đó với em sao?” Nói xong, anh đưa mắt liếc qua mu bàn tay Trần Lãng, đứng dậy mở cánh cửa đang được đóng chặt ra, bỏ lại một câu: “Hôm nay Vương Hâm không tới, em ở đây chỉnh sửa giúp anh tài liệu của mấy ca bệnh trong hai tuần nay đi. Em tự bật máy tính lên nhé, tất cả đều được tập hợp trong file của anh đấy, mật khẩu em cũng biết rồi.” Du Thiên Dã đón nhận ánh mắt nghi hoặc của Trần Lãng, anh ngừng lại một lát rồi giải thích: “Tay em bị thương rồi, không nên đeo găng tay, anh sẽ đến khám cho bệnh nhân trồng răng kỳ thứ hai đó.” Dặn dò xong, Du Thiên Dã cũng tự thấy ngượng với sự săn sóc của mình, liền đi về phòng mình.

Thấy bóng lưng rời đi của Du Thiên Dã, lòng Trần Lãng rối bời, một chút ngọt ngào, cũng có một chút lưỡng lự. Cô vẫn chưa nói với anh về chuyện mình sắp nghỉ việc. Nếu biết thân phận của cô, một người thanh cao như anh, sẽ không để bụng chứ?

Tận đến tối khi Liễu Gia Tử đến nhà cô, tâm trạng bất an đó của Trần Lãng vẫn chưa hề thuyên giảm. Bà Vu Nhã Cầm và ông Trần Lập Hải tiếp đón Liễu Gia Tử đầy nhiệt tình, còn nói với vẻ giận hờn: “Vu Bác Văn cũng chẳng thèm nói với chúng tôi một tiếng, dù sao cũng là cậu của Trần Lãng, đáng lẽ nên mời cậu đến chơi từ lâu rồi mới phải.”

Liễu Gia Tử vội cúi thấp: “Vì dạo này em bận quá, đáng lẽ nên đến thăm anh chị từ lâu mới phải. Lãng Lãng được anh chị nuôi dạy trở thành một người giỏi giang như vậy, ông bà ngoại Lãng Lãng rất biết ơn hai người, nên đặc biệt dặn dò em, trước khi Trần Lãng chưa biết về thân phận của mình, em không được tham gia quá nhiều vào cuộc sống của con bé, càng không được tới quấy rầy anh chị.”

Cả bà Vu Nhã Cầm lẫn ông Trần Lập Hải nghe thấy những lời này đều mát lòng mát dạ, tất nhiên họ càng nhiệt tình đón khách hơn. Không khí trong phòng khách lúc này vô cùng hòa hợp, nhưng thực ra chỉ là hàn huyên những chuyện không đầu không cuối mà thôi.

Trần Lãng ngồi bên cạnh có vẻ hơi sốt ruột, bèn nói với bà Vu Nhã Cầm: “Mẹ, con với cậu vào phòng trước, có chuyện quan trọng ạ.”

Thấy Trần Lãng đưa Liễu Gia Tử vào phòng, ông Trần Lập Hải và bà Vu Nhã Cầm trao đổi một ánh mắt. Vu Nhã Cầm hỏi với vẻ nghi hoặc: “Hai cậu cháu nó nói chuyện gì thế nhỉ, không phải ông bà ngoại Lãng Lãng định đưa nó về Thượng Hải đấy chứ?”

Trần Lập Hải lắc đầu: “Đừng nghĩ lung tung. Không thể có chuyện đó được, dù họ muốn thế, Lãng Lãng cũng không đi đâu.”

Vu Nhã Cầm cũng gật đầu, có lý!

Liễu Gia Tử theo Trần Lãng vào phòng ngủ của hai chị em Trần Lãng Trần Tụng. Vừa vào cửa đã bị một tấm poster to tổ chảng dán trên tường dọa cho chết khiếp, chỉ thấy hai anh chàng còn đẹp trai hơn cả người thật, một người sở hữu đôi mày kiếm và cặp mắt sáng, người còn lại thì ưa nhìn thanh tú, đứng sát gần nhau một cách rất thân thiết, điều này khiến Liễu Gia Tử rất tò mò, bèn hỏi: “Các cô gái trẻ như các cháu bây giờ lại thích mấy tên nhóc ẻo lả thế này à?”

Trần Lãng liếc nhìn tấm poster, lắc đầu: “Cháu không biết, nhưng em gái cháu thì rất thích.”

Liễu Gia Tử còn đọc cả dòng chữ to tướng trên tấm poster: “Sự lựa chọn của trái tim? Là sao?”

Trần Lãng cũng có chút hiểu biết: “Phim Hàn, kể về câu chuyện của người nằm vùng, dù sao thì kết cục của những câu chuyện như thế đều rất bi thảm. Đúng rồi, lúc gọi cho cháu, cậu đã nói gì vậy, cháu vẫn chưa hiểu ý cậu.”

Liễu Gia Tử lập tức đổi chủ đề, nói với vẻ nghiêm túc: “Bao giờ cháu mới xin nghỉ việc ở Hạo Khang? Cậu mong cháu có thể tiến hành nhanh nhanh một chút. Nha khoa Bác Văn quá nhiều chi nhánh, bác sĩ có người trình độ cao, có người trình độ thấp. Cậu đang chỉnh sửa lại một vài ca bệnh phức tạp để nộp đi, nhiều cái chỉ là trị đúng bệnh mà thôi, chẳng có một chút tính hệ thống nào.”

Trần Lãng lắc đầu: “Cháu chỉ là một bác sĩ nhỏ bé, dù có từ chức, rời khỏi Hạo Khang, thì cũng không thể giúp cậu được.”

Liễu Gia Tử ngẫm nghĩ rồi lấy một chiếc ổ cứng di động từ trong cặp tài liệu luôn mang bên mình, lắc lắc nó rồi nói: “Cháu hãy xem những số liệu hiện nay của nha khoa Bác Văn đi, nếu chỉ biết đầu tư vốn để mở rộng một cách không có giới hạn mà không cải thiện chất lượng khám chữa bệnh thì chắc chắn sẽ phải đối mặt với tình trạng lỗ nặng ở một số chi nhánh.”

Thấy điều mà Liễu Gia Tử vừa nói có vẻ nghiêm trọng, Trần Lãng bèn cắm ổ cứng di động vào máy tính rồi xem xét một cách cẩn thận. Xem xong, cô không khỏi lo ngại: “Chủ tịch biết không?”

Liễu Gia Tử gật đầu: “Biết, nhưng anh rể cũng không định nói cho cháu biết. Nguyên nhân hôm nay cậu tới đây tìm cháu, một là cảm thấy nói cho cháu cũng không có gì là sai trái cả, hai là mong cháu từng tự coi thường bản thân, cháu từng được đào tạo một cách rất bài bản, trên phương diện đào tạo một số căn bệnh lâm sàng, khả năng của một mình cậu chỉ có hạn mà thôi, mong cháu có thể giúp cậu.”

Còn đang lưỡng lự, Trần Lãng đã nghe thấy Liễu Gia Tử nói một câu đầy hàm ý: “Nha khoa Hạo Khang từ phần cứng đến phần mềm đều không thể bắt bẻ nhưng nó chỉ nhắm vào một số giai cấp đặc biệt có khả năng về kinh tế. Còn nha khoa Bác Văn thì không như vậy, dù còn nhiều khuyết điểm nhưng ưu điểm lớn nhất của nó là phục vụ cho toàn dân.”

Trần Lãng bất ngờ ngẩng lên nhìn Liễu Gia Tử. Đó là vấn đề cô chưa từng suy nghĩ tới. Cô thích sự chuyên nghiệp, cẩn thận, nghiêm túc của đội ngũ bác sĩ ở nha khoa Hạo Khang, thích những trang thiết bị hiện đại của nha khoa Hạo Khang, thích sự hào nhoáng bắt mắt của nha khoa Hạo Khang, thậm chí còn thích bầu không khí học tập và làm việc ở đó, nhưng cô chưa bao giờ nghĩ rằng, tất cả những người có thể hưởng thụ những thứ này chỉ là một số các bệnh nhân chiếm tỷ lệ rất nhỏ mà thôi.

Mời các bạn qua hố mới ủng hộ mình nhé. Tên truyện là "Anh hùng độc nhất của em".
Bình Luận (0)
Comment