Từ Sâm mỉm cười:
- Trọng Khải ngày mai có thời gian rảnh không? Nếu rảnh thì chúng ta cùng đến đường lớn Chính Dương Môn.
Trương Mại tất nhiên hiểu ý ông, cười nói:
- Đúng lúc con cũng định ngày mai qua. Có nhạc phụ dẫn dắt, trong lòng con có thể nắm chắc rồi.
Sau khi cùng ăn bữa trưa hòa hợp, vẻ mặt Từ Sâm mệt mỏi, ông đến thư phòng nghỉ ngơi:
- Trọng Khải, thứ lỗi ta không tiếp được.
Sau lần hộc máu trước, sức khỏe ông có chút suy yếu, không chịu nổi mệt nhọc, luôn điều dưỡng theo lời đại phu, tạo thói quen sau bữa trưa thì nghỉ ngơi một chút.
Nếu như là con rể bình thường, lúc này lịch sự cáo từ nhạc phụ, mời nhạc phụ đi thong thả, cũng tính là chu đáo. Nhưng Trương Mại hiển nhiên không phải là con rể bình thường, hắn khăng khăng cùng ba huynh đệ Từ Tốn đưa Từ Sâm về phòng, đích thân hầu hạ ông đi nghỉ, mới nhẹ chân nhẹ tay ra ngoài.
Bốn người cùng đi về hướng thư phòng của Từ Tốn. Từ Thuật ngửa đầu sùng bái nhìn Trương Mại:
- Tỷ phu, huynh cái gì cũng biết, cái gì cũng làm đến vô cùng hoàn mỹ! Ngay cả ém góc chăn cho phụ thân, huynh cũng làm vừa nhẹ nhàng vừa săn sóc như vậy.
Từ Dật gật đầu tán thành:
- Tỷ phu huynh các loại kỹ năng đều tinh thông!
Trương Mại thân thiết xoa xoa đầu hai đứa nhỏ:
- Huynh tối nào cũng ém góc chăn cho sư công nên cực kỳ thông thạo. A Thuật, A Dật đã học “Ông lão bán dầu”* rồi nhỉ, ‘Ta chẳng phải tài giỏi gì, chẳng qua là quen tay’.
* Ông lão bán dầu: nguyên bản là một câu chuyện ngụ ngôn do Âu Dương Tu thời Bắc Tống viết, kể lại chuyện Trần Nghiêu Tư thi bắn tên cùng ông lão bán dầu, ý muốn nói đến đạo lý “quen tay hay việc”, “thực tế mới là hiểu biết chân chính”, “người giỏi còn có người giỏi hơn”. Ngụ ý rằng tất cả kỹ năng đều có thể thông qua khổ luyện nhiều lần trong thời gian dài mà đạt tới trình độ “quen tay hay việc”.
Truyện “Ông lão bán dầu”:
Đời nhà Tống, Trần Nghiêu Tư nổi danh là tay thiện xạ bách phát bách trúng. Gặp những tay thiện xạ khác, Trần Nghiêu Tư luôn luôn khoe khoang:
- Khắp nước Trung Hoa, chưa ai tài giỏi hơn tôi.
Hàng ngày Trần Nghiêu Tư ưa tập dượt bắn cung, tìm các loại chim chóc trong vườn mà giết thử. Hôm ấy, có ông lão bán dầu đi ngang qua. Thấy người bắn quá giỏi, ông ta tò mò, đặt gánh xuống xem rất lâu. Sau khi bắn xong một loạt chín mười mũi tên, Trần Nghiêu Tư lấy làm tự đắc, nhìn xung quanh chợt thấy ông lão bán dầu. Ông lão khẽ gật đầu …
Trần Nghiêu Tư gọi ông lão:
- Ông biết bắn cung à? Bắn như tôi, ông phục tài không?
Ông lão đáp:
- Chẳng có chuyện gì đáng phục cả. Trên thế gian này, hễ làm quen tay thì tất nhiên sẽ khéo léo. Thí dụ như ban nãy, tôi thấy ông bắn mười phát, trúng đích được tám, chín. Tài nghệ của ông chỉ tạm gọi là được, vậy thôi.
Trần Nghiêu Tư tức giận, cho rằng ông lão khinh khi mình:
- Ông này ăn nói lếu láo quá! Vậy chớ ông bắn được như tôi không?
Ông lão đáp:
- Tôi có sở trường khác. Bấy lâu nay sống nhờ nghề bán dầu, tôi trau dồi nghề rót dầu, chắc ông khó làm được như tôi. Ông hãy xem này.
Dứt lời, ông lão đặt một cái bầu xuống đất, rồi đặt thêm một đồng tiền trên miệng bầu rồi từ từ rót dầu xuống.
Giọt dầu từ trên cao, nhểu thẳng, chui qua lỗ vuông của đồng tiền điếu trước khi rớt vào đáy bầu, ông lão cứ rót như vậy mãi đến khi cái bầu gần đầy rồi nói với Trần Nghiêu Tư:
- Ông xem, mặt đồng tiền vẫn khô ran, chẳng dính chút dầu nào. Tôi chẳng phải tài giỏi hoặc có thiên tư gì, chẳng qua là quen tay … Cũng như ông bắn cung vậy thôi.
Trần Nghiêu Tư gật đầu hiểu ý. Từ đó về sau ông đổi tính, bớt khoe khoang hơn trước.
Từ Thuật, Từ Dật đồng thanh nói:
- Đã học, hiểu rõ!
Từ Tốn cười quở trách:
- Hai tiểu nghịch ngợm biết gì chứ? Mỗi đứa lấy một quyển “Âu Dương văn trung công văn tập” tìm bài “Ông lão bán dầu”, tự viết cả bài lại một lần cho huynh xem. Ngoài ra, còn phải diễn giải từng câu từng chữ trong đó, dùng từ phải trang nhã.
Từ Thuật, Từ Dật luôn quen bị đại ca kiểm tra, so sánh việc học tập nên cũng không cảm thấy có gì khác thường, chúng đến thư phòng của Từ Tốn, không nhờ gã sai vặt làm hộ mà tự mình vui vẻ đem băng ghế đến giẫm lên, lấy quyển “Âu Dương văn trung công văn tập” trên giá sách xuống, cam đoan như thật:
- Không phải là viết lại một lần rồi diễn giải ra sao? Ca, hai đệ thông minh tài trí, rất nhanh sẽ làm xong!
Hai tiểu thiếu niên ở sương phòng làm bài tập, Từ Tốn cùng Trương Mại đến phòng chính:
- Trọng Khải, bức Sơn Cư Đồ này, mời cùng nhau thưởng thức.
Trương Mại trầm ngâm quan sát hồi lâu, khen:
- Dùng mực thanh nhã, đậm nhạt thích hợp, ý cảnh phong phú.
Từ Tốn đỏ mặt đứng bên Trương Mại, ấp úng hỏi:
- Trọng Khải, lúc đệ sắp rời Nam Kinh đã gặp nhạc phụ nhạc mẫu của ta, hai lão nhân gia có khỏe không?
Trương Mại vẫn chú tâm nhìn bức tranh như cũ:
- Rất khỏe. Không chỉ Quý gia cữu phụ, cữu mẫu, mà con cái của họ ai cũng bình an vui vẻ.
Từ Tốn đỏ mặt.
Trương Mại tỉnh bơ bình phẩm bức Sơn Cư Đồ trên tường:
- Bức họa này màu mực đậm nhạt khô ướt cùng sử dụng, biến hóa cực kỳ phong phú, cực kỳ sống động. Cữu huynh, huynh nói có đúng không?
Từ Tốn phục hồi tinh thần lại, vội nói:
- Lời Trọng Khải rất chí lí.
Thật ra thì Trương Mại nói cái gì, hắn căn bản là không chú ý.
Hai người ngồi trên ghế thái sư bằng gỗ lim, thư đồng dâng trà lên, họ phẩm trà nói chuyện phiếm.
- Trọng Khải, Vũ lâm vệ Chỉ huy sứ Phùng Tuấn gần đây chọc giận Thánh thượng phải không?
Từ Tốn dường như vô ý hỏi.
Trương Mại do dự nói:
- Lão Phùng có thể có chút thủ đoạn, với ai cũng xưng huynh gọi đệ, quan hệ với mọi người rất tốt. Trước mặt Thánh thượng lại càng tận tâm tận lực, theo lệnh mà làm, chẳng qua người này nổi cơn khi uống rượu, say rượu nhập cung, quấy nhiễu thánh giá, đã là chuyện khó có thể vãn hồi.
Trương Mại rất kỳ quái, Vũ lâm vệ thuộc cận vệ trong cung, cùng với gia đình quan văn như Từ gia trước giờ không có liên quan gì, sao cữu huynh lại quan tâm tới Phùng Tuấn?
Nét ửng đỏ trên mặt Từ Tốn đã dần dần biến mất, tâm tình cũng từ từ khôi phục lại bình thường, nói:
- Như vậy, Vũ lâm vệ Chỉ huy sứ chẳng phải sẽ đổi người sao? Trọng Khải, dựa vào lý lịch của đệ, có thể được chọn không?
Vũ lâm vệ Chỉ huy sứ cùng với Cẩm y vệ Chỉ huy sứ và Kim ngô vệ Chỉ huy sứ có cùng cấp bậc từ trước đến giờ luôn là võ tướng thân tín của Hoàng đế.
Trương Mại mỉm cười:
- Đệ nhất định không thể được chọn. Nếu đệ được chọn, chẳng phải sẽ ở lại kinh thành sao? Không giấu gì cữu huynh, Ngụy quốc công phủ nhiều người phức tạp, chuyện nan giải đếm không xuể. Hôm đến cầu hôn, gia phụ gia mẫu đã hứa để đệ cùng lệnh muội ở Nam Kinh sống tự tại qua ngày.
Hoàng đế nếu có ý để mình lấy thân phận Đô đốc thiêm sự kiêm nhiệm Vũ lâm vệ Chỉ huy sứ, vậy đối với A Trì quá không công bằng. Vốn có thể cùng mình ở Nam Kinh sớm chiều bên nhau, thoải mái nhàn nhã, lại trở thành phải ở lại kinh thành đấu trí đấu dũng cùng loại người như Lâm thị Ngụy quốc công phủ. Đã không thể hưởng thụ tuổi thanh xuân tươi đẹp mà còn phải rơi vào trong tranh đấu ở nội trạch, thật là không đáng.
Từ Tốn mỉm cười nhìn về phía Trương Mại:
- Chỉ e Trọng Khải quá mức xuất sắc, tránh cũng tránh không khỏi. Nếu bệ hạ thưởng thức, ban tặng chức cận vệ Chỉ huy sứ thì không lẽ Trọng Khải có thể từ chối?
Trương Mại trong lòng đã có dự tính trước:
- Sơn nhân ắt có diệu kế. Cữu huynh yên tâm, đệ nhất định sẽ không nhậm chức cận vệ Chỉ huy sứ đâu.
Hóa ra là cữu huynh lo mình nhậm chức ở lại kinh thành thì A Trì mềm mại đáng yêu sẽ phải chịu vất vả tranh đấu cùng mọi người ở Ngụy quốc công phủ. Cữu huynh quả thật là yêu thương muội muội không hề thua kém mình yêu thương Đồng Đồng.
Đình viện này là thư phòng của Từ Tốn, dù sương phòng hay phòng chính đều được trang trí từng hàng kệ sách, trên kệ bày đầy sách. Giọng nói của Trương Mại vừa dứt thì ở sau một góc kệ sách dường như khẽ phát ra một tiếng thở dài.
Trương Mại cười nói:
- Cũng không biết bài tập của A Thuật, A Dật làm thế nào rồi, có chỗ nào không hiểu hay không.
Từ Tốn chậm rãi đứng dậy:
- Trọng Khải, thứ lỗi không tiếp được, ta qua đó xem hai tiểu nghịch ngợm.
Trương Mại mỉm cười gật đầu:
- Cữu huynh xin mời.
Trương Mại đưa mắt nhìn Từ Tốn ra cửa, rồi nhẹ nhàng từ trên ghế đứng dậy, không một tiếng động đi đến chỗ trong góc đằng sau kệ sách kia. Duyên dáng đứng yên sau kệ sách là một thiếu nữ nhỏ nhắn xinh đẹp, không phải A Trì thì là ai.
Trương Mại khẽ cười:
- Lúc trước là nhìn chằm chằm ta, bây giờ lại là nhìn lén ta. Ta nhất định phải nhìn lại từng cái một, trừ đi tiền vốn, còn phải có lợi tức. Lúc nàng nhìn ta, ta rất hào phóng; đến khi ta nhìn nàng, nàng lại hẹp hòi không cho.
A Trì liếc hắn:
- Ta rõ ràng là nghe lén được chưa, chứ đâu có nhìn lén. Chàng ngó xem, kệ sách dày như vậy, ta nhìn lén kiểu gì?
Người ta là không yên tâm nên muốn nghe thử chàng nói thế nào thôi, chàng tên vô lại này.
A Trì sóng mắt lưu chuyển, hờn dỗi động lòng người làm trái tim Trương Mại mềm đi, thấp giọng nói:
- Yên tâm, ta sẽ bảo vệ nàng, không để ai ức hiếp nàng. Chúng ta không ở kinh thành tham gia náo nhiệt, nàng theo ta về Nam Kinh sống thoải mái qua ngày, cùng nhau trải qua cuộc sống nhàn nhã như thần tiên.
Khuôn mặt nhỏ nhắn của A Trì ửng hồng, nàng khẽ gắt một tiếng:
- Ai muốn theo chàng về Nam Kinh.
Mềm mại đáng yêu, đơn thuần là thái độ của tiểu nhi nữ, Trương Mại dịu dàng nhận sai:
- Không phải nàng theo ta về Nam Kinh, mà là ta theo nàng về Nam Kinh.
Bình Bắc hầu phủ, giờ khắc này cũng là một đôi thanh niên nam tử và thiếu nữ nhan sắc mỹ lệ ở chung một chỗ, chẳng qua họ không giống với Trương Mại và A Trì, hai người họ vừa thấy mặt là cãi nhau, ầm ĩ đến quên cả trời đất.
- Trương Đồng, mùa đông lớn muội có lạnh hay không mà còn chạy ra bên ngoài làm cái gì? Thân thể của mình thì ốm yếu mà còn không biết chăm sóc cho tốt!
Chung Hoành đứng trước cửa sổ, gào thét về phía Trương Đồng.
Hắn trời sinh diễm lệ, cho dù nóng giận thì ngoại hình vẫn xinh đẹp, rạng rỡ hơn người, Trương Đồng đứng bên cạnh bàn, hiếu kỳ nhìn hắn một lát, trước tiên là tấm tắc khen ngợi:
- Chung Hoành ngươi thật sự yêu mị nha, thở hổn hển như vậy mà vẫn xinh đẹp.
Kế đó nàng đập bàn giận dữ:
- Ngươi là cái gốc hành gì mà dám quản bổn đại tiểu thư?
Ông ngoại bà ngoại ta, cha mẹ ta, đại ca nhị ca ta, ai không phải là mềm giọng dụ dỗ ta, làm gì có ai lớn lối như vậy?
Chung Hoành lại càng thở hổn hển:
- Trương Đồng, đã nói với ngươi ít nhất tám lần, không được nói ta xinh đẹp!
Một nam nhân kiến công lập nghiệp là dựa vào bản lĩnh thật sự, không liên quan đến gương mặt trông như thế nào.
Trương Đồng cười hi hi nói:
- Tại sao không cho nói ngươi xinh đẹp? Ta lại không nói dối! Ngươi ra đường lớn xoay một vòng đi, tốt nhất là ngồi trên một chiếc xe ngựa lớn, không chừng cả nhà ngươi cũng không cần mua trái cây nữa. Đúng rồi, ngươi phải đem màn xe nhấc lên, để gương mặt này của ngươi lộ ra trước mặt các đại cô nương nàng dâu nhỏ mới được. Các nàng vì gương mặt này của ngươi, tuyệt đối là chịu tốn kém.
Chung Hoành tức giận:
- Trương Đồng, ngươi_____
Trương Đồng rất hiểu lòng người, hướng về phía hắn cười cười, thân thiết nói:
- Chung Hoành, về luyện công phu cho tốt đi, luyện cho thân thể cường tráng khỏe mạnh, không được lơi là. Bằng không, ngươi sớm muộn gì cũng giống như Vệ Giới*, bị người ta nhìn một chút là đi đời nhà ma.
* Vệ Giới là một mỹ nam cổ đại nổi tiếng của Trung Quốc. Trong một lần chàng di cư về Kiến Nghiệp, quan quân, nhân sĩ và dân thường trong vùng lâu nay đã nghe tiếng đồn về vẻ đẹp của Vệ Giới nên đổ xô ra đường chào đón, vây lấy chàng để ngắm nhìn hết lớp này đến lớp nọ, khiến xe của Vệ Giới không di chuyển được suốt mấy ngày. Vốn thể chất yếu đuối, chàng mệt đến ngất xỉu, ốm một trận thập tử nhất sinh rồi chết. Cái chết của chàng sau này trở thành điển cố “khán sát Vệ Giới”, nghĩa là “nhìn giết Vệ Giới” để nói về bi kịch bắt nguồn từ cái đẹp.
Chung Hoành mặt ngọc như mùa xuân, mắt phượng giận dữ, hung tợn trừng thiếu nữ diễm lệ trước mặt. Trương Đồng vô tri vô thức nhìn lại, nét mặt ngây thơ.
Chung Hoành hầm hầm trợn mắt nhìn Trương Đồng hồi lâu, chợt nhích người về phía trước, chưa được hai bước đã đến bên cạnh Trương Đồng. Trương Đồng cả giận nói:
- Chung Hoành, ngươi nổi điên cái gì! Tránh xa ta một chút!
Nam nữ thụ thụ bất thân, có hiểu không?
Hương thơm như có như không quấn quít bên người vị thiếu nữ xinh đẹp đứng ở trước mặt làm đầu óc Chung Hoành choáng váng, hắn bình tĩnh nhìn Trương Đồng một lát, bỗng đưa tay nắm lấy khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng hôn qua.