Trương Đồng tuy không có võ công chân chính nhưng thân thủ cũng rất nhanh nhẹn, hơn xa những nữ tử quý tộc tay trói gà không chặt bình thường khác. Lần này bị Chung Hoành tập kích bất ngờ, Trương Đồng trước tiên là hoảng sợ, kế đó là tức giận, giỏi cho Chung Hoành ngươi, hỏi cũng không hỏi ta một tiếng mà dám tùy tiện hôn ta!
Trương Đồng hung dữ cắn một cái, Chung Hoành đau đớn, đầu óc liền tỉnh táo không ít. Đồng Đồng, nàng cắn ta, nàng không thích ta sao? Chung Hoành che khóe miệng chảy máu, tủi thân nhìn Trương Đồng.
Ánh mắt hắn trong vắt sáng ngời, như hắc bảo thạch được nước mưa giội rửa, rực rỡ lóng lánh. Lúc hắn yên tĩnh không nổi giận, lại càng thể hiện phong tư hơn người, duyên dáng phong lưu, hiện tại trong mắt hắn đều là vẻ tủi thân của tiểu hài tử, trông rất đáng thương.
“Không qua được ải mỹ nhân mà.” Trương Đồng ai thán trong lòng, nàng mở miệng nói chuyện với Chung Hoành, ngữ khí bất tri bất giác trở nên nhẹ nhàng hơn:
- Có đau không? Ta lén gọi đại phu đến xem thử, được không?
- Không được.
Chung Hoành tiếp tục ra vẻ đáng thương:
- Miệng đại phu có kín đi nữa cũng không đảm bảo không bị người khác biết, hai chúng ta chẳng phải rất mất mặt sao? Sẽ bị người ta chê cười đó.
Trương Đồng suy nghĩ cảm thấy có lý:
- Cũng đúng. Dù sao không phải thương thế nghiêm trọng gì, vậy không gọi đại phu nữa. Chung Hoành, ngươi tự mình lau đi.
Chung Hoành nghe lời lấy ra một chiếc khăn tay trắng như tuyết lau vết máu bên môi, miệng vẫn oán trách:
- Muội hồi nhỏ cũng từng hôn ta, nhưng ta không có cắn muội.
Trương Đồng ngơ ngẩn, đó là chuyện bao lâu về trước rồi, ngươi còn nhớ rõ? Ngươi lúc nhỏ rất xinh đẹp, ta hôn thì sao, ngươi cũng không rơi mất miếng thịt nào.
Chung Hoành lau vết máu bên khóe miệng, sửa sang lại áo mũ, yếu ớt cười hỏi:
- Nè, ta về nhà xin phụ mẫu nhờ người đến cửa đề thân, muội nói có được không?
Trương Đồng vẫn đang chìm đắm trong tư vị mới vừa hôn, trong lòng rất bối rối, thuận miệng nói:
- Ta mặc kệ mấy chuyện râu ria này, mấy chuyện nhỏ này, toàn bộ giao cho ông ngoại bà ngoại và phụ thân mẫu thân quản.
Chuyện râu ria? Chung Hoành nhướng cao đôi chân mày thanh tú, chuyện đề thân trong mắt muội chẳng qua là chuyện nhỏ không đáng kể? Đồng Đồng, tiểu cô nương sao có thể như vậy, sao có thể không để ý chút nào đến vị hôn phu, đến hôn sự chứ.
Chung Hoành lớn hơn Trương Đồng hai tuổi, trước giờ luôn tự cho mình là ca ca, hắn đang định mở miệng giáo huấn hai câu thì nghe bên ngoài có tiếng bước chân:
- Đồng Đồng có đó không?
Trong giọng nói ôn hòa lộ ra uy nghiêm, chính là đại ca của Trương Đồng trong nhà này - Trương Kình.
- Có.
Trương Đồng lên tiếng.
Chung Hoành khẽ hỏi:
- Lau sạch chưa? Có nhìn thấy không?
Trương Đồng vui vẻ:
- Nhìn không thấy, chuyện không dấu vết.
Rèm cửa được vén lên, Trương Kình bước mạnh đi vào. Hắn cúi đầu nhìn muội muội, nhẹ nhàng trách:
- Đồng Đồng, sao chớp mắt một cái là không thấy muội rồi?
Trương Đồng tinh nghịch cười:
- Ông ngoại bà ngoại và cha mẹ lại không cho muội đi xa nhà! Chung Hoành mới từ địa phương thú vị như Liêu Đông trở về, muội bảo hắn kể mấy chuyện lạ ít người biết cho muội nghe, còn có khí hậu, phong thổ của Liêu Đông gì đó để mở mang tầm mắt.
Trương Kình cưng chiều nhìn tiểu muội muội, khách khí hỏi Chung Hoành:
- A Hoành hôm qua gửi thư nhà của cấp trên, hôm nay lại đến là có chuyện quan trọng gì? Nếu không có thì hai nhà vốn thân thiết, không cần phải chào hỏi xã giao làm gì, đệ cứ trực tiếp về thẳng nhà là được. Lệnh tổ mẫu thương yêu đệ nhất, ba năm này nhớ đệ rất nhiều, A Hoành xưa nay hiếu thuận, tất nhiên nên về Cát An hầu phủ làm bạn với lão nhân gia.
Chung Hoành sao nỡ đi, nhưng kiêng dè chuyện hôn, cắn lúc nãy, chỉ sợ không cẩn thận để lộ dấu vết nên đành phải tùy ý để Trương Kình tiễn ra khỏi Bình Bắc hầu phủ. Hắn định quay đầu lại nói gì đó với Trương Đồng, nhưng khi há miệng lại không biết phải nói gì.
Cuối ngày, sau khi trời tối, Trương Mại mới mang vẻ mặt thích ý vào Bình Bắc hầu phủ, tươi cười cầu khẩn Du Nhiên:
- Mẫu thân, phiền người sáng mai chuẩn bị giúp con một phần lễ vật để con mang đến đường lớn Chính Dương Môn.
Du Nhiên cầm lấy danh sách quà tặng bên cạnh:
- Trương nhị công tử nhìn xem có hài lòng không?
Vật phẩm trên danh sách này là để tặng cho Từ gia ở đường lớn Chính Dương Môn, Du Nhiên đã chuẩn bị tốt từ lâu.
Cưới con dâu thì lễ nghi phải chu đáo, không thể sơ sót bất kỳ khâu nào. A Mại, con phải quý trọng A Trì Từ gia, con bé là cô nương tốt sẽ cùng con sống với nhau cả đời.
Hôm sau, Trương Mại trước tiên đến đường lớn Đăng Thị Khẩu đón phụ tử Từ Sâm và Từ Tốn cùng đến đường lớn Chính Dương Môn. Từ Tốn nhẹ nhàng nói với Trương Mại:
- Tổ phụ là người rất từ ái.
Trương Mại mỉm cười gật đầu:
- Đúng vậy, nhất định rất từ ái.
Đến đường lớn Chính Dương Môn, Trương Mại trước tiên đến thư phòng ngoại viện bái kiến Từ thứ phụ. Từ thứ phụ vẻ mặt ôn hòa khen ngợi:
- Quả là thiếu niên anh hùng, thế gian khó tìm.
Trương Mại khiêm tốn:
- Đâu có, đều nhờ tổ phụ và nhạc phụ cất nhắc.
Sau khi chào hỏi, Từ thứ phụ sai Từ Sâm và Từ Tốn đến sương phòng tìm một quyển sách cổ. Quyển sách cổ này rất quý, Từ thứ phụ không yên tâm để người khác đi tìm.
Đây rõ ràng là muốn điều phụ tử nhà mình đi để ông cùng Trọng Khải trò chuyện một mình. Trong lòng Từ Sâm vừa mừng vừa sợ, mừng vì phụ thân trong lúc bận rộn vẫn dành thời gian để gặp Trương Mại, sợ vì Trương Mại dù sao tuổi vẫn còn trẻ, e là chỉ qua hai ba câu thì bị thăm dò hết.
Sau khi phụ tử Từ Sâm, Từ Tốn ra ngoài, Từ thứ phụ lại lần nữa đánh giá Trương Mại, ôn hòa hỏi:
- Phụ mẫu, thân nhân Trọng Khải đều ở kinh thành, con liệu có ý định lưu lại kinh thành nhậm chức? Nếu quả thực như vậy thì Tố Hoa không cần gả đi xa rồi.
Trương Mại mỉm cười:
- Gia phụ, gia huynh đều nhậm chức ở kinh thành nên để tránh hiềm nghi, con vẫn nên đến Nam Kinh thì hơn.
Từ thứ phụ nghe hắn ngụ ý không muốn ở lại kinh nhậm chức thì không khỏi kinh ngạc, trên đời thật có người không thích nơi phồn hoa mà muốn đến nơi thanh tịnh sao?
Vốn dĩ Từ thứ phụ định khuyên Trương Mại ở lại kinh thành, dùng thân phận Đô đốc thiêm sự kiêm cận vệ Chỉ huy sứ để ra vào cung cấm, mang theo các loại tin tức.
Nghiêm thủ phụ những năm gần đây thánh sủng không suy là dựa vào cái gì? Một người giỏi đoán thánh ý, một người lặng lẽ kết giao nội thị và thị vệ, đối với vui buồn mừng giận của Hoàng đế hiểu biết quá sâu nên không làm Thánh thượng tức giận.
Nội thị trong cung quyền lực thật lớn, cũng là những người thân nhất với Hoàng đế bệ hạ. Tiếc rằng Từ thứ phụ xuất thân thám hoa, cử chỉ hiền lành, lễ nghi nhã nhặn nên khinh thường việc lấy lòng những kẻ như nội thị. Vậy thì có thể kết giao với thống lĩnh thị vệ cũng rất tốt. Đối với chuyện trong cung sẽ không đến nỗi mù tịt không biết gì.
Từ thứ phụ là người tham chính, lòng dạ thâm sâu, nghe Trương Mại nói vậy thì không hề lộ vẻ khác thường, vẫn ôn hòa tự nhiên nói chuyện cùng Trương Mại:
- Tố Hoa còn nhỏ tuổi lại rất có chủ kiến. Ngụy quốc công phủ tộc nhân tuy nhiều nhưng Tố Hoa chắc chắn có thể ứng phó.
Trương Mại cười nói:
- Điều đó là đương nhiên. Lệnh tôn nữ tài hoa ngút trời, chút chuyện nhỏ trong nhà này, quả thực không làm khó được nàng. Chẳng qua gia phụ gia mẫu thương yêu nàng mới khăng khăng như vậy.
Ở kinh thành, từ sớm đến tối phải đối phó với tộc nhân Ngụy quốc công phủ, tư vị há lại dễ chịu.
Trương Mại gặp Từ thứ phụ ở thư phòng, rồi lại đến nội trạch bái kiến Ân phu nhân. Ân phu nhân đầu đầy châu ngọc, trang phục phú quý lộng lẫy, mỉm cười bảo Trương Mại:
- Con ngoan, đứng lên đi. Con chỉn chu lắm, nhìn mà trong lòng ấm áp.
Từ nhị gia, nhị phu nhân, Từ tam gia, tam phu nhân đều ở đây, Trương Mại đến bái kiến từng người một. Từ nhị gia xem như bỏ qua, nhị phu nhân thấy Trương Mại cao lớn tuấn tú, nhất thời ánh mắt cứ nhìn mãi, đáy lòng chua xót: con rể như vậy, sao lại được lợi cho nha đầu nhà quê Tố Hoa kia chứ, không có thiên lý.
Nhị phu nhân đang tiếc nuối thì nghe giọng nói nhiệt tình của Ân phu nhân:
- Tố Hoa sắp xuất giá rồi, lão đại, con đưa Tố Hoa về đây, trước khi con bé xuất giá, ta sẽ tự mình dạy dỗ con bé. Nữ tử sắp gả đến Ngụy quốc công phủ làm quốc công phu nhân thì giáo dưỡng không thể kém.
Sắc mặt Từ Sâm dần trắng bệch, ông vô thức thẳng sống lưng, lạnh nhạt nói:
- Sao dám phiền phu nhân. Thê tử con là đích thê chính thất, chuyện khác có thể nàng làm không tốt, nhưng nuôi dạy nữ nhi thân sinh, nàng sẽ không có sơ sót.
Ân phu nhân vốn vẻ mặt tươi cười, lúc này nụ cười cũng cứng lại, tâm trạng rối bời:
- Lão gia, ta có ý tốt, nhưng lão đại lại hiểu lầm ta.
Ân phu nhân nghẹn ngào nói.
Từ thứ phụ thần sắc bình tĩnh ngồi đó, mềm mỏng nói với thê tử:
- Sâm nhi không có hiểu lầm bà, thê tử của hắn quả thực là đích thê chính thất.
Mặc kệ Lục Vân tính tình thế nào, tài năng ra sao thì cũng là thê tử của Sâm nhi.