[Tô Lan Đồng Nhân] Sát Tính Đại Phát

Chương 7

Chẳng ai biết Âu Dương Thiếu Cung đã đứng ở ngoài cửa bao lâu.

Phương Lan Sinh cụp mi, lấy chăn quấn kín cả người rúc vào trong chỉ để hở cái đầu, Bách Lý Đồ Tô quay đầu liếc y một cái không biết nên giải thích cảnh tượng này ra làm sao.

Vết thương trên người Phương Lan Sinh… Hai người quần áo xộc xệch cùng nằm trên một chiếc giường… Mỗi sáng tỉnh dậy đều nhìn thấy Phương Lan Sinh, vấn đề này từ trước tới giờ Bách Lý Đồ Tô vẫn chưa có câu trả lời.

Mà Phương Lan Sinh, dường như biết từ đầu tới cuối nhưng lại không cạy được miệng y nói ra.

Làm Bách Lý Đồ Tô thấy phiền phức… Nếu không phải nhân vật trong câu chuyện là chính hắn thì đương nhiên một nửa điểm hắn cũng chẳng thèm quan tâm.

Ánh mắt hắn lại rơi xuống người nọ quấn chăn kín mít, ủ rũ cúi đầu.

Bách Lý Đồ Tô nhăn mày.

… Trên người y vì sao lại có nhiều vết thương như vậy.

Bách Lý Đồ Tô lại nhớ ra, dọc đường Phương Lan Sinh luôn mang bộ dạng như vừa chết đi sống lại, hoàn toàn không có tinh thần.

Nhưng mà cãi nhau thì rất sung…

Bách Lý Đồ Tô cúi đầu, lẳng lặng nhớ lại toàn bộ mọi chuyện.

Luôn ở cùng với y.

Vào những buổi sáng kì lạ, dải dây cột tóc rơi cạnh mình, góc áo bị rách khó hiểu, rồi chẳng biết vì sao lại cùng ngủ với Phương Lan Sinh trên một chiếc giường…

Bách Lý Đồ Tô lắc đầu, một điểm cũng không nghĩ được đã xảy ra chuyện gì, mà Phương Lan Sinh lại dường như cái gì cũng biết.

Hắn thừa nhận, Phương Lan Sinh với hắn mà nói chẳng khác gì một đứa nhỏ, vóc người không cao lại thích cãi nhau, ngây thơ đến nỗi có đôi khi làm người khác thấy phiền hà, khiến người ta chỉ muốn tống y về nhà, khiến…

Bách Lý Đồ Tô khẽ thở dài.

Y rốt cuộc… làm gì mà để mình bị đánh tới độ cả người thương tích?

Phương Lan Sinh mở to mắt nhìn đầu gỗ hai tay khoanh trước ngực dựa bên tường cau mày không nói câu nào, ánh mặt trời bên ngoài chiếu vào hắn kéo dài cái bóng trên mặt đất.

Đột ngột đôi con ngươi sáng tinh anh liếc mình, hai người đối mắt nhìn nhau, người nọ vội dời đường nhìn.

… Con ngươi tinh anh?

Phương Lan Sinh bị cái cách mình ví von dọa cho sợ hết hồn.

Đúng rồi, con ngươi tinh anh, đến ban đêm mới bị nhiễm sát tính nhập ma —— mà Bách Lý Đồ Tô ban ngày này, còn không thân thuộc bằng con người y gặp lúc ban đêm.

Nhân gian thường nói, nam nhi đại trượng phụ, thân trường dáng ngọc, mày kiếm mắt sáng… dường như là đang đặc tả đầu gỗ hắn.

Phương Lan Sinh lẩm bẩm một mình rồi tự lắc đầu.

Hai người mỗi kẻ một tâm sự riêng, hoàn toàn không chú ý tới người bên ngoài cửa.

Đáy mắt mang theo ba phần tiếu ý, Bách Lý Đồ Tô liếc mắt ra ngoài thì bắt gặp Âu Dương Thiếu Cung, hắn trợn trừng mắt.

“Bách Lý thiếu hiệp, nghỉ ngơi thấy đỡ hơn chưa?” Âu Dương Thiếu Cung trầm giọng hỏi.

Bách Lý Đồ Tô yên lặng, Phương Lan Sinh đằng kia ngẩn cả người, “Thiếu… Thiếu Cung?”

Âu Dương Thiếu Cung cười, “Đêm qua nhìn thấy thiếu hiệp ngất xỉu trước cửa phòng, ta không thể làm gì khác chỉ đành để thiếu hiệp trước mắt cho tiểu Lan chăm sóc. Khách điếm Giang Đô phồn hoa lộng lẫy, giường cũng rộng, hai người chung một giường có hay không ủy khuất thiếu hiệp?”

Phương Lan Sinh trợn tròn mắt khiếp sợ, y không hiểu Thiếu Cung đang nói gì, “…Thiếu Cung huynh…”

Bách Lý Đồ Tô nhíu chặt lông mày, nhìn Âu Dương Thiếu Cung hai tay trước ngực siết chặt, “Ngất xỉu…”

“Vậy sao tiên sinh không đưa ta về phòng, lại để ta cùng y…”

Hắn mới nói nửa câu, liếc nhìn Phương Lan Sinh một cái im lặng không nói hết câu.

Vẻ mặt Âu Dương Thiếu Cung như áy náy, “Là sợ đêm khuya, tiểu Lan thân thể có bệnh nhẹ, bên cạnh không có người, tại hạ có lòng nhưng không đủ sức. Vốn định để thiếu hiệp ở đây nghỉ ngơi uống thuốc trước, đợi tỉnh lại sẽ khám và chữa bệnh sau. Tiểu Lan cũng không ngại nhường giường, không ngờ… thiếu hiệp tỉnh lại, lại hiểu lầm tiểu Lan.”

Lời hắn nói lí lẽ rất rõ ràng, Phương Lan Sinh bên này nghe được líu lưỡi trợn tròn cả mắt.

Bách Lý Đồ Tô vẫn cau mày suy tư trong chốc lát rồi nghi hoặc nhìn Phương Lan Sinh. Đối phương vẻ mặt mê man làm hắn càng nghĩ không ra.

“Bước chân vào giang hồ, vốn nên ứng chiếu lẫn nhau. Tiểu Lan đồng ý hòa giải hiềm khích lúc trước cùng Bách Lý thiếu hiệp, thiếu hiệp sao lại không…”

“Ai… ai hòa giải hiểm khích lúc trước với hắn!” Phương Lan Sinh càng nghe càng thấy không ổn, sao nghe Thiếu Cung nói cứ như y chủ động nhường giường cho đầu gỗ hắn.

Bách Lý Đồ Tô chằm chằm nhìn Âu Dương Thiếu Cung một lúc, chỉ thấy Âu Dương Thiếu Cung bất đắc dĩ nhìn Phương Lan Sinh cười, “Tính tình của tiểu Lan, không biết bao giờ mới có thể sửa.” /Cái tật tsun ý ạ/

Phương Lan Sinh nghẹn họng không nói được gì, Bách Lý Đồ Tô thì rơi vào trầm tư. Âu Dương Thiếu Cung lại tiến lên trước vươn tay, “Bách Lý thiếu hiệp hiện tại đỡ rồi chứ?”

Âu Dương Thiếu Cung là dạng người gì, ôn nhuận như ngọc, khiêm nhường lễ độ, có nghi ngờ ai Bách Lý Đồ Tô cũng không nghi ngờ người này.

Tuy là hắn không rõ ràng lắm vì sao mình tự dưng ngất xỉu.

Bách Lý Đồ Tô trầm mặc chốc lát chậm rãi ôm quyền, “Đa tạ… tiên sinh tương trợ.”

Âu Dương Thiếu Cung cười nói, “Lần này cũng nhờ tiểu Lan chủ động ra tay giúp đỡ.”

Bách Lý Đồ Tô cụp mi, lúc này mới quay lại nhìn quả bóng trên giường. Ánh mắt chạm ánh mắt Phương Lan Sinh, y vội cúi đầu chỉ kịp loáng thoáng thấy Bách Lý Đồ Tô hình như đi tới.

Bách Lý Đồ Tô tới trước giường, chăm chú nhìn Phương Lan Sinh cả mặt bỗng nhiên đỏ bừng, do dự một lát mới ôm quyền nói, “… Đa tạ.”

Phương Lan Sinh cúi đầu, lúng túng không biết nên nói gì.

“Không… không cần khách khí.”

Họ Âu Dương Thiếu Cung thu lại toàn cảnh, chậm rãi thu hai tay vào trong tay áo.

Bách Lý Đồ Tô rời đi, huýt sao gọi A Tường biến mất khỏi gian phòng. Phương Lan Sinh thở phào nhẹ nhõm, sau đó khẩn trương nhìn Âu Dương Thiếu Cung đứng bên ngoài cửa, “Thiếu Cung, huynh vừa nói gì thế?!”

Âu Dương Thiếu Cung nói, hắn không dám phỏng đoán chỉ là từng chứng kiến Bách Lý Đồ Tô nửa đêm phát bệnh, thần tình đau đớn vạn phần, Âu Dương Thiếu Cung cảm kích ơn cứu mạng của hắn, chỉ tiếc học nghệ không tinh, đối với căn bệnh này hoàn toàn bó tay.

“Cái… cái gì?” Phương Lan Sinh tựa như nghe được câu chuyện buồn cười nhất thiên địa.

Bệnh lạ?

Sao thế được, y cúi đầu tự mình lẩm bẩm, “…Bộ dạng mạnh khỏe thế, lẽ nào lại có bệnh…”

“…Ta cũng không ngờ tới, tiểu Lan lại là phương pháp làm giảm đau đớn cho Bách Lý thiếu hiệp.” Âu Dương Thiếu Cung cụp mi nhìn Phương Lan Sinh ngồi trên giường, đáy mắt mang theo ý cười hàm súc không rõ nghĩa.

Phương Lan Sinh không tiêu hóa được câu nói này, vô thức cau mày.

“Ta… giảm bớt bệnh cho hắn?” Phương Lan Sinh ngẩng đầu nhìn Âu Dương Thiếu Cung, càng nghĩ càng thấy loạn, “Hắn có bệnh… sao… sao chưa từng nghe Thiếu Cung nhắc tới?”

Âu Dương Thiếu Cung chớp mắt, đang định trả lời Phương Lan Sinh lại hỏi, “Thiếu Cung nếu đã không có cách cứu, ta y thuật không biết thì có can hệ gì tới bệnh tình của hắn? Ta, sao có thể làm giảm bớt bệnh của hắn.”

Âu Dương Thiếu Cung lại cười, “Ta cũng không biết, tiểu Lan đại hiệp từ bao giờ lại có tiên thuật của tiên nhân. Chỉ là mấy ngày nay không thấy Bách Lý thiếu hiệp phát dị trạng, ta mới đoán là ban đêm có người khắc chế. Nếu không phải hôm nay nhìn thấy, ta cũng không biết thì ra vị tiên nhân ấy lại là tiểu Lan.”

Phương Lan Sinh càng nghe càng loạn, nhức đầu nói, “Ta đâu có làm gì hắn…” Càng nói về sau thanh âm càng chậm càng nhỏ.

Ban đêm… khắc chế…

Lẽ nào…

Không… không thể nào…

Phương Lan Sinh sắc mặt vặn vẹo, ngẩng đầu nhìn Âu Dương Thiếu Cung, luôn cảm thấy câu chuyện này có gì không ổn.

Là…

“Ta… huynh…” Phương Lan Sinh lắp bắp, bỗng nhiên nhớ đến đêm đó Thiếu Cung bên ngoài cửa động gọi tên tìm mình.

“Thiếu… Thiếu Cung… Có phải huynh…”

Âu Dương Thiếu Cung không nói chỉ nhìn y, là chờ y nói cho hết câu.

Phương Lan Sinh hít sâu một hơi.

“Thiếu Cung, Coi… cứ coi như đầu gỗ thật sự gặp bệnh lạ…” Phương Lan Sinh mặt mày trằng bệch, vòng vo nửa ngày mới nói, “Huynh biết… biết cách khắc chế… là thế nào ư…”

Khóe miệng Âu Dương Thiếu Cung khẽ cong mang theo ý cười, chậm rãi lắc đầu. Nhìn qua hắn hết sức ung dung trầm ổn, từng chút lo sợ trên mặt Phương Lan Sinh đều bị hắn thâu tóm trong đáy mắt.

Giống như hiện tại, Phương Lan Sinh đỏ bừng mặt hét, “Huynh biết! Nhất định là biết!”

Âu Dương Thiếu Cung vừa cười vừa lắc đầu, Phương Lan Sinh càng thẹn quá hóa giận, cuối cùng là Âu Dương Thiếu Cung chậm rãi giơ tay ra.

“Biết cùng không biết, có gì khác biệt?” Hắn trầm giọng nói, ngồi xuống bên cạnh Phương Lan Sinh.

Vươn tay, chậm rãi phủ lên mu bàn tay Phương Lan Sinh.

“Tiểu Lan không muốn ta biết, tự nhiên ta sẽ không biết. Nhưng hắn có ơn cứu mạng chúng ta, tận tâm báo đáp mới phải lễ. Tiểu Lan, đệ trước giờ tuổi nhỏ hồ đồ, hôm nay lại chịu ra tay cứu giúp như thế, đúng là khiến ta hết mực tự hào.”

Vẫn chẳng khác gì trong trí nhớ Phương Lan Sinh, một Âu Dương Thiếu Cung luôn trầm ổn nho nhã, khiến người khác an tâm.

Tính tình bướng bỉnh của Phương Lan Sinh, có thể dùng được với toàn bộ đám người thiên hạ, duy nhất lại không thể hiện được trước mặt Thiếu Cung.

Phương Lan Sinh bực bội ngồi trên giường, Thiếu Cung rất ít khi khen y, nói tới nói lui lúc nào cũng là muốn y im miệng đừng lắm lời.

Vất vả lắm mới được nghe khen một lần, lại là vì…

Âu Dương Thiếu Cung nhìn Phương Lan Sinh ủ rũ, vỗ tay y cười nói, “Thiếu chút nữa vì chút chuyện mà cãi nhau với người ta, đệ đó…”

Hắn nói, Phương Lan Sinh ngẩng đầu nhìn thấy Thiếu Cung nghiêm mặt, “Hôm nay thời tiết rất tốt, chớ có để mới sáng sớm đã nóng nảy, trí giả phải biết dung hòa hỉ nộ của mình…”

“Ta biết rồi…” Phương Lan Sinh gãi đầu nói.

Âu Dương Thiếu Cung cười khẽ, rồi thay đổi đề tài, “Đệ từ nhỏ chưa rời Cầm Xuyên bao giờ, vất vả lắm mới tới Giang Đô lại bị phong hàn. Tốt nhất chúng ta sớm khởi hành, đi dạo bên ngoài ngắm cảnh cũng được.”

Hắn nói vài câu rồi lấy cớ phải tìm Cẩn nương rời đi. Phương Lan Sinh rúc trong chăn nóng phát rồ, thấy người đi hết vội chạy tới chậu nước trong phòng.

Vội vã tẩy rửa vài cái mặc quần vào.

Thiếu Cung nói, đầu gỗ có bệnh…

Thiếu Cung còn nói, y có thể chữa bệnh của hắn…

Phương Lan Sinh không dám tin nhìn hai tay mình.

Lẽ nào bộ dáng thần kinh của đầu gỗ, hắc khí bao quanh, ánh mắt đỏ như máu… đều không phải do hắn, mà do có bệnh?

“Dù có bệnh… dựa vào cái gì người chữa bệnh cho ngươi phải là bổn thiếu gia…”

Phương Lan Sinh cau mày, ngồi trên mép giường đờ ra.

Sau đó mạnh tay vỗ đầu giường.

“Dựa vào cái gì chứ!”

Lại nói tới Bách Lý công tử bị câu chuyện của Âu Dương Thiếu Cung đánh lừa nghĩ mãi không ra, hắn đứng ngoài cửa khách điếm cau mày khổ sở suy ngẫm muốn rõ ràng mọi chuyện, trong đầu lại không xua đi được hình ảnh Phương Lan Sinh thở phì phò lúc nãy.

“Tô Tô!” Phía sau có tiếng người, Bách Lý Đồ Tô xoay lại nhìn thấy Phong Tình Tuyết cùng Hồng Ngọc từ cửa lớn khách điếm đi tới.

Bách Lý Đồ Tô khẽ gật đầu, coi như chào hỏi.

“Bách Lý công tử muốn ra ngoài?” Hồng Ngọc hỏi.

Bách Lý Đồ Tô khoanh tay trước ngực, nhẹ lắc đầu.

Phong Tình Tuyết hưng phấn nâng liêm đao lên, “Hồng Ngọc tỷ rủ ta đi xem Hiệp Nghĩa bảng*, Tô Tô đi không?” (*: Kiểu danh sách nhiệm vụ trong mấy game online ấy)

Phương Lan Sinh một mình ngồi trong đại sảnh khách điếm ăn đồ điểm tâm. Y cũng bị câu chuyện của Thiếu Cung dọa cho giật mình một hồi, trái lo phải nghĩ một hồi quyết định phải tìm Thiếu Cung hỏi cho rõ ràng.

Nhưng Âu Dương Thiếu Cung lại đang ở Hoa Mãn lâu, Phương Lan Sinh không dám vào đó chỉ đứng ngoài cửa đi vòng vòng, rảnh rỗi vô sự mới loanh quanh đi dạo gần đó một chút. Mới hết cảm, trên người lại có thương tích, y đi đứng cũng không dễ chịu lắm chỉ loanh quanh lân cận.

“Ồ, ai đây, Lan Sinh!”

Phương Lan Sinh ngẩng đầu, nhìn thấy Phong Tình Tuyết đang ôm một đống bảo bối trong lòng, bên cạnh còn có đầu gỗ và nữ yêu quái.

Bách Lý Đồ Tô cúi đầu nhìn hắn không lên tiếng, Phong Tình Tuyết đi lên trước, “Lan Sinh, bệnh đã tốt hơn chút nào chưa?”

Phương Lan Sinh gãi đầu, “Tốt rồi… Tình Tuyết cô kiếm đâu nhiều bảo bối vậy?”

“Đi đánh Hiệp Nghĩa bảng!” Phong Tình Tuyết hưng phấn nói tiếp, “Chơi vui lắm, tiếc là Lan Sinh còn có bệnh, hay là lần sau cùng đi đi?”

Hiệp Nghĩa bảng? Phương Lan Sinh mắt sáng rực, nghe rất có cảm giác giang hồ!

Y tuy là một thư sinh, nhưng lúc nào cũng mơ bước chân vào giang hồ.

Mấy ngày rồi cứ nằm suốt, nằm nhiều tới nỗi ốm cả người rồi!

“Được!” Y hưng phấn chà sát hai tay, loanh quanh lại nói tiếp, “Hay là đi luôn ——”

“Không được!” Trên đỉnh đầu bỗng nhiên nghe có tiếng nói lạnh tanh.

Phương Lan Sinh cùng Phong Tình Tuyết cùng ngẩn ra, ngẩng đầu lên nhìn thấy Bách Lý Đồ Tô khoanh tay trước ngực, dùng đôi mắt đen kịt nhìn chằm chằm y.

Phương Lan Sinh vẫn hào hứng nên rất khẩn trương, giận dữ bĩu môi, giơ tay nhìn Bách Lý Đồ Tô dứ nắm đấm, “Liên… liên quan gì tới ngươi?”

Bách Lý Đồ Tô nhíu mày.

“Bản thân rõ ràng, còn đợi người khác phải nhắc nhở.”

Bách Lý Đồ Tô sáng sớm chứng kiến rõ Phương Lan Sinh cả người đầy thương tích, Phương Lan Sinh dù kinh ngạc không ngờ hắn lại nhớ kĩ việc này, nhưng tuyệt nhiên không thấy cảm động tý nào.

Bị… bị thương nhiều thế là tại ai mà ra chứ!

Y tức giận quay đầu, hai tay khoanh trước ngực lười nói. Bách Lý Đồ Tô nhìn thấy vẻ bướng bỉnh này cũng chỉ nhìn chằm chằm y không nói một câu.

Hồng Ngọc cười khan một tiếng, “Việc này…”

“A!” Phong Tình Tuyết dường như không nhận ra bầu không khí xấu hổ đang bao trùm ở đây, nhìn mấy đồ vật ôm trong lòng tự dưng hét to một tiếng.

“Quên mua đồ may vá mất rồi!”

Hồng Ngọc giả bộ như nhớ tới chuyện này, vung tay áo, “Muội muội đừng vội, giờ đi mua cũng được.”

Phương Lan Sinh thả hai tay, gãi đầu nhìn các nàng, “Muốn mua kim thêu đồ may vá làm gì? Ta có mang theo bên người này.”

Phong Tình Tuyết vui vẻ nhìn Phương Lan Sinh, Hồng Ngọc mở miệng trước, “Ai nha, hầu tử lại còn mang loại đồ này bên người, chẳng lẽ là cũng biết…?”

Phương Lan Sinh nhướn mày, duỗi ngón tay chỉ mình, “Ít coi thường ta đi, ta trước giờ tháng nào cũng giúp nhị tỷ thêu hoa, thường xuyên giúp nàng may vá. Mấy chuyện này chỉ đáng coi là chuyện vặt.”

Y kiêu ngạo hùng hồn kể, trong mắt sáng rỡ mặt mày hào hứng, còn lộ ra chút khẩn trương khoe khoang quảng cáo bản thân.

Bách Lý Đồ Tô thu hết biểu tình của y vào đáy mắt.

Phong Tình Tuyết vui vẻ mở to mắt, “Thật không?”

Hồng Ngọc cười nói, “Nếu đã vậy, hay là hầu tử may vá giúp Bách Lý công tử đi?”

Cái gì? Đầu gỗ á…?

Phương Lan Sinh nghe xong mặt nhoáng cái xụ xuống, y ngẩng đầu nhìn đầu gỗ, phát hiện hắn cũng đang nhìn mình.

Bực tức cúi đầu, Phương Lan Sinh hừ mũi lầm bầm, “… May cho ai cũng không thèm may cho hắn.”

Phong Tình Tuyết nhíu mày, “Lan Sinh…”

Phương Lan Sinh nắm tóc mình gãi gãi, bộ dạng phiền phức, “Ta cho cô mượn đồ thêu thùa! Ta không giúp hắn may vá ——”

A Tường từ trên không trung đáp xuống đầu vai Bách Lý Đồ Tô, nghe thấy chủ nhân hừ lạnh giọng điệu bực bội, “Đương nhiên tốt nhất là vậy.”

Nắm kiếm một mình xoay người đi mất, lưu lại một bóng lưng cho cả Phương Lan Sinh lẫn Phong Tình Tuyết đứng ngốc tại chỗ.

Hồng Ngọc thở dài khoát tay mấy lần, Phong Tình Tuyết nghiêng đầu tỏ vẻ không hiểu, “Tô Tô sao thế?”

Phương Lan Sinh cúi đầu, đầu gỗ đi rồi tâm trạng đột nhiên thấy nhẹ nhõm.

Nhưng mà… lại thấy không vui lắm, chẳng biết tại sao.
Bình Luận (0)
Comment