Đem đồ may vá cho Phong Tình Tuyết mượn, Hiệp Nghĩa bảng cũng không đi được —— là tại cái chân bị thương của Phương Lan Sinh vẫn chưa khỏi, đi lại bất tiện.
Trở lại Hoa Mãn lâu thì lại nghe Âu Dương Thiếu Cung đã về khách điếm rồi. Phương Lan Sinh thong dong trở lại khách điểm, vừa đi lên tầng đã gặp Thiếu Cung đứng trước cửa gian phòng mình.
“Thiếu Cung!” Phương Lan Sinh vội chạy lên.
Âu Dương Thiếu Cung quay đầu, thấy là Phương Lan Sinh bèn mỉm cười, “Vừa nghe tiểu Lan muốn tìm ta, có gì không?”
“Là… về chuyện của đầu gỗ…” Phương Lan Sinh cúi đầu, “Không, thật sự không còn cách khác, chẳng lẽ thật sự là nhờ ta…?
Âu Dương Thiếu Cung suy ngẫm một lại, vươn tay vỗ mu bàn tay Phương Lan Sinh.
“Đúng là nhờ đệ. Trước khi ta tìm ra phương pháp tốt nhất, sợ rằng phải tiếp tục nhờ tiểu Lan một thời gian.”
Phương Lan Sinh sắc mặt tái nhợt, “Ta, ta làm…”
Âu Dương Thiếu Cung giả bộ như nhớ ra cái gì, “Tiểu Lan, việc này trước mắt không được cho Bách Lý thiếu hiệp biết.”
Phương Lan Sinh sửng sốt, “Vì sao?”
Âu Dương Thiếu Cung nhẹ giọng, “Nếu không biết cách chữa, biết bệnh trong người chỉ khiến người ta tăng thêm phiền não, không làm xong nổi chuyện gì.”
Phương Lan Sinh hừ nhẹ một tiếng, “Vậy thà nói cho hắn biết để hắn quay về nhà chữa bệnh, một mình ta giúp Thiếu Cung tìm ngọc hoành được rồi!”
Âu Dương Thiếu Cung lắc đầu, “Càng nhiều người tương trợ càng là điều tốt, tiểu Lan đừng nghĩ đến việc một mình cáng đáng. Trên giang hồ gặp bạn cùng hành tẩu có thể coi là duyên phận, tiểu Lan ra ngoài cần phải kết giao nhiều bằng hữu, không được cứ trẻ con mãi thế.”
Phương Lan Sinh bị Âu Dương Thiếu Cung quở trách, chỉ biết ủ rũ cúi đầu.
“Bách Lý thiếu hiệp thân mang quái bệnh, giờ chúng ta chỉ có thể chú ý một chút, may mắn có khi tìm ra được giải pháp. Trước đó, nhất định không được để thiếu hiệp phát hiện ——”
“Ta biết rồi.” Phương Lan Sinh gãi đầu nói.
Âu Dương Thiếu Cung hình như vẫn còn chuyện cần bàn với Cẩn nương, vết thương cũ của Phương Lan Sinh cũng chưa lành nên mọi người ở Giang Đô nghỉ thêm một đêm.
Sau bữa cơm chiều, Tương Linh ngồi ở ngoài sân khách điếm ngắm cảnh, Phương Lan Sinh định chạy ra ngồi với nàng nhưng thân thể bất tiện. Đi dạo hành lang một lúc, y nghĩ thà về nằm nghỉ còn sướng hơn, lúc đi ngang qua phòng Tình Tuyết thì nghe thấy bên trong có tiếng rên nho nhỏ.
Ngó mắt vào nhòm, Tình Tuyết đang ngồi trên giường, trong tay là cái áo bào màu đen huyền, bàn tay vụng về đang ngồi xâu kim.
Phương Lan Sinh chớp chớp mắt gọi, “Tình Tuyết?”
Phong Tình Tuyết lúc này mới ngẩng đầu, nhìn thấy Phương Lan Sinh đáp lại, “Lan Sinh!”
Phương Lan Sinh chú ý ngón tay Phong Tình Tuyết, có dấu vết bị kim châm, chưa kịp băng lại đã bị kim đâm chỗ khác, nàng quả nhiên không thích hợp với mấy trò may vá này. Phương Lan Sinh nhìn bộ đồ trong tay nàng, đường may lung ta lung tung đến không dám nhìn, mảnh vải cũng chắp sai cách, đường chỉ thắt nút cộm hết lên.
“Ta đã hứa với Tô Tô giúp huynh ấy may lại.” Phong Tình Tuyết ủ rũ, bộ mặt có điểm hối hận, “Sớm biết thế này nên nghe lời Hồng Ngọc tỷ, vào thành tìm người may vá còn hơn.”
“May vá đúng là khó thật, khó hơn đánh nhau nhiều.”
“Thật… thật ra cũng không khó lắm…” Phương Lan Sinh cau mày khổ não, y biết đây là đồ của đầu gỗ.
Nhưng bàn tay của Phong Tình Tuyết quá là đáng thương đi.
“Quên đi.” Phương Lan Sinh vỗ ngực, giật lấy bộ đồ trong tay Phong Tình Tuyết bảo, “Ta giúp cô, sẽ đẹp ngay thôi!”
Phong Tình Tuyết chớp mặt cười ngạc nhiên, “Thật không? Cảm ơn cậu.”
Phương Lan Sinh gật gật đầu, tay tháo miếng vải Phong Tình Tuyết vá lên ra, một bên lẩm bẩm, “Đây là ta giúp cô, không phải giúp đầu gỗ đâu…”
Y mang đồ nghề lẫn bộ đồ về, thương lượng với Phong Tình Tuyết sáng mai sẽ đưa lại cho nàng.
Vầng trăng sáng ngời treo trên cao, Phương Lan Sinh ngồi trên giường thêu xuống mũi kim cuối cùng, dùng răng cắn đứt sợi chỉ, đặt châm ở đầu giường, đứng lên vắt áo bào lên đầu giường mình.
Trường sam đen huyền, tựa hồ còn cảm nhận được hơi ấm của đầu gỗ. Người này rốt cuộc có điểm gì để người ta thích. Tương Linh thích hắn, Phong Tình Tuyết thì vì hắn khổ sở học may vá.
Phương Lan Sinh cũng tốt bụng mà, còn có thể giúp các nàng may vá nữa… Phương Lan Sinh lẩm bẩm, nhức đầu gãi gãi không phát hiện có người đứng đằng sau từ bao giờ, từ từ đi tới chậm rãi cầm tay mình.
Kéo tay y thuận lợi đem cả người y ngã vào lòng mình ôm chặt, đặt lên giường đồng thời cởi sạch quần áo xuống đất, Phương Lan Sinh trong phút chốc chưa kịp nhận thức đã bị ôm nằm lên giường rồi.
Không có tý động tác dư thừa nào, người nọ cởi quần áo của mình rất có bài bản lại lưu loát.
“Ưm… Ngươi…” Phương Lan Sinh nhăn nhíu, định nói mà môi đã bị người nọ dùng chính miệng mình chặn lại.
Đầu gỗ mặc mỗi lý y trắng toát đè trên người y, cặp mắt ban ngày ban mặt lúc nào cũng nhìn mình khinh thường giờ đỏ như màu máu nhìn chằm chằm Phương Lan Sinh, thứ cứng rắn nóng hổi đặt giữa hai chân, mạnh mẽ không báo trước cứ thế đi vào làm Phương Lan Sinh kêu không ra tiếng, hai tay gắt gao tóm chặt lưng hắn.
Đầu gỗ… tên hỗn đản… hỗn đản!!
Còn dám lớn tiếng với y gì mà “Không được”, rồi “Đương nhiên tốt nhất là vậy”…
Bình thường chẳng thèm liếc mình một cái, tới giờ thì nhìn chằm chằm dứt không ra!
Bách Lý Đồ Tô mò vào trong vạt áo Phương Lan Sinh, ngón tay cầm kiếm thô ráp kiếm tìm thấy điểm nhỏ trước ngực y, nhẹ nắn một cái khiến cả người đối phương giật mình như con cá nảy lên.
“Buông… bỏ ra… ưm…” Phương Lan Sinh bị đầu gỗ ở trong chuyển động mệt nói không ra hơi, sợ hơn nữa là hành động vừa rồi của hắn.
Bách Lý Đồ Tô ý thức được Phương Lan Sinh phản ứng lại hành động vừa rồi, hắn gục đầu xuống, há miệng ngậm lấy điểm nhỏ nổi lên trước mắt, cắn mạnh.
“A!” Phương Lan Sinh không kiềm chế được hô lên một tiếng, nháy mắt sợ hết hồn cố gắng nuốt nước bọt kìm lại, Bách Lý Đồ Tô vẫn nỗ lực ra sức ra ra vào vào cơ thể Phương Lan Sinh, huyệt động cũng dường như không còn bài xích mà phối hợp thích ứng động tác của Bách Lý Đồ Tô. Miệng huyệt non mềm dãn ra co lại, tựa hồ muốn hút hết sát khí trong Bách Lý Đồ Tô, phân thân cực đại sau cùng bắn ra, dịch thể chảy xuôi thấm ướt hai chân Phương Lan Sinh, trong bóng đêm phản xạ ra thủy quang chói mắt. Bách Lý Đồ Tô cúi đầu nhìn, con người bỗng dưng mở lớn, đột nhiên dùng sức nâng hai chân Phương Lan Sinh lên.
Cái mông trải qua chà đạp bị nâng lên, để lộ miệng huyệt nho nhỏ hồng nhuận còn chưa khép lại ngay trước mặt đầu gỗ. Nếu không phải hiện tại Phương Lan Sinh vừa khóc vừa giãy dụa, bộ dạng này chẳng khác nào đang nghênh tiếp hắn.
Bộ y phục được may vá cẩn thận còn rơi dưới đất, chủ nhân nó thì dường như không nhận ra. Phương Lan Sinh nằm ở đầu giường, đầu gỗ ở phía sau kịch liệt chơi đùa, hai chân y kẹp ở thắt lưng hắn, tùy vào động tác của đối phương mà cả người lung lay trên giường.
Hốc mắt đỏ au toàn là nước mắt nhẫn nại, Phương Lan Sinh cắn chặt môi dưới, cảm giác kì dị xâm nhập tới tận xương cốt làm y khó có thể tiếp nhận.
Là… là bản thiếu gia có lòng… có lòng tốt mới cứu người… chứ không phải… không phải vì đánh không lại ngươi… Càng không phải… không phải… /thích người/
Đầu gỗ thúc mạnh bắn sâu vào thân thể Phương Lan Sinh, phân thân trước mặt dựng đứng từ lâu trong giờ khắc đó cũng xuất ra từng đợt dịch thể màu trắng bắn cả lên bụng y, còn có bị đầu gỗ kiếm ôm mà bắn lên người hắn.
Cái trán áp trước ngực đầu gỗ, hai chân mất lực như cũ quấn lấy thắt lưng đối phương, cơ thể bị dịch thể nóng hổi xâm nhập mà cảm thấy co quắp không ngừng. Phương Lan Sinh thở phì phò, còn chưa thở lại bình thường đầu gỗ đã đè y xuống lần nữa đâm vào.
“Không… A…” Phương Lan Sinh hầu như khóc không ra tiếng, y nằm bẹp dí trên giường, miệng cắn góc chăn. Bách Lý Đồ Tô nhập ma ôm một chân giương cao, hai thân thể dính sát quấn lấy nhau như thế muốn cố sức hòa làm một với mình.
Phương Lan Sinh không giãy dụa nữa, vì y biết vô tác dụng. Mà thân thể lại trở nên ngày càng kì quái. Tay y không khống chế được run rẩy quàng lấy đầu vai đầu gỗ, thân thể đung đưa lên xuống trên người đầu gỗ. Tất nhiên không phải y tự giác đưa đẩy, là cánh tay Bách Lý Đồ Tô đặt ở thắt lưng y đang cử động.
Kì thực Phương Lan Sinh rất gầy, vóc người lại không cao, một người nho nhỏ riêng cánh tay Bách Lý Đồ Tô che lấy đã được gần hết người y. Tóc loạn tản ra nằm gọn trong lòng bàn tay đầu gỗ, Phương Lan Sinh nỗ lực thở phì phò, hốc mắt bị nước mắt nhuộm đỏ mờ mịt ngây ngốc nhìn địa phương hai người tương giao, còn có đồ vật của Bách Lý Đồ Tô không ngừng ra vào, thỉnh thoảng khó nhịn Phương Lan Sinh sẽ thoát ra tiếng rên khô khốc ái muội.
Phương Lan Sinh không chịu được ngất xỉu giữa chừng, lúc tỉnh lại… y há hốc miệng nhìn mình đang quỳ gối trong chậu nước, người đằng sau nâng cao mông y lên, mà bên trong y cũng khó chịu như có thứ gì chui vào bới móc nghịch ngợm. Phương Lan Sinh nhận thức được run rẩy cả người, bám thật chặt cánh tay vòng ôm lấy mình.
Ai đây… đầu gỗ?
Phương Lan Sinh không biết hôm nay thế nào, y lại ngất trước. Mà hoang mang nhìn lại, người kia không phải đầu gỗ thì ai, nhưng vẫn một thân hắc khí, con ngươi đỏ lòm.
Hắn còn… tự tay tẩy rửa cho mình… Nhưng Phương Lan Sinh không hiểu sao tự dưng hắn lại muốn đi tẩy rửa, tẩy rửa xong hắn lại chơi tăng nữa, vậy so với không tẩy rửa thì có khác gì!
Đầu gỗ phát bệnh đúng là ngốc không ai bằng! Ngốc hết thuốc chữa! /huhu, Tô đỏ ngốc nhưng cutoe lớm ;; v ;; /
Quả nhiên, Bách Lý Đồ Tô thưởng thức xong Phương Lan Sinh cả người run rẩy vì bị hắn dùng tay đùa nghịch xong lại ôm y lên giường, ý muốn tiếp tục.
“Không… không được!” Phương Lan Sinh kịch liệt phản kháng, y quay đầu nhìn đầu gỗ hoa chân múa tay, chỉ xuống vết nước chưa khô còn chảy giữa hai chân mình, sau đó xấu hổ khép chân lại, giơ hai tay lên làm một cái kí hiệu gạch chéo.
Đầu gỗ nghiêng đầu nhìn động tác của y, khó có khi dừng lại nghỉ một chút. Phương Lan Sinh cứ nghĩ là hắn hiểu, hai người đối diện chớp mắt nhìn nhau trong chốc lát, đầu gỗ đột nhiên không nói lời nào đè ngửa y xuống.
Chờ xong được nửa hiệp, nửa cái mạng của Phương Lan Sinh cũng trôi theo. Cả người y đầy mồ hôi khó chịu, hai tay mất lực gượng bám vào sau lưng đầu gỗ, hai chân bị tách ra xa, Bách Lý Đồ Tô dùng ngón tay đi vào trong miệng huyệt, chỉ cần khẽ động hắn lại thấy người trong ngực mạnh co giật một cái.
Phương Lan Sinh không thèm nói gì nữa, y ngộ ra là Bách Lý Đồ Tô này vốn không hiểu mình muốn nói gì. Mà Bách Lý Đồ Tô lần thứ hai lôi y ngồi vào chậu nước tẩy rửa xong lần nữa lại ôm y lên giường, Phương Lan Sinh nằm nghiêng bị hắn kéo vào ôm trong lồng ngực, nín thở nửa ngày trời cũng không thấy hắn có ý định làm gì cả.
Ngẩng đầu lên nhìn, đầu gỗ đã nhắm mắt, hô hấp bình tĩnh, hình như ngủ mất rồi. Ấn kí sắc đỏ hiện giữa hai chân mày, trên trán còn lấm tấm mồ hôi, phía dưới là sóng mũi cao, cặp môi lúc nào cũng hơi mím, hở ra là nói lời lạnh nhạt với Phương Lan Sinh…
Ban ngày luôn nói lời lạnh nhạt, tới đêm thì không để cho mình yên thân một lúc.
Sao lại có người như vậy chứ…
Phương Lan Sinh cau mày suy nghĩ, yên lặng cúi đầu, vô thức rúc đầu càng sâu trong lồng ngực hắn.
Y cũng rất mệt mỏi, nhắm mắt là ngủ mất. Hai người cứ thế ngủ đến hết đêm, không ai thay đổi tư thế.
Phương Lan Sinh có lúc nghĩ, đầu gỗ rốt cuộc là quên thật hay quên giả, hành động gây đau đớn cho người khác thế này… Rồi những lúc rảnh rỗi không làm gì, trong đầu sẽ ngẫu nhiên đầy hình ảnh ban đêm của mình và đầu gỗ —— Điều này khiến tâm trạng y rối loạn hoảng hốt, thậm chí là sợ hãi.
Nhưng còn đầu gỗ, đơn giản là hắn sẽ chẳng nhớ gì cả.