Bách Lý Đồ Tô tỉnh lại thì trong phòng không có một ai, hắn ngồi dậy thấy chăn đã được gấp gọn gàng thành một đống đặt ở cuối giường, còn có một xấp y phục cũng gấp chỉnh tề để ở đầu giường.
Là quần áo của hắn, hắn biết.
Hôm qua Phong Tình Tuyết nói để nàng vá lại cho. Từ nhỏ đến lớn quần áo của Bách Lý Đồ Tô có rách miếng lớn miếng nhỏ cũng sẽ chẳng có ai để ý, hắn cũng sẽ không để ý. Giờ bỗng nhiên được người quan tâm, hắn trái lại thấy không quen.
Giấc ngủ này thoải mái dị thường, như thể từng đốt xương trong thân thể được đả thông, khí mạch trong người cũng thông thuận, không có dấu hiệu bị sát khí giày vò.
Mấy ngày rồi Bách Lý Đồ Tô không thấy bị sát khí giày vò nữa, tuy rằng không biết nguyên nhân nhưng đây là chuyện tốt mà.
Cầm quần áo chậm rãi mặc vào, Bách Lý Đồ Tô liếc góc áo bị rách —— đường may tinh tế đến nỗi nhận không ra. Bách Lý Đồ Tô nghĩ mình nên nói một lời cảm ơn. Nghĩ vậy hắn ra khỏi cửa, lúc này mới phát hiện không thấy A Tường bên cạnh, cũng không thấy kiếm của mình đâu, đây không phải phòng của hắn.
Là của người kia, Phương Lan Sinh.
Trước tiên không để ý đến Bách Lý thiếu hiệp bên kia thắc mắc ra sao, thì Phương Lan Sinh bên này đang trải qua giai đoạn hoảng loạn tâm tình phức tạp.
Vừa tỉnh dậy phát hiện mình ôm đầu gỗ ngủ cả một đêm… Ôm… Y không mặc quần! Ngủ cả một đêm! Tay còn ôm thắt lưng đầu gỗ nữa!!!
Hai… hai nam nhân… còn ra thể thống gì!
Phương Lan Sinh thẹn quá hóa giận, dường như trong đầu có một giọng nói châm chọc khiêu khích, “Chuyện không ra thể thống hơn còn làm rồi, chả thấy phản ứng gì, thế nào lại đi quan tâm cái chuyện nhỏ nhặt này.”
“Không… không giống nhau! Hai chuyện này không giống nhau!”
“Sao lại không giống nhau, không phải đều là bị đầu gỗ bắt nạt à.”
“Không, không phải…”
“Cái gì không phải ngươi nói rõ ra xem, có gì không giống…”
Phương Lan Sinh hận không thể đâm đầu vào tường cho bất tỉnh nhân sự.
Y cũng chẳng biết nó khác nhau chỗ nào, nhưng mà chắc chắn là nó khác nhau.
Ngực bực bội, tâm phiền loạn, làm gì cũng thấy buồn bực vô cớ, y ủ rũ cúi đầu đi bên cạnh Thiếu Cung, còn Phong Tình Tuyết ở đằng sau đối diện Bách Lý Đồ Tô, xua tay, “Không phải ta, là Lan Sinh làm đó.”
Phương Lan Sinh coi như điếc, có trời mới biết Bách Lý Đồ Tô đằng sau đang dùng ánh mắt gì nhìn mình.
Mà y cũng chả muốn biết, trong lòng không hiểu sao thấy thấp thỏm sợ hãi. Giống như lúc sáng vừa mở mắt, nhìn thấy gương mặt đầu gỗ gần trong gang tấc cũng nảy sinh sợ hãi như thế.
Thiếu Cung nói, theo như lời Cẩn nương đi hướng tây bắc thành Giang Đô tất gặp cơ duyên. Hôm qua hắn đã vào thành hỏi thăm, qua ngoại thành đi theo hướng tây bắc có một thôn làng gọi là Cam Tuyền thôn, mọi người đều không biết đích đến là đâu, trước mắt cứ đến lân cận đó thăm dò xem.
Mọi người đều đồng ý, Phương Lan Sinh lại càng nhất nhất nghe lời Âu Dương Thiếu Cung không hề ý kiến.
Bọn họ đi một đêm, trên đường dừng lại nghỉ chân một lần, vừa chập tối thì ra ngoại thành Giang Đô. Mọi người quyết định ngủ ngoài trời một đêm, chẳng biết tại sao Phương Lan Sinh xung phong chọn nơi gần rừng rú nhất mà ngủ.
Ban đêm, đầu gỗ quả nhiên mò tới.
Dường như hắn cảm ứng được sự tồn tại của Phương Lan Sinh bất kể nơi nào. Khi hắc khí trùm lên tới tận đỉnh đầu, hắn không nói lời nào cũng chẳng nghe hiểu ai nói gì, chỉ như con thú không hề biết suy nghĩ vậy mà lại có bản năng tìm kiếm Phương Lan Sinh. Sau vài lần sai xót trùng hợp gặp nhau, bây giờ thì chính thức chủ động đi tìm y. Hôm nay, Phương Lan Sinh lùi dần về sau đã vào tới trong rừng, y có thể nhìn thấy đầu gỗ vốn ngủ yên bên cạnh Thiếu Cung tỉnh dậy, vòng qua Tình Tuyết Tương Linh, trong tay ôm kiếm không chút do dự đi thẳng tới chỗ mình.
Đêm khuya, rừng cây có tiếng dã thú kêu gào.
Phương Lan Sinh dựa lưng vào thân cây, bị Bách Lý Đồ Tô ôm lấy từ dưới tiến nhập, hai chân ôm lấy hông đối phương, ngửa cổ thở dốc, tóc tai cọ phía cây khô.
Đám người Thiếu Cung ngủ ở vùng đất trống cách không xa, tiếng thở dốc của đầu gỗ lại rất lớn, Phương Lan Sinh thỉnh thoảng lại cúi xuống dùng miệng mình chặn hắn lại. Không biết có phải ảo giác hay không, môi khi chạm môi hắn, động tác của đầu gỗ sẽ ngưng lại lập tức, một khắc sau bỗng nhiên cử động nhanh hơn.
Tiết khố rơi xuống mắt cá chân, lơ lửng giũa không trung, vạt áo trên người cũng bị tuột xuống khuỷu tay lay động không ngừng, đầu gỗ vẫn theo bản năng ôm chặt người trong lòng mà tiến vào thân cận.
“…Dừng… dừng lại ——!”
Phương Lan Sinh bị đánh cả người mềm nhũn, chân hư nhuyễn. Y rất sợ, không chỉ sợ bọn Thiếu Cung còn ở gần trong gang tấc, càng sợ hơn nữa là… về sự tình mình vẫn làm hàng đêm cùng đầu gỗ —— Y nghĩ không còn giống như xưa nữa, dù không biết đã khác chỗ nào nhưng Phương Lan Sinh lại cực kì sợ hãi.
Nhất là hiện tại, rõ ràng Phương Lan Sinh đang bị hắn khi dễ nhưng y lại không cảm thấy đau đớn nữa, có thứ cảm giác kì quái áp đảo cả đau đớn, len lỏi vào kinh mạch làm Phương Lan Sinh muốn phát điên.
Miệng huyệt phía dưới co thắt càng gắt gao siết chặt, mỗi lần đầu gỗ tiến vào cả người Phương Lan Sinh lại không nhịn được run rẩy.
Thật là đáng sợ…
Chịu không nổi nữa Phương Lan Sinh thấp giọng nỉ non, y biết việc này cũng chẳng có tác dụng gì vì vốn khúc gỗ này đâu có nghe hiểu.
“Dừng… dừng lại! Đầu gỗ… đầu gỗ…!”
Gió lạnh buổi đêm phất qua tóc mái ướt nhẹp mồ hôi, giọng điệu nức nở của Phương Lan Sinh cũng ngưng lại.
Vì đầu gỗ thực sự dừng lại.
Phương Lan Sinh choáng váng kinh ngạc ngẩng đầu nhìn hắn. Đôi con ngươi vẫn một màu máu đỏ, chỉ thuộc về ánh mắt của Bách Lý Đồ Tô, trong đêm đen khóa chặt hình bóng Phương Lan Sinh, nhiếp nhân đoạt phách, đáng sợ cực điểm.
Hai chân trần truồng còn bị đối phương kiềm chặt, Phương Lan Sinh sợ đến mức không dám thở mạnh.
“Đầu… đầu gỗ…?
Cứ như vậy trong nháy mắt, Phương Lan Sinh bỗng nhiên phi thường mong muốn, đầu gỗ tốt nhất vĩnh viễn đừng bao giờ tỉnh lại.
Lần thứ hai hắn dừng lại động tác, sau đó như lúc đầu từ từ chuyển động, rồi ngày càng nhanh dần. Hai cánh môi hé mở của Phương Lan Sinh bị đầu gỗ gắng sức gặm lấy, hôn cho không thở nổi, hôn đến nỗi Phương Lan Sinh sinh ra ảo giác, đầu gỗ nhập ma trước mặt này dường như không còn là một khúc gỗ nữa…
Hắn từ lúc nào… đã có những tri giác của riêng mình.
Nếu như ban đầu chỉ là suy đoán, thì giờ đầu gỗ ôm lấy y trong lòng, hầu như giống một người bình thường có ý thức bình thường.
Tuy rằng đầu gỗ vẫn nghe không hiểu người khác nói gì, hành động chỉ theo bản năng của mình. Nhưng nếu hắn cảm thấy Phương Lan Sinh đau đơn hoặc có phản ứng khác thường sẽ dừng ngay lại quan sát. Giống như bây giờ, hai người ngồi ở bên bờ suối nhỏ dọc đường Thanh Tuyền, ngón tay đầu gỗ mang theo nước suối bị sương đêm nhuộm lạnh xâm nhập thân thể, Phương Lan Sinh không nhịn được rùng mình run lên, đầu gỗ sẽ lập tức ngừng động tác.
Phương Lan Sinh thở một hơi, cắn răng nhìn hắn nói, “Tiếp tục…”. Nhưng hắn sẽ không nghe, mà chỉ tin vào những gì mình thấy, nhìn thấy Phương Lan Sinh hết run, cánh tay ôm hắn cũng chặt hơn hắn mới tiếp tục dùng nước suổi tẩy sạch cho y.
Trời khi đó đã sắp sáng, đầu gỗ ngồi dưới tàng cây ôm Phương Lan Sinh cùng ngủ. Phương Lan Sinh nhìn đám người Thiếu Cung gần trong gang tấc, nhưng không thể làm gì khác ngoài ngồi xuống theo hắn.
Chờ hắn ngủ rồi, Phương Lan Sinh mới cẩn thận đứng lên định chạy lại nơi mình ngủ ban nãy, mới phát hiện bàn tay nóng hổi nắm chặt vạt áo mình —— Phương Lan Sinh có thể nghe thấy tiếng tim mình đập rộn rõ ràng, như thể vừa trải qua một đoạn đường dài, mệt mỏi tới nỗi máu trong người đều ngừng hoạt động, nhưng trong lòng lại phấn khích cuồng loạn làm nhịp tim nhảy nhót như muốn thoát ra khỏi lồng ngực.
Y nhắm mắt lại, hình ảnh đầu gỗ đỏ mắt sẽ choán ngợp tâm trí, mở mắt ra chỉ có bầu trời mờ mịt mây trôi.
Phương Lan Sinh biết đây không phải đầu gỗ hắn, mà do hắn bị bệnh. Y vì bệnh của hắn mà cả ngày không được yên thân, càng ngày càng nghiêm trọng.
Mà trở về sinh hoạt thông thường, cùng đầu gỗ chân chính nhìn thấy nhau, chỉ toàn lướm nguýt hận không thể đánh nhau một trận.
Đột nhiên lại suy nghĩ miên man, Phương Lan Sinh không nhận ra…
Đầu gỗ thế này, đầu gỗ thế kia… Mấy ngày nay, đầu lúc nào cũng nghĩ tới đầu gỗ…
Cả ngày nghĩ tới ngẩn cả người, Phương Lan Sinh chậm lắc đầu, đáng lẽ chẳng liên quan gì đến mình mới phải.
Y từ nhỏ đọc nhiều thi thư, trong sách nói trong núi có tiên nhân, trên trời có tiên cung, còn có minh chứng đạo lý rõ ràng, dù Phương Lan Sinh chưa từng thấy qua.
Y chưa tận mắt gặp bao giờ nhưng một lòng tin là thật. Dù trong thư quán đám đồng môn ai cũng chê cười mình, y cũng không thèm để ý vẫn một mực tin tưởng.
Mà bây giờ, y chạy khỏi Cầm Xuyên, giúp Thiếu Cung đi tìm ngọc hoành.
Y tự vẽ cho mình một hành trình lớn, giúp Thiếu Cung tìm ngọc hoành, trên đường làm việc giang hồ, hành hiệp trượng nghĩa, nói không chừng may mắn có thể gặp được tiên nhân như trong sách nói!
Có lẽ có người nghe được sẽ nghĩ y kì lạ, nhưng Phương Lan Sinh mặc kệ. Cứ đi một bước tính một bước đi.
Vậy mà giữa đường xuất hiện một khúc gỗ mục, mang đến cho y một thân đầy xui xẻo, cái gì bệnh lạ, hành hạ Phương Lan Sinh khổ sở không thôi.
Nhưng Thiếu Cung đã nói, đây là báo đáp ơn cứu mạng. Hắn nói đầu gỗ khi phát bệnh rất đau đớn, còn nói sớm muộn sẽ có ngày tìm ra cách trị khỏi.
Phương Lan Sinh lật mình, dùng tay nhổ mấy cọng cỏ xanh cạnh mặt, lặng lẽ nghĩ, tới ngày đó thật tốt.
Tuy mấy ngày vừa qua toàn những chuyện không thể tin nổi xảy ra… nhưng sẽ có một ngày kết thúc thôi.
Đến lúc đó sẽ không cần phải khổ sở vì bệnh của đầu gỗ… Đến lúc đó Phương Lan Sinh có thể chuyên tâm giúp Thiếu Cung tìm ngọc hoành, trở lại con đường hành hiệp trượng nghĩa mình đã vạch ra.
Để xem đầu gỗ còn coi thường y không! Phương Lan Sinh nghĩ tới bực mình, khe khẽ thở dài rồi mệt mỏi đặt lưng xuống đất liền ngủ.
Ngủ chưa tới nửa canh giờ đoàn người đã tỉnh dậy, Tình Tuyết nhìn một lượt rồi tò mò hỏi Tô Tô sao đang ngủ cạnh Thiếu Cung lại chuyển sang ngủ dưới tàng cây rồi, Thiếu Cung nhìn trời, qua loa trả lời có lẽ vì nhiệt độ.
Tình Tuyết tới đánh thức Bách Lý Đồ Tô, Phương Lan Sinh ngồi một bên thả gấu quần, nghe thấy giọng nói đã tỉnh ngủ từ đầu bên kia của Bách Lý Đồ Tô, “Khởi hành.”
Nghỉ ngơi ở Giang Đô hai ngày, còn uống thuốc Thiếu Cung cho, sức khỏe Phương Lan Sinh tốt lên nhiều. Y nhìn đám yêu quái tấn công muốn ra oai trước mặt Tương Linh chưởng pháp nhà mình, chạy ra đánh kết quả phật quang còn chưa chạm tới góc áo con yêu quái nào, chúng nó đã bị kiếm của đầu gỗ giải quyết hết.
Tương Linh đứng phía sau mở to đôi mắt, “Đồ Tô ca ca thật là lợi hại…!”
Phương Lan Sinh bất lực chửi nhỏ một tiếng, tiếp tục đánh loanh quanh.
Lực chiến của y không kéo dài lâu, đánh một trận lại nghỉ một chút, đi đường dài thân thể cũng sẽ mệt mỏi không chịu nhúc nhích. Ngược lại đầu gỗ hắn cả ngày tinh thần vô địch. Phương Lan Sinh nghĩ nếu mình là nữ tử, đương nhiên cũng thấy Bách Lý Đồ Tô rất lợi hại.
Việc này đúng là không được! Tuy y có lòng tốt giúp hắn trị bệnh, nhưng không thể chỉ vì chuyện nhỏ này mà mất đi uy danh. Cứ thế này Tương Linh sẽ ngày càng không để y vào mắt, thực sự không bằng nổi một góc Bách Lý Đồ Tô!
Ngoại thành Giang Đô, đường mòn Thanh Tuyền, Phương Lan Sinh bị Bách Lý Đồ Tô ôm đặt trên vách tường cạnh sông, ở đây vắng vẻ không người, đêm đen gió lạnh, chỉ có mỗi cá trong sông là vật còn sống. Đầu gỗ thả phanh phát tiết, cánh tay Phương Lan Sinh mất lực buông thõng, Bách Lý Đồ Tô nhìn thấy sẽ chủ động kéo tay y quàng lại ôm cổ mình.
Liên tiếp ba ngày như thế, Phương Lan Sinh quyết định không để cho đầu gỗ hắn được toại nguyện nữa —— y xấu bụng muốn Bách Lý Đồ Tô phát bệnh một lần, có thể mới có thể nở mày nở mặt ra oai với Tương Linh được!
Chủ ý xấu trong lòng tính toán xong xuôi, Phương Lan Sinh vò đầu tự trấn an bản thân. Chuyện này… kì thực không quá đáng lắm… dù sao cũng giúp hắn nhiều lần rồi, không giúp một lần cũng đâu có sao…
Đúng! Không sao đâu! Đầu gỗ ngươi nhịn chút là được!
Phương Lan Sinh nghĩ vậy, nhưng đáng tiếc không thành công, chuyện ban đêm vẫn cứ tiếp diễn, hơn nữa mỗi ngày một kịch liệt điên cuồng hơn. Có lúc y nhìn Bách Lý Đồ Tô ban ngày phô trương sức mạnh, chỉ biết bĩu môi oán thầm, “Hừ, nếu không nhờ ban đêm có bản thiếu gia, ngươi sao có được ngày hôm nay!”
Hồng Ngọc nhìn thấy cúi người trêu chọc y, nói hầu tử không có việc gì sao lại ưu ái ngắm Bách Lý công tử chăm chú như vậy.
Nháy mắt cả mặt Phương Lan Sinh đỏ bừng, hừ hừ nghiêng mặt bước vội, “Ai nhìn hắn chằm chằm!”
Bách Lý Đồ Tô nghe thấy mấy lời này thì dừng tay, hơi quay đầu lại thấy Phương Lan Sinh một thân thanh lam ôm túi thư cố sải bước lướt nhanh vượt lên đoàn người. Phong Tình Tuyết đang dùng liêm đao chơi đùa với một con sâu đầy lông đen chưa từng thấy bao giờ, Phương Lan Sinh không chú ý vượt lên đụng phải nàng, Phong Tình Tuyết run tay làm con sâu từ liêm đao rơi trúng đỉnh đầu Phương Lan Sinh.
Phương Lan Sinh run rẩy, không dám ngẩng đầu tay siết chặt phật châu, “Sâu… ta còn lâu mới sợ…. nhưng… nó không có độc chứ…”
Tương Linh đằng sau che miệng cười, “Trên đầu bí đao có con sâu thật lớn!”
Tình Tuyết nhìn thấy con sâu lăn qua lăn lại trên đỉnh đầu Phương Lan Sinh, cũng cười nói, “Lan Sinh, hình như nó rất thích cậu!”
Mãi mới có cánh tay giơ tới phủi con sâu trên đỉnh đầu đi, Phương Lan Sinh rụt đầu một cái chưa kịp xoay người, Bách Lý Đồ Tô từ đằng sau đã đi vượt qua, đưa lưng về phía Phương Lan Sinh chẳng nói câu nào.
Phương Lan Sinh trong lòng lẩm bẩm, đầu gỗ, có gì hay ho chứ!
Y sờ đầu mình, xác định không còn con sâu nào mới chạy theo.
Bách Lý Đồ Tô cũng phát hiện, Phương gia tiểu công tử luôn chạy sau lưng mình thường nhìn chằm chằm mình.
Nhưng lúc hắn quay đầu lại, lại có cảm giác Phương Lan Sinh không phải nhìn mình, mà xuyên thấu qua mình nhìn ai đó.
Không biết có phải ảo giác hay không, nhưng hắn thấy điều này thật kì quái, cũng cảm thấy Phương Lan Sinh thật phiền.
A Tường đương nhiên cũng hiểu được phiền toái trong lòng chủ nhân, nó lượn trên không trung rồi sà thấp xuống chỗ đỉnh đầu Phương Lan Sinh, ngậm dây cột tóc của y thật chặt, hại y chạy trốn mệt.
“Gà mập! Đừng cho là tao không đánh được mày!” Phương Lan Sinh hung hăng giơ quả đấm tới phía trước, nhưng đúng là đánh không tới A Tường.
Lại nói tới A Tường ngày đêm bên cạnh Đồ Tô, nó có thể nhận ra Bách Lý Đồ Tô ban đêm khác với ban ngày, nhưng với nó mà nói đều là Đồ Tô cả.
Ban ngày nó bắt nạt tên lùn ngốc nghếch này, Đồ Tô chỉ lạnh nhạt gọi nó bảo nó dừng tay. Còn ban đêm, nó thấy Đồ Tô ôm tên lùn này thật chặt vừa đánh vừa cắn, làm nó muốn xông vào cũng không được.
Đồ Tô không hạ thủ với tên này, có lẽ là vì muốn giữ để đêm ăn. Biết được điểm này, A Tường kiêu ngạo vung cánh bay lên, không thèm quan tâm Phương Lan Sinh nữa.
Cũng chẳng phải đồ ăn ngon thế nào, nhất định không ngon bằng thịt ba chỉ rồi. Cái tên mới gặp mặt này, Đồ Tô lại ích kỉ không cho nó ăn cùng, hừ…
Nghĩ thế, A Tường nhịn không được lượn xuống mổ cho Phương Lan Sinh một cái.