Tổ Trọng Án

Chương 11

Không tới ba ngày, Triển Chiêu đã quen với việc ngồi cạnh Bạch Ngọc Đường chạy tới chạy lui, tuy thời gian đầu có chút lúng túng, bây giờ cũng y như cũ chẳng nói tiếng nào, nhưng có thể thản nhiên trò chuyện qua lại mấy câu. Có điều bây giờ, bọn họ không có thời gian tán gẫu. Chẳng qua đơn giản là chào một cái, rồi Triển Chiêu thò sang lấy tài liệu trong tay Bạch Ngọc Đường. Trong một buổi sáng ngắn ngủi, hiệu suất của tổ trọng án đích thực rất cao.

Triệu Minh Lượng, nam, hai mươi sáu tuổi, cao 183, nặng 83kg, từng làm quản lý cao cấp cho công ty SQ, một năm trước từ chức, hiện tại thất nghiệp. Theo như đồng nghiệp của hắn kể lại, bản thân Triệu Minh Lượng tính tình hướng nội, quan hệ với đồng nghiệp hay lãnh đạo đều không lạnh không nóng, nhưng hắn lại rất dễ nói chuyện, không có tật xấu gì đáng trách, xem như đối với mọi người đều có giao lưu qua. Không có bạn bè, cũng không có kẻ địch, ở trong mắt mọi người hắn giống như vô hình vậy. Khi hắn từ chức đã đem toàn bộ hồ sơ công việc trong máy vi tính hủy đi, thậm chí cả hard disk cũng không giữ, cho nên mới không tìm được thông tin hữu ích của hắn trong công ty. Người này vẫn độc thân, ba năm ở công ty, chưa ai thấy có cô gái nào xuất hiện bên cạnh hắn, quan hệ với nữ đồng nghiệp cũng vậy, không có dấu hiệu nào cho thấy đã từng yêu qua.

“Nói thật, nếu như tên này là đồng nghiệp của tôi, tôi nghĩ tôi cũng không chú ý tới hắn. Bảo hắn là hung thủ giết người, chắc sẽ làm người ta cảm thấy giật mình ấy chứ.”

Nghe được lời nói của Bạch Ngọc Đường, Triển Chiêu cũng không ngẩng đầu, tiếp tục lật trang kế, giấy tờ chứng minh của Triệu Minh Lượng đều kẹp hết ở đó. Một khuôn mặt bình thường, không đẹp, không quá xấu, cũng không có điểm nào hấp dẫn người ta, nếu trên đường đi mà đụng phải hắn, phần lớn sẽ quên mất mặt hắn trong vòng ba giây. Triển Chiêu nhăn nhó nói, “Có nhiều liên hoàn sát thủ sở hữu ngoại hình không khác một người bình thường, đây cũng là lý do giúp bọn họ gây án thành công, vì người ta không thể nhìn bề ngoài để biết mình đang đối mặt với một tên nguy hiểm.”

“Người?” Bạch Ngọc Đường bĩu môi, bắt đầu lại tỏ thái độ hoài nghi.

Triển Chiêu dường như không hề để ý đến lời nói của Bạch Ngọc Đường, cậu nhanh chóng nhìn qua tất cả tài liệu, rồi mở miệng hỏi.

“Mấy anh đã ghé nhà hắn chưa?”

“Đã ghé, chẳng thấy ai.” Bạch Ngọc Đường nhíu mày, “Hàng xóm nói hồi trước hắn đi công tác luôn đi sớm về trễ, thường làm thêm giờ. Mấy tháng gần đây lại đột nhiên có vẻ rất rảnh rỗi, ban ngày cũng có thể nhìn thấy hắn ra ra vào vào, nhưng sáng sớm hôm qua nhà của hắn lại trở nên yên ắng, người của chúng ta phải phá cửa vào, cuối cùng phát hiện hắn không có ở đó, trong nhà cũng không có gì kỳ lạ, hắn cũng không biết chúng ta đến điều tra hắn.”

“Thế ở nhà hắn có tìm được gì không?”

“Rất kỳ lạ, trong nhà không có thứ gì khả nghi, thậm chí cả máy vi tính cũng không có.”

Triển Chiêu hơi ngạc nhiên, “Không có máy vi tính?”

Bạch Ngọc Đường nhíu mày, liếc Triển Chiêu một cái. “Tôi biết cậu muốn nói gì, có phải tính bảo, một người chuyên về IT mà không có vi tính trong nhà thì thật đáng nghi chứ gì?”

“Tôi nghĩ hắn không thể không có máy vi tính mới đúng.” Triển Chiêu cong cong khóe miệng, “Căn cứ vào tài liệu, nghi phạm là một người khôn ngoan và thận trọng, từ cách thức gây án mà nhìn ra hắn nhất định phải có một thậm chí hai ba cái máy tính thật tốt, nếu hắn không đặt ở trong nhà, nhất định sẽ đặt ở một chỗ khiến hắn an tâm.”

“Đúng, tôi cũng nghĩ như cậu.” Bạch Ngọc Đường cũng cười, “Triệu Minh Lượng cũng không phải người ở thành phố D, chỗ này cũng không có người thân của hắn, phỏng chừng bạn bè hắn cũng không tín nhiệm, chứ nói gì tới chuyện bạn bè hắn còn không có. Nhà hắn đứng tên cũng chỉ có một căn, nếu nói hắn không đem chứng cứ đặt trong phòng, thì càng không có khả năng ở trong phòng này gây án.”

“Hắn có xe không?”

“Có một chiếc honda năm ngoái vừa sản xuất, ghế bốn chỗ ngồi, loại xe dân dụng, không có khả năng lắp đặt giá treo cổ” Bạch Ngọc Đường bĩu môi, có chút không cam tâm lại nhíu mày.

Nghe Bạch Ngọc Đường nói như vậy, đáy mắt Triển Chiêu thoáng qua chút nghi ngờ, há miệng định nói cái gì đó, lại cảm thấy không chắc chắn, nên không nói thêm gì nữa, mà nhắm mắt lại.

Trong xe lại trở nên yên tĩnh, Bạch Ngọc Đường vừa lái xe vừa suy nghĩ không biết mình có bỏ sót thứ gì chưa nghĩ tới hay không, Triển Chiêu thì y như ngủ thiếp đi. Dưới bầu không khi như thế, thời gian cứ chậm rãi trôi qua, chừng 10 phút, đột nhiên, Triển Chiêu mở mắt.

“Bạch Ngọc Đường, anh có hình nhà của Triệu Minh Lượng không, tôi muốn nhìn một chút!!”

Bạch Ngọc Đường giật mình, nghi ngờ nhìn Triển Chiêu, “Trong tài liệu không có sao?”

“Hồ sơ toàn là hình bên trong phòng, tôi muốn nhìn bên ngoài kìa, nhà của hắn là kiểu nào?”

“Cái này tôi quả thực không có, cơ mà khu nhà đấy tôi có quen, lúc đầu tôi đi mua nhà cũng có xem qua. Là một khu nhà cao cấp được xây dựng ba năm trước, lầu một có vườn, tầng hầm để xe, lầu trên có sân thượng.”

“Chỗ Triệu Minh Lượng ở là lầu một.” Ánh mắt Triển Chiêu đột nhiên sáng lên, “Anh còn nhớ diện tích của tầng hầm để xe rộng bao lớn không?”

Bạch Ngọc Đường hơi ngẩn ra, “Tầng hầm?”

“Ừ, tầng hầm để xe ấy.”

“Không nhớ rõ lắm, chỉ nhớ tầng để xe đó quả thật rất hữu ích, là chỗ để xe lớn nhất trong 4 khu nhà trong nội thành. Khi đó tôi còn nói đùa, chỗ để xe đó xây thêm hai căn nhà cũng chẳng sợ bất tiện, diện tích như thế—” nói tới đây, ánh mắt của Bạch Ngọc Đường cũng sáng lên, anh dừng xe lại, nhìn chăm chú vào Triển Chiêu, “Chỗ đề xe đó rất lớn, đậu ba chiếc Honda cũng dư sức nha.”

Triển Chiêu khẽ mỉm cười, “Lấy thu nhập của Triệu Minh Lượng dùng loại xe như thế có chút giản dị không?”

“Nhưng hắn cũng không có đăng ký chiếc khác?”

“Nếu như có, lại không đăng ký bằng tên hắn thì sao?”

“Thế thì hơi khó, cũng chưa chắc qua mặt được đội cảnh sát giao thông mà.”

“Có điều, an ninh ở khu đấy chắc chắn sẽ có hồ sơ ghi chép, anh đoán xem hắn có thường thay đổi số xe hay không?”

“Thế thì phải hỏi mới biết được.” Bạch Ngọc Đường khẽ mỉm cười, lập tức bấm số điện thoại của Bao Chửng, đem tình huống báo cáo lại, sau khi cúp máy cũng không khởi động xe.”

“Chúng ta không đến đồn cảnh sát sao?”

“Chờ chút, có người ở lại nhà Triệu Minh Lượng canh chừng rồi, tài liệu chúng ta muốn có rất nhanh sẽ tới.” Thanh âm của Bạch Ngọc Đường có chút hưng phấn cùng nóng nảy, “Triển Chiêu, chúng ta còn không tới 4 canh giờ.”

Triển Chiêu không trả lời, yên lặng nhắm hai mắt lại. Còn rất nhiều nghi vấn chưa thể nói ra, mặc dù Triển Chiêu đối với phân tích của mình luôn chắc chắn, nhưng cậu hiểu, ghi chép hồ sơ cũng không phải lúc nào cũng trăm phần trăm chính xác, cũng có lúc sai. Cho dù Triển Chiêu có nói với Bạch Ngọc Đường cậu từng phỏng vấn hơn 5o tên tội phạm, trong đó có mười mấy sát thủ liên hoàn, nhưng chân chính tham gia phá án là lần đầu tiên, nếu cậu phạm sai lầm, cô bé kia sẽ chết, hoặc còn chết nhiều người hơn nữa. Nếu thật là thế, cậu phải làm gì bây giờ?

“Triển Chiêu?”

“Ừm?” Suy nghĩ của Triển Chiêu bị cắt đứt, cậu ngây ngô nhìn Bạch Ngọc Đường hỏi, “Sao?”

“Cậu có nói, cậu đã gặp qua nhiều tên như thế.”

Nhiều tên như thế? Triển Chiêu sửng sốt, sau rất nhanh đã hiểu Bạch Ngọc Đường ám chỉ cái gì.

“Không nhiều, tổng cộng chỉ 13.” Triển Chiêu nhìn bộ dạng muốn nói lại thôi của Bạch Ngọc Đường cũng thầm hỏi không biết anh muốn hỏi cái gì?

“Cậu theo bọn chúng tán gẫu?”

“Cứ xem là vậy, chủ yếu là tôi hỏi, họ chỉ trả lời.”

“Bọn chúng nói cái gì?” Bạch Ngọc Đường giống như đang rất tò mò.

Triển Chiêu nghĩ sơ qua, rồi đáp, “Chủ yếu hỏi động cơ gây án, quá trình, cùng với những chuyện bọn họ sẽ làm sau khi gây án. Tóm lại tôi muốn biết rõ, thế giới nội tâm của những tên liên hoàn sát thủ này có hình dạng gì. Anh phải biết rằng, bất kỳ hành động cũng có nguyên nhân, cho dù là nguyên nhân hết sức kỳ quái, cũng là một loại. Phải biết nguyên nhân mới giải quyết được vấn đề, mặc dù phần lớn liên hoàn sát thủ đều có tính cách phản xã hội là chuyện không thể tránh khỏi. Nhưng càng hiểu họ thì càng giúp chúng ta nhanh chóng nhận ra, bắt họ lại. Cá nhân tôi cho rằng, đây chính là ý nghĩa tồn tại của tâm lý học tội phạm.

Nghe xong lời của Triển Chiêu, Bạch Ngọc Đường nhẹ gật đầu, “Vậy động cơ của Triệu Minh Lượng rốt cuộc là gì? Hắn tại sao lại muốn giết chết những người bị hại kia?”

Tim của Triển Chiêu khẽ run lên, một loại cảm giác ảo não xộc thẳng trong lòng, chỉ lát sau cậu khẽ thở dài, “Trong nước, những nghiên cứu của các lĩnh vực liên quan bắt đầu quá muộn, những tài liệu có thể dùng để tham khảo cũng không nhiều. Hai năm trước, tôi đã từng đến Mỹ và Anh, cùng đồng nghiệp thực hiện nghiên cứu trong một thời gian ngắn. Kỹ thuật của họ khi ấy đã vô cùng hoàn thiện, cho nên hiệu suất phá án cao hơn rất nhiều. mặc dù tâm lý học là nói về tâm lý con người, nhưng đặc điểm của hành vi con người đòi hỏi rất nhiều dữ kiện để hỗ trợ cho việc phân tích, mà số liệu thống kê lại cần hỗ trợ kỹ thuật, trong khi kỹ thuật của chúng ta còn rớt lại phía sau, nhân viên chuyên nghiệp cũng rất ít, bởi thế cùng một loại việc, bọn họ chỉ cần một ngày, chúng ta lại cần cả tuần mới có thể làm xong. Mà sát thủ liên hoàn lại không cho chúng ta thời gian, đúng không?”

Bạch Ngọc Đường hơi sửng sốt, như suy nghĩ chuyện gì liền gật đầu một cái. Chần chờ một chút, anh đột nhiên hỏi, “Triển Chiêu, cậu nói cậu ở đây nghiên cứu hành vi của tôi phạm, vậy trừ sát thủ liên hoàn ra, những loại tội phạm khác cậu cũng nghiên cứu sao?”

Triển Chiêu gật đầu. “Nội dung nghiên cứu của hành vi học rất phong phú, dù sao hành vi loài người cũng tương đối phức tạp. Nhưng so sánh với từng bộ phận của tội phạm học thì nó căn bản cũng thuộc phạm vi trọng án, ví dụ như liên hoàn sát thủ, phóng hỏa, đánh bom, khủng bố, bắt cóc con tin, vân vân, ở nước ngoài hầu hết từng cảnh cục đều có một bộ phận chuyên đàm phán với tội phạm, nhưng chuyên gia đàm phán đó đều phải tiếp nhận đào tạo đàm phán chuyên nghiệp trong vòng 10 tháng.”

Ánh mắt Bạch Ngọc Đường trở nên thâm trầm, nghe Triển Chiêu nói xong, sắc mặt của anh có chút biến hóa, “Nói vậy….. chuyện đánh bom…”

Không chờ Bạch Ngọc Đường nói hết, điện thoại của anh đột ngột vang lên, nhận điện thoại, sắc mặt Bạch Ngọc Đường lại biến đổi, “Được, tôi biết, cách chỗ tôi không xa, cứ để tôi lo.”

“Chuyện gì?”

“Chúng ta đoán không sai, Triệu Minh Lượng còn một chiếc xe hàng, bây giờ chiếc xe đang chạy về ngoại ô phía tây với tốc độ cao, cách chỗ chúng ta không tới 10 phút chạy xe.”

Bạch Ngọc Đường mãnh đạp cần ga, trên màn hình GPS lập tức hiện ra mục tiêu của bọn họ, Triển Chiêu nhìn hai điểm chớp sáng, trái tim từ từ bị siết chặt.

Kích động, khẩn trương, lo lắng, còn có một loại âm thầm sợ hãi.

Ngoại ô phía tây, hẳn là địa điểm vứt xác của hắn. Mặc dù trên lý thuyết còn tới ba giờ, nhưng ai có thể đảm bảo cô gái vô tội đó còn sống đây?

Bình Luận (0)
Comment