Tổ Trọng Án

Chương 10

Ba giờ rưỡi đêm bị người ta đánh thức, lại một mực phân tích vụ án đến 4 giờ 30, sau khi cúp điện thoại, Triển Chiêu mơ mơ màng màng lần mò chui lại về giường. Nhắm mắt được nửa tiếng, phát hiện trong đầu toàn là hình ảnh hiện trường từ đống video kìa, lại lật đật ngồi dậy từ trên giường, hai mắt ngẩn ngơ nhìn đồng hồ đang treo, tới khi kim phút đã chỉ quá số 10. Triển Chiêu bất đắc dĩ thở dài, lắc lư đứng lên. Ánh mắt lờ đờ, bước chân lơ đễnh, bò đến phòng bếp lục lọi hết nửa ngày, lấy từ trong tủ ra một nửa miếng bánh kem hôm qua chưa ăn xong, vừa cắn vừa quay về máy vi tính.

Được rồi, không thể nhìn mấy thứ kích thích đó nữa, Triển Chiêu khe khẽ thở ra, áp xuống cảm giác buồn nôn. Bất luận đã nhìn mấy lần, lần nào nhìn thấy cũng còn thấy muốn nôn, bây giờ còn đang ăn nữa, dù sao cũng không muốn tự hành hạ mình đâu. Mở trình duyệt, từ danh sách mở ra một diễn đàn. Hô? Lại có tận 563 người đang online cơ chứ. Giống như vừa phát hiện vùng đất mới, với một người cực kỳ thích ngủ và ngủ rất tốt như Triển Chiêu thật có chút không thể lý giải đám cú đêm này. Bốn giờ rưỡi sáng lại đi lướt mạng, được nha, đừng nói với tôi đám người này đều khác biệt thời gian đi!! Chẳng biết sao, Triển Chiêu đột nhiên nhớ đến Bạch Ngọc Đường, anh này cũng không phải thường xuyên nửa đêm lên net chứ.

Nghĩ đến đây, Triển Chiêu không tự chủ cong cong khóe miệng, trực tiếp mở ra diễn đàn cậu hay ghé nhất, “Cứu trợ linh hồn”(tên gốc là 心灵方舟- thuyền cứu trợ linh hồn). Đây là một diễn đàn liên quan đến tâm lý học, có tính chuyên nghiệp nhất định, có điều ở đó đa phần đều là người đến nhờ giúp đỡ vì gặp vấn đề về tâm lý. Triển Chiêu đã từng ở diễn đàn này lập một nhóm nhỏ, giao cho mấy người bạn tốt xử lý, trong đó có mấy người từng gặp mặt ngoài đời, cũng cùng trò chuyện rất vui vẻ. Nhắc mới nhớ mấy tháng nay do quá bận rộn, đã lâu không ghé qua đây chơi.

A? Đột nhiên, một trong những bài đăng mới nhất đã hấp dẫn sự chú ý của Triển Chiêu, chỉ mới xuất hiện chưa được ba phút đã đăng thêm rồi, tiêu đề là —— Nhân sinh lạnh nhạt, phán xét cuối cùng. Tim của Triển Chiêu tự nhiên nhói một cái, nhân sinh lạnh nhạt, phán xét? Một loại dự cảm bất thường làm ngón tay của Triển Chiêu run rẩy, hít một hơi thật sâu, liền mở ra.

Hờ! May thật, không phải Video.

Híp mắt, Triển Chiêu bắt đầu đọc, bài viết rất dài, nói rất nhiều ví dụ về bản tính thờ ơ của con người, từ góc độ nhìn nhận của tâm lý học chuyện nghiệp mà nói, cũng rất hợp tình hợp lý, tuy luận điểm không mới, nhưng quá trình lập luận rất nghiêm túc, ngôn ngữ sắc bén, từ ngôn ngữ có thể nhìn ra cơn giận dữ được đàn áp trong lòng tác giả. Ở cuối bài, đưa ra một kết luận về sự tổn thương trong quan hệ giữa người với người, mà sự tổn thương ghê gớm nhất chính là làm lơ tội ác, quan điểm nhân sinh lạnh nhạt của hắn, tràn đây bi quan cùng tra khảo. Cuối cùng, tác giả như hóa thân thành một vì quan tòa, đưa ra phán xét một cách ngạo nghễ, phán xét nhân sinh, nhưng lại không nói bất cứ gì đến nội dung phán xét. Có điều chỉ cần có thế là đủ, Triển Chiêu nhíu mày thật chặt, cái tên tác giả này, nói lên luận điểm của hắn trong bài viết, cho dù không hoàn toàn đáp ứng tình trạng của kẻ tình nghi đi nữa cũng chắc chắn có vấn đề!! Một bài viết, xuất hiện lúc nửa đêm canh ba, sau đó lập tức tăng thêm, mọi người ở đây đều biết đó là chuyện thế nào. Giương mắt nhìn đồng hồ một chút, Triển Chiêu khẽ thở dài, cuối cùng cũng có một lần bản thân phải làm kẻ xấu xa đi quấy rầy giấc ngủ của người khác.

Bao Chửng sau khi nhận được điện thoại cũng không có thái độ gì, trừ việc giọng nói có hơi cứng ngắc ra thì không có chỗ nào giống người vừa bị lôi khỏi giấc ngủ. Anh ghi lại địa chỉ trang web Triển Chiêu cung cấp, còn hứa sẽ lập tức điều tra. Cúp điện thoại, Triển Chiêu hai mắt gấu mèo, xách túi đến trường, tạm thời vứt hết mấy chuyện này sang một bên.

Đến trưa, tiết học buổi sáng kết thúc, lúc ngồi ở phòng ăn ăn trưa,Triển Chiêu đã ngáp cả ngày, nhớ lại vừa rồi mình suýt chút nữa ngủ gục trong lớp, Triển Chiêu thiếu điều che mặt.Để sau này không trở thành vị giáo sư đầu tiên của đại học A ngủ gục trong lớp, Triển Chiêu quyết định hôm nay nhất định phải nói cho Bạch Ngọc Đường biết, lần sau tuyệt đối không được gọi điện cho cậu lúc nửa đêm nửa hôm!!

Cơm trưa hôm nay không tệ, có món sở trường của đầu bếp cũng là món cá chua ngọt Triển Chiêu thích ăn nhất, có điều ngay lúc Triển Chiêu đang cầm đũa cố gắng cạnh tranh với cái đuôi cá giòn rụm, thì điện thoại của tên quấy nhiểu giấc ngủ kia lại đến.

“Ờm?” Triển Chiêu trong miệng còn đang ngậm đuôi cá nên lúc nói chuyện tự nhiên có chút không rõ ràng, “Vụ án có thông tin mới?”

“Ừ.” Bên kia giọng Bạch Ngọc Đường có chút nặng nề, “Không phải tin tốt, bài viết sáng nay cậu gửi tới, Công Tôn khoa trưởng đã phân tích qua. Người điều hành không có vấn đề, nhân viên quản lý (admin và mod đấy các bạn \ ^ o ^ /) cũng vậy. Nó có thêm bài viết là do trước đó đã được lập (tóm lại là đào mộ nên mới hiện lên trang nhất:)), có rất nhiều người trông chờ tác giả trở lại sau lần đăng đầu tiên. “Triển Chiêu, đó chính là thông báo.”

“Thông báo?” trong lòng giật mình, làm rơi cả đuôi cá lên dĩa, thanh âm của Triển Chiêu không khỏi cao lên, “Thông báo cho vụ giết người kế tiếp sao?”

“Đúng vậy.” Bạch Ngọc Đường ở bên kia điện thoại siết chặt bàn tay, “Tên khốn đó đã tìm được nạn nhân kế tiếp, tối qua có một cô gái mất tích rồi.”

“Là báo trước.” Triển Chiêu nhắm mắt, tận lực trấn định tinh thần hỏi, “Thời gian thông báo xuất hiện và đăng video cách nhau bao lâu?”

“Mười hai tiếng”

“Nói vậy, hắn phải bắt người bị hại trước rồi mới phát thông báo sau, thông báo đó được đăng lúc năm giờ sáng nay, khoảng cách 12 tiếng còn chưa đến 5 tiếng!” Vừa nói chuyện vừa đứng lên, Triển Chiêu bước khỏi phòng ăn, nhìn sân trường đầy ắp người, trong lòng cảm thấy lo lắng.

“Triển Chiêu, cậu đừng gấp, tôi còn chuyện phải nói cho cậu nghe.” Bạch Ngọc Đường hé mắt, chỉnh lại ý nghĩ, nhanh chóng nói, “Sáng nay chúng ta tra được, những vị phụ huynh trong trường đích thực đã thấy qua tai nạn cũng như chuyện Hải Phong cứu mạng Cao Vũ, nhưng vì hiện trường khi ấy quá sức hỗn loạn, xe cứu thương rất trễ mới đến. Lúc đó cũng chẳng có ai tình nguyện đưa Hải Phong đến bệnh viện. Ở bệnh viện cũng đã tra được, Hải Phong đã chết trên đường đến bệnh viện vì mất máu quá nhiều. Một đồng nghiệp khác của Cao Dương cũng cho biết, sau khi tai nạn giao thông xảy ra có một người trẻ tuổi đến công ty tìm ông ấy, hai người hình như có tranh cãi vài câu. Nhưng người nọ chỉ đến có một lần, cũng không làm lớn chuyện, cũng chẳng làm phiền đến bảo vệ, về sau Cao Dương cũng không nhắc qua nữa nên hầu hết không còn ấn tượng, cũng không khai báo với nhân viên cảnh sát đến điều tra.”

Bạch Ngọc Đường nói đến đây dừng lại một chút, Triển Chiêu tranh thủ nói “Người đó rất khả nghi.”

“Đúng vậy, nếu tra ra hắn sớm một chút, biết đâu chúng ta có thể sớm một bước ra tay.” Bạch Ngọc Đường có chút áo não, mau chóng sửa lại tâm tình, tiếp tục nói, “Căn cứ vào điều tra sáng nay từ mấy công ty vi tính, so sánh cùng những mô tả từ nhân viên bên công ty Cao Dương về thanh niên đó, cuối cùng xác định được một tên, Triệu Minh Lượng.” (cảm thấy con mụ này rất thích lấy họ Triệu đặt cho hung thủ =]]])

“Hắn có quan hệ gì với Hải Phong?”

“Không có quan hệ gì cả, đây là điểm làm người ta cảm thấy kỳ quái nhất, bọn họ không có quan hệ máu mủ, sinh hoạt bình thường cũng hoàn toàn khác biệt. Hải Phong là nhân viên chuyển phát nhanh, mà Triệu Minh Lượng ở công ty IT trước lại thuộc bộ phận quản lý, cuộc sống của họ gần như không có điểm chung, lại càng không phải quan hệ bạn học cũ các loại.”

“Bọn họ phải có quan hệ.” Triển Chiêu nhíu mày, “Theo một số biểu hiện, đại đa số liên hoàn sát thủ gây án lần đầu tiên đều là do bị kích thích, nếu Triệu Minh Lượng chính là hung thủ, như vậy nhất định hắn đã biết Hải Phong từ khi nào đó, nếu không, không thể nào giải thích chuyện hắn vì sự việc của Hải Phong mà đi gây gổ với Cao Dương. Hơn nữa, bây giờ cũng không có chứng cứ nào cho thấy Triệu Minh Lượng có quan hệ với Hải Phong, cho nên nếu mọi người đi bắt Triệu Minh Lượng, cũng chỉ là thử vận may một chút, hy vọng chúng ta đoán đúng.”

“Cậu nói không sai, nếu còn thời gian, chúng ta tiếp tục điều tra, hẳn là có thể tra được quan hệ giữa Triệu Minh Lượng với Hải Phong. Nhưng rất tiếc, thời gian bây giờ không có, cho dù là thử vận may cũng phải liều thôi.”

Triển Chiêu lại nhíu mày, cậu không phải không thừa nhận Bạch Ngọc Đường nói đúng. Bọn họ bây giờ chỉ có một kẻ tình nghi phù hợp, đã vậy còn phải cứu thêm một cô gái, quả thật không có thời gian.”

“Được, cứ cho người tình nghi là Triệu Minh Lượng, mấu chốt bây giờ là chúng ta phải tìm ra địa điểm gây án của hắn trong thời gian ngắn nhất, anh gửi toàn bộ tư liệu về hắn qua điện thoại di động cho tôi, tôi lập tức gọi xe qua cục cảnh sát.”

Còn chưa nói xong, tiếng phanh xe chói tai đã vang lên khiến Triển Chiêu giật mình, vừa ngẩng đầu, trước mặt đã hiện ra một khuôn mặt anh tuấn.

Oa, gấu mèo kìa!! Từ y phục đến đầu tóc tất cả đều rất tinh xảo, tuy rẳng rất đẹp trai, nhưng lại có phần giống quốc bảo. (cái chỗ này =]] em nó đang chửi thầm thằng kia là đồ gấu trúc mà gấu trúc hình như rất hiếm ở tq => quốc bảo đúng cmnr =]]])

Hoàn toàn không hay biết mình bị Triển Chiêu chửi thầm trong bụng là gấu mèo, anh vẫn như cũ nở ra một nụ cười hết sức đẹp trai, vỗ vỗ cửa xe, “Không cần gọi nữa, tôi đã đến trước mặt cậu rồi này.”
Bình Luận (0)
Comment