Tổ Trọng Án

Chương 9

“Xin lỗi, tôi không để ý đã trễ thế này.” Bạch Ngọc Đường vừa xin lỗi, vừa chú ý đến động tĩnh bên kia điện thoại.

Có âm thanh sột soạt truyền sang, giống như Triển Chiêu đang từ trên giường bò dậy, một lát sau, đầu dây bên kia lại truyền đến một thanh âm mơ hồ “Nói đi, có chuyện gì?”

Khi nói những lời này, có cảm giác Triển Chiêu vẫn còn chưa tỉnh hẳn.

Không hiểu sao khi tưởng tưởng đến dáng vẻ mơ màng của Triển Chiêu, Bạch Ngọc Đường không chịu được, khóe miệng lại cười cười.

“Nè?” giọng của Triển Chiêu rõ hơn một chút, không thấy Bạch Ngọc Đường trả lời, cậu hơi bất mãn lẩm bẩm “Làm sao vậy, mất kết nối rồi?”

Bạch Ngọc Đường vội vàng đáp, “Alo? Không, không có mất, là tôi bị phân tâm, Triển Chiêu, bây giờ cậu có hình của hiện trường không?”

“Có.” Chớp mắt, âm thanh của Triển Chiêu ngay lập tức tỉnh táo lên, đầu kia điện thoại lại vang lên tiếng lật giấy tờ soàn soạt “Anh phát hiện ra cái gì?”

Bạch Ngọc Đường cũng không tự chủ sửa sang lại suy nghĩ, ngữ tốc bắt đầu tăng nhanh, “Hôm nay sau khi cậu về, tôi tiếp tục đi xem bốn hiện trường khác, bây giờ đang xem lại hình chụp. Nhìn qua những hình ảnh ở 4 hiện trường này so với hiện trường đầu tiên căn bản không có gì khác biệt, nhưng tôi luôn có cảm giác rất kỳ lạ, cảm giác này không thể nói ra, nhưng tôi lại cảm thấy nó rất quan trọng. Cho nên, mới lôi hết video hung thủ đăng lên ra xem lại, kết quả ở video đầu tiên phát hiện một cảnh, rất nhanh, xuất hiện không tới nửa giây, vào cuối video. Nè, Triển Chiêu, cậu còn nghe tôi nói không?”

“Tôi đang xem.” Triển Chiêu cũng mở máy tính, lúc Bạch Ngọc Đường hỏi thăm, cậu đã tìm được video anh nói, cũng nhìn thấy đoạn phim chưa tới nửa giây kia rồi.

“Kỳ lạ, có thể gửi cho tôi mấy tấm hình anh chụp được không?”

“Được!” Không tới một phút, toàn bộ hình đã được chuyển đến máy tính của Triển Chiêu.

Mờ ra từng tấm một, Triển Chiêu nhìn chằm chằm vào đống hình, chân mày từ từ nhíu lại. Cảm giác của Bạch Ngọc Đường đích thực là rất hợp lý, nhìn những tấm ảnh chụp hiện trường xếp thành một hàng đúng là tạo cho Triển Chiêu một loại cảm giác vô cùng kỳ dị, rất cổ quái, vô cùng cổ quái .

Đột nhiên, trong đầu lóe ra một tia sáng. Triển Chiêu nhanh chóng rời khỏi máy tính, lục tung cái bàn bên cạnh giường, rất nhanh tìm được một quyển sách dày cộm.

“Bạch Ngọc Đường, tôi gửi một tấm hình cho anh, anh xem thử, có phải rất giống với những hiện trường này không? Chụp lại hình ảnh trong quyền sách, truyền cho Bạch Ngọc Đường .

Bạch Ngọc Đường mở hình ra, hơi sửng sốt, hình này cùng với mấy tấm Bạch Ngọc Đường đã chụp, trừ chuyện không gian lớn nhỏ bất đồng ra, lại khiến người ta vô cùng quen thuộc. Không lẽ là do bố cục? Cùng một dạng không gian hình chữ nhật, mặt đất trống trải, thi thể nằm chính giữa, như vậy, từ góc độ máy thu hình nhìn sang, có thể thấy được tử thi, cũng thấy được những cảnh sát tới hiện trường tra xét, mà xét theo góc nhìn của hung thủ, nơi này rất giống… giống —!?

“Triển Chiêu, tấm hình cậu gửi cho tôi trông rất quen, giống hệt một pháp trường, đúng không?” giọng Bạch Ngọc Đường có chút kích động .

“Đúng vậy, đây là pháp trường thời xưa, chính xác hơn là hình chụp một pháp trường vừa được khôi phục lại, tuy hơi khác biệt với tòa án hiện tại, nhưng bố cục vẫn tương tự như nhau.”

Triển Chiêu vừa dứt lời, Bạch Ngọc Đường đã nói “Như vậy, xét theo góc độ của máy quay phim, hắn chính là quan tòa đang xem xét toàn bộ quá trình thẩm vấn. Kẻ bị kết án giữa tòa, chính là nạn nhân. Mà những người khác ở hiện trường đều là cảnh sát, rất phù hợp với quá trình xét xử thời xưa, đúng không?”

“Đúng vậy, như vậy tôi có thể ghi lại hoàn chỉnh hồ sơ manh mối cuối cùng rồi.” Giọng của Triển Chiêu mang theo một nụ cười nhạt, “Bạch Ngọc Đường —”

“Sao?”

“Anh đúng là có tư chất làm nhân viên hồ sơ ưu tú, nếu để thầy tôi biết, kiểu gì thầy ấy cũng sẽ tìm mọi biện pháp để nhận anh làm học trò của mình.”

Bạch Ngọc Đường sửng sốt, “Thật không? Nhưng đội trưởng Bao đã nói, cậu là học trò cuối cùng của ông thầy ấy còn gì?”

“À, cuối cùng, không biết là cuối cùng lần thứ mấy. Cuối rồi thì nhét thêm vào cũng được, chẳng liên quan.”

Uầy, Bạch Ngọc Đường cảm thấy mình có chút 囧, bỏ đi, bây giờ còn phải lo nói chuyện đúng đắn, vì vậy anh quyết định kéo lại đề tài.

“Video kia cậu có xem không?”

“Đang.” Triển Chiêu cũng nghiêm túc, cảnh ống kính xuất hiện không tới nửa giây trong đoạn phim đó đang nặng nề hiện ra trước mặt cậu, dùng giọng điệu thoải mái, cậu bắt đầu nói, “Tôi bây giờ mới hiểu được động cơ gây án của nghi phạm, hắn đang xét xử, xét xử người bị hại, cũng là xét xừ từng người một trong bồi thẩm đoàn, nhưng xét xử của hắn đối với tòa án chân chính hoàn toàn khác nhau, hắn thi hành định án trước, rồi mới mang nạn nhân đến xét xử giữa tòa. Mà lúc thi hành án phải có người xem, cho nên, người xem chính là những con người ở trên mạng. Còn những video kia chính là quá trình thi hành án treo cổ.”

“Treo cổ?” hai chữ này làm Bạch Ngọc Đường có cảm giác như toàn thân bị xối nước lạnh “Thật biến thái.”

Triển Chiêu thở dài, “Theo thứ tự của đống video, lần đầu tiên phạm tội, thủ pháp của hắn còn rất thô sơ, lúc quay phim ống kính còn bị rung lắc dữ dội, cho thấy hắn dùng tay giữ máy, nhưng tâm trạng lại không ổn định. Vì thế trong quá trình quay phim mới lộ ra nửa giây sơ hở, vật bị lộ ra, hẳn là giá treo cổ. Về sau thủ pháp của hắn càng lúc càng thuần thục, trong ống kính cũng chỉ còn lại dáng vẻ của người bị hại cùng một ít đặc tả, không hề xuất hiện lại giá treo cổ, hắn chính là cố ý gây khó khăn cho chuyện điều tra.”

“Tên súc sinh!!” Bạch Ngọc Đường nhíu mày, cắn răng nói, “Đầu tiên thì muốn làm hiệp khách, giờ lại thành quan tòa rồi đao phủ, tên biến thái này rốt cuộc muốn làm gì? Hắn dựa vào cái gì tự cho mình có quyền quyết định sinh tử của người khác, có quyền xét xử người khác, chính hắn mới là kẻ giết người!!”

“Trước đó tôi có nói rồi, hung thủ là một bệnh nhân, bệnh tật trong lòng hắn rất nghiêm trọng, chưa kể còn bị rối loạn nhân cách phản xã hội. Trong thế giới của mình, hắn có rất nhiều lý do để xét xử những người bị hại, nói cách khác, hắn cảm thấy, trong thế giới của mình, hắn chính là quan tòa.”

“Khốn nạn!” Bạch Ngọc Đường cắn răng, tưởng tượng ra tên hung thủ mà Triển Chiêu miêu tả, máu cả người như chảy ngược, tay chân lạnh như băng, trên đầu cũng toát ra mồ hôi lạnh, anh cảm giác nếu như mình không cầm chắc điện thoại thì bất cứ lúc nào cũng có thể vì giận dữ mà ném nó đi.

“Bạch Ngọc Đường?” Triển Chiêu nghe được trong điện thoại truyền tới tiếng thở dốc nặng nề, không khỏi giật mình “Bạch Ngọc Đường, anh làm sao vậy?”

Thật lâu sau, Bạch Ngọc Đường mới chậm chạp hít thở, anh hít thở thật sâu mấy lần, khống chế thanh âm của mình mà đáp, “Không sao, chỉ nhớ lại chút chuyện không vui.”

Triển Chiêu muốn nói nhưng chưa kịp mở miệng, Bạch Ngọc Đường đã tiếp tục, “Thế này, nếu hắn là quan tòa, vậy những người hắn xét xử đều là tội phạm. Nhưng chúng ta đã rất cẩn thận điều tra, những người bị hại đều là thị dân bình thường, giàu có nghèo có, công việc cũng không có gì lạ, cho tới giờ vẫn chưa hề phạm pháp, có cái gì đáng để xét xử đây?”

“Sự hiềm nghi của một tên biến thái với người bình thường không giống nhau, đôi lúc rất khó hiểu. Bất quá, may mắn chúng ta tìm được một bước đột phá, bắt đầu từ đây, chúng ta chắc chắn có thể rất nhanh tìm ra hung thủ!!”

Triển Chiêu vừa nói xong, Bạch Ngọc Đường liền nói tiếp, “Đúng, chúng ta đã biết Cao Dương quen tên biến thái này, được lắm, phải tra kịch liệt vào, tôi ngược lại còn muốn xem Cao Dương rốt cuộc thế nào đắc tội hắn, hừ, quan tòa hả!!”

Vừa nói tới đây, Bạch Ngọc Đường đột nhiên nhớ đến tài liệu hôm nay Triệu Hổ vừa tra ra, lập tức nói cho Triển Chiêu biết.

Triển Chiêu nhăn nhó suy nghĩ một chút, nói với Bạch Ngọc Đường, “Tôi nhớ vợ của Cao Dương có rất nhiều bạn bè là phụ huynh con em khác trong trường Cao Vũ, tai nạn hôm đó lại xảy ra trước cổng trường, hẳn có rất nhiều người chứng kiến phải không?”

“Không sai, đội trưởng Bao cũng nói sáng mai tự mình điều tra.”

“Ừm, cộng với suy đoán sáng nay của chúng ta, nhờ những cảnh viên khác trong đội đi điều tra tư liệu của những nhân viên đáng ngờ trong công ty đó. Bạch Ngọc Đường, tôi có cảm giác.”

“Sao?”

“Chúng ta sẽ mau tìm thấy hắn!”

“Trong vòng một tuần.”

“Ừm.” Triển Chiêu gật đầu rồi lại có chút lo âu, “Chỉ mong hắn vẫn giữ nguyên nhịp độ.”

Bình Luận (0)
Comment