Tổ Trọng Án

Chương 89

Hôm nay rốt cuộc xảy ra chuyện gì nha, sao Bạch Ngọc Đường lại bất thường như vậy, hơn nữa, nhìn dáng vẻ điên điên khùng khùng lại còn râu ria xồm xoằm thế này, mình lại cảm thấy anh ta đẹp trai đến lạ.

Vì lần này đi gần 1 tuần, nên Triển Chiêu đã sớm thu dọn xong hành lý cần thiết, ôm một valy thật to. Sau khi kiểm tra vé máy bay cùng đồ đạc quan trọng một lần nữa, Triển Chiêu gọi điện cho Bao Chửng báo cáo lịch hoạt động của cậu. Sau khi cúp điện rồi, cậu lại nhìn di động vừa mua, rồi bắt đầu nhớ lại chuyện mấy ngày nay.

Sau ngày cãi nhau với Bạch Ngọc Đường, cậu cả đêm không ngủ, ngày tiếp theo tinh thần không vui, lại không muốn ngủ, tranh thủ lúc rảnh rỗi, Triển Chiêu lần đầu tiên một thân một mình vào trung tâm thành phố. Sau khi đi dạo cả một buổi sáng rồi, cậu lại bất giác bước vào tiệm quần áo lần trước Bạch Ngọc Đường dẫn cậu tới mua. Mới bước một chân vào, cậu đã khựng lại, vì cậu thấy được nữ nhân viên lúc đó giúp cậu cầm quần áo, hơn nữa người ta cũng thấy mình.

Nữ nhân viên đương nhiên là nhớ Triển Chiêu, vui vẻ định chào hỏi cậu. Triển Chiêu lại lập tức xoay người, nhanh chóng rời khỏi cửa tiệm kia. Cậu không biết mình bị làm sao, không lẽ là đang sợ? Sợ cô gái kia nói chuyện với cậu, hay sợ cô ấy hỏi tới Bạch Ngọc Đường? Có lẽ đều không phải, chẳng qua bây giờ Triển Chiêu không muốn nói chuyện với người xa lạ phải không. Cậu vội vàng bước khỏi tiệm quần áo, lại không ngờ mình chạy vào một cửa tiệm khác. Lúc Triển Chiêu hồi phục lại tinh thần mới thấy trong tiệm toàn là sản phẩm điện tử đầy màu sắc, thì ra cậu đã bước vào một cửa hàng trưng bày sản phẩm điện tử mới.

Triển Chiêu cũng không quá hứng thú với sản phẩm máy móc, di động của cậu cũng là một con Nokia cũ kỹ loại siêu cổ. Lần trước mỗi lần đi điều tra muốn gửi tài liệu, Triển Chiêu đều phải mượn dùng di động của Bạch Ngọc Đường. Vừa nhìn cửa hàng, Triển Chiêu mới sực nhớ ra lần phá án trước, cậu đã từng định mua một di động có thể nhận gửi tin nhắn hoặc máy tính bảng, để sau này bớt phải mượn dùng đồ của Bạch Ngọc Đường. Cho nên một Triển Chiêu ban đầu đang định rảnh rỗi dạo chơi không mục đích giống như tìm được mục tiêu, bắt đầu chăm chú nhìn.

Người trong cửa hàng đa số đều là người trẻ tuổi tuổi tác tương phảng với Triển Chiêu, còn thêm lũ nhóc nho nhỏ. Đám nhóc con không đứa nào ngoại lệ, tất cả đều chăm chú nhìn những sản phẩm điện tử bề ngoài xinh đẹp. Triển Chiêu bước đến một bàn trưng bày trống, cầm lên di động đang được trưng bày bên trên quẹt lên quẹt xuống mấy cái. Chợt cậu nhận ra cái di động này rất giống cái của của Bạch Ngọc Đường, cẩn thận quan sát thêm hồi nữa mới phát hiện, thì ra là cùng hiệu chỉ khác kiểu dáng.

Không biết vì sao, Triển Chiêu đột nhiên cảm thấy cậu vô cùng thích cái điện thoại di động này, lập tức tìm nhân viên tư vấn trong tiệm. Nhân viên kia nhìn qua tuổi tác cũng ngang với Triển Chiêu, cùng lắm đầu 20. Nhưng bàn đến hiểu biết về điện tử, Triển Chiêu lại không thể nào so sánh với người ta. Cậu chàng kia rất nhiệt tình giới thiệu cho Triển Chiêu về các loại chức năng của kiểu di động này, sau khi Triển Chiêu quyết định mua, còn chu đáo giúp cậu kích hoạt, thiết lập đủ các chương trình, hơn nữa còn dùng wifi trong cửa hàng để tải giùm Triển Chiêu vô số app thú vị. Cuối cùng, Triển Chiêu cầm di động mới về ký túc, sau đó mất cả tiếng đồng hồ để dời hết số điện thoại từ di động cũ sang đây.

Sau khi hoàn tất mọi việc, Triển Chiêu nhẹ nhàng xoa phần cảm ứng tinh xảo của di động, chui vào danh bạ tìm được số di động của Bạch Ngọc Đường.Cậu do dự không biết có nên gọi điện cho anh không, nhưng nghĩ tới nghĩ lui cậu cũng không biết nếu nhận điện rồi mình phải nói gì với người ta. Một buổi chiều, cậu ôm di động mới, lo lắng không biết có nên hay không nên gọi điện, tới lúc chịu không nổi mà ngủ thiếp đi. Ngày mai Triển Chiêu phải tạm rời khỏi thành phố D, không biết tại sao, lúc này chẳng qua chỉ mới không thấy Bạch Ngọc Đường có hai ngày, cậu lại nảy lên cảm giác nhớ nhung. Triển Chiêu chăm chú nhìn tên Bạch Ngọc Đường trên di động, một lúc lâu sau, chỉ phát ra tiếng thở dài.

Cùng lúc Triển Chiêu thở dài, Bạch Ngọc Đường ở bên tổ Trọng án, đang ngồi ngay ngắn trước bàn làm việc của mình, nhìn chăm chăm vào ly trà đã lạnh trên bàn, mặt biểu tình vừa buồn vừa chán. Bên cạnh Bạch Ngọc Đường, hai ba đồng nghiệp im lặng liếc anh, thỉnh thoảng trao đổi với nhau một ánh mắt nghi ngờ.

Người này nghe nói từ sáng qua tới giờ vẫn ngồi đấy, cũng một ngày một đêm rồi, không biết anh ta muốn làm gì? Vật vả lắm mới giải quyết được một án lớn, giờ không có chuyện gì, toàn bộ nhân lực tổ Trọng án cũng đao thương nhập kho, mã phóng nam sơn cả rồi, sao có mỗi tên này lại chui vô phòng làm việc ngồi không động vậy?

Không phải chưa có người nào tiến lên hỏi thăm vì sao Bạch Ngọc Đường cứ ngồi lỳ trong phòng làm việc không đi, thế nhưng tấm lòng quan tâm của đám đồng nghiệp đều bị hai con mắt đao của anh hù chạy mất, cuối cùng trừ tổ trưởng ra chỉ còn lại Tô Hồng dám bước tới hỏi xem rốt cuộc có chuyện gì xảy ra. Nhưng, Tô Hồng cũng chẳng hỏi ra được cái gì.

Tuy Bạch Ngọc Đường chỉ ngồi trước bàn làm việc của mình, nhiều lắm là nhiều khi liếc qua di động, cũng không có làm chuyện gì quá nhiễu dân. Nhưng các anh em ở lại trông phòng làm việc vẫn không chịu được sự tồn tại hình thành khí áp thấp của Bạch Ngọc Đường. Cuối cùng, có người chạy tới cáo trạng với Bao Chửng. Bao Chửng chẳng nói gì, chỉ đi tới phòng làm việc một chuyến, tính toán xem phải nói Bạch Ngọc Đường mấy câu. Rốt cuộc, hắn chỉ nói với Bạch Ngọc Đường một câu, mặc dù không ai biết Bao Chửng nói gì, nhưng kết quả lại làm mọi người vô cùng hài lòng.

Sau hai ngày ngồi yên Bạch Ngọc Đường cuối cùng đã rời khỏi bàn làm việc, hơn nữa còn dùng tốc độ thật nhanh phóng ra. Mọi người trong phòng đều chứng kiến cảnh Bạch Ngọc Đường luống cuống, khiến lòng tò mò cũng bị câu ra. Nguyên đám chạy đi hỏi Bao Chửng, không ngờ bị Bao Chửng mắng cho một trận đuổi khỏi phòng. Vì vậy, nguyên nhân khiến Bạch Ngọc Đường li kỳ ngẩn người rồi lại li kỳ phục hồi đã trở thành một bí ẩn, mà rất lâu sau này cũng không có người giải đáp.

Đúng 9 giờ Triển Chiêu đã tới trạm dừng xe buýt ra sân bay, thời tiết ở thành phố D cũng dần nóng bức, chỗ lần này Triển Chiêu định tới cũng có nhiệt độ rất cao, cho nên cậu mặc không nhiều, trong áo khoác mỏng chỉ mặc một cái áo thun ngắn tay. Lúc Bạch Ngọc Đường dừng xe ở gần trạm xe buýt, từ xa đã thấy được bóng dáng cao ngất của Triển Chiêu. Mặc dù chỉ mới không nhìn mặt có hai ngày, nhưng Bạch Ngọc Đường không khi nào ngừng suy nghĩ về vấn đề giữa anh với Triển Chiêu. Bây giờ người gặp được, lại không hiểu vì sao, dũng khí mãi mới có thể nổi lên giờ lại có khuynh hướng lùi bước.

Nhìn xuyên qua cửa kinh xe hơi, Bạch Ngọc Đường kiên trì nhìn chăm chăm gò má Triển Chiêu, chợt nhớ lại những lời Bao Chửng nói với mình.

Triển Chiêu tính qua Mỹ, một tuần tuy không dài, nhưng cậu định ở lỳ trong phòng làm việc chờ cậu ấy trở lại sao?

Triển Chiêu muốn đi Mỹ, nhưng sao cậu ấy không nói với mình. Bạch Ngọc Đường hơi không vui nhìn bóng dáng Triển Chiêu, lát sau anh lại hơi tự trách. Rõ ràng hôm đó là do mình gây sự với Triển Chiêu, vậy mà còn bảo Triển Chiêu chủ động gọi điện báo cho mình biết tin tức của cậu ta đúng là có hơi không có đạo lý. Bạch Ngọc Đường rối loạn nhìn chăm chăm Triển Chiêu, nhìn kỹ, nhóc con này hình như gầy đi chút. Mới hai ngày đã gầy, không lẽ ăn cơm không tốt?

Hôm đó mình lại cáu với cậu ta như thế, kiểu gì tâm tình cậu ấy cũng không tốt đi? Bản thân Bạch Ngọc Đường cũng không hiểu nổi vì sao anh ta phải làm ra phản ứng quá lố như thế khi thấy Triển Chiêu quan tâm đến tổn thương tâm lý của mình, nếu là lúc trước, anh nhất định sẽ không làm vậy. Thật ra hôm đó, sau khi bốc hỏa rồi, Bạch Ngọc Đường lập tức hối hận. Mặc dù anh cảm giác được mình không sai, nhưng lai cảm thấy đau lòng khi chỉ vì bản thân không vui mà đột nhiên tức giận với Triển Chiêu như thế.

Bất kể là thế nào, trong suốt một năm biết Triển Chiêu, Bạch Ngọc Đường dường như chưa hề có bất mãn gì với cậu. Anh biết Triển Chiêu quan tâm anh bao nhiêu, mà anh lại để ý đến cậu bao nhiêu. Cho nên, khi Bạch Ngọc Đường nghe Bao Chửng nói rồi, lập tức quyết định đi tìm Triển Chiêu trước khi cậu qua Mỹ. Anh cảm giác được mình không thể nào đợi thêm một tuần nữa, anh bây giờ phải nói rõ với Triển Chiêu. Nếu Triển Chiêu không để ý tới anh, anh cũng đã chuẩn bị nói lời xin lỗi. Tóm lại không thể để Triển Chiêu mang theo tâm trạng ghét bỏ mình mà lên máy bay sang Mỹ được.

Bạch Ngọc Đường nghĩ vậy, vừa định xuống xa, lại nhận ra xe buýt sân bay đã dừng trước mặt Triển Chiêu. Triển Chiêu cầm valy bước lên, mà chưa tới hai giây nữa, cửa xe sẽ đóng lại.

Bạch Ngọc Đường quýnh lên, vội nhảy xuống, chạy về phía xe buýt, cuối cùng chạy vượt lên trước khi xe buýt khởi động! Để khiến xe buýt vừa khởi động dừng lại ngay, Bạch Ngọc Đường đành kiên trì đứng trước đầu xe chặn đường, làm tài xế bị dọa sợ, thu hồi lại một cước đạp cần ga, bằng không kiểu gì cũng xảy ra án mạng.

“Tài xế, ngại quá, tôi đến tiễn bạn, chú cứ tiếp tục lái xe đi!” Bạch Ngọc Đường cười xin lỗi tài xế lái xe, sau đó cầm tờ bạc 100 nhét vào túi hắn.

Bây giờ mới biết, vẻ ngoài tốt cũng rất dễ lợi dụng, tài xế cũng không trách hành vi mạo hiểm chặn xe của ắn, chẳng qua chỉ vẫy tay để anh cút lên ghế. Dĩ nhiên tờ giấy bạc kia cũng đóng vai trò không thế thiếu được. Bạch Ngọc Đường cong khóe miệng, nhanh chóng lướt qua hàng ghế, đi tới mục tiêu của mình.

Bạch Ngọc Đường vừa lên xe Triển Chiêu đã thấy, cậu giật mình chăm chăm nhìn Bạch Ngọc Đường đang đi về phía mình, tới khi anh thở phì phò ngồi xuống, mới phục hồi tinh thần lại.

“Bạch… Ngọc Đường?”

“Không sai, là tôi.” Bạch Ngọc Đường chăm chú nhìn vẻ mặt kinh ngạc của Triển Chiêu, khóe miệng nhẹ câu, “Hai ngày không gặp, nhớ anh không?”

Triển Chiêu hơi ngẩn ra, trên mặt xẹt qua một mảnh khốn hoặc, nhưng lát sau, chân mày cau lại. Cậu giơ hai ngón tay kẹp miếng thịt trên mặt Bạch Ngọc Đường nhéo nhẹ một cái, còn lẩm bẩm làu bàu, hạ giọng nói, “Là Bạch Ngọc Đường thật sao? Không phải dịch dung đi?”

Bạch Ngọc Đường vốn dĩ không ngờ sau khi Triển Chiêu thấy anh sẽ có cử động như vậy, lập tức không kịp phản ứng, cứ thế ngơ ngác để Triển Chiêu nhéo đủ thì thôi. Đợi đến khi Triển Chiêu buông tay rồi nhìn chăm chăm vào mắt anh, Bạch Ngọc Đường mới chợt nhận ra Triển Chiêu vừa nãy đùa giỡn mình. Vậy mà, phản ứng Bạch Ngọc  Đường làm ra thật dọa sợ Triển Chiêu. Anh ta không giận, không phản kích, mà là đỏ mặt một cách quái dị.

Triển Chiêu giật nảy mình, lo lắng vội đẩy vai Bạch Ngọc Đường một cái, “Bạch Ngọc Đường, anh không sao chớ?”

Bạch Ngọc Đường ngây ngốc cười, sau đó lắc đầu, “Không có, không sao.”

“Ờm.” Trò đùa của mình không nhận được hiệu quả như dự tính, Triển Chiêu lại càng bất đắc dĩ cảm nhận được Bạch Ngọc Đường có gì không đúng. Nhưng suốt hai ngày nay, cậu vì chuyện Bạch Ngọc Đường giận mình mà sinh ra bất an, cũng thật hợp với lời vừa rồi anh ta nói. Tuy mấy câu “Nhớ anh” các loại nghe vào có chút mập mờ, nhưng  cứng rắn nói không nhớ thì đúng là dối mình gạt người.

Vì vậy, bây giờ Bạch Ngọc Đường chịu chủ động xuất hiện trước mặt Triển Chiêu, tuy hành vi có hơi bất thường, nhưng lại làm cho Triển Chiêu rất vui vẻ. Thế nên, Triển Chiêu cố tỉnh bỏ qua hành vi có chút ngốc của cả hai mới nãy, chủ động cười với Bạch Ngọc Đường. “Anh đặc biệt đến tiễn tôi, nói vậy anh không giận nữa rồi phải không?”

Lời của Triển Chiêu để Bạch Ngọc Đường cuối cùng cũng tỉnh lại, anh vội vàng gật đầu, “Đúng đó, đúng đó, tôi không có giận, một chút cũng không giận. Triển Chiêu, hôm đó là tôi không đúng, tôi không nên nặng lời như vậy.”

Thái độ nói xin lỗi của Bạch Ngọc Đường vô cùng thành khẩn, thành khẩn tới mức cả Triển Chiêu cũng có chút không quen. Cậu hơi nghi ngờ nhìn Bạch Ngọc Đường mấy lần, trong lòng vẫn sót lại chút nghi vấn, cậu không hiểu nếu bây giờ Bạch Ngọc Đường lý trí tới mức chịu xin lỗi mình, thì ban đầu tại sao phải phát hỏa vì vấn đề nhỏ nhặt như thế đây?

Không khí mãi mới được hòa hoãn, dĩ nhiên Triển Chiêu sẽ không lựa lúc này mở lời phá hư không khí rồi. Cậu nhìn Bạch Ngọc Đường cười, gật đầu, “Nếu anh đã nói vậy rồi, thì tôi cũng không còn gì để nói nữa. Anh mau xuống xe đi, có gì chờ tôi về nước rồi mình nói chuyện tiếp nhé?”

“Không!” Bạch Ngọc Đường lắc đầu, “Tôi đưa cậu lên máy bay rồi đi.”

“A?” Triển Chiêu hơi ngẩn ra, nhìn ánh mắt chuyên chú của Bạch Ngọc Đường, chợt cảm thấy trong lòng khẽ động, 1 thứ nhiệt độ kỳ lạ xộc thẳng vào tim.

Hôm nay rốt cuộc xảy ra chuyện gì nha, sao Bạch Ngọc Đường lại bất thường như vậy, hơn nữa, nhìn dáng vẻ điên điên khùng khùng lại còn râu ria xồm xoằm thế này, mình lại cảm thấy anh ta đẹp trai đến lạ.

Triển Chiêu chớp mắt, cậu cảm giác mình cũng bất thường luôn rồi. Không lẽ bệnh ngu sẽ lây sao?

Đang lúc Bạch Ngọc Đường cùng Triển Chiêu nhìn thẳng vào mắt nhau, xe buýt đã vững vàng dừng ở trạm đón người cuối cùng. Một người đàn ông khôi ngô, mặc áo khoác đen, đầu đội mũ cao bồi im lặng lên xe. Cửa xe đóng lại, xe buýt tiếp tục đi, rất nhanh sẽ vào xa lộ, dừng chân tại sân bay ngoại ô của thành phố D.

9 giờ 30 sáng chính là giờ cao điểm của thành phố D, rất nhiều người chọn cuối tuần để lái xe du lịch. Trên đường cao tốc xe chạy như dệt cửu, tài xế đều nghiêm túc lái xe, bọn họ không ngờ rằng, hiểm họa đang lặng lẽ đến gần, dẫn họ vào trong nguy hiểm không ngờ tới.

Bình Luận (0)
Comment