Triển Chiêu cố gắng tìm một đề tài, nhưng nhìn khuôn mặt tiều tụy của Bạch Ngọc Đường, cậu chỉ có thể nghĩ tới mấy chuyện như tại sao anh mất ngủ, trị liệu tiến triển thế nào, ba năm trước rốt cuộc có chuyện gì xảy ra các loại. Mà dĩ nhiên là, căn cứ theo kinh nghiệm của Triển Chiêu tất cả những đề tài này đều là cấm địa của Bạch Ngọc Đường.
Xe buýt chạy lên đường cao tốc thì bắt đầu tăng nhanh vận tốc xe. Triển Chiêu với Bạch Ngọc Đường ngồi ở nửa sau xe buýt, khoảng dãy 6,7 từ dưới đếm lên. Ngồi cách bọn họ một lối đi bên trái là một cặp vợ chồng trẻ, phía trước là một bà mẹ trẻ, mang theo một cô bé chỉ chừng 5, 6 tuổi. Nhìn chéo qua phía trước, có một đôi vợ chồng già đang thì thầm tranh cãi, từ một vài lời vang tới tai cũng có thể nghe hiểu, hai vợ chồng già này là bay qua Mỹ thăm người thân nhân tiện đi du lịch. Con của họ ở Mỹ đã đặt vé máy bay cho họ, nhưng lão bà lại cảm thấy mua vé hàng đầu thật sự là đắt quá không cần thiết, tận đến khi lên xe buýt ra sân bay rồi vẫn còn ngồi oán trách với chồng mình. Có thể thấy tính khí lão ông tương đối cứng rắn, hơi có chút gia trưởng, nghe lão bà nói mãi cũng không nhịn được, dùng giọng điệu nặng nề chỉ trích bà, bảo bà đừng phụ lòng hiếu thảo của con trai.
Triển Chiêu có thể nghe được tiếng phản đối của lão bà, một phần là do âm thanh của họ không nhỏ, mặt khác là do cậu cùng Bạch Ngọc Đường lại rơi vào một không gian trầm lặng lúng túng. Vừa nãy xem như bọn họ đã hòa hảo rồi, nhưng tại sao giờ lại lạnh lùng thế này. Triển Chiêu cảm thấy rất bối rối, cậu nhìn Bạch Ngọc Đường, phát hiện ra biểu hiện của đối phương cũng rất không tự nhiên.
Triển Chiêu cố gắng tìm một đề tài, nhưng nhìn khuôn mặt tiều tụy của Bạch Ngọc Đường, cậu chỉ có thể nghĩ tới mấy chuyện như tại sao anh mất ngủ, trị liệu tiến triển thế nào, ba năm trước rốt cuộc có chuyện gì xảy ra các loại. Mà dĩ nhiên là, căn cứ theo kinh nghiệm của Triển Chiêu tất cả những đề tài này đều là cấm địa của Bạch Ngọc Đường.
Cậu thất vọng tựa đầu lên ghế, quyết định cứ giả chết tới lúc đến phi trường đi. Triển Chiêu không vui nghĩ không lẽ sau này cũng cứ ngại ngùng chung sống với anh ta thế sao? Bạch Ngọc Đường, người này thật khó khăn quá!
Thấy dáng vẻ Triển Chiêu như thế, lòng Bạch Ngọc Đường cũng cảm thấy khó chịu. Trong mắt của anh, cách giao thiệp của anh với Triển Chiêu không phải như vậy. Anh cảm thấy lúc anh với cậu bắt tay nhau điều tra án buôn ma túy kia, quan hệ giữa cả hai lúc đó mới là loại anh thích. Mà bây giờ sao lại giống như bất đồng lời nói đây? Có điều nghĩ tới nghĩ lui, Bạch Ngọc Đường cũng chỉ có thể trách mình, trạng thái thành ra thế này còn không phải do tự anh tạo ra sao?
Bạch Ngọc Đường nhìn dáng vẻ nhắm mắt dưỡng thần của Triển Chiêu một hồi lâu, phát hiện người ta vốn không có để ý tới ý tứ của mình, bất đắc dĩ không thể làm gì hơn là chuyển ánh mắt, không yên quét một lượt trong xe. Anh thầm tính, lát nữa đến phi trường thì mua một tấm vé cùng lên máy bay với Triển Chiêu đi, cậu ấy muốn đến Mỹ một tuần, thì mình theo hẳn một tuần. Nói xin lỗi như thế cũng xem là có thành ý ha, Bạch Ngọc Đường ảm thấy Triển Chiêu nhất định sẽ bị thành ý của anh làm cho cảm động (Chú có chắc là cảm động chứ không phải kì thị? =)]]) Chỉ cần có thể khôi phục lại trạng thái quan hệ giống một tuần trước đó, Bạch Ngọc Đường không ngại vất công việc một tuần, dù sao gần đây cũng không có đại án gì lớn xảy ra.
Mà đang lúc Bạch Ngọc Đường quyết định chủ ý, ánh mắt đang chuyển của anh chợt bắt được một bóng dáng cao lớn đen thui. Bạch Ngọc Đường có thể xác định, lúc anh lên xe, người này còn không có lên đây. Sở dĩ Bạch Ngọc Đường chú ý tới hắn là khi tất cả mọi người đang nhắm mắt nghỉ ngơi hoặc mơ màng buồn ngủ thì hắn lại đột nhiên đứng dậy. Nhìn bóng lưng, người này cũng phải cao tới 190m, một thân áo khoác đen nhánh, trên đầu đội mũ cao bồi da trâu thường thấy được ở mấy khu du lịch. Một loại bản năng nhận biết nguy hiểm khiến Bạch Ngọc Đường nhíu mày, anh nhẹ nhàng đẩy Triển Chiêu đang giả vờ ngủ say một cái, làm người sau mở mắt.
Vì hai ngày nay trong lòng có chuyện, Triển Chiêu vốn cũng không ngủ được ngon, mới nãy tuy bảo là giả vờ ngủ, nhưng nhắm mắt lại lắc lư qua lại theo xe, cậu rất nhanh đã thiếp đi mất. Kết quả bị Bạch Ngọc Đường đụng một cái, buồn ngủ lập tức mất luôn, Triển Chiêu không vui nhìn Bạch Ngọc Đường, mơ màng thì thào, “Làm gì vậy?”
Bạch Ngọc Đường hạ giọng nói với Triển Chiêu, “Tên mặc áo gió ở trước mặt, tôi cảm thấy hắn có gì không đúng.”
Triển Chiêu nhìn theo ánh mắt Bạch Ngọc Đường, cũng thấy người đàn ông cao to kia. Nhìn một cái, Triển Chiêu đã ngẩn ra, “Thật là cao nha.”
Bạch Ngọc Đường gật đầu, “Hắn lên xe sau chúng ta, tôi thấy lạ là do mọi người đều đang ngồi mà hắn lại đứng dậy.”
Triển Chiêu cũng cau mày, hành vi của người này đích thực rất kỳ quái, hắn ngồi ở hàng ghế đầu, đưa lưng về phía tất cả mọi người, vì vậy Triển Chiêu không thể nhìn được biểu tình trên mặt hắn, nhưng nhìn bóng lưng cũng có thể thấy rõ, thân thể của hắn đang lắc lư nhè nhẹ. Tại sao lại lắc?
“Ngọc Đường, không phải người ta ngã bệnh chứ? Nếu không hay là mình qua đó giúp một chút?” Bạch Ngọc Đường gật, “Cậu ngồi yên đây đừng động, tôi qua đó được rồi.”
Nói xong, Bạch Ngọc Đường cũng đứng dậy, đang tính đi qua hỏi thăm người đàn ông kia xem thế nào, tại sao phải đứng lên trong xe buýt.
Nhưng, không kịp đợi Bạch Ngọc Đường bước ra bước đầu tiên, người kia đột nhiên phát ra tiếng gào to, toàn bộ người trên xe cũng bị tiếng thét của hắn làm giật mình. Ngay cả Bạch Ngọc Đường đã có chuẩn bị trước cùng Triển Chiêu luôn chú ý Bạch Ngọc Đường cũng không nhịn được mà sửng sốt. Vậy mà, khi hai người họ còn chưa kịp phản ứng, hành động tiếp theo của tên kia đã làm hai người sợ hoàn toàn. Hắn tung người, lao về phia tài xế đang tập trung lái xe.
Đang giờ cao điểm, trên đường cao tốc dày đặc xe, mỗi chiếc xe nếu muốn vượt hoặc dừng lại đều phải ra tín hiệu cùng dấu tay. Đây là do nếu có một chiếc đột ngột tăng tốc, giảm tốc quẹo cua hoặc thậm chí dừng xe, cũng sẽ để cho xe sau tránh không kịp mà xảy ra tai nạn. Sau đó lại ảnh hưởng đến người khác nữa, lơ là một chút sẽ tạo thành tai nạn tông xe liên hoàn. Vì thế trên đường cao tốc, phải hết sức cẩn thận khi nói chuyện với tài xế, huống chi là nhảy lên như vậy. Tài xế nếu không ứng phó kịp có thể xảy ra nguy hiểm to lớn!
Không ổn! Bạch Ngọc Đường cả kinh, thân đã tự động phán đoán trước đại não, anh nhanh chóng nhích người tới gần phần trước của xe, muốn dùng sức mình tóm tên áo đen kia lại. Nhưng toàn bộ xảy ra quá nhanh, Bạch Ngọc Đường mới chỉ kịp chạy tới hàng ghế thứ ba, tên kia đã đến gần tài xế. Vì bị tập kích đột ngột, tay tài xế bị trượt, đã khiến xe điên cuồng lắc lư. Đang ở tốc độ cao mà bị lắc lư mạnh như thế làm toàn bộ người trong xe cũng bị tác động, nhất thời hét toáng lên!
Bạch Ngọc Đường vì đang đứng ở lối đi nên người anh bị lắc lợi hại nhất, cũng bị ảnh hưởng nghiêm trọng nhất, sườn xe lay động đẩy anh ngã mạnh qua một bên xe. Hông đụng trúng tay vịn ghế, đau đớn khiến trán Bạch Ngọc Đường lập tức toát mồ hôi, mắt nổ đom đóm, đau muốn chảy nước mắt luôn. Nhưng giờ phút này, anh biết mình nhất định phải cố gắng giữ tỉnh táo, cho nên anh cắn chặt hàm răng cố gắng không phát ra một chút tiếng động nào.
Đang lúc anh cố gắng hít thở sâu để giữ lại thăng bẳng cơ thể, một cánh tay từ sau vươn ra đỡ hông của anh, Bạch Ngọc Đường giật mình, miễn cưỡng quay lại nhìn, thì ra Triển Chiêu đã theo sát tới. Hai người đưa mắt nhìn nhau, đồng thời đều nhận ra trong mắt đối phương có một thần sắc nghiêm trọng. Triển Chiêu lo lắng nhìn Bạch Ngọc Đường, Bạch Ngọc Đường gật đầu, đưa mắt ý bảo Triển Chiêu anh không sao. Vừa hay, nơi Bạch Ngọc Đường ngã xuống là một chỗ trống, anh thuận thế ngồi xuống, một tay dùng sức xoa bóp chỗ hông bị đụng trúng, hi vọng nó có thể bớt đau nhanh nhanh. Triển Chiêu đứng bên cạnh Bạch Ngọc Đường, cảnh giác nhìn về trước. Không nhìn thì thôi, cái này vừa nhìn, tim Triển Chiêu cũng lạnh mấy phần.
Không ngờ, lần này thật xảy ra chuyện lớn!
Thì ra, lúc nãy khi cậu chạy tới cứu viện Bạch Ngọc Đường, tình hình trên xe đã có thay đổi to lớn. Tên áo đen kia lúc này đứng cạnh tài xế, mặt hướng đuôi xe, tất cả mọi người đều có thể thấy mặt của hắn, vì vậy, Triển Chiêu ở gần cũng thấy rõ biểu lộ lạnh lẽo điên cuồng trên gương mặt hắn. Có điều thứ làm cậu phát lạnh không phải gương mặt, mà là hung khí trong tay người kia. Là một khẩu súng màu đen, không nhìn rõ là loại nào, nhưng theo kiến thức tương quan hạn hẹp của Triển Chiêu có thể đoán được, đó rất có thể là một khẩu súng cải biên ở chợ đen. Khẩu súng đang chỉa ngay cổ tài xế, vị tài xế trung niên kia dĩ nhiên đã hồn phi phách tán, nhưng vì tên áo đen đó dùng súng ép ông tiếp tục lái xe, nên ông chỉ có thể dùng tay run run tiếp tục nắm tay lái.
Tên áo đen khống chế tài xế, lạnh lùng nhìn tất cả những người trên xe, sau đó dùng giọng nói khàn khàn run rảy hét lên, “Tăng tốc, tiếp tục đi thẳng, không cho phép quẹo, không cho phép quay đầu!”
Tài xế bị họng súng lạnh băng ép buộc, chỉ có thể tuân lệnh nhấn ga, mắt thấy tốc độ xe đã cao đến gần 70 cây số, nhưng tên kia vẫn không hài lòng, trên mặt cũng lộ vẻ khó chịu. Trong xe đã loạn vô cùng, có người sợ hãi kêu to, có người không hiểu xảy ra chuyện gì, còn lớn tiếng chê kỹ thuật lái xe của tài xế quá lởm, làm mình thiếu chút nữa té xuống. Người phụ nữ mang theo đứa con lúc đầu ngồi trước Bạch Triển đang trấn an đứa con gái vị sợ mà khóc thét lên, cặp vợ chồng trẻ bên cạnh, anh chồng đang chăm lo cho chị vợ có thai bị dọa. Còn lão ông bên kia lại tức giận vô cùng định đứng lên tìm tài xế tranh cãi.
Triển Chiêu nhạy bén nhận ra, người áo đen sau đi thấy đám người om sòm, cũng sắp bực chịu không nổi. Tay cầm súng của hắn bắt đầu lung lay, không ai biết được hắn có thể đột ngột nổi điên lên bắn thủng đầu tài xế không nữa. Nhìn tới đây, Triển Chiêu cũng không thể tiếp tục quan sát nữa, cậu đột nhiên đứng dậy, bước mấy bước ra vị trí chính giữa xe, nhìn đám người sau xe la lớn, “Mọi người bình tĩnh!”
Triển Chiêu bình thường là người thường đứng trên bục giảng, thanh âm của cậu mặc dù không đủ cao, nhưng lực thâm nhập rất mạnh. Sau khi cậu hô lớn rồi, trừ cô bé 5, 6 tuổi đang khóc ra, những người khác cũng yên xuống. Tất cả mọi người nhìn về phía Triển Chiêu, mà đại đa số người đang nhìn Triển Chiêu cũng đồng thời thấy được cách sau lưng Triển Chiêu không xa còn một người áo đen nữa. Hành khách đang ngồi còn chưa thấy khẩu súng, nhưng phần lớn người đứng lên đã thấy rồi. Trên mặt của họ đồng thời hiện lên vẻ sợ hãi, trong xe cũng trở nên an tĩnh lạ lùng.
Chỉ lát sau, một cô gái nhìn thấy hung phạm cùng khẩu súng hô to cứu mạng, sợ hãi giống như bệnh truyền nhiễm nhanh chóng lan khắp buồng xe. Triển Chiêu thầm nghĩ không tốt, sau khi cô gái kia gào lên tiếng đầu tiên, cậu nhanh chóng đứng lên một cái ghế trống, từ trên cao hô lớn. “Tất cả yên lặng! Không được ảnh hưởng đến tài xế đang lái xe! Xe này đã bị cướp, nếu các người chọc giận thủ phạm, hắn sẽ giết tài xế, nếu xe mất khống chế tất cả chúng ta cũng không sống được! Đều im lặng cả đi! Lập tức im lặng!”
Giọng nói rõ ràng mà tỉnh táo của Triển Chiêu khiến tất cả mọi người biết tình trạng đang xảy ra hiện giờ, nỗi sợ hãi cái chết làm tất cả lập tức im miệng, cũng bao gồm cả cô gái nãy giờ luôn thét lên. Tình hình ổn định làm Triển Chiêu thở phào nhẹ nhõm, nhưng ngay lúc đó, cậu chợt nghe được một thanh âm lạnh lẽo từ sau truyền tới.
“Mày, lại đây.”
Giọng nói này giống như luồng khí lạnh truyền từ sống lưng Triển Chiêu lên tận ót, cậu rời khỏi ghế, chậm rãi xoay người. Hung thủ dùng ánh mắt lạnh lẽo nhìn thẳng vào mắt cậu, cây súng trong tay hắn đã rời khỏi cổ tài xế, hướng thẳng về phía Triển Chiêu.