Tọa Hoài Bất Loạn

Chương 227

Trên đời này chẳng có chữ nào có thể êm tai hơn nữa.

Phó Ngọc Thanh không kìm được nóng vành mắt, muốn hôn hắn thật thô bạo, muốn cứ thế đè hắn xuống, muốn chẳng màng chi mà xông vào cơ thể hắn, anh vừa vui mừng, lại vừa có chút giận dữ. Sao bây giờ lại có thể nói ra lời như vậy chứ, trong khi mấy tháng trước thì tuyệt tình lạnh nhạt với anh thế.

Mạnh Thanh còn nóng vội hơn cả anh. Xáp lại hôn lên môi anh, rồi tiếp đó là má anh, cằm, cổ, hung hãn như thể muốn nuốt chửng anh vậy. Đây chẳng phải hôn, mà là cắn, là nuốt, thân mật bất kể quy tắc, nhưng lại nhiệt tình đến nỗi khiến người ta khó lòng kháng cự.

Lần trước lúc thân mật với người này cũng không hề thô bạo thế này.

Vai cũng bị cắn, anh đau đến mức khẽ kêu lên một tiếng, Mạnh Thanh dừng lại ngay tức thì, thở hổn hển nhìn anh, dục vọng trong đáy mắt lại chẳng phôi phai chút nào.

Phó Ngọc Thanh định dạy hắn đâu ra đấy, anh bèn nắm lấy tay Mạnh Thanh, nói: “Đừng động.”

Mạnh Thanh bối rối nhìn anh, song cũng nghe theo không hề động, đôi mắt chú mục vào anh, cổ họng cũng không kiềm được giần giật. Lòng Phó Ngọc Thanh râm ran, bèn bưng mặt hắn làm hắn ngước lên, nhưng không hôn môi hắn, mà lại hôn lên gò xương trên cổ họng hắn trước.

Anh ra sức cắn mút, chơi đùa liếm láp, một tay còn suồng sã vuốt ve thân thể lõa lồ của hắn, họng Mạnh Thanh không ngừng bật ra âm thanh khổ sở, cuối cùng không nhịn nổi nữa, mới chộp lấy bàn tay đang trượt xuống sau lưng mình của anh, túm anh đi sờ bụng mình, sau đó hướng anh xuống cho đến khi đụng đến dương v*t của mình mới dừng lại.

Phó Ngọc Thanh cũng có chút khó kiềm, song vẫn theo ý hắn nắm lấy dương v*t đang cương lên của hắn, cái thứ hơi hung dữ ấy nóng lên trong lòng bàn tay anh, nặng trĩu, lại còn có mạch máu rần rật, tựa như chủ nhân của nó vậy.

Mạnh Thanh bị anh vuốt ve chơi đùa dương v*t, hơi thở càng dồn dập, không dằn được lòng mà lại ghé gần hôn anh, tiếng thở dốc rơi vào tai anh tựa như một ngọn đuốc, đốt sạch mọi khắc chế còn sót lại của anh.

Tên đã lên cung đạn đã lên nòng, anh đột nhiên nhớ ra một chuyện quan trọng, bèn hỏi: “Có cái gì dùng được không?”

Mạnh Thanh dừng lại rồi chợt buông tay anh ra, xuống giường mở ngăn kéo đầu giường lấy ra một cái hộp sắt đưa cho anh.

Phó Ngọc Thanh nương ánh đèn mở ra nhìn, thứ trong hộp trắng như tuyết, chẳng biết rốt cuộc là cái gì nữa, hỏi hắn.

Mặt Mạnh Thanh đỏ lựng, chỉ đáp mơ hồ: “Cứ dùng cái đó đi.” Hơi ngưng, lại bảo thêm: “Em tắm rồi.”

Phó Ngọc Thanh nghe những lời ấy của hắn, nào còn đâu tâm trí để mà truy hỏi hắn cái gì khác nữa? Sờ thử, thấy trơn trơn dùng được, giống như loại dầu mỡ nào đó, bèn cười bảo hắn: “Nếu đau thì bảo tôi nhé.”

Mạnh Thanh lại bảo: “Không đau đâu, anh làm đi.”

Phó Ngọc Thanh đẩy ngã hắn xuống giường, khẽ khàng đặt đầu gối giữa hai chân hắn, liếm háng hắn, kề môi hắn hỏi: “Không đau thật hả?”

Vốn hô hấp của Mạnh Thanh đã hơi gấp gáp rồi, giờ thì rối loạn hoàn toàn, nhìn anh đăm đăm, bỗng khàn giọng hỏi: “Tam gia phải thử sao?”

Phó Ngọc Thanh đã nhẫn nhịn khổ sở cùng cực lắm rồi, thế mà hắn vẫn còn khiêu khích, nhất thời lửa giận tăng xông, bèn búng cục thịt đang ngẩng cao của hắn một cái, xong mới lấy áo cuộn lại rồi kê dưới đầu hắn.

Mạnh Thanh ưỡn người, một tay nắm lấy lan can đầu giường, một tay đỡ giường, cả người gồng cứng. Phó Ngọc Thanh khoét một khối mỡ từ trong hộp rồi tách hai chân hắn ra, chậm rãi xoa từ gốc dương v*t của hắn xuống một cách chơi đùa, sau đó cẩn thận đưa ngón tay vào thăm dò, cho đến lúc đã bôi xong thứ trong hộp, xoa mở rồi mới dừng, nhưng vẫn rất chặt.

Mạnh Thanh giục anh: “Tam gia, được rồi.”

Phó Ngọc Thanh ngắm dáng vẻ trao đi hết thảy của hắn, dưới thân đã cứng đến phát đau rồi, nhưng lại chẳng nỡ làm hắn đau, bèn dỗ hắn: “A Sinh ngoan, em sờ cho tôi trước nhé.”

Mạnh Thanh đưa tay sờ tới dương v*t anh, có lẽ sợ làm anh đau nên tay dịu dàng vô cùng, cả người cũng thả lỏng hơn hẳn. Phó Ngọc Thanh bị hắn vuốt ve mà gần như hết nhịn nổi, âm thầm hối hận, bèn gạt tay hắn ra, thứ hung khí cứng rắn dưới thân ấy lẳng lặng đụng vào hắn, nhưng chưa vào, chỉ nhìn hắn.

Mạnh Thanh khó hiểu nhìn lại anh, Phó Ngọc Thanh chậm rãi vuốt ve từ bụng hắn xuống, sau đó dùng ngón tay xoa nắn lúc nhẹ lúc nặng phần gốc của hắn. Mạnh Thanh nhìn ngón tay anh không dời mắt, hô hấp dần trở nên nặng nề, cái thứ đang ỉu xìu dưới thân lại dần dần ngóc dậy. Mạnh Thanh lại giục anh: “Tam gia, tới đi.”
Bình Luận (0)
Comment