Tọa Hoài Bất Loạn

Chương 228

Phó Ngọc Thanh bị lời hắn nói làm mất bình tĩnh, thật khó mà kiềm chế nổi, ngón tay đùa bỡn với dương v*t đang ngóc dậy của hắn, bỗng dưng rất muốn hỏi lại hắn lần nữa, nếu tối tay tôi không đến, bao giờ em mới đi thăm tôi?

Nhưng anh vẫn nhịn được.

Kỳ thực anh rất rõ, lời hứa lần này của Mạnh Thanh đã khác với lần trước. Bởi vì rất nhiều chuyện đã xảy ra giữa bọn họ, lời chấp thuận của Mạnh Thanh đến cùng vẫn lẫn vài thứ khác nữa.

Song anh vẫn không muốn thúc ép Mạnh Thanh quá.

Khó khăn lắm anh mới chờ được người này về lại bên mình, anh sợ nhỡ mà mình nắm chặt quá, có phải người này sẽ lại ra đi không lời từ biệt như trong giấc mơ kia không. Nỗi sợ ấy tựa như một cái bóng không tài nào xua tan.

Phó Ngọc Thanh hắng giọng, dịu dàng bảo: “Em thả lỏng chút đi, không thì tôi không vào được.”

Mạnh Thanh lộ vẻ mặt khó xử, hơi lưỡng lự. Phó Ngọc Thanh vuốt ve mé trong đùi hắn như đang trấn an, nhưng cơ thể của Mạnh Thanh lại càng gồng cứng hơn, nơi bị anh mơn trớn quá sức nổi bật, hệt như một cây cung rắn rỏi bị kéo căng, Mạnh Thanh rũ mắt thở hổn hển, song lại chẳng nói một lời. Phó Ngọc Thanh thấy hắn đã nắm chặt thành giường từ bao giờ, đến cả gân xanh trên mu bàn tay cũng nổi cộm. Phó Ngọc Thanh bỗng nhớ tới dáng vẻ hung dữ như muốn ăn thịt người khác của người này ban nãy, hơi hoài nghi hắn đang kiềm chế chính mình, là vì căng thẳng ư? Hay là vì khó kìm ham muốn?

Phó Ngọc Thanh bảo hắn thở một hơi thật sâu để hắn từ từ trấn tĩnh lại. Mạnh Thanh làm theo, thở thật dài, còn gắng co đầu gối lại, tách hai chân ra.

Đáng ra anh còn định nhịn thêm một chút nữa, có điều vừa thấy dáng vẻ ấy của người trước mắt, nào còn sức mà nhịn nữa? Người dưới thân khẩn thiết mời anh công thành đoạt đất như vậy, dục vọng tuôn trào gặm nhấm lý trí anh, đầu anh rối nùi, chẳng còn đủ khả năng để suy nghĩ điều gì khác. Anh thở dốc, đỡ eo Mạnh Thanh, rồi hùng hổ tiến vào.

Đã lâu rồi anh chưa quan hệ với người khác. Bất kể là vì nguyên do gì, những ham muốn bị bất giác đè nén giờ phút này đang ồ ạt kéo tới như cơn lũ lụt, dữ dội đến mức chính anh còn phải thấy sợ.

Cơ thể Mạnh Thanh vừa nóng lại vừa chặt, tuy khiến anh hơi đau, nhưng dạt dào hơn cả là sự sung sướng khó diễn tả đặng. Cảm giác lâu ngày chưa gặp ấy khiến anh run rẩy, thậm chí cả đầu ngón tay cũng lẩy bẩy.

Người Mạnh Thanh khỏe mạnh, sức lực tràn trề, cái ấy anh vẫn biết, đến bây giờ anh vẫn còn nhớ thân thủ nhanh nhẹn của hắn trên võ trường Nam Kinh.

Ấy vậy, mỗi lần nhìn thấy cơ thể trần trụi của hắn, vẫn không thể kìm được muốn thán phục vẻ đẹp đầy sức mạnh ấy.

Anh quả thực không biết phải miêu tả cơ thể ấy thế nào nữa. Thần Hy Lạp lại có vẻ xa cách quá, những pho tượng cẩm thạch lạnh băng im lìm ấy là thứ bày trong sảnh đường cho người ta chiêm ngưỡng. Nhưng cơ thể dưới thân anh là nóng bỏng, chứa chan ham muốn, thô bạo mà lại ngoan ngoãn, mang một vẻ kiện mỹ nguyên thủy và nam tính.

Anh không kìm được mà nghĩ tới những con tuấn mã phi nước đại trên trường đua ngựa, những sinh mệnh mạnh mẽ tràn trề năng lượng ấy, ăm ắp vẻ đẹp khiến người ta phải thán phục. A Sinh của anh mang vẻ đẹp kiện mỹ như thế ấy, có cơ thể như thế ấy, chỉ có thể cho một mình anh thưởng thức và chiếm đoạt.

Ánh mắt buông lơi của anh thả xuống gương mặt cùng cơ thể của Mạnh Thanh, tựa cánh bướm đậu xuống đóa hoa mềm mại. Nhưng động tác của anh lại chẳng mềm mại chút nào.

Anh giữ chặt eo Mạnh Thanh, hung hãn cắm rút. Anh biết mình không nên làm thế, nhưng anh đã chẳng tài nào khống chế nổi chính mình nữa.

Sau khi anh tiến vào Mạnh Thanh, anh chợt nhớ tới buổi tối sau lễ cưới của anh.

Mạnh Thanh từ Thượng Hải đến Nam Kinh để tham dự lễ cưới của anh, rõ ràng hồn bay phách lạc như thế, vậy mà vừa nghe anh giải thích đã tức thì quên đi đau lòng khi trước, không dằn lòng đặng mà muốn gần gũi với anh, lại còn lộ liễu mời anh.

Người này khát khao anh mãnh liệt nhường ấy, thế mà anh lại cự tuyệt, lại muốn cắt đứt một cách tàn nhẫn thế kia.

Khi ấy anh vẫn không thể lĩnh hội thứ tình dục khó kiềm chế này, cái xúc động muốn có quan hệ xác thịt với người ta bất cứ lúc nào này.

Quá khứ bên nhau như hình với bóng tựa một lớp lụa đen không tài nào gỡ bỏ, trong lòng anh là bao hối hận và bất an, dẫu cho Mạnh Thanh có hứa cũng chẳng thể nào trấn an anh.

Anh nghĩ Mạnh Thanh có tình cảm với anh, song chắc chắn tình cảm ấy luôn mang theo một tia hoang mang. Chỉ đến giờ phút này, khi anh tiến vào sâu cơ thể Mạnh Thanh, tùy ý rong ruổi trên thân thể người này như một con tuấn mã đang phi nước kiệu, dẫu chẳng biết phải đi hướng nao, lòng anh cuối cùng mới hạ cánh xuống thực tại.
Bình Luận (0)
Comment