Toàn Giang Hồ Đều Là Cao Thủ

Chương 49

136.

Edit by  : TwoZi

Trương Tiểu Nguyên vốn tưởng rằng bọn họ muốn nói một bí mật to lớn gì đó của Bùi Vô Loạn, cho nên khi nghe được hai chữ "Đoạn tụ" này, y bỗng nhiên cảm thấy thực thất vọng.

Này thì tính là bí mật gì đâu? Y đã sớm biết.

Bùi minh chủ của các ngươi không chỉ là đoạn tụ thôi đâu, hắn còn là người đầu gối tay ấp của Ma Giáo giáo chủ Mạc Vấn Thiên đó.

Không chỉ có như thế, bọn họ hai người còn cùng nhau nhận nuôi một nghĩa tử, Bùi minh chủ các ngươi còn vô cùng sợ vị đạo lữ nhà mình, tóm lại là sợ chết Mạc Vấn Thiên, y vừa ho một tiếng hắn đã cả người phát run, việc này mà truyền ra, chỉ sợ so với việc Bùi Vô Loạn là đoạn tụ còn mất mặt hơn nhiều.

Rốt cuộc các cặp đoạn tụ trên giang hồ cũng không ít, Trương Tiểu Nguyên cũng biết vài người, nhưng sợ đến mức không còn uy nghiêm gì như vậy, khả năng chỉ có mỗi Bùi Vô Loạn.


Trương Tiểu Nguyên thật sâu thở dài, tiếp tục ngồi xổm cho cá ăn.

Ở bên cạnh núi giả, Lâm Dịch lại lộ ra ánh mắt vạn phần kinh ngạc, dường như vừa nghe được cái gì đó vô cùng khiếp sợ.

"Đoạn tụ?" Lâm Dịch nhíu mày, "Không có khả năng nha, hắn mấy ngày trước đây rõ ràng còn cùng cô nương Bùi Quân Tắc mang về mày qua mắt lại."

Trương Tiểu Nguyên sửng sốt trong chốc lát, cảm thấy người Lâm Dịch nói có thể là Hình Nghiên.

À.

Trong mắt y, đó là Hình Nghiên đang thử Bùi Vô Loạn, mà Bùi Vô Loạn đứng ở ranh giới sinh tử đó, lại đi nhầm một bước, trở về liền phải bị Mạc Vấn Thiên xẻo đôi đem đi tế cờ.

Nhưng ở trong mắt Lâm Dịch cùng Mai Lăng An...... Hình Nghiên cùng Bùi Vô Loạn thử qua thử lại, thoạt nhìn chỉ sợ không khác gì đang tán tỉnh nhau, là lão già mê gái Bùi Vô Loạn dụ dỗ một tiểu cô nương ngây thơ, quả thực không biết xấu hổ.


"Hắn ở trước mặt các ngươi, tự nhiên là phải làm bộ như vậy." Lệ Nhĩ Ti cười cười, nói, "Ta tưởng Trung Nguyên các ngươi cổ hủ bảo thủ, chính đạo càng là không thể tiếp thu được loại sự tình này, nếu chuyện này truyền ra sẽ rước lấy gièm pha, các ngươi còn sẽ để hắn làm minh chủ sao?"

Lâm Dịch bị nàng hỏi đến ngẩn ra, tạm dừng một lát, thấp giọng nói: "Đoạn tụ trên giang hồ ...... Kỳ thật cũng không ít."

Lệ Nhĩ Ti rõ ràng ngừng lại, chớp chớp mắt, khó khăn mở miệng hỏi: "Ngươi nói cái gì?"

"Này xem như gièm pha, cũng không tới mức đẩy hắn ra khỏi vị trí Võ Lâm Minh chủ, nhiều nhất cũng chỉ tạo ra mấy lời đồn thổi bàn tán trên giang hồ thôi." Lâm Dịch thở dài, "Nếu có thể biết đạo lữ của hắn ta là người phương nào...... Khoan! Ngươi là như thế nào phát hiện Bùi Vô Loạn là đoạn tụ?"


Trương Tiểu Nguyên chỉ chú ý tới lời nói nửa câu đầu của Lâm Dịch  .

Số lượng đoạn tụ trên giang hồ kỳ thật không ít?

Y là dựa vào năng lực thấy được suy nghĩ trong lòng của người khác mới có thể biết được mấy tin tức này, đúng là trong chốn Võ Lâm ai ai cũng có rất nhiều bí mật to nhỏ không muốn người khác biết được, mà những bí mật đó......Y cảm thấy hẳn là cực kỳ bí ẩn, đương sự không muốn người ngoài biết, người khác tự nhiên cũng sẽ không biết, kia Lâm Dịch vì sao phải nói như thế? Chẳng lẽ này trên giang hồ còn có không ít cặp đôi đoạn tụ tình nguyện công khai sao?

Lệ Nhĩ Ti thần bí hề hề, nhỏ giọng cùng Lâm Dịch nói: "Ta vào phòng trong của Bùi minh chủ, thấy y phục của nam nhân khác."

Lâm Dịch: "......"

"Kia tuyệt đối không phải quần áo hắn, Bùi Vô Loạn sẽ không có tiền mua y phục chất lượng tốt như vậy." Lệ Nhĩ Ti tựa hồ lo lắng Lâm Dịch không tin, vội vàng lại bổ sung một câu, "Ta nhưng có đem quần áo kia cầm qua xem, này một kiện y phục ít nhất cũng phải ngàn lượng bạc, mặt trên còn dùng huân hương thượng đẳng mấy ngàn lượng bạc huân qua, chớ nói Bùi Vô Loạn thật sự có tiền, cũng không cần mua thêm cả huân hương đi, liền tính hắn đem tất cả tiền của Võ Lâm đi mua y phục, cái giá này ..... Ta nghĩ hắn sẽ phải tiếc đứt ruột?"
Võ Lâm Minh tuy có đồng ruộng cùng cửa hàng, nhưng phần lớn tiền thu vào đều dùng để duy trì Võ Lâm Minh, thân là minh chủ, Bùi Vô Loạn ăn mặc rất đơn giản, nhưng điều này cũng không đại biểu hắn mua không nổi mấy kiện y phục trân quý như vậy.

Lâm Dịch không nói gì, hắn hiển nhiên cũng không tin tưởng lời nói Lệ Nhĩ Ti, hắn thở dài, nói: "Nói không chừng chính là y phục của Bùi Vô Loạn?"

Lệ Nhĩ Ti nhíu nhíu mày, lại nói: "Trên bàn hắn còn có một phong thư viết cho người đó."

Lâm Dịch nghe nàng nói như vậy, cuối cùng lại có chút hứng thú, vội vàng hỏi: "Thư kia là viết cho ai?"

"Người nhận vẫn chưa được đề đập, lá thư cũng mới việc được chút ít, thoạt nhìn như là muốn cùng người kia xin lỗi, chẳng qua câu từ thân mật, đối phương hẳn là cùng hắn quan hệ gần gũi, người kia nhất định là một nam nhân." Lệ Nhĩ Ti tràn đầy tự tin chắc chắn nói, "Hơn nữa sau phong thư còn đính kèm một bức họa, hẳn là Bùi Vô Loạn vì người kia mà vẽ."
Trương Tiểu Nguyên nhất thời khẩn trương, trợn to hai mắt, trong tay cơ hồ đã quên mất phải giả bộ cho cá ăn, chỉ cảm thấy Bùi Vô Loạn lần này sợ là thật sự tiêu rồi.

Nếu Lệ Nhĩ Ti đã biết người trong lòng Bùi Vô Loạn là Mạc Vấn Thiên......

Trương Tiểu Nguyên quả thực không dám nghĩ đến.

Lâm Dịch vội vàng truy vấn: "Bức họa là người phương nào?!"

Lệ Nhĩ Ti trầm mặc một lát, thật sâu thở dài.

"Ta cũng muốn biết đó là người nào." Lệ Nhĩ Ti thở dài, "Nhưng vẽ xấu quá, ta thật sự nhận không ra."

Trương Tiểu Nguyên: "......"

Trương Tiểu Nguyên cảm thấy, Bùi Vô Loạn khả năng là tiêu thật rồi.

Mạc Vấn Thiên muốn nhìn thư xin lỗi, hắn đến bây giờ mới viết được có chút ít còn chưa nói, vâỵ mà Bùi Vô Loạn còn vẽ Mạc Vấn Thiên xấu như vậy.

Lấy tính tình Mạc Vấn Thiên, Trương Tiểu Nguyên quả thực không dám tưởng tượng kết cục của Bùi Vô Loạn.
Lâm Dịch lại hiển nhiên vẫn là đối với kết quả này của Lệ Nhĩ Ti không hài lòng, hắn dường như đã không muốn tiếp tục, liền thở dài, cùng Lệ Nhĩ Ti nói: "Ngươi tiếp tục chú ý hướng đi Bùi Vô Loạn, nếu có thể ở bên người hắn tìm được mấy món đồ hữu dụng lại càng tốt."

Lệ Nhĩ Ti hỏi lại hắn: "Ta khi nào có thể nhìn thấy cung chủ?"

Tới, tin tức quan trọng đã tới.

Trương Tiểu Nguyên cơ hồ muốn ngừng thở.

Tuy nói y cảm thấy chuyện của Thiên Minh Các cùng mình cũng không thật sự có quan hệ gì, nhưng Trương Tiểu Nguyên vẫn không nén nổi tò mò, đặc biệt là kẻ đứng sau mà - Thiên Minh Các cung chủ —— y thật sự không nghĩ ra được đến tột cùng sẽ có tên ngốc đầu óc không bình thường nào, sợ mình chết chưa đủ nhanh mà đi đắc tội Võ Lâm Minh cùng Ma Giáo.
Lâm Dịch đáp: "Còn chưa tới thời điểm."

Khi hắn nói lời này,trên đỉnh đầu trừ bỏ nội dung y chang bên ngoài, liền không có thêm bất kỳ tin tức nào khác, Trương Tiểu Nguyên biết mình có thể nhìn thấu nội tâm người này, nhưng vẫn không thể biết được " Thiên Minh Các cung chủ " là người phương nào, không khỏi có chút thất vọng, mà Lệ Nhĩ Ti cùng Lâm Dịch cũng đã nói xong, Lâm Dịch trước khi rời đi trái phải nhìn xung quanh, tự nhiên liền thấy Trương Tiểu Nguyên đang ngồi cạnh hồ sen.

Lệ Nhĩ Ti từ trong cánh cửa bên hông viện rời đi, mà Lâm Dịch nhìn Trương Tiểu Nguyên một lát, không khỏi hơi hơi nhíu mày, rồi sau cất bước tiến lại gần y.

Trương Tiểu Nguyên càng thêm khẩn trương.

Y nhìn chằm chằm hồ hoa sen, làm bộ chính mình đang chuyên tâm cho cá ăn, Lâm Dịch đi đến phía sau y, thò người ra nhìn nhìn y, cười đến độ đều là bộ dáng hiền từ, hỏi: "Tiểu Nguyên nha, đang làm gì vậy?"
Trương Tiểu Nguyên làm bộ lúc này mới nhìn thấy Lâm Dịch, y giống như có chút hoảng sợ, quay đầu lại thấy rõ người đến là ai thì vui vui vẻ vẻ cùng Lâm Dịch nói: "Lâm thúc thúc, ta đang đợi Bùi minh chủ trở về, vừa lúc thủ vệ ca ca cho ta thức ăn cho cá......"

Y mở lòng bàn tay cho Lâm Dịch xem, lộ ra một nắm thức ăn cho cá bên trong, chớp chớp đôi mắt, đối Lâm Dịch lộ ra bộ dáng thiếu niên trong sáng ngây thơ, nói: "Người muốn tới cùng nhau cho cá ăn sao?"

Trương Tiểu Nguyên trơ mắt nhìn Lâm Dịch trên đầu nhảy ra một hàng tự.

"À, lại một chiếc ngốc đồ đệ của Vương Hạc Niên."

Trương Tiểu Nguyên: "......"

137.

Trương Tiểu Nguyên lại ở bên cạnh hồ sen một lúc lâu, y có lẽ đã muốn đem lũ cá cho ăn đến mức bụng căng như quả bóng, lúc này mới thấy Bùi Vô Loạn trở lại phòng mình.
Y vội đứng dậy đuổi theo, Bùi Vô Loạn thấy y ở chỗ này, không khỏi cũng hơi kinh ngạc, hỏi: "Tiểu Nguyên? Ngươi ở chỗ này làm gì?"

Trương Tiểu Nguyên một năm một mười đem chuyện Tào Tử Luyện muốn bỏ gian tà theo chính nghĩa bái nhập sư môn bọn họ nói ra, Bùi Vô Loạn cực kỳ giật mình, hắn nhưng không nghĩ tới người mấy ngày trước đây còn đại náo Đại Hội Võ Lâm hiện giờ thế nhưng nguyện ý gia nhập chính đạo, hắn thoạt nhìn hơi có chút do dự, lại vẫn là gật đầu, nói: "Cũng không phải không thể, chỉ là hắn trước đó vài ngày còn đại náo Đại Hội Võ Lâm, hiện giờ bỗng nhiên bái Hạc Niên huynh làm sư phụ, ta lo lắng chính đạo có người sẽ vô pháp tiếp thu."

Trương Tiểu Nguyên không rõ ý tứ Bùi Vô Loạn.

"Tóm lại hắn cũng phải cho những người khác thấy được một chút quyết tâm của mình," Bùi Vô Loạn nói, "Ngươi về để hắn viết một phong thư ăn năn, ta lại đem phong thư đó cho những người khác nhìn một cái, bọn họ chắc chắn sẽ đồng ý."
Trương Tiểu Nguyên: "......"

Y không cảm thấy với tính cách Tào Tử Luyện như vậy, sẽ chịu viết cái phong thư ăn năn gì đó đâu.

Ở trong lòng Tào Tử Luyện, chỉ sợ hắn còn cảm thấy mũi tên chính mình bắn ở Võ Đại Hội Lâm thật là chuẩn cực kỳ.

Nhưng y khó khăn lắm mới đi được đến bước này, tuyệt không thể từ bỏ!

Y đã lừa được Tào Tử Luyện nguyện ý nhập môn, không phải một phong thư ăn năn thôi sao! Y sẽ biên soạn một lý do thật tốt, lừa Tào Tử Luyện đáp ứng!

Trương Tiểu Nguyên gật đầu: "Bùi minh chủ yên tâm! Ta ngày mai liền đem thư ăn năn của hắn đưa lại đây!"

Bùi Vô Loạn vừa lòng gật đầu.

Nói xong chuyện Tào Tử Luyện , Trương Tiểu Nguyên vốn nên trở về, nhưng y trong lòng vẫn nhớ kỹ đối thoại của Lệ Nhĩ Ti cùng Lâm Dịch, nghĩ nghĩ, lại ngó xem thủ vệ trông cửa có nghe được cuộc nói chuyện bọn họ hay không, lúc này mới hạ giọng, hỏi: "Bùi minh chủ...... Bùi thúc thúc, ta có chút lời muốn hỏi người."
Bùi Vô Loạn cùng phụ thân y là bạn tốt nhiều năm, y kêu Bùi Vô Loạn một tiếng thúc thúc, cũng không có gì không đúng.

Này bất quá vẫn là một chút tiểu xảo nhỏ, xưng hô thân cận một chút, rất nhiều người đều sẽ thực dễ nói chuyện.

Bùi Vô Loạn quả thật ngẩn ra, cũng chưa không cảm thấy có gì không ổn, giống như còn cười đến càng thêm vui vẻ, hỏi Trương Tiểu Nguyên: "Tiểu Nguyên a, làm sao vậy?"

Trương Tiểu Nguyên nhỏ giọng hỏi: "Bùi thúc thúc, ta chỉ là tò mò, nếu quan hệ của người cùng Mạc...... Mạc thúc thúc bị bại lộ, kia sẽ thế nào?"

Chính y cũng cảm thấy việc này quá mức mạo muội, tuy là trong lòng tò mò, nhưng hỏi đến một nửa,y đã muốn đem nửa lời còn lại nuốt về trong bụng.

Bùi Vô Loạn lại ha ha cười, nói: "Ta còn cho rằng là chuyện gì lớn lao, nếu thật sự bị bại lộ, ta liền đi tìm một địa phương không ai biết nuôi cá và trồng thêm rau."
Trương Tiểu Nguyên cảm thấy sự tình cũng sẽ không có dễ dàng như vậy.

Mạc Vấn Thiên là Ma giáo giáo chủ, xuống tay tàn nhẫn, việc này nếu thật sự bại lộ, với Mạc Vấn Thiên mà nói, cũng không có gì lo ngại, dù sao thanh danh của y sớm đã không tốt đẹp rồi, thêm một lời đồn cũng chả có vấn đề gì, nhưng Bùi Vô Loạn lại không giống vậy, chỉ sợ vô luận là chính đạo hay tà đạo, đều sẽ không để hắn rời đi dễ dàng như vậy.

Bùi Vô Loạn bỗng nhiên hỏi y: "Ngươi không phải là lo lắng Thiên Minh Các sẽ làm ra chuyện gì đi?"

Trương Tiểu Nguyên ngẩn ra: "Ta...... Ta là......"

Y không thể nói ra chính mình nghe thấy đối thoại Lệ Nhĩ Ti cùng Lâm Dịch, vì vậy nên mới nảy sinh lo lắng.

Trương Tiểu Nguyên đành phải biên soạn một lý do thoái thác, vội vàng trả lời: "Ngày đó Thiên Minh Các xuống tay với Bùi đại ca, ta sợ bọn họ nếu biết quan hệ của người cùng Mạc thúc thúc , sẽ dùng chút thủ đoạn hạ lưu, bôi đen thanh danh Bùi thúc thúc."
"Ngươi không cần lo lắng." Bùi Vô Loạn hơi chút giật mình, hắn nhấp môi, cười lắc đầu, nói, "Bọn họ sẽ không xốc nổi chút sóng gió gì trên giang hồ đâu. "

Trương Tiểu Nguyên cảm thấy Bùi Vô Loạn hình như là hiểu lầm rồi.

Bùi Vô Loạn cho rằng y sợ hãi, mắt thấy Thiên Minh Các tác loạn mà bất an, y trong lòng biết Bùi Vô Loạn hiểu lầm, nhưng nhất thời lại không biết phải giải thích thế nào mới phải .

Bùi Vô Loạn dừng lại, vươn tay sờ sờ đầu y, giống như muốn trấn an một hậu bối, mở miệng an ủi.

"Ngươi là tiểu bối, loại sự việc như Thiên Minh Các này, phía trước đã có ta, trên giang hồ còn có rất nhiều vị tiền bối, hơn nữa còn có sư phụ sư thúc ngươi ở phía trước chống đỡ." Hắn nói, "sẽ nhất quyết không để ngươi phải đứng ra đối mặt."

......

Trương Tiểu Nguyên trong lòng có chút cảm động.
Y nhấp nhấp môi, đang muốn nói ít lời, dư quang khóe mắt lại thoáng nhìn sang kệ sách phía sau Bùi Vô Loạn, hình như là có một hàng chữ

Hàng chữ bị kệ sách che hơn phân nửa, nhưng thông tin lai lịch sẽ không vô cớ xuất hiện , lấy kinh nghiệm Trương Tiểu Nguyên mà nói, kệ sách kia hẳn có mật thất, ít nhất giờ phút này ở sau kệ sách, chắc chắn có người.

Y đã quên mình muốn nói gì rồi, không khỏi hướng mắt về bên kia nhìn hai cái .

Mấy chữ để lộ bên ngoài là ——

"...... Song song giang hồ đệ nhị......"

Trương Tiểu Nguyên: "......"

Phía sau kệ sách, không phải là Mạc Vấn Thiên đi?!

Từ từ, nếu Mạc Vấn Thiên vẫn luôn ở trong phòng ngủ của Bùi Vô Loạn, kia vừa rồi Lệ Nhĩ Ti lén lút dòm ngó xung quanh, còn cầm lấy quần áo trong phòng Bùi Vô Loạn ngửi ngủi huân hương......

Trương Tiểu Nguyên ngây dại.
"Tiểu Nguyên? Hiền chất?" Bùi Vô Loạn vươn tay, ở trước mắt y quơ quơ, "Ngươi làm sao vậy?"

Trương Tiểu Nguyên cứng ngắc quay đầu lại.

Tiêu rồi.

Y cảm thấy Bùi minh chủ chỉ sợ là thật sự tiêu rồi!

Bình Luận (0)
Comment