Toàn Giang Hồ Đều Là Cao Thủ

Chương 50

138.

Edit by : TwoZi

Trương Tiểu Nguyên quay đầu lại, nhìn Bùi Vô Loạn trên mặt đều là ý cười , nội tâm lâm vào đấu tranh kịch liệt .

Làm sao bây giờ, y nên làm cái gì bây giờ?!

Nếu Trương Tiểu Nguyên giờ phút này quay đầu rời đi, Bùi Vô Loạn có khả năng thật sự nhảy vào sông Hoàng Hà cũng không sạch tội.

Nhưng y không thể nói thẳng chính mình ở hồ hoa sen thấy được đoạn đối thoại của Lệ Nhĩ Ti cùng Lâm Dịch , y không thể giải thích tại sao mình võ công thấp kém lại có thể thuận lợi nghe lén hai người kia ở khoảng cách xa như vậy, cũng không thể đem việc mình có thể thấy được suy nghĩ trong lòng của người khác nói ra ...... Trương Tiểu Nguyên khẩn trương bất an, áp lực to lớn, y thế nhưng thật sự linh cơ vừa động liền miễn cưỡng nghĩ ra được một lý do thoái thác.


Bùi Vô Loạn đang hỏi y: "Tiểu Nguyên , còn có chuyện gì sao?"

Trương Tiểu Nguyên nghiêm túc gật đầu.

Bùi Vô Loạn: "Làm sao vậy?"

"Bùi thúc thúc, thời điểm ta đi lại đây, gặp được một tỷ tỷ người Hồ." Trương Tiểu Nguyên nói, "Nàng thật xinh đẹp, Bùi thúc thúc có biết nàng không?"

Nghiêm túc mà nói, Trương Tiểu Nguyên cũng không thích dung mạo mị hoặc kiều diễm đó của Lệ Nhĩ Ti.

Nhưng mà y cũng chỉ có thể nhắm mắt nói bừa, làm bộ chính mình đi ngang qua liền bị đại tỷ xinh đẹp hấp dẫn ánh mắt, quanh co lòng vòng cứu Bùi Vô Loạn một mạng.

Bùi Vô Loạn lộ ra ý cười, nói: "Tới tham gia Đại Hội gia Võ Lâm nhưng thật ra chỉ có một người Hồ mà thôi, người ngươi nói hẳn là Lệ Nhĩ Ti đi."

"Nàng có đôi mắt rất giống mèo nha, ta trước nay chưa thấy ai sở hữu cặp mắt như vậy cả." Trương Tiểu Nguyên nói, "Nàng hình như có việc muốn tới tìm người, ở trong viện đứng trong chốc lát......"


Trương Tiểu Nguyên hơi hơi ngừng lại, lộ ra một bộ biểu tình muốn nói lại thôi, do dự một lát, mới tiếp tục nói: "Bùi thúc thúc, người sẽ không thật sự thích nàng đi?"

Bùi Vô Loạn hơi hơi nhướng mày: "Ta sao có thể sẽ thích nàng."

Trương Tiểu Nguyên ở trong lòng thở phào nhẹ nhõm.

Còn tốt! Đây là câu mấu chốt, Bùi Vô Loạn đã tự mình nói ra rồi!

"Ta thấy nàng bước ra từ thư phòng của người, sau đó đứng trong viện trong chốc lát, lại đẩy cửa vào phòng ngủ." Trương Tiểu Nguyên nhíu mày, nói, "Có lẽ do nàng là người Hồ nên có vài quy tắc không giống nhau, không biết rằng không được tùy tiện ra vào phòng ngủ của người khác."

Bùi Vô Loạn quả thực sửng sốt, truy vấn: "Nàng vào được?"

Trương Tiểu Nguyên gật đầu.

Bùi Vô Loạn tức khắc nhăn mày, dường như nghe được một chuyện vô cùng quan trọng, hắn dường như có điều suy tư, lại hỏi Trương Tiểu Nguyên: "Ngươi có thấy nàng vào trong làm gì không?"


Trương Tiểu Nguyên đương nhiên lắc đầu: "Ta ở hồ sen cho cá ăn, nàng cũng không mở cửa sổ, ta đương nhiên không biết nàng đang làm gì."

Bùi Vô Loạn lâm vào trầm tư.

Trương Tiểu Nguyên dứt khoát rèn sắt khi còn nóng, nói thẳng: "Ta cho cá ăn một lát, cũng không biết nàng ra ngoài khi nào, sau đó thì Lâm Dịch tiền bối tiến tới hỏi ta đang làm gì, ta ngẩng đầu lên nhìn mới biết Lệ Nhĩ Ti tỷ tỷ đã đi rồi."

"Lâm Dịch? Hắn cũng ở chỗ này?" Bùi Vô Loạn hai hàng lông mày nhíu chặt, "Ngươi thấy được bọn họ cùng nhau nói chuyện sao?"

Trương Tiểu Nguyên lắc đầu: "Ta vẫn luôn ở kia cho cá ăn, cũng không biết Lâm Dịch tiền bối tiến vào khi nào."

Ít nhất nếu nói như vậy, Mạc Vấn Thiên có thể biết được Bùi Vô Loạn cũng không thích Lệ Nhĩ Ti, cũng không biết Lệ Nhĩ Ti vào phòng hắn làm ra những chuyện kỳ quái đó, mà nhìn phản ứng của Bùi Vô Loạn, y có lẽ đã khiến cho Bùi Vô Loạn đối với Lệ Nhĩ Ti cùng Lâm Dịch hoài nghi, một công đôi việc, y thật đúng là thiên tài mà.
Bùi Vô Loạn theo thói quen sờ cằm chính mình, hắn dường như đã minh bạch, nhìn lại ánh mắt Trương Tiểu Nguyên ngây thơ vô tội , hắn không khỏi lại lộ ra ý cười ôn hòa, cùng Trương Tiểu Nguyên nói: "Tiểu Nguyên, nếu là không còn việc gì, ngươi liền về trước đi."

Trương Tiểu Nguyên ngoan ngoãn gật đầu.

Bùi minh chủ, ta chỉ có thể giúp người đến đây thôi!

Người phải bảo trọng nha!

139.

Đến khi Trương Tiểu Nguyên trở lại trong viện đã là chạng vạng.

Y đáp ứng Bùi Vô Loạn ngày mai liền đem thư ăn năn đến, vậy không thể kéo dài, hiện tại nên đi tìm Tào Tử Luyện rồi, lừa hắn cho dù như thế nào cũng phải nghẹn ra một mảnh cảm xúc phong phú để viết một phong thư ăn năn.

Chỉ là mới đây còn xảy ra chuyện đám người Thiên Minh Các ám sát khiến y khiếp sợ, Trương Tiểu Nguyên biết mình võ công không tốt, trời cũng đã tối, y thật sự không dám một mình ra ngoài, vì thế trước hết vẫn là quay lại tiểu viện, thỉnh đại sư huynh đi cùng.
Phòng cách vách, Kha Tinh Văn đã mấy ngày chưa trở lại, khi Trương Tiểu Nguyên về tới vừa vặn bắt gặp hắn ở bên ngoài đang thu dọn quần áo cùng vật dụng tư, y không khỏi tò mò liền đứng ở cửa nhìn, chủ động chào hỏi hai tiếng Kha thiếu hiệp, sau đó liền chớp chớp mắt nhìn chằm chằm Kha Tinh Văn.

Kha Tinh Văn rất là xấu hổ, hắn chỉ có thể ngượng ngùng cười nói: "Sư phụ ta đã nhiều ngày bệnh nhẹ, thân thể khó chịu, ta sang đó chiếu cố người mấy ngày."

Trương Tiểu Nguyên gật đầu.

Y nhìn về phía đỉnh đầu Kha Tinh Văn.

"Đêm qua làm có chút quá mức, ta có lẽ nên bồi cạnh sư phụ mấy ngày."

Trương Tiểu Nguyên: "......"

Trương Tiểu Nguyên cảm thấy tâm linh thuần khiết của mình bị vấy bẩn rồi.

Y lộ ra biểu tình vi diệu hiển nhiên làm Kha Tinh Văn lạnh tóc gáy, Kha Tinh Văn cảm thấy có điều không đúng, vội vã muốn giải thích, nói: "Sư phụ ta thân thể luôn luôn không tốt, tới Võ Lâm Minh lại không quen khí hậu, liền ngã bệnh."
Trương Tiểu Nguyên không nói lời nào.

Thân thể luôn luôn không tốt, luôn luôn.

Ra vậy......

Kha Tinh Văn lúng túng ho khan, chính hắn cũng không biết mình tại sao phải khẩn trương, hắn sợ nói thêm liền giấu không được, hiển nhiên cũng không dám nói thêm lời nào, vội vã nhấc tay nải, trực tiếp cùng Trương Tiểu Nguyên cáo biệt: "Trương thiếu hiệp, ta đi trước một bước, cáo từ."

Trương Tiểu Nguyên ngẩng đầu, nhìn về phía đỉnh đầu Kha Tinh Văn, một mặt nhìn theo hắn rời đi.

Chỗ đó đang nhảy ra một hàng chữ.

"Nếu ta trở về muộn, sư phụ nhất định lại muốn giận dỗi, ai da, quá dính người cũng là một phiền não ngọt ngào."

Trương Tiểu Nguyên: "......"

Trương Tiểu Nguyên liếc mắt một cái cũng không dám nhìn nhiều nữa.

Y bước nhanh về phòng mình, không chút nghĩ ngợi liền mở cửa đi vào, lúc này mới nhẹ nhàng thở ra.
Thật là đáng sợ, Tán Hoa Cung thật là đáng sợ.

Trương Tiểu Nguyên nhìn sơ trong phòng, đại sư huynh không có ở đây, lồng gà được đặt ở cạnh cửa, Trương Tiểu Nguyên trước hết vọt tới bên cạnh bàn rót cho mình một ly nước, vừa cầm chén trà, lại bỗng nhiên nghe được tiếng nước rất nhỏ.

Y ngẩn ra, vội vàng quay đầu lại, nhìn về phía sau bình phong.

Phía trên bình phong đang treo y phục của đại sư huynh.

Trương Tiểu Nguyên trầm mặc.

Lục Chiêu Minh khẳng định đang ở đằng sau, không chỉ có như thế, vừa rồi có tiếng nước...... Nên không phải là đại sư huynh đang tắm đi?!

Mọi người là huynh đệ đồng môn, lại thường thường cùng nhau ở chung một gian phòng, loại sự tình này vốn không có gì kì lạ hết, nhưng Trương Tiểu Nguyên liên tiếp thấy chuyện của Bùi Vô Loạn cùng Kha Tinh Văn, còn thấy được nội tâm ý vị thâm trường của Kha Tinh Văn, tình cảnh trước mắt này, y bỗng nhiên cảm thấy rất xấu hổ.
Y thoáng nâng lên một ít âm điệu, run giọng hỏi: "Đại sư huynh? Là huynh sao?"

Được một khắc từ đằng sau bình phong quả nhiên truyền đến thanh âm Lục Chiêu Minh: "Đúng vậy."

Trương Tiểu Nguyên xấu hổ đứng lên: "Đệ ra ngoài tìm chút gì ăn."

"Từ từ." Lục Chiêu Minh gọi y lại, "Chuyện Tào Tử Luyện , đệ thật sự đã suy xét tốt rồi?"

Trương Tiểu Nguyên: "......"

Tắm rửa cũng không cần nói chính sự đi! Cách nhau một bình phong nói chuyện không xấu hổ sao!

Trương Tiểu Nguyên đành phải dừng bước, trả lời Lục Chiêu Minh: "Đệ cảm thấy hắn cũng không phải người xấu."

Ít nhất y từ trên người Tào Tử Luyện cùng A Thiện Nhĩ nhìn qua đúng thật là không có chút ý xấu nào, này hai người quả thực là hai tên ngốc to xác lòng dạ chí khí lại cái gì cũng đều không hiểu  , tuy nói xuất thân tà đạo, lại trọng tình trọng nghĩa, đem hai người bọn họ mang về cho Vương Hạc Niên, y tin tưởng sư phụ có thể dạy dỗ tốt bọn họ.
Lục Chiêu Minh cau mày cùng y nói: "Tri nhân tri diện bất tri tâm."

Cái gì mà không nhìn thấu được tâm, y nhìn được nha!

Trương Tiểu Nguyên thay đổi phương pháp, dứt khoát cùng Lục Chiêu Minh nói: "Đại sư huynh, bọn họ võ công không cao bằng huynh, cho dù có ý xấu, kia cũng không có chuyện gì phải sợ."

Lục Chiêu Minh trước đây còn dám đem theo Hình Nghiên lai lịch không rõ cơ mà, võ công Tào Tử Luyện còn không tốt bằng Hình Nghiên , bọn họ đương nhiên không cần thiết phải sợ hãi.

Phòng trong yên tĩnh lại.

Trương Tiểu Nguyên căng da đầu, dứt khoát trực tiếp hỏi Lục Chiêu Minh: "Đại sư huynh, đệ đã cùng Bùi minh chủ nói qua."

Lục Chiêu Minh: "Ân."

Trương Tiểu Nguyên: "Bùi minh chủ nói, chỉ cần Tào Tử Luyện giao một phong tư ăn năn, hắn liền chấp nhận chuyện này."

Lục Chiêu Minh: "Được."
"Còn bên sư phụ, đệ sẽ viết một phong thư nói lại." Trương Tiểu Nguyên nói, "Chẳng qua tối nay huynh có thể nào cùng đệ đi sang chỗ ở Tào Tử Luyện......"

Lục Chiêu Minh: "......"

Lục Chiêu Minh không đáp lời, Trương Tiểu Nguyên thực hoảng hốt.

Y bưng lên chén trà, uống một hớp lớn, sau đó nghe thấy Lục Chiêu Minh đứng dậy khoác áo, y liền đợi trong chốc lát, cảm thấy Lục Chiêu Minh đại khái không sai biết lắm đã ăn mặc chỉnh tề rồi , lúc này mới vội vã chạy ra sau bình phòng, một mặt trong lòng nôn nóng tìm từ ngữ.

Y chẳng thể nghĩ tới bồ câu béo còn bị buộc ở chân bàn đang ngủ say.

Y một chân vấp phải dây thừng cột trên người bồ câu béo, thành công đem chính mình vướng ngã, bồ câu béo bị kéo tới thức giấc hoảng sợ kêu ku ku ku,y bùm cái ngã xuống đất, cuối cùng một khắc trước khi té thay đổi tư thế lấy hai tay hai chân chống xuống, mới thoát khỏi kết cục ngã dập mặt.
Nhưng sàn nhà ở đây cứng thật sự, khủy tay cùng đầu gối y ma sát trên đất, đau đến nhe răng trợn mắt, hơn nữa tình cảnh này không khỏi cũng quá mức xấu hổ......

Trương Tiểu Nguyên hai mắt rưng rưng, y trong khoảng thời gian ngắn cũng không thể đứng lên, đành phải đáng thương hề hề nghiêng đầu, đem câu vừa rồi nói nốt: "Đệ có chút sợ hãi."

Lục Chiêu Minh: "......"

Lục Chiêu Minh y phục còn chưa mặc chỉnh tề, cổ áo mở rộng, rõ ràng có thể thấy được cần cổ cùng xương quai xanh hãm sâu xuống dưới, mà ở trên xương quai xanh của Lục Chiêu Minh hình như còn có một vết sẹo dài.

Trương Tiểu Nguyên chỉ cảm thấy khuỷu tay cùng đầu gối nóng rát đau nhức, y nhìn vết sẹo trên xương quai xanh của Lục Chiêu Minh, hít hít mũi, khó khăn ngồi dậy, một mặt hỏi Lục Chiêu Minh: "Đại sư huynh, huynh từng bị trọng thương?"
Lục Chiêu Minh cũng không nói tỉ mỉ: "Khi còn nhỏ luyện kiếm không cẩn thận bị thương."

Trương Tiểu Nguyên: "Kia nhất định rất đau."

Y trong mắt còn ngậm nước, thoạt nhìn thật sự là đáng thương cực kỳ, Lục Chiêu Minh nhíu mày nhìn về phía y, một lát, khe khẽ thở dài, ngồi xổm xuống, hỏi: "Bị thương chỗ nào rồi?"

Hắn vừa mở miệng hỏi, Trương Tiểu Nguyên càng thêm ủy khuất, quay đầu chỉ thấy bồ câu béo còn ở phía bên kia bị dọa kêu to, y cũng không thể đi la một con chim, cuối cùng cũng chỉ có thể ủy khuất vô cùng mà cùng Lục Chiêu Minh nói: "Khuỷu tay cùng đầu gối."

Ống tay áo của y quét qua sàn nhà, mạnh tới rách da, Lục Chiêu Minh cởi bỏ dây buột ống tay áo y, thật cẩn thận đem tay áo kéo lên, vừa nhìn qua, khuỷu tay đúng thật là bị trầy đến rách da rồi, vết thương thoạt nhìn có hơi đáng sợ, còn đang chảy máu, Lục Chiêu Minh đứng dậy đi tới hành lý của mình tìm thuốc trị thương, rồi lại nghe phía sau Trương Tiểu Nguyên đáng thương hề hề hỏi mình: "Đại sư huynh, huynh buổi tối cùng đệ đi ra ngoài nha?"
Lục Chiêu Minh: "......"

"Người Thiên Minh Các khả năng còn ở trong Bạch Thương Thành." Trương Tiểu Nguyên cảm thấy Lục Chiêu Minh sẽ không đáp ứng đâu, y kỳ thật đã muốn từ bỏ, chỉ là nhỏ giọng lẩm bẩm cùng Lục Chiêu Minh nói, "Đệ thật ra có...... Một chút sợ hãi."

Lục Chiêu Minh thật sâu hít một hơi.

"Chờ lát nữa bôi dược, nếu đệ không khóc." Lục Chiêu Minh đem thuốc trị thương đặt lên bàn, hơi hơi nhíu mày, "Ta liền bồi đệ đi."

-------------------------

Lời editor : 

Mọi người nói sao! Còn chưa đủ ngọt hả? Cứ bình tĩnh, chương sau càng ngọt hơn nha~

Bình Luận (0)
Comment