Toàn Giới Tu Chân Đều Sủng Ta

Chương 23

Edit by Thanh tỷ

Dung Vọng đi theo phía sau Diệp Hoài Dao. Sau khi y vận công tiêu hóa ma khí trong cơ thể xong, thực lực khôi phục được một chút liền đi tìm Diệp Hoài Dao, cũng nói cho cậu biết tin tức đám người Huyền Thiên Lâu lên núi.

Nhìn một màn bọn họ nhận nhau, Dung Vọng cụp mắt nở nụ cười, không có chút cảm giác tồn tại nào đứng ở bên cạnh.

Y cảm thấy mình thật thừa thãi, biết mình hẳn là nên rời đi, nhưng hiện tại quả thật y không nỡ bỏ qua cơ hội ở chung một chỗ với Diệp Hoài Dao. Do do dự dự, cuối cùng vẫn không đi.

Lúc Diệp Hoài Dao bị Triển Du bắt lấy, nhất thời không phản ứng kịp. Mặc dù cậu đã sớm biết tin tức người của Huyền Thiên Lâu lên núi, nhưng phương thức gặp mặt thật sự là quá đột ngột, khiến cho người ta cảm thấy tựa như đang nằm mơ.

Diệp Hoài Dao vốn cũng muốn tưởng niệm tình cảm lâu ngày không gặp một chút, nhưng tiếc rằng khí lực của Triển Du thực sự quá lớn, biểu cảm xúc động còn chưa làm ra, ngược lại không nhịn được nhe răng ra trước. (vì bị đau á)

Nhìn bộ dáng Triển Du dưng dưng nước mắt, Diệp Hoài Dao không nhẫn tâm đẩy hắn ra, đành lấy tay mình vỗ vỗ lên mu bàn tay đối phương, cười khan nói: "Ta nói này sư đệ, sư huynh ngươi hiện tại tuổi còn nhỏ, không thể bóp nhẹ một chút sao?"

Triển Du vội vàng nới lỏng lực tay, nhưng kiên quyết không buông cánh tay Diệp Hoài Dao ra.

Hà Trạm Dương mới vừa rồi còn nổi trận lôi đình kêu đánh kêu gϊếŧ, la hét ầm ĩ muốn gặp sư huynh, đến khi Diệp Hoài Dao thật sự sống sờ sờ xuất hiện ở trước mặt hắn, cả người hắn ngược lại ngốc lăng, yên lặng đứng tại chỗ, không dám tiến lên trước.

Cho đến khi Diệp Hoài Dao mở miệng nói, toàn thân Hà Trạm Dương chấn động một cái, đột nhiên nhảy dựng lên, hô: "Sư huynh, ngươi thật sự là sư huynh của ta!"

Hắn vừa tức vừa cười, nói: "Nhiều năm trôi qua như vậy, sao huynh không nói với chúng ta một tiếng!"

Trong lời nói là sự oán trách, nhưng trong mắt đều là vui mừng. Hà Trạm Dương tiến lên, giơ tay muốn đập Diệp Hoài Dao một quyền, kết quả nghe thấy tiếng cảnh cáo của Yên Trầm, cánh tay đi được nửa đường cũng bị Yên Trầm bắt được.

Yên Trầm nói: "Trạm Dương, đừng nháo, trên người A Dao có thương tích."

Mặc dù đang nói chuyện với Hà Trạm Dương nhưng mắt Yên Trầm lại không hề chớp nhìn chăm chú vào Diệp Hoài Dao, đôi mắt thâm thúy hẹp dài ửng đỏ, hơi rưng rưng lệ quang.

Yên Trầm xưa nay kiệm lời, thiên ngôn vạn ngữ, cuối cùng chỉ ngừng tại bên môi, khóe miệng mỉm cười, lệ nóng vòng quanh. Bước chân vững vàng tiến về phía trước, rút ngắn khoảng cách với Diệp Hoài Dao. Bàn tay to dày nhẹ nhàng xoa xoa đầu cậu, giống như ôm lấy đứa nhỏ ở bên ngoài chịu ủy khuất mà ôm chặt lấy cậu.

Diệp Hoài Dao nhấp máy môi, giây phút dựa trán lên vai Yên Trầm, nhẹ giọng gọi ra một tiếng: "Sư ca..."

"Ừ." Giọng nói Yên Trầm nghẹn ngào: "Trở về là tốt."

Hà Trạm Dương đứng bên cạnh nhìn một màn này, nhịn không được giậm giậm chân, vô cùng ảo não. Trong lòng thầm nghĩ, vẫn là Đại sư huynh biết quan tâm, Thất sư huynh không dễ dàng gì mới tìm về được, đã vậy hắn còn muốn bổ nhào qua đánh huynh ấy, quá không phải người rồi! Hẳn là nên dịu dàng giống Đại sư huynh mới đúng.

Không chịu yếu thế, Hà Trạm Dương lại nhích tới gần, nhưng với không tới Diệp Hoài Dao, nóng nảy đảo quanh mấy vòng mới nhẹ nhàng dùng ngón tay chọc chọc cánh tay Diệp Hoài Dao, hỏi: "Sư huynh, Đại sư huynh nói huynh bị thương. Huynh bị thương chỗ nào, có nghiêm trọng không, để cho ta xem một chút được chứ?"

Diệp Hoài Dao cười rộ lên, buông Yên Trầm ra, cũng kéo Hà Trạm Dương tới ôm một cái, dùng sức vỗ vỗ lưng hắn, nói: "Còn có thể đánh đệ, đệ nói xem có nghiêm trọng hay không?"

Các sư huynh đệ xung quanh cũng đều nhao nhao vây đến, trên mặt mỗi người đều tràn đầy vui mừng. Phản ứng của đám người Huyền Thiên Lâu đã hoàn toàn đánh nát một tia may mắn cuối cùng trong lòng đám người Trần Tố Môn và Nghiêm Căng, Kỷ Lam Anh.

Kỳ thật, chuyện Pháp Thánh đến thăm Trần Tố Môn, vốn dĩ không phải chuyện của Nghiêm Căng và Kỷ Lam Anh. Hai người họ bị vây vào trong một loại nguyên nhân nào đó không biết tên, tựa như mộng du mà một đường theo tới, cho tới bây giờ còn chưa rõ tình hình bên ngoài.

Bọn hắn làm sao cũng không ngờ tới, Diệp Hoài Dao thật sự chính là Minh Thánh.

Bọn hắn sợ hãi, ghét, hận, ghen tỵ, từ đầu tới đuôi cũng chỉ có một người này.

Kỷ Lam Anh không biết Nghiêm Căng lúc này đang suy nghĩ gì, nhưng tâm tình của hắn đang phức tạp cực kỳ. Từ lúc mới bắt đầu, thời điểm khi Diệp Hoài Dao chưa lộ diện, sự nhớ nhung cùng lo lắng cho cậu của đám thân hữu đã lộ rõ trên mặt, thậm chí ngay cả Nguyên Hiến đều vì vậy mà mất hồn mất vía.

Cậu sinh ra chính là thiên chi kiêu tử, vạn người yêu mến, muôn vàn hào quang sủng ái tập trung vào một thân. Mười tám năm trước là như thế, mười tám năm sau cũng không hề thay đổi chút nào, phảng phất vinh quang và yêu, đều thuộc về người này, là bẩm sinh đã vậy.

Nhưng còn bản thân hắn, vô luận đau khổ truy tìm như thế nào, cẩn thận lấy lòng ra sao, đều khó có thể đạt được thứ gì. Người ta thuận miệng nói một câu, hắn liền có thể bị giễu cợt đến mấy trăm năm.

Chẳng lẽ hết thảy, thật sự là mệnh sao?

Kỷ Lam Anh biết rõ cái này không thể trách Diệp Hoài Dao, dung mạo đối phương hơn người, khí độ xuất chúng, ngay cả hắn có đôi khi nhìn gương mặt đó cũng đều sẽ không tự giác trầm mê, huống chi người khác?

Thế nhưng trong lòng hắn vẫn sẽ cảm thấy không thoải mái, ngoại trừ cảm giác không thoải mái này ra, hiển nhiên còn có sợ hãi.

Mặc dù hắn kỳ thật cũng không có đắc tội gì với Diệp Hoài Dao, thế nhưng còn Nghiêm Căng, người của Huyền Thiên Lâu...nhất định sẽ tìm Nghiêm Căng tính sổ, vậy hắn phải làm sao bây giờ?

Kỷ Lam Anh nghĩ tới điểm này, người của Huyền Thiên Lâu đương nhiên không có khả năng không nghĩ đến, cũng càng không thể không tính món nợ này.

Lúc Yên Trầm ôm lấy Diệp Hoài Dao đã bắt đầu suy nghĩ, sư đệ toàn thân đều là da bọc xương, so với trước kia gầy đi rất nhiều.

Nhưng thật ra là do Yên Trầm không chịu nghĩ, bộ dáng Diệp Hoài Dao lúc trước là thanh niên hai mươi hai, hai ngươi ba tuổi, còn bây giờ mới chỉ là thiếu niên mười tám, kích thước tự nhiên có chỗ khác biệt, nhưng hắn lại chỉ cảm thấy là do bản thân thất trách.

Nghe thấy Hà Trạm Dương nhắc đến thương thế của Diệp Hoài Dao, lông mày Yên Trầm cau lại, hai ngón tay đặt lên mạch cậu.

Hà Trạm Dương cũng nóng vội đem đầu lại gần, Diệp Hoài Dao thuận tay nhéo một cái lên mặt của hắn, lại quay đầu nói với Yên Trầm: "Tổn thương trước đó đã không có gì đáng ngại, chỉ là về sau lại bị trúng độc, bức ra ngoài là sẽ ổn."

Diệp Hoài Dao nói rất nhẹ nhàng, nhưng nghe vào tai Triển Du thì vô cùng thê thảm, hắn tức giận nói: "Tại sao vừa bị thương lại vừa trúng độc? CMN chỗ rách nát này!"

Hắn ở trên núi nhà người ta, tùy tiện nói lời thô tục oán trách, nhưng người của Trần Tố Môn cũng không có một ai dám lên tiếng.

Mới vừa rồi gặp mặt, tất cả mọi người vừa mừng vừa sợ, trong lòng tràn đầy niềm vui mừng mất mà tìm lại được, cái gì mà khổ sở nhung nhớ, thù hận lo nghĩ, tất cả đều bị ném sang một bên.

Lúc này được nhắc, bọn hắn mới nhớ tới, bên mình cùng Trần Tố Môn còn có món nợ chưa tính.

Chuyện đã xảy ra, bọn hắn trước đó đã nghe Lâm Tú nói qua một lần, chỉ là vẫn có vài điểm không tường tận.

Yên Trầm hỏi Diệp Hoài Dao: "Đệ và người tên Thành Uyên, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?"

Diệp Hoài Dao nói: "Sư ca, huynh tới đúng lúc, vừa rồi lúc ở trên điện đệ đã nói, Nghiêm Tam công tử là nhân chứng tận mắt nhìn thấy sự việc xảy ra khi đó. Sự tình liên quan, đệ nói gì cũng chỉ là lời nói một phía, đem chuyện Nghiêm Tam công tử nhìn thấy khi đó cho mọi người cùng nhìn, đó mới là minh chứng thực tế."

Lo sợ bất an đợi nửa ngày, rốt cuộc nghe thấy Diệp Hoài Dao đề cập tới "Nghiêm Tam công tử", Kỷ Lam Anh nhịn không được quay đầu nhìn thoáng qua bên cạnh mình.

Mặc dù mặt Nghiêm Căng tỏ ra bình tĩnh, nhưng tựa hồ như đang miễn cưỡng duy trì tự tôn kiêu ngạo ngày thường, sắc mặt của hắn trông rất tái nhợt, trên trán còn có mồ hôi lạnh.

Nghiêm Căng bình thường ở trước mặt người nhỏ yếu hơn mình thì ra vẻ cao ngạo ngông cuồng, kỳ thật gặp người mạnh hơn mình, vẫn sẽ biết sợ.

Trong lòng Kỷ Lam Anh lóe lên một tia cảm thụ vô cùng vi diệu.

Mà Yên Trầm đã hừ lạnh một tiếng, cũng không thấy hắn di hình chuyển bước như thế nào, thân hình thoắt một cái, phút chốc đã vọt đến sau lưng Nghiêm Căng, nhấc chân đạp mạnh vào chỗ đầu gối. Cả người Nghiêm Căng liền bị đạp cho quỳ rạp xuống đất, hoàn toàn không thể giãy dụa.

Yên Trầm xưa nay kiệm lời, càng không muốn phí lời với loại người này. Sau khi cưỡng ép chế phục Nghiêm Căng, cong đầu ngón tay, điểm mạnh một cái vào giữa mi tâm Nghiêm Căng. Thủ pháp không khác mấy so với Nguyên Hiến, nhưng động tác không chỉ nhanh hơn mấy lần, lực đạo xuất ra cũng càng nặng hơn.

Nghiêm Căng chỉ cảm thấy trong đầu kịch liệt đau đớn, giống như trong nháy mắt có một thanh đao nhọn đâm thẳng vào, ở bên trong dùng sức xáo trộn, khiến hắn nhịn không được kêu ra tiếng đau đớn.

Mà cùng lúc đó, hành vi của Thành Uyên lúc trước rành mạch rõ ràng hiện ra ở trước mặt mọi người.

Yên Trầm nhìn xem sắc mặt liền tái xanh, giơ tay lên, hình ảnh trước mắt mọi người liền biến mất. Mục đích và hành vi của Thành Uyên đã vô cùng rõ ràng.

Hiện tại Yên Trầm chỉ tiếc Thành Uyên đã chết, nếu không thì chờ đợi hắn chính là thiên đao vạn quả! Không, chỉ như vậy cũng không đủ cho bọn họ hả giận! Trần Tố Môn thế mà còn có mặt mũi truy cứu việc Diệp Hoài Dao gϊếŧ Thành Uyên?

Thành Uyên phát hiện ra thân phận của Diệp Hoài Dao, lại vạch ra mưu kế như thế, thật đúng là gan to bằng trời! Hắn giấu kín chuyện không nói với người khác, ngay cả hộ vệ thân cận nhất bên người cũng không biết nội tình cụ thể trong đó.

Một bộ phận người của Trần Tố Môn biết Thành Uyên có ý với Diệp Hoài Dao, trong lòng đã có phỏng đoán. Một bộ phận khác căn bản hoàn toàn không biết gì cả, sau khi thấy một màn này cũng cực kỳ sợ hãi, thầm mắng Thành Uyên điên rồ, liên lụy đồng môn, cơ hồ không ai dám nhìn vẻ mặt của đám người Huyền Thiên Lâu.

Nói đến lúc trước, quả thực là Trần Tố Môn nhặt Diệp Hoài Dao về, một lần nữa nuôi lớn cậu. Sau khi Phong chủ Thái Ninh Phong qua đời, mặc dù đệ tử một chi này của bọn họ nhận hết sự lạnh nhạt, nhưng cũng không tính là ngược đãi, điểm này không cách nào phủ nhận.

Bất kỳ môn phái nào cũng đều như vậy, chỉ có thu nhận đệ tử rộng rãi mới có thể bảo đảm truyền thừa và hưng thịnh. Chúng đệ tử vì môn phái xuất lực, tương ứng, môn phái cũng nên vì các đệ tử mà bảo vệ, che chở họ dưới cánh chim của mình.

Nhưng Kính Doãn Chân Nhân không hề để đám đệ tử bình thường vào mắt, một lòng nghĩ làm cách nào để nịnh bợ, lấy lòng các thế gia hiển hách hơn nữa.

Nghiêm Căng đưa ra yêu cầu, ông ta cũng không chút do dự phối hợp với đối phương, đẩy Diệp Hoài Dao đến con đường chết. Do đó mới khiến tà niệm của Thành Uyên nhân cơ hội chui vào chỗ trống, có ý đồ xấu, thật khiến người người tức giận.

Đương nhiên, Trần Tố Môn khó thoát trách nhiệm, kẻ đầu têu Nghiêm Căng này, càng chạy không thoát.

Vừa rồi lúc không biết việc này, Triển Du đã nổi lên sát tâm với Nghiêm Căng, sát chiêu cũng đã tung ra ngoài, kết quả trùng hợp bị Diệp Hoài Dao nghe tin chạy tới thuận tay ngăn cản.

Nhưng bây giờ nghĩ lại, chết được thống khoái như vậy thì quá tiện nghi cho đối phương.

Triển Du giờ phút này vì có thể cùng sư huynh nhận nhau, vô cùng vui mừng, lửa giận trong lòng ngược lại đã vơi đi một nửa, nhưng muốn nói bỏ qua, khẳng định không thể. Bởi vậy, lúc này ánh mắt đông lạnh của hắn đang nhìn chằm chằm vào Nghiêm Căng, chỉ chờ Yên Trầm xử lý.

Bình Luận (0)
Comment