Edit by Thanh tỷ
Yên Trầm đứng chắp tay sau lưng, nhất thời không lên tiếng. Nhưng thân thể hắn tỏa ra hàn khí rét lạnh, khí độ trầm ngưng, cả người tựa như một thanh đao sắc đang vận sức chờ phát động. Hắn không mở miệng trước, ai cũng không dám nói chen vào.
Chỉ là đứng đấy, nhưng cả ngọn núi đều trở nên lặng im theo hắn, người người nín thở ngưng thần.
Diệp Hoài Dao bị Yên Trầm ngăn ở phía sau lưng, cậu ngẩng đầu lên là có thể trông thấy một bên mặt của Yên Trầm.
Từ biệt mười tám năm, thân là người tu hành, dung mạo sư huynh của cậu cũng không phát sinh thay đổi bao nhiêu, chỉ là khí chất trên người càng thêm lãnh đạm thành thục, giữa lông mày xuất hiện hai nếp nhăn nhàn nhạt.
Đại khái có thể đoán được những năm cậu rời đi, Yên Trầm để trống vị trí Minh Thánh, một người kiêm hai chức, xử lý hết sự vụ trong ngoài. Lại thêm quan tâm đến chuyện của cậu, sợ là đã hao tâm tổn sức không ít, người cũng càng thêm trầm mặc ít nói.
Diệp Hoài Dao chớp chớp mắt, lặng lẽ dùng mũi chân đá đá gót giày Yên Trầm.
Đám người Hà Trạm Dương đi theo phía sau lưng Yên Trầm, bọn hắn cũng biết tính tình của Đại sư huynh, không dám xen vào. Giữa sư huynh đệ với nhau, chỉ cần lặng lẽ nháy mắt ra hiệu. Kết quả lại trông thấy động tác nhỏ này của Diệp Hoài Dao, nhịn không được "phốc phốc" cười.
Diệp Hoài Dao im lặng hướng hắn nói một câu: "Ngậm miệng" .
Yên Trầm bị Diệp Hoài Dao đá đá gót chân, đương nhiên không thể không cảm giác được. Nhưng đối mặt với đám người Trần Tố Môn và Nghiêm Căng, lông mày hắn không nhúc nhích lấy một cái, im lặng chốc lại cuối cùng mới mở miệng: "Nghiêm công tử."
Vừa rồi mới bị Yên Trầm thăm dò linh thức, cảm giác đau nhức vẫn còn sót lại bên trong đầu. Nghiêm Căng nghe thấy thanh âm của Yên Trầm, trong lòng sợ hãi. Nhưng hắn vẫn miễn cưỡng duy trì vẻ mặt của mình, chắp tay, cụp mắt không nói.
Yên Trầm nói: "Vừa rồi sư đệ ta có nói, Nghiêm công tử sở dĩ gây chuyện với đệ ấy là bởi vì nhìn thấy dung mạo của đệ ấy tương tự Minh Thánh. Vì muốn trút giận cho Kỷ công tử, cho nên giận chó đánh mèo. Nghiêm công tử cũng không phản bác, xem ra sự thật đúng là như thế."
Lý do này nói ra, quả thật có chút mất mặt. Sắc mặt Kỷ Lam Anh lúc xanh lúc trắng, Nghiêm Căng im lặng chốc lát mới thấp giọng nói: "...Đúng."
"Tốt."
Yên Trầm chỉ nói một chữ, nhưng ai cũng có thể nghe ra được, trong giọng nói của hắn chứa đựng sự tức giận vô cùng lớn.
Tay Yên Trầm nắm chặt chuôi kiếm hiện rõ khớp xương, sau đó "soạt" một tiếng, nhuệ khí áp bách mà đến, bội kiếm "Cô Tuyết" của Yên Trầm ra khỏi vỏ.
Lấy tu vi địa vị của Pháp Thánh, động thủ với người khác cần gì phải đụng đến binh khí? Thanh kiếm Cô Tuyết này đã có tới trăm năm chưa từng ra khỏi vỏ, hôm nay đúng dịp ở trên núi Trần Tố được rút ra thử một chút sắc bén.
Kiếm phong u ám nhắm ngay thẳng Nghiêm Căng, Yên Trầm lãnh đạm nói: "Tiếp được ba kiếm của ta, sau ba kiếm, việc này coi như thanh toán xong."
Mọi người ở đây đều biến sắc, Diệp Hoài Dao hiện tại rõ ràng vẫn còn yên lành đứng ở nơi đó, thế nhưng vì một chuyện như vậy, Yên Trầm lại muốn tự mình xuất thủ!
Chỉ ba kiếm, nghe thì đơn giản, nhưng kiếm pháp của Pháp Thánh, người khác có thể so sánh được sao?
Vừa rồi Yên Trầm chỉ một kiếm đã có thể chém chết Ma Long, hiện tại ba chiêu bổ tới, coi như Nghiêm Căng là niềm hi vọng trong lòng Nghiêm gia hắn, là con cháu nổi bật ưu tú trong dòng tộc Ích Dương Nghiêm thị, chỉ sợ không chết cũng tàn phế.
Sắc mặt Nghiêm Căng tái mét, hắn từ trước tới giờ chưa từng chịu qua đãi ngộ như này. Nhìn những đệ tử Trần Tố Môn đang đứng một đống xung quanh, ánh mắt từng người đều thờ ơ lạnh nhạt nhìn nhau, hắn tức tới nỗi muốn thổ huyết.
Đây rõ ràng là ỷ thế hiếp người!
Nhưng đây cũng là chuyện thường tình, thời điểm Nghiêm Căng thân ở địa vị cao, luôn tùy ý chèn ép các đệ tử của các môn phái nhỏ khác, lúc đó hắn cảm thấy vô cùng đắc ý.
Kết quả hiện tại thế sự xoay vần, hắn lâm vào thế yếu, bị một đám người so với hắn võ công cao hơn, xuất thân tốt, thậm chí ngay cả tướng mạo cũng càng tuấn mỹ đẹp mắt hơn hắn mấy phần, dùng ánh mắt khinh thường nhìn xuống. Nghiêm Căng không chấp nhận nổi chuyện này, vừa tức vừa oán đối phương.
Tính khí như vậy, quả thật chính là thiếu bị đánh.
Triển Du cười một tiếng, cố ý cao giọng nói: "Thật sự là kỳ quái. Bản thân không bằng đại nhân vật người ta anh tuấn, tiêu sái, có khí chất, ghi hận trong lòng nhưng lại không dám ra tay, đành đi tìm người lớn lên có bộ dáng na ná tương tự mà khi dễ, đã thế lại còn có thể dương dương tự đắc. Loại người này chẳng lẽ đầu óc có bệnh?"
Triển Du vừa mới mở miệng, Hà Trạm Dương lập tức hiểu ý, ở bên cạnh lập tức tiếp tới.
"Kỳ thực cũng là chuyện bình thường, cái này gọi là mềm nắn rắn buông. Người không có bản lĩnh không có tiền đồ đều yêu thích làm ra loại sự tình như vậy. Chẳng qua một bên mềm nắn rắn buông (NC), một bên cảm thấy bản thân mình rất thanh cao, cao quý (KLA), ta thật không hiểu nổi."
Triển Du cười ha ha: "Sư đệ, ngươi còn cần mặt mũi, không hiểu là đúng rồi."
Đám người Huyền Thiên Lâu lập tức cố ý phát ra một mảnh tiếng cười lớn "ha ha ha", trong đó còn mơ hồ truyền ra tiếng cười nhạo nói: "Trong nhà không có gương à? Cũng không nhìn xem bản thân là cái dạng gì, còn muốn cùng Minh Thánh của chúng ta so bì, phi! Xách giày cũng không ai muốn ngươi."
Sắc mặt Kỷ Lam Anh trắng bệch.
Nghiêm Căng bị đám sư huynh đệ kẻ xướng người họa, chọc tức đến mức toàn thân đều phát run, chỉ hận không thể nhào tới liều mạng với bọn hắn. Máu nóng dâng lên, rút ra kiếm của mình, hiên ngang hướng về phía Yên Trầm nói: "Được, ta sẽ tiếp Thiếu Nghi Quân ba kiếm!"
Yên Trầm vốn cũng không muốn theo Nghiêm Căng nói nhảm, thấy hắn rút kiếm, Yên Trầm liền coi như Nghiêm Căng đã chuẩn bị xong, lập tức cổ tay khẽ lật, phủ đầu chém thẳng tới!
"Kiếm thứ nhất."
Trong nháy mắt Yên Trầm vung kiếm lên, xung quanh giống như có thủy triều mãnh liệt, chỉ phút chốc thôi sẽ có một cơn sóng to mang theo lực lượng lớn ập tới. Kiếm quang lưu chuyển, bốn phương tám hướng thẳng hướng Nghiêm Căng điên cuồng mà tới!
Cỗ lực lượng này vô cùng bá đạo, thậm chí người đứng ở xung quanh cũng cảm thấy hô hấp bị tắc nghẽn, không thể không nhanh chóng dùng chân khí hộ thân, lui về phía sau. Duy nhất không chịu ảnh hưởng cũng chỉ có đám người Huyền Thiên Lâu được Yên Trầm ngăn ở phía sau.
Trong nháy mắt đó, con ngươi Nghiêm Căng đột nhiên co lại, hắn thậm chí không kịp nghĩ ra cách đối phó đã cảm thấy kiếm phong áp bách mà đến.
——Sợ hãi tử vong, chưa có bất kỳ một khắc nào, kề cận hắn gần như thế.
Thời khắc ngàn cân treo sợi tóc, hắn chỉ kịp nhanh chóng vận chuyển linh lực toàn thân, khiến cho các loại phù lục trân quý mình mang theo tới tấp phát ra kim quang hộ thể. Sau đó, dưới công kích của kiếm thứ nhất, trong nháy mắt nứt vỡ, hóa thành mảnh vụn.
Miệng Nghiêm Căng phun máu tươi, cả người bay ngược về phía sau, lưng đập mạnh xuống mặt đất, gần như không bò dậy nổi.
Đây là còn dưới tình huống có phù triện hỗ trợ chống đỡ cản chiêu, uy thế một kiếm của Pháp Thánh, vậy mà đến tận mức đó!
Kỷ Lam Anh cả kinh kêu lên: "Nghiêm đại ca!"
Hắn đơn giản chưa từng nghĩ tới sự tình sẽ diễn biến đến trình độ như hôm nay, đang muốn xông lên đỡ Nghiêm Căng, còn chưa kịp chạy đến trước mặt, liền nghe được thanh âm cứng nhắc không gợn sóng của Yên Trầm vang lên lần nữa.
"Kiếm thứ hai."
Giữa hai kiếm căn bản không có thời gian giãn cách, đây là trả thù, cũng không phải là đọ sức! Yên Trầm tự cảm thấy hắn không có nghĩa vụ chờ đối phương đứng dậy thuận khí. Thời điểm Nghiêm Căng đối phó với sư đệ hắn, cũng không có hiểu lễ nghĩa như thế.
Trên người Nghiêm Căng có phù triện đáng giá ngàn vàng, đây cũng coi như không phí tiền oan, tốt xấu gì cũng giúp hắn đỡ được không ít tổn thương. Bởi vậy mặc dù gân cốt giống như muốn rời ra từng mảnh, nhưng nội thương lại không phải quá nặng.
Nghiêm Căng dựa vào một cỗ ngạo khí trong lòng, âm thầm nói với bản thân nhất định phải đứng lên, giữ lại một tia thể diện và cốt khí cuối cùng.
Huyền Thiên Lâu lúc này chỉ sợ trong lòng của Nghiêm Căng nghĩ Yên Trầm là trùm phản diện tội ác tày trời, còn hắn là anh hùng dũng cảm đang chống trả kẻ xấu. Kết quả anh hùng vừa mới miệng đầy bọt máu bi tráng đứng dậy, chân còn chưa đứng vững, kiếm thứ hai của Yên Trầm đã bay đến.
Phá vân lăng nhật, kiếm thế như hồng!
Bội kiếm trên tay Nghiêm Căng đã theo hắn mấy trăm năm "răng rắc" một tiếng đứt thành hai đoạn, lần này hắn bị quăng ngã càng xa, chỉ cảm thấy xương ngực đều đã vỡ nát. Nằm trên mặt đất cố gắng nhúc nhích hai cái, thất khiếu chảy máu, hắn giây phút này giống như cá mắc cạn đang há miệng thở phì phò từng ngụm, dù làm thế nào cũng đều không đứng dậy được.
Tình cảnh này, thật sự là vô cùng bi tráng. Trong lòng đám đệ tử Trần Tố Môn giờ khắc này vừa âu sầu vừa cảm thấy sợ hãi khó tả.
Nghiêm Căng đang yên đang lành là một công tử phú quý, bây giờ nhìn quả thực trông cực kỳ thảm hại. Chẳng qua người ở đây đều đã biết được nội tình, hắn có ngày hôm nay, tất cả đều là do bản thân hắn tạo nên.
Không riêng mỗi mình hắn, mà còn làm liên lụy tới cả Trần Tố Môn. Hiện tại Pháp Thánh vô cùng tức giận, vậy kết cục của Trần Tố Môn sẽ là tràng cảnh như thế nào đây?
Trước kia mặc dù đã từng nhìn thấy qua chân dung của Minh Thánh, nhưng cũng chỉ là do cơ duyên xảo hợp, vội vàng gặp mặt, đây vẫn là lần đầu Kỷ Lam Anh đối mặt trực diện với nhân vật địa vị và đẳng cấp cao này.
Hắn trước đây chỉ là một tiểu đệ tử bàng chi* của Kỷ gia, có được sự nâng đỡ của đông đảo quý nhân mới từng bước đi đến được ngày hôm nay.
*Bàng chi: cùng họ nhưng khác chi, không thuộc dòng chính, kiểu như bà con xa
Hắn cho rằng Nghiêm Căng rất lợi hại, tưởng rằng Nguyên Hiến đã là thiên chi kiêu tử không thể không ngửa mặt ngưỡng mộ.
Nhưng cho đến hôm nay, nhìn thấy Yên Trầm xuất thủ, hắn mới hiểu được ý nghĩa bên trong một chữ "Thánh" đại biểu cho thứ đáng sợ như thế nào.
Kỷ Lam Anh đã từng nghĩ tới, Minh Thánh và Pháp Thánh cùng chấp chưởng trông coi quản lý Huyền Thiên Lâu, lại nghe nói tính tình hai người khác biệt cực lớn. Như vậy, bên trong quá trình xử lý giải quyết công vụ chắc chắn chủ trương đưa ra sẽ có sự khác biệt, theo lý thì quan hệ chưa chắc sẽ hòa thuận.
Nhưng hiện tại xem ra, là hắn nghĩ sai rồi.
Một người như Yên Trầm, toàn tâm toàn ý che chở, cũng chỉ có mình Minh Thánh. Ánh mắt của hắn thậm chí chưa từng nhìn những người khác .
"Khoan đã!"
Kỷ Lam Anh không biết lấy dũng khí từ đâu, đột nhiên lao ra, trước lúc Yên Trầm vung ra kiếm thứ ba, ngăn tại trước người Nghiêm Căng, nhìn thẳng Yên Trầm.
Yên Trầm nhàn nhạt nhìn lại, mặt không biểu tình, thậm chí không hỏi một câu, thật giống như Kỷ Lam Anh chỉ là một viên đá không cẩn thận lăn đến.
Ngoại trừ có tầng quan hệ kia với Diệp Hoài Dao, chuyện này từ đầu đến cuối không có quan hệ gì lớn đến Nguyên Hiến. Nguyên Hiến hiểu tính cách của Yên Trầm, ngay từ đầu đã im lặng đứng ở một bên. Kết quả đột nhiên trông thấy Kỷ Lam Anh xông ra ngoài, giật nảy người, nhưng muốn ngăn cản cũng đã không còn kịp rồi.
Hà Trạm Dương cười lạnh nói: "Kỷ Lam Anh, việc này theo lý mà nói cũng có phần của ngươi, sổ sách chúng ta còn chưa tính, ngươi liền muốn ra chịu chết?"
Kỷ Lam Anh nói: "Hà Ti chủ nói đúng lắm, chính là bởi vì từ ta mà lên, cho nên ta phải gánh chịu hậu quả cùng Nghiêm đại ca mới đúng. Còn xin Pháp Thánh đồng ý, cho phép ta tiếp thay Nghiêm đại ca..."
"Kiếm thứ ba."
Ba chữ "một kiếm này" còn chưa nói ra, đã bị ngữ khí bình tĩnh không gợn sóng của Yên Trầm đánh gãy.
Kỷ Lam Anh hùng hồn dõng dạc nói, chính bản thân hắn cũng bị dũng khí của mình làm cho cảm động. Nhưng không nghĩ tới, Yên Trầm một câu cũng không thèm nói với hắn, vô cùng tự nhiên một lần nữa vung kiếm lên.
Kỷ Lam Anh nhất thời ngạc nhiên xen lẫn sợ hãi, hắn ngay cả binh khí đều chưa có rút ra, dưới tình trạng vô ý thức vội vàng cầm chuôi kiếm. Trường kiếm vừa mới ra khỏi vỏ, Kỷ Lam Anh đã cảm giác được một cỗ lực lượng đáng sợ, nặng nề đâm vào ngực mình.
Kiếm chiêu của Yên Trầm không hề sặc sỡ hoa mỹ, mỗi một kiếm đều như phong lôi sóng dữ, núi đá vỡ vụn đầy đất đủ loại kíƈɦ ŧɦíƈɦ, máu bắn tung tóe bên trên. Kiếm trong tay Kỷ Lam Anh vỡ nát rơi rải rác dưới đất, trên người từ ngực đến bụng bị chém ra một đạo vết thương dài.
Kỳ thật mọi người có mặt ở hiện trường ai cũng hiểu, chiêu này nhiều lắm cũng chỉ có ba phần sức mạnh của Yên Trầm. Nếu là ra tay thật, chỉ sợ lúc này Kỷ Lam Anh đã biến thành hai khối thi thể.
Nhưng dù là thế, không riêng bội kiếm của Kỷ Lam Anh bị gãy vụn, thụ thương thấy máu, ngay cả Nghiêm Căng lúc đầu được Kỷ Lam Anh chắn ở phía sau đang không thể động đậy cũng bị dư lực của kiếm chiêu hất bay ra ngoài. Lúc này mặt Nghiêm Căng cắm xuống đất, té đến mặt mũi nở hoa.
Đúng lúc này, Diệp Hoài Dao nghe thấy Hoài Cương nhẹ nhàng "ý" một tiếng, thuận miệng hỏi: "Làm sao?"
"Lão phu nhớ trước đó đã nói với ngươi, mệnh cách người này vô cùng tốt, quanh người che đậy một tầng khí vận kim quang." Hoài Cương lại nói: "Nhưng vừa rồi bị một kiếm của sư huynh ngươi...chém nát rồi."
Bên trong giọng nói của ông ta mang theo sự ngạc nhiên: "Hóa ra còn có thể như thế, kỳ cảnh dạng này, thật sự là bình sinh khó thấy!"
Diệp Hoài Dao cũng không nghĩ tới còn có thể như vậy, không khỏi lại nhìn Kỷ Lam Anh một chút. Thầm nghĩ, nếu như hắn biết hào quang nhân vật chính của mình bị Yên Trầm một kiếm chém nát, không biết có hối hận vừa rồi đứng ra nhận kiếm thay Nghiêm Căng hay không? Lúc này mới thật sự là trộm gà còn mất nắm gạo.
Nghiêm Căng ngã trên mặt đất, xung quanh không ai dám đi tới đỡ hắn, hắn nghĩ đến thân phận, càng không chịu chủ động mở miệng xin giúp đỡ. Trong lòng chỉ nghĩ phải nhanh chóng đứng dậy, đi nhìn tình huống của Kỷ Lam Anh.
Nhưng ở trên mặt đất nỗ lực vùng vẫy mấy lần, Nghiêm Căng lại phát hiện thân thể đau đớn thì cũng thôi đi, đáng sợ nhất là toàn thân hắn căn bản là mềm nhũn, đề không nổi nửa điểm khí lực, thậm chí ngay cả xoay người cũng không thể làm được.
Ba kiếm này của Yên Trầm, thế nhưng lại đem hắn phế đi!
Không, không có khả năng. Lúc trước hắn còn cười nhạo linh mạch của Diệp Hoài Dao đứt đoạn, biến thành một phế nhân vô dụng. Nếu như bản thân hắn cũng biến thành bộ dáng vô dụng đó, Nghiêm Căng hắn tình nguyện đi chết!
Hắn là Nghiêm gia dòng chính, Yên Trầm làm sao dám làm thế!
------
Tối nay có đá bóng trận VN vs Malaysia, có bạn nào hóng xem giống Thanh không? ❀◕ ‿ ◕❀
P/s: Đêm nay VN thắng tặng các bạn thêm 1 chương nữa