Tội Ái An Cách Nhĩ – Ám Dạ Thiên

Chương 5.1

Hơn nửa đêm nhận được một hũ tro cốt, An Cách Nhĩ tinh thần cứng cỏi, cũng không khỏi tỉnh táo trở lại, ngửa mặt khó hiểu nhìn Mạc Phi, “Tro cốt? Của ai?”

Mạc Phi thiếu chút nữa phì cười, nhìn An Cách Nhĩ vẫn còn đang vừa mơ hồ vừa thanh tỉnh, trả lời, “Tôi hỏi nó nhưng nó không nói, hay cậu đi hỏi nó đi?”

An Cách Nhĩ trừng mắt nhìn, thật lâu sau, vươn tay đánh một cái lên vai Mạc Phi, tựa hồ bất mãn.

Mạc Phi bật cười, An Cách Nhĩ cũng biết đánh người đó.

Mạc Phi lấy một chiếc áo khoác thêm cho An Cách Nhĩ, An Cách Nhĩ đứng lên bước xuống giường, thấy trên ghế sô pha có mấy thứ hỗn độn.

Mạc Phi đứng ngoài cửa nói, “Tôi nghe thấy chuông cửa, bước xuống xem thì thấy cái hộp ở trên bậc thang.”

An Cách Nhĩ gật đầu, bước xuống lầu với Mạc Phi.

Cái hộp vẫn đặt ở trên bàn, An Cách Nhĩ bước tới, chậm rãi mở hộp ra, khẽ nhíu mày.

“Đúng là tro cốt sao?” Mạc Phi hỏi.

An Cách Nhĩ vươn tay, chạm vào bên trong hộp, vân tay nổi lên bụi trắng, Mạc Phi định ngăn cản, lại thấy ánh sáng của ngọn đèn chiếu xuống, bên trong bột trắng có rất nhiều chấm li ti, còn lóe hào quang… Giống như pha lê.

“Thành phần chủ yếu là cát trắng.” An Cách Nhĩ thấp giọng nói, “Có phải tro cốt hay không thì thật sự nhìn đoán không ra.”

Mạc Phi không quên dặn dò, “Lát nữa nhớ rửa tay, đừng sờ lên miệng hay dụi mắt.”

An Cách Nhĩ không nói lời nào, đứng ngẩn người tại chỗ, cát trắng mềm mại, theo ngón tay chảy vào trong hộp, nhô lên một ngọn núi nho nhỏ, ngón tay An Cách Nhĩ dính một tầng mỏng manh bột phấn, làm cho tay hắn có chút không thực.

Mạc Phi lắc đầu, nhìn bầu trời tối đen bên ngoài, nói với An Cách Nhĩ, “Ngày mai đi mua màn che cửa đi.”

“Màn?” An Cách Nhĩ khó hiểu nhìn Mạc Phi, nghĩ không ra bức màn với hũ tro cốt có quan hệ gì.

Mạc Phi nhún nhún vai, cũng không giải thích, chính là nói, “Sáng mai cùng đi mua?”

An Cách Nhĩ gật đầu, sau đó tiếp tục đem lực chú ý đặt lên hũ tro cốt.

Mạc Phi đột nhiên bước tới, đóng nắp lại, kéo An Cách Nhĩ lên lầu nói, “Đi, lên lầu!”

“Tại sao?” An Cách Nhĩ khó hiểu, nhưng Mạc Phi đã kéo hắn đi, không biết vì sao, ở dưới lầu Mạc Phi cảm thấy có một loại kỳ quái, bóng đêm hắc ám bên ngoài tựa hồ có cái gì đang rình rập.

Đem cửa phòng đóng lại, Mạc Phi mới cảm thấy nhẹ nhõm,  An Cách Nhĩ lại suy nghĩ về hũ tro cốt, nói, “Tại sao lại nặng như vậy? Loại gỗ cũng không có quý giá a.”

“Nặng?” Mạc Phi tiến tới, An Cách Nhĩ lại mở hộp ra, muốn đưa tay vào sờ một chút, lại bị Mạc Phi cầm lấy. Sau đó, Mạc Phi bưng tới một chậu nước, đưa tay An Cách Nhĩ vào trực tiếp rửa sạch bột trắng trên tay hắn.

Ở bên trong bột trắng có mấy thứ lóe sáng, Mạc Phi nhíu mày, tay lùa bột trắng ra hai bên, đem thứ bên trong lấy ra.

Để dưới bóng đèn, quang hoa chiếu sáng, phân lượng cũng nặng trịch, làm hai người lập tức hiểu được giá trị xa xỉ của món đồ. Mạc Phi lấy ra tứ kiện trang sức trong bột trắng, thể tích không lớn, là bạch kim, nạm đầy kim cương, đó là bốn hình: thằn lằn, kim ngư, mèo và quạ…

Mấy thứ vật phẩm nhỏ bằng kim cương này được thợ hoàn kim làm rất khéo léo, giống y như đúc, Mạc Phi tuy rằng không có nghiên cứu gì về trang sức, nhưng bạch kim nạm kim cương này, một cái phải mấy vạn, cả bốn thứ chắc cũng phải mấy chục vạn đi? Ai biến thái như vậy, hơn nửa đêm dùng hũ tro cốt chứa mấy thứ kim cương hơn mấy chục vạn đưa tới đây?

An Cách Nhĩ cầm bốn vật nhìn thật lâu, đem thằn lằn đặt lên bàn, nói, “Đây là vụ thằn lằn trong khách sạn Thịnh Hạ.” Lại đem cá vàng đặt kế bên thằn lằn, “Là lần kim ngư hoa.” Tiếp là mèo, “Mèo đen của lưu kim vũ hài.” Cuối cùng là quạ, “Hứa Khoa Lạc của lần này.”

Mạc Phi nhíu mày, nói, “Người tặng lễ vật hình như rất chú ý tới cậu.”

An Cách Nhĩ gật gật đầu, hỏi Mạc Phi, “Còn gì khác không?”

Mạc Phi lại tìm trong bột trắng, rút ra một miếng tạp phiến màu trắng, đưa cho An Cách Nhĩ.

An Cách Nhĩ cầm miếng tạp phiến nhìn nhìn, miếng tạp phiến rất tinh xảo, một mặt in đồ án, có hai đóa hoa ngọc lan màu trắng, bên cạnh là một cây súng, phía dưới có một dòng chữ màu xám rất nhỏ — Ám dạ cuồng hoan hội.

“Ám dạ cuồng hoan hội?” Mạc Phi có chút nghĩ không ra, hỏi An Cách Nhĩ, “Là tổ chức gì? Hay là câu lạc bộ gì đó?”

An Cách Nhĩ cũng mờ mịt gật đầu, lật mặt sau của miếng tạp phiến, ở trên một mảng trắng bạch, có người dùng bút máy viết lên chữ thư pháp, “Tặng cho An Cách Nhĩ”, ký tên — Kẻ hâm mộ ngươi, Black. J. K.

An Cách Nhĩ nhìn miếng tạp phiến hồi lâu sau đó đưa cho Mạc Phi.

“Black JK?” Mạc Phi khó hiểu, ngẩng đầu hỏi An Cách Nhĩ, “Cậu biết hắn sao?”

An Cách Nhĩ lắc đầu, “Hoàn toàn không có ấn tượng, tên đặc biệt vậy, nếu đã gặp qua tôi nhất định nhớ rõ.”

“Quái vậy, có cần báo cảnh sát không?” Mạc Phi hỏi.

An Cách Nhĩ nghĩ nghĩ, nói, “Sáng mai nói tiếp, bằng không đêm nay khỏi ngủ.” Lại nói, “Dọn mấy thứ này đi rồi rửa ray đi ngủ.”

“Nga.” Mạc Phi dọn mấy thứ trên bàn đi, sau đó hai người đi rửa tay.

An Cách Nhĩ nằm trên giường, nhìn Mạc Phi đang dựa trên ghế sô pha, một tay đỡ cằm nói, “Tại sao anh lại ở đây?”

Mạc Phi nhìn nhìn hắn, nói, “Cậu cứ việc ngủ đi.”

An Cách Nhĩ khẽ cười, hỏi, “Anh ở đây canh gác sao?”

Mạc Phi có chút xấu hổ, nói, “Nếu tôi về phòng ngủ như chết lỡ cậu xảy ra chuyện gì thì tôi biết làm sao?”

An Cách Nhĩ nhìn hắn, thấp giọng nói, “Nhưng ngủ vậy sẽ không thoải mái, cũng dễ dàng bị cảm lạnh.”

“Cậu cũng biết vậy sao?” Mạc Phi trêu chọc hắn.

An Cách Nhĩ nhìn Mạc Phi một cái, vẫn bất mãn như trước, tay vỗ vỗ chiếc giường lớn của mình, “Tới đây đi.”

Mạc Phi sửng sốt, nhìn chiếc giường, nói, “Thôi đi, tôi ngủ sô pha được rồi.”

An Cách Nhĩ cũng không miễn cưỡng, đắp lại cái chăn, “Nếu anh thấy khó chịu thì cứ lên đây.” Nói xong, nằm xuống ngủ, không quên phân phó, “Tắt đèn.”

Mạc Phi bất đắc dĩ đứng lên tắt đèn, vừa định trở lại sô pha, nhưng lại nghĩ nghĩ, bước tới bên giường An Cách Nhĩ, nằm xuống.

Nằm trong chốc lát, Mạc Phi hỏi, “An Cách Nhĩ, cậu ngủ chưa?”

Thật lâu sau, chợt nghe An Cách Nhĩ thấp giọng trả lời, “Ân?”

Mạc Phi do dự một chút, hỏi, “Tôi muốn hỏi, trước kia cậu đều sống một mình sao? Vẫn có trợ lý kế bên à?”

Lại qua một hồi, An Cách Nhĩ nói, “Có trợ lý.”

“Bọn họ sao lại không làm nữa?” Mạc Phi hỏi.

Đợi thật lâu, An Cách Nhĩ cũng không trả lời, Mạc Phi nghĩ hắn không muốn trả lời nên không hỏi nữa. Cơn buồn ngủ ập tới, lúc chuẩn bị chìm vào giấc ngủ, lại thấy An Cách Nhĩ trở mình, mặt nhìn hắn, hai mắt mở to, hiển nhiên là tỉnh.

Mạc Phi khó hiểu nhìn chằm chằm An Cách Nhĩ.

An Cách Nhĩ tựa đầu vào gối nhìn Mạc Phi thật lâu, nói, “Hai người đã chết, ba người làm chừng hai tháng lại bỏ đi.”

Mạc Phi ngơ ngác nhìn An Cách Nhĩ, hỏi, “Bọn họ sao lại bỏ đi?”

An Cách Nhĩ mỉm cười, “Đại khái cho rằng không bỏ đi sẽ chết?”

Mạc Phi “Nga” một tiếng, gật gật đầu.

An Cách Nhĩ đột nhiên hỏi, “Anh có bỏ đi không?”

Mạc Phi lúc này đang buồn ngủ, nói, “Không thể nào.”

“Tại sao?” An Cách Nhĩ thấp giọng hỏi, “Công việc này rất nguy hiểm.”

Mạc Phi nhấc mi, nhưng vẫn rất khó khăn thoát khỏi cơn buồn ngủ, chỉ mơ mơ màng màng nói thầm, “Nguy hiểm cái gì? Tôi lúc trước làm ở quán bar gặp phải mấy đứa hút ma túy bắn nhau, lúc làm bảo vệ ở bãi đỗ xe gặp phải xã hội đen chém nhau, sáng sớm đi bán báo còn gặp phải người điên cầm dao thái chém người hốt rác… Trên đời này còn công việc gì nguy hiểm hơn sao?”

An Cách Nhĩ nghe xong thật lâu sau cũng không trả lời, Mạc Phi chuẩn bị yên tâm ngủ, sương mù đầy mắt, chợt nghe An Cách Nhĩ nói nhỏ vào tai, “Ân, tôi cũng không muốn anh đi.”

Mạc Phi nhắm mắt gật đầu, yên tâm ngủ.

Chờ Mạc Phi ngủ say, An Cách Nhĩ chậm rãi đứng dậy, bước đến bên cửa sổ kéo màn ra, nhìn chằm chằm ngọn đèn sáng ngọc giữa bóng đêm, chậm rãi ngồi xuống ghế sô pha, gác chân lên, một tay vịn cằm, An Cách Nhĩ nhìn chằm chằm bóng đêm hào nhoáng, bắt đầu ngây ngốc… Thẳng đến khi sắc trời dần chuyển sáng, ở trên tầng mây mặt trời đỏ rực đang từ từ mọc.

Thành phố này có rất nhiều nhà cao tầng, làm người ta không thể nhìn thấy đường chân trời, cho nên, lúc mặt trời mọc, ngươi sẽ không nhìn thấy, lúc ngươi nhìn thấy thì mặt trời đã lên cao rồi.

Sáng sớm ngày hôm sau, Mạc Phi tỉnh lại, chưa tới bảy giờ. Số mệnh của Mạc Phi là dạng người luôn lao lực, bình thường buổi tối ngủ trễ tới đâu, chỉ cần nghĩ sáng mai mình có việc, ngày hôm sau tuyệt đối sẽ dậy rất sớm, tuyệt đối không chậm trễ, cũng không cần đồng hồ báo thức. Mọi người thường nói, trời sinh mệnh lao lực… Kỳ thật không ai sinh ra là mệnh lao lực, cũng giống như người nghèo không bao giờ mắc bệnh nhà giàu.

Mạc Phi tỉnh lại theo bản năng nhìn đồng hồ trên tường, lại phát hiện An Cách Nhĩ đang ngồi trên ghế sô pha đang nhìn chằm chằm ngoài cửa sổ không nhúc nhích.

“An Cách Nhĩ!” Mạc Phi gọi to.

“An Cách Nhĩ làm hắn hoảng sợ, quay đầu lại nhìn hắn, “Có chuyện gì?”

Mạc Phi thấy An Cách Nhĩ không có việc gì, mới ngồi trên giường thở hổn hển, hoãn hoãn hỏi, “Sao lại dậy sớm vậy a? Cả đêm không ngủ sao?”

An Cách Nhĩ cũng không trả lời, chính là nói, “Anh không phải muốn đi mua màn treo cửa sao? Chừng nào thì đi?”

“Nga… cũng không vội.” Mạc Phi nhu liễu, nói, “Đói không? Muốn ăn cái gì?”

An Cách Nhĩ nghĩ nghĩ, “Tôi muốn ăn cháo.”

“Ân, vậy tôi đi nấu.” Mạc Phi đứng dậy, nhìn cái hộp trên bàn, nói, “Tôi gọi cho Oss luôn ha?”

An Cách Nhĩ gật đầu, vẫy tay gọi hắn.

Mạc Phi khó hiểu bước tới, An Cách Nhĩ chỉ mình, nói, “Bế tôi lên giường ngủ tí đi, tôi không muốn cử động.”

Mạc Phi ngây người, thật lâu sau mới hỏi, “Tối hôm qua cậu thật sự không ngủ?”

An Cách Nhĩ có chút bất mãn gật gật đầu.

“Tại sao?” Mạc Phi buồn bực, “Cậu không phải thích ngủ nhất à?”

An Cách Nhĩ nói, “Tôi vốn muốn ngồi đây một lát, sau đó lại không nhớ về giường ngủ cho nên ngồi đây luôn.”

Khóe miệng Mạc Phi nhịn không được rút hai cái, lắc đầu, xoay người bế An Cách Nhĩ thả lên giường, đắp chăn cho hắn, “Ngủ dậy rồi ăn cháo.” Nói xong, xoay người bước ra ngoài bắt đầu một ngày bận rộn. An Cách Nhĩ nằm trên giường điều chỉnh góc độ, nghe thấy ngoài cửa sổ thành phố bắt đầu rộn ràng, nhợt nhạt đi vào giấc ngủ.
Bình Luận (0)
Comment