Tội Ái An Cách Nhĩ – Ám Dạ Thiên

Chương 5.2

Xác định An Cách Nhĩ đã ngủ, Mạc Phi kiểm tra lại cửa sổ, sau đó đóng cửa lại, ngáp một cái bước xuống lầu, vẫn giống như mọi khi, mua đồ ăn, lấy bưu kiện báo chí, nấu cháo xem tin tức.

Trong lúc chờ nồi cháo sôi, An Cách Nhĩ chạy ra ngoài cầm điện thoại lên, dựa theo danh thiếp của Oss bấm số, điện thoại vang lên, Oss bắt máy, tựa hồ rất gấp, “Alô?”

“Oss, tôi là Mạc Phi.” Mạc Phi nói, “Anh đến đây một chuyến đi, hình như có người theo dõi An Cách Nhĩ.”

Đầu đây bên kia tựa hồ sửng sốt một chút, lập tức nói, “Bây giờ hai người đang ở phòng tranh?”

“Ân.” Mạc Phi nói, “An Cách Nhĩ tối qua không ngủ, nếu anh rảnh, buổi chiều lại đây đi?”

“Được, buổi chiều tôi tới… Đúng rồi, có nấu cơm trưa không?” Oss hỏi, “Tôi muốn ăn gà.” Nói xong, cúp điện thoại.

Mạc Phi có chút vô lực thở dài, đặt điện thoại xuống, nghĩ nghĩ, lại cầm ống nghe lên. Mạc Phi bấm một dãy số, lẳng lặng nghe. Chuông điện thoại vang lên vài cái, đầu bên kia đã có người đón, truyền đến một giọng nữ trung niên ôn nhu, “Alô?”

Mạc Phi không nói lời nào, ngừng thở, nghe nữ nhân kia khó hiểu alô hai tiếng, trong điện thoại lại truyền đến thanh âm nam nhân, thoáng xa xôi, hỏi nữ nhân, “Ai gọi vậy?”

Nữ nhân kia có chút mờ mịt nói, “Không có ai trả lời, hình như là gọi lộn số.” Nói xong, cúp điện thoại.

Mạc Phi cầm điện thoại ngồi hồi lâu, thẳng đến khi trong nhà bếp vang lên thanh âm ‘Ùng ục’

Mạc Phi cúp điện thoại, chạy vào nhà bếp tắt nồi cháo, thuận tiện dùng muỗng khuấy cháo, bỏ vào mấy miếng gà xé nhỏ với trứng muối, còn có chút bột ngọt, rất nhanh, hương tỏa khắp phòng.

Mạc Phi lắc đầu, nhìn đồng hồ báo thức, đã mười giờ sáng, An Cách Nhĩ nếu không chịu dậy phỏng chừng tối sẽ mất ngủ, hắn đem TV vặn to volume, bắt đầu múc cháo.

“Sáng nay ở một khu dân cư ngoại ô thành phố S đã xảy ra một vụ án giết người.” Trong TV truyền ra thanh âm nữ phát thanh viên hữu lực, “Một nông phụ bị rắn độc cắn chết trong nhà, cảnh sát đã chạy tới hiện trường khẩn cấp xử lý, nghe nói trong phòng của nông phụ kia có hơn trăm con rắn kịch độc, cảnh sát vẫn còn đang tiếp tục điều tra.”

Mạc Phi bưng tô cháo ra, nghe tin tức mà nhíu mày, “Bị con đó cắn chết thật đúng là ghê tởm!”

Lúc này, cửa phỏng ngủ trên lầu bị mở ra, An Cách Nhĩ xoa đôi mắt nhập nhèm buồn ngủ, vịn tay cầm lảo đảo bước xuống cầu thang, Mạc Phi đang lo lắng An Cách Nhĩ có thể bước trượt chân hay không… Quả nhiên, vừa nói đã trượt.

“Này!” May mắn Mạc Phi tay mắt lanh lẹ, trước đó cũng đã chuẩn bị, hai bước tiến tới cầu thang, vừa vặn chụp được An Cách Nhĩ.

Mạc Phi đỡ được An Cách Nhĩ, tựa hồ không có bị thương, mới nhẹ nhàng thở ra, vừa rồi chạy quá nhanh, phải quỳ rạp trên mặt đất thở hổn hển, dọa chết người mà.

An Cách Nhĩ giương mắt nhìn Mạc Phi đang ôm lấy mình, nói, “Quả nhiên anh rất giỏi nha, tôi ngã nhiều lần như vậy, lần đầu tiên có người chụp được đó.”

Mạc Phi nhìn hắn thật lâu, sau đó thả hắn lên cầu thang, vươn tay đỡ trán cười thảm.

An Cách Nhĩ dường như không có việc gì đứng lên, nói, “Cháo thơm quá!”

Mạc Phi cười xong, đứng lên bước xuống cầu thang, đi vào phòng vệ sinh rót ly nước, cầm bàn chải đã quét kem đánh răng, “An Cách Nhĩ, rửa mặt đánh răng đi, xong rồi ăn cháo.”

An Cách Nhĩ ngồi bên bàn, lười biếng nhìn chằm chằm thức ăn tới ngây người, còn giống như chưa thanh tỉnh.

Mạc Phi bước tới kéo hắn đứng dậy lôi vào phòng vệ sinh, bảo hắn đánh răng rửa mặt. Chờ hắn bước ra, tinh thần tựa hồ đã hồi phục, An Cách Nhĩ ngáp một cái, ngồi vào bàn híp mắt ăn cháo.

Thấy bưu kiện sáng nay, An Cách Nhĩ chọt chọt cánh tay Mạc Phi, “Mấy cái bưu kiện, anh lựa ra cho tôi, cái nào có giá trị thì đưa cho tôi.”

Mạc Phi đang ăn cháo, cầm xấp thư trên bàn lên nhìn nhìn, hỏi, “Mấy cái giấy báo tiền điện tiền nước thì sao?”

An Cách Nhĩ múc trứng chần nước sôi lên, “Không có giá trị.”

Mạc Phi bất đắc dĩ, đem giấy báo đóng tiền với mấy tờ quảng cáo để qua một bên,  phát hiện có một phong thư dùng giấy dai gửi tới, mặt trên chỉ viết địa chỉ của An Cách Nhĩ, nhưng không ghi tên người gửi. Cầm bưu kiện lên, Mạc Phi so lên ánh sáng nhìn, phát hiện bên trong tối đen như mực, tay cứng rắn đè xuống.

“Cái gì vậy?” Mạc Phi mở bưu kiện ra, đem thứ bên trong đổ ra.

Đồ vật bên trong rơi ra bàn, thanh âm giòn tan vang lên, hai người cúi đầu nhìn… bên trong là món đồ bằng kim cương giống y như thứ tối qua đã gửi tới, nhưng lần này là một con rắn.

“Rắn?” An Cách Nhĩ cầm miếng kim cương lên nhìn, khó hiểu nói, “Tôi chưa từng nhận qua án kiện liên quan tới rắn a.”

Mạc Phi nhìn con rắn kia, nói, “Lúc nãy TV vừa đưa tin, có một nông phụ bị rắn cắn chết.”

“Ở thành phố S sao?” An Cách Nhĩ giật mình hỏi.

“Ân, ở nông thôn.” Mạc Phi gật đầu, “Hình như trong phòng ngủ có hơn trăm con rắn độc.”

“Sao có thể.” An Cách Nhĩ lắc đầu, “Rắn là một loài động vật sống độc lập, không có khả năng có một trăm con tụ lại một chỗ, hơn nữa ở phụ cận thành phố S không có nhiều thảm thực vật, cho dù là vùng ngoại thành cũng không có nhiều rắn độc như thế.”

“Ân.” Mạc Phi gật đầu, đem phong thư cầm lên nhìn nhìn, “Bên trong không còn gì hết.”

An Cách Nhĩ hơi nhíu mi, tiếp tục ăn cháo, không nói gì.

“Tôi vừa gọi cho Oss, hắn nói buổi chiều sẽ tới đây.” Mạc Phi nói xong lấy đĩa rau.

An Cách Nhĩ đột nhiên hỏi, “Anh gọi điện về nhà?”

“Khụ khụ…” Mạc Phi đang nhai đồ ăn, đột nhiên ho khan mở to hai mắt nhìn An Cách Nhĩ… Điện thoại ở đây là dạng kiểu cũ, đâu phải loại có máy phụ, “Cậu… sao lại biết?”

An Cách Nhĩ thấy bộ dáng của Mạc Phi thật thú vị, lên tiếng, “Anh thoạt nhìn có chút thương cảm.”

“Chỉ cái này thôi?” Mạc Phi bật cười.

An Cách Nhĩ lắc đầu, nói, “Lúc nhắc đến điện thoại biểu tình của anh trong nháy mắt có chút mất mát, anh tuổi không lớn lắm, lại chưa từng nói qua chuyện gia đình, lúc đi đâu nhìn thấy mấy món đồ cho người cao tuổi, sẽ không tự giác liếc mắt nhìn một cái, tựa hồ muốn mua, nhưng lại do dự… Anh không hợp với người nhà sao?”

Mạc Phi hít một hơi, xua tay, “Nhanh ăn cơm đi, tôi bắt đầu nổi da gà rồi.”

An Cách Nhĩ có chút khó hiểu, tiếp tục ăn, “Không phải nói muốn đi mua màn sao.”

“Ai nha…” Mạc Phi sờ đầu, “Thiếu chút thì quên, lúc nãy đã hẹn Oss… hắn nói giữa trưa sẽ tới ăn cơm.”

An Cách Nhĩ ngẩng đầu nhìn đồng hồ treo tường, nói, “Chúng ta đại khái tới khoảng 3h mới ăn cơm trưa đi, vậy trước đó đi mua màn?”

Mạc Phi cười, “Để Oss chờ sao, vậy có ác quá không?”

An Cách Nhĩ nhấc nhấc mi, vừa định nói thì chuông điện thoại reo lên.

“Alô?” Mạc Phi bắt điện thoại, nghe trong chốc lát, nhìn An Cách Nhĩ, “Oss nói hắn đang ở nông thôn, kêu chúng ta mau tới đó.”

An Cách Nhĩ khẽ nhíu mày, tựa hồ bất mãn, “Tôi buồn ngủ.”

“Hắn nói hắn buồn ngủ.” Mạc Phi thành thật trả lời, “Chúng tôi bây giờ muốn đi mua màn cửa.”

Oss trả lời một câu, Mạc Phi có chút khó hiểu, nhìn An Cách Nhĩ, “An Cách Nhĩ, Oss nói hắn chống đỡ không nổi, kêu cậu cứu mạng.”

An Cách Nhĩ nhíu mày, “Nếu hắn dễ chết vậy thì tốt rồi.”

Mạc Phi bất đắc dĩ, “Vậy có đi không?”

An Cách Nhĩ tiếp tục ăn cháo, “Hỏi hắn có chuyện gì?”

Mạc Phi hỏi, cả kinh quay đầu nhìn An Cách Nhĩ, “Oss nói là về rắn.”

Thìa trên tay An Cách Nhĩ dừng lại, nghĩ nghĩ, lên tiếng, “Bảo hắn chúng ta đến ngay.”

Mạc Phi gật đầu, cúp điện thoại, bước lại bên bàn, “Án tử này có khi nào quan hệ với tên Black JK kia không?”

An Cách Nhĩ lắc đầu, “Cái này vừa lúc có thể hỏi Oss, xem hắn có biết người này không.” Vừa nói vừa cầm miếng kim cương lên nhìn, nói, “Đem cái hộp với phong thư theo.”

“Được.” Mạc Phi đem chén bát đi rửa, làm xong mọi thứ, cùng An Cách Nhĩ bước ra cửa, lái xe tới vùng ngoại thành.

Tiếng xe rầm rĩ chạy ra khỏi thành phố, hướng tới vùng ngoại thành, Mạc Phi lưu ý ở hai bên đường có núi rừng gì hay không, nhưng chỉ là vùng bình nguyên vốn không có núi, khó thấy được mấy mảnh đất đã bị nổ tung thành đá quặng mỏ, hai bên xanh hóa tu bổ rất chỉnh tề, như thế nào cũng nhìn không ra là nơi sinh tồn của rắn độc.

Mở kính xe ra, An Cách Nhĩ đặt tay lên cửa, tóc bị gió thổi bay lung tung, hắn hỏi, “Mạc Phi, anh còn rất trẻ, tại sao lại trải qua nhiều thứ như vậy? Bỏ nhà đi rất sớm sao?”

“Ân.” Mạc Phi cũng không nói nhiều, gật gật đầu.

An Cách Nhĩ cũng không hỏi lại, hạ thấp ghế, nằm xuống, “Tôi ngủ một chút, chừng nào tới thì gọi tôi dậy.”

Mạc Phi nhìn hắn một cái, vô lực nói, “Còn nửa tiếng nữa thôi.”

An Cách Nhĩ dùng áo che mặt, nhất định phải ngủ.



Nhìn thấy Mạc Phi bọn họ đã tới, Oss thở ra một hơi, hắn đứng trước một khu nhà nông chờ, ngoắc ngoắc Mạc Phi, nhưng nhìn kỹ lại không thấy An Cách Nhĩ! Oss cả kinh rối lên, xông lên cố gắng nhìn, phát hiện An Cách Nhĩ đang ngủ, trong lòng thả được tảng đá.

Mạc Phi dừng xe, gọi An Cách Nhĩ.

“Lão đại, cậu cuối cùng tới rồi, lần này thật sự rất xấu xa!” Oss mở cửa xe ra, ân cần cởi dây an toàn cho hắn.

An Cách Nhĩ chán ghét nhìn hắn một cái, nói, “Hình như không có ai làm đội trưởng như anh!!”

Oss mặt dày gật đầu, “Cậu nói cái gì cũng đúng a, chỉ cần phá xong án là được!”

An Cách Nhĩ xuống xe, “Lập luận trên không đủ!”

“Bây giờ đừng để ý nhiều như vậy!” Oss kéo An Cách Nhĩ chạy tới căn nhà, nói, “Xem hiện trường trước đi! Tôi vẫn còn bảo trì nguyên dạng.”

An Cách Nhĩ bị Oss túm đi, Mạc Phi ở phía sau đuổi theo.

Vào nhà, An Cách Nhĩ nhíu mày, “Mùi gì vậy? Sao ngọt thế?”

“Lão phụ kia trước khi chết có nướng bánh bích quy.” Oss trả lời, “Bà làm bánh quy có chút ngọt, phía trước cách đây không xa có một giáo đường, hình như hôm nay có hoạt động với các lão thái thái.”

Trong nhà nông phụ điều kiện cũng không tồi, độc môn độc viện, đồ dùng trong nhà cũng rất mới, giống như vừa trang hoàng.

“Người chết tên là Triệu Âu, vừa mới chuyển đến.” Oss nói sơ vụ án cho An Cách Nhĩ, “Bà có một đứa con ra nước ngoài kinh doanh, bởi vì Triệu Âu thích cuộc sống nông thôn điềm tĩnh, cho nên bà mới dọn đến đây, vừa chết lúc rạng sáng. Cửa lớn không khóa, sáng nay có một lão thái thái đến tìm bà thì phát hiện, lão thái thái báo nguy xong thì bệnh tim tái phát, đã đưa vào bệnh viện.”

“Rạng sáng dậy làm bánh quy?” An Cách Nhĩ khó hiểu.

Mạc Phi nhỏ giọng nói, “Lão nhân gia có rất nhiều người bốn năm giờ sáng đã dậy.”

Oss gật đầu, “Tôi cũng đã hỏi, nghe nói bà có thói quen bảy giờ tối đã lên giường đi ngủ, ba giờ sáng thì dậy.”

An Cách Nhĩ nghĩ nghĩ, hỏi, “Chính là lão phụ tin tức sáng nay nói bị rắn cắn chết?”

“Xác thực mà nói bà cũng không hẳn bị rắn cắn chết.” Oss khoát tay, đẩy cửa phòng ra, ý bảo An Cách Nhĩ nhìn bên trong.

An Cách Nhĩ cùng Mạc Phi giương mắt nhìn bên trong, cả người lập tức dựng hết tóc gáy — bên trong là một lão phụ nằm trên sàn nhà ở giữa phòng, bụng có một huyết khẩu cực đại, bên trong bị nhồi vào rất nhiều rắn, có chút rớt ra bên ngoài, có chút bò đầy đất. Trên thân rắn còn mang theo máu, vừa thấy đều là ngũ bộ, nhãn kính vương, kim hoàn, hưởng vĩ linh tinh toàn là rắn độc. Đám rắn này không biết vì sao, đều mở to mắt nằm rạp trên mặt đất không nhúc nhích, tựa hồ đã chết đứng.

Càng làm cho người ta phát lạnh chính là chiếc giường trong phòng ngủ, chỉ thấy trên drap giường trắng tuyết có một con mãng xà thật lớn, con xà này có đường kính ít nhất là 30cm, là loại trăn hiếm có ở Nam Mĩ, lớn nhất thế giới.

Con trăn kia mở to hai mắt nhìn, vẫn không nhúc nhích nằm trên giường, Mạc Phi nhìn thật lâu, mới hỏi Oss, “Anh xác định là nó đã chết?”
Bình Luận (0)
Comment