Sau khi thấy được sức mạnh của Viên Phi Hàng, Vương Tiểu Soái tưởng lần này họ sẽ vọt tới tầng cao nhất một cách suôn sẻ. Dù sao hai người bên canh mạnh như thế, còn điều gì có thể làm khó họ nữa.
Ai ngờ lúc leo lên lầu 13, Thời Trường Phong đi đằng trước lại dừng bước.
Vương Tiểu Soái đi giữa đụng trúng lưng của Thời Trường Phong, hắn sờ mũi: “Sao vậy?”
“Bầu không khí khác lắm.” Thời Trường Phong nói.
Khi anh bước lên bậc thang của tầng 13, xung quanh toát lên một cảm giác khác thường. Cảm giác này rất vi diệu, không đủ kinh nghiệm thì khó mà nhận ra.
“Khác chỗ nào?” Viên Phi Hàng đi phía sau hỏi, hắn và Vương Tiểu Soái không thể nhận ra hệt nhau.
“Không thể tả được,” Thời Trường Phong lắc đầu, “Lên lầu trước rồi nói.”
Họ nhanh chân đi tiếp. Khi bước lên tầng 14, Thời Trường Phong lại dừng bước lần nữa. Anh ngẩng đầu ngẩng đầu nhìn ký hiệu số tầng trên vách tường: “Quả nhiên.”
“Sao thế?” Vương Tiểu Soái thò đầu ra và thấy ký hiệu số tầng trên tường bỗng dưng lại là ‘Tầng 13’!
“À! Bệnh viện có một lời đồn là không thể nào thoát khỏi thang bậc thang tầng 13 vào đêm khuya! Nhưng hồi nãy tôi có nghĩ gì đâu, đó không phải là điều tôi nghĩ tới!” Vương Tiểu Soái hoảng hốt nói.
Thời Trường Phong nhìn máy theo dõi trên góc tường: “Tôi biết không phải là cậu, chắc là một người khác rồi.”
“Còn có ai nữa?” Viên Phi Hàng khó hiểu nói, “Bệnh viện này vẫn còn người sống à?”
Có lẽ còn một… Thời Trường Phong nhíu mày tự hỏi, nhưng người này chặn chân họ bằng cách này với mục đích gì?
Tiếp theo, họ lại cố leo lên tiếp mấy lần, nhưng dùng bất cứ biện pháp nào cũng không thể thoát khỏi tầng 13.
Thể lực của Vương Tiểu Soái không sánh bằng hai người, thật sự không chịu nổi khi cứ đi qua đi lại mấy lần như vầy. Hắn ngồi trên bậc thang thở hồng hộc, mồ hôi rớt từng giọt liên tiếp, vang lên tiếng ‘tí tách tí tách’.
Đêm lặng thinh nên tiếng động hết sức rõ ràng, không ngừng ‘tí tách’, Viên Phi Hàng kinh ngạc nói: “Có phải cậu ra hơi nhiều mồ hôi rồi không thế? Còn tí tách tới chừng nào nữa?”
“Tôi có đổ nhiều mồ hôi đâu,” Vương Tiểu Soái lau lên trán đã khô mát từ lâu, “Tôi tưởng là mấy anh đang đổ mồ hôi đấy.”
Trong thang lầu lập tức trở nên yên tĩnh, ba người cùng ngừng thở, lắng nghe tiếng ‘tí tách tí tách’ vẫn vang lên liên tục.
Vương Tiểu Soái cảm thấy hình như âm thanh này vang lên ngay kế bên người mình. Hắn nhìn xung quanh cẩn thận. Trong thang lầu rất tối, chỉ có đèn thoát hiểm màu xanh thôi. Vương Tiểu Soái tìm một vòng, chợt thấy cổ hơi lạnh. Hắn run rẩy giơ tay về phía cổ, bàn tay sờ trúng một đống gì đó nhớp nháp.
Hắn tập trung nhìn thử, lại là một bàn tay dính đầy máu tươi!
“Áaaaaa!” Vương Tiểu Soái sợ la lên. Không biết từ lúc nào lại có một vết thương xuất hiện trên cổ hắn, máu tươi nhỏ giọt, tiếng ‘tí tách’ lại là tiếng máu tươi của hắn đã chảy xuống!
“Đừng nhúc nhích!” Thời Trường Phong nhận ra tình trạng khác thường của Vương Tiểu Soái, vội kiểm tra vết thương của cậu, phát hiện đây lại không phải là vết cắt, mà là vết thương khi bị gặm cắn.
Vết thương khá đen, có chút xíu độc tính và hiệu quả gây tê, vì thế nên Vương Tiểu Soái mới không thấy đau.
‘Lạch cạch’, một vật nhỏ nào đó đáp lên cổ Viên Phi Hàng. Viên Phi Hàng nhạy bén hơn Vương Tiểu Soái, hắn đập một phát trúng ngay thứ đó, thả vào lòng bàn tay xem thử, lại là một con sâu chưa từng thấy bao giờ.
“Không ngăn được xuất huyết,” Thời Trường Phong nói, “May là không đau dữ dội sau khi gây tê, Viên Phi Hàng, cho mượn tí lửa!”
Viên Phi Hàng lập tức đưa một ngọn lửa lên vết thương của Vương Tiểu Soái. Thời Trường Phong nhận lấy ngọn lửa, hơ nóng những bộ phận xung quanh trong nháy mắt, hệ thống mạch máu đông lại và co rút, máu của Vương Tiểu Soái ngừng chảy.
“Chỉ là kế sách tạm thời thôi,” Thời Trường Phong nhíu mày nói, “Phải nhanh chóng rời khỏi thế giới trong này, nếu không chúng ta sẽ còn nằm mãi trong phạm vi tấn công.”
“Đệt!” Viên Phi Hàng chợt mắng lên, “Mấy cậu nhìn lên trên đi!”
Thời Trường Phong ngửa đầu thấy trên trần nhà là một đám sâu lít nhít, đúng là con sâu đã cắn Vương Tiểu Soái!
“Lại là lời đồn gì thế!” Viên Phi Hàng không chịu nổi mấy thứ này, hắn vừa đốt vừa hét lên điên cuồng.
Sau khi mất máu, Vương Tiểu Soái đã hơi suy yếu, hắn nói: “Hình như là… có một người nghe thấy tiếng ăn uống gì đó trong nhà xác, hắn tìm suốt nửa ngày cũng không tìm ra ai đang ăn gì ở đây, nhưng hôm nào cũng thiếu mất một xác chết hết. Cuối cùng một hôm nọ, hắn vừa ngẩng đầu nhìn lên trần nhà thì… ọe…”
Vương Tiểu Soái tự làm bản thân thấy mắc ói, hắn không ngừng nôn khan.
“Nhưng chỗ này có phải nhà xác đâu!” Viên Phi Hàng cảm thấy cả người ngứa lên.
Cũng may là đám sâu này sợ lửa, Viên Phi Hàng chỉ cần sử dụng chút lửa là chúng không tới gần họ mà chỉ bò xung quanh thôi.
“Thì có một lời đồn là có một người lỡ bước vô cầu thang của tầng 13 và phát hiện mình đi vô nhà xác đó!” Vương Tiểu Soái nói.
“Tiểu Soái, ai là người nói với cậu mấy lời đồn này vậy?” Thời Trường Phong tự dưng hỏi.
“Hồi huấn luyện ba tháng…” Vương Tiểu Soái cứng đờ, “Dựa theo lời mấy anh nói, tôi tới thế giới này lúc 0 giờ ngày 2 tháng 4, vậy lời đồn nghe được vào đợt huấn luyện ba tháng trước không phải là về bệnh viện này mới đúng chứ!”
“Không thể nào?” Viên Phi Hàng kinh ngạc nói, “Thời đội, cậu ta là người ‘cộng hưởng tư duy’ thật sao? Anh đã xác định thân phận của cậu ta bằng cách nào thế?”
Thời Trường Phong không trả lời câu hỏi của Viên Phi Hàng mà lại hỏi Vương Tiểu Soái: “Khi có ký ức, cậu đang đẩy xe y tế đi đưa thuốc vào lúc 8 giờ sáng ngày 2 tháng 4, vậy trước đó thì sao?”
“Ngủ ở nhà.” Vương Tiểu Soái trả lời một cách tự nhiên.
Thời Trường Phong: “Rời giường vào lúc mấy giờ, sáng ăn gì, từ nhà tới bệnh viện bao xa? Ngồi phương tiện giao thông nào để tới? Giao thông công cộng, tàu điện ngầm, xe taxi hay là tự lái? Nếu tự lái, bảng số xe là gì; nếu là xe taxi, tiền xe bao nhiêu? Nếu là giao thông công cộng, đi thẳng tới hay phải đổi chuyến, qua bao nhiêu trạm, ngồi bao nhiêu xe? Không cần trả lời hết những vấn đề trên, chỉ cần nhớ lại một chi tiết là được.”
“Tôi…” Vương Tiểu Soái không thể nghĩ ra điều gì, “Tại sao lại như vậy? Tôi chẳng nhớ rõ chút nào hết!”
“Đừng nóng vội,” Thời Trường Phong trấn an nói, “Sau khi tới thế giới này, cậu có đặc biệt để ý tới bất cứ thứ gì không? Ý tôi là, ví dụ như một thứ nào đó khiến cảm cực kỳ sợ hãi, luôn nhịn không được mà nhớ lại một câu nói nào đó, hoặc là một cảnh vô cùng rõ nét trong mơ nào đó.”
Vương Tiểu Soái lập tức nói: “Có, tôi luôn mơ thấy một cơn ác mộng, hơi sợ về nó. Chiều ngày 3 tháng 4 lúc tìm đại một phòng trực nào đó để nghỉ ngơi, tôi lại mơ thấy Giản Bác Hàn biến thành một con quái vật, ổng cứ đuổi theo tôi mãi. Để trốn khỏi ông ta, tôi chạy lên tầng cao nhất rồi nhảy xuống. Tôi luôn mơ thấy giấc mộng nhảy từ trên mái nhà xuống, nhưng nó bắt đầu từ ngày 3 tháng 4 có Giản Bác Hàn đó, chắc là tôi bị ổng hù dọa vì đã trốn trong tủ quần áo.”
Thời Trường Phong nói: “Tôi cũng luôn thấy khó hiểu về chuyện này. Tại sao cậu lại sợ Giản Bác Hàn khủng khiếp như thế? Lúc gặp thoáng qua ông ta trong hành lang, cậu còn căng thẳng tới mức xuất hiện triệu chứng tăng thông khí.”
“Còn không phải tại ông ta hù dọa Giản Hoài trong phòng bệnh à? Chỉ thiếu mở tủ quần áo ra thôi, tôi sợ tới mức ngất xỉu luôn. Ủa không đúng!” Vương Tiểu Soái đột nhiên tỉnh ngộ.
Lúc ấy, Giản Bác Hàn chỉ toàn tiến hành ám thị với Giản Hoài chứ hoàn toàn chưa từng làm hại Vương Tiểu Soái. Vương Tiểu Soái lại không chấp nhận ám thị tinh thần từ lúc còn nhỏ như Giản Hoài. Dù lúc đó Giản Bác Hàn có mở tủ quần áo ra, Vương Tiểu Soái cũng sẽ không bị ông ta hù giữa ban ngày ban mặt. Vậy khi ấy tại sao Vương Tiểu Soái lại sợ như thế, sợ tới mức mơ thấy ác mộng luôn?
Vương Tiểu Soái trở nên hốt hoảng. Hắn chợt nhớ tới tới một giọng nói, giọng nói đó rất dịu dàng: “Sợ lắm phải không? Sợ thì ngủ đi, tỉnh dậy sẽ tốt thôi, cứ xem tất cả mọi thứ là một giấc mơ, tỉnh lại sẽ không nhớ rõ nữa.”
“Tôi, tôi…” Vương Tiểu Soái bối rối.
Thời Trường Phong thở dài: “Tôi đoán cậu đã gặp phải Giản Bác Hàn trong khoảng thời gian từ rạng sáng tới 8 giờ sáng ngày 2 tháng 4.”
Trong chớp mắt, trong đầu Vương Tiểu Soái hiện lên cảm giác khoai thai khi rơi từ trên cao xuống, hình ảnh bị quái vật đuổi theo trong bệnh viện và… khuôn mặt đang mỉm cười của Giản Bác Hàn.
Thời Trường Phong nói đúng, cậu từng gặp Giản Bác Hàn. Giản Bác Hàn đã làm gì đó với hắn, khiến hắn mất đi ký ức đêm đó.
Thời Trường Phong lục soát cả người Vương Tiểu Soái và tìm được một cái máy nghe trộm dán trên đế giày của hắn.
“Lúc nào tôi cũng mang đôi giày này hết, chưa từng cởi nó ra trừ khi đi ngủ.” Vương Tiểu Soái nói.
“Hèn chi ông ta biết hết mọi thứ.” Thời Trường Phong cau mày bóp nát máy nghe trộm.
“Trời ơi, cuối cùng Giản Bác Hàn là con quái vật gì vậy, ông ta muốn gì?” Viên Phi Hàng nhìn chằm chằm vào máy nghe trộm đã bị hỏng và hỏi, “Sao ổng lại đáng sợ tới vậy?”
Thời Trường Phong nói: “Rời khỏi tầng 13 trước rồi hẵng nói. Phi Hàng, cậu cõng Vương Tiểu Soái đi, tốc độ của chúng ta nhanh hơn.”
Viên Phi Hàng thổi mất ngọn lửa bảo vệ cho cả ba, tóm Vương Tiểu Soái quăng lên lưng ngay, đám sâu ùn ùn nhào về phía họ.
Từng tia lửa điện nổi lên trên bao tay của Thời Trường Phong. Một mạng lưới điện phủ lên cả đám sâu và gom chúng vào một chỗ. Sau đó anh ném đám sâu này xuống cầu thang tầng 12 thông qua khe hở của tầng lầu.
Lúc này Vương Tiểu Soái và Viên Phi Hàng lại nhìn thấy ký hiệu tầng 13 lại biến thành tầng 14!
“Vụ gì thế này? Ném sâu xuống tầng dưới thì tầng lầu lại thay đổi?” Viên Phi Hàng trợn mắt há mồm.
Thời Trường Phong nói: “Mặc dù không biết kẻ ẩn núp trong bóng tối là ai, nhưng đối phương có thể sẽ lợi dụng lời đồn để tấn công chúng ta.”
Kẻ địch trong bóng tối sử dụng tổng cộng ba lời đồn: không thể thoát khỏi tầng 13, đi vô tầng 13 thì vào lộn nhà xác, đám sâu sẽ hoạt động sôi nổi trong nhà xác. Hắn kết hợp và liên kết hoàn toàn ba lời đồn này lại với nhau để gây hại thực chất cho họ bằng đám sâu đó.
Thời Trường Phong không tiêu diệt đám sâu này, vì làm vậy thì họ cũng không thể thoát khỏi tầng 13. Biện pháp duy nhất là lợi dụng nghịch lý giữa những lời đồn để tầng này biến thành tầng khác.
Kẻ bị nhốt trong tầng 13 là người chứ không phải sâu, Thời Trường Phong ném sâu xuống tầng 12 một cách thuận lợi cũng như sử dụng lưới điện để vây lấy chúng và khiến chúng không thể di chuyển, chỉ có thể ở lại tầng 12 thôi.
Lúc này, mâu thuẫn sẽ xuất hiện giữa ba lời đồn, sâu chỉ có thể ở nhà xác, chỉ có tầng 13 mới biến thành nhà xác, nhưng bây giờ sâu lại hoạt động ở tầng 12, điều này không phù hợp với quy tắc.
Để phù hợp với quy tắc quỷ dị của thế giới trong, tầng 12 biến thành tầng 13, thế là tầng lầu nơi ba người đang đứng sẽ ăn theo và trở thành tầng 14.
“Đây là nguyên lý gì thế? Không gian thay đổi bất thường à?” Viên Phi Hàng thấy khó hiểu.
“Không có nguyên lý nào hết, bản thân quy tắc dù cố cách mấy cũng không thoát khỏi tầng 13 là một kiểu sức mạnh không gian, vậy bỗng nhiên từ tầng 13 dời đến tầng 14 cũng không tính chuyện lạ thường gì đâu.” Thời Trường Phong nói thản nhiên.
Chắc là cách phá game của anh quá khó tin, người đứng sau tấm màn lại không thể tiếp tục tấn công họ bằng lời đồn nữa, hắn cứ để họ thuận lợi đi tới tầng cao nhất thôi.
Bây giờ chỉ mới 10 giờ tối, Thời Trường Phong mở cửa phòng làm việc ra, lần này lại không có vụ không gian và thời gian trở về vị trí cũ.
Trong phòng không có quái vật, Giản Bác Hàn cũng không có ở đây. Cách trang trí trong phòng có những thay đổi rất nhỏ so với lúc sáng, trên bàn làm việc có một chiếc lịch bàn điện tử, cho thấy hôm nay là ngày 4 tháng 4 năm 2021.
Trên mặt bàn còn có một quyển nhật ký rất cũ. Thời Trường Phong để Viên Phi Hàng bảo vệ Vương Tiểu Soái cho tốt, còn mình thì tự đi sang và cầm quyển nhật ký lên.
Sau khi mở ra, trên trang đầu tiên có viết ——
Nữ sĩ Tư Lam đang mang thai, tôi mừng lắm, trằn trọc suốt cả đêm. Hôm sau tôi mua ngay một cuốn <Từ Hải>, muốn chọn tên của đứa nhỏ từ trong cuốn sách này. Nữ sĩ Tư Lam trách tôi cứ phung phí, giật lấy cuốn <Từ Hải> và đòi tự mình chọn tên. Tôi không có hơi sức và thời gian để giành sách với một vị nữ sĩ có tính cách thất thường giữa lúc mang thai, bị cô ấy cướp luôn quyền đặt tên.Vì không biết đứa nhỏ là trai hay gái nên nữ sĩ Tư Lam quyết định lấy một cái tên phù hợp cho cả hai giới luôn. Cô ấy không ngủ suốt ba đêm, tóc rụng đầy đất, viết ra một đống tên, nhưng nhìn tên nào cũng không thấy vừa mắt.Đây là một ví dụ điển hình của hội chứng sợ phải đưa ra lựa chọn.Nhân cơ hội này, tôi giành lại quyền đặt tên. Trong số mấy chữ hợp ý cô ấy, tôi chọn chữ ‘Hoài’.‘Hoài’, ‘Thủy’ và ‘Chuy’ kết hợp lại tỏ ý ‘nước tuyệt đỉnh’, ‘nước trong veo’, nghĩa gốc là nước trong veo nhất.*Hoài (淮) = Thủy (水) + Chuy (隹).Giản Hoài con tôi, dù sau này nó chọn nghề gì, tôi cũng sẽ ủng hộ nó, cổ vũ nó, bồi dưỡng nó trở thành người đứng đầu xuất sắc nhất trong lĩnh vực nó chọn. Nó là niềm kiêu hãnh của tôi.Đây là quyển nhật ký của Giản Bác Hàn. Từ lúc mẹ của Giản Hoài, nữ sĩ Tư Lam, bắt đầu mang thai, Giản Bác Hàn đã mua quyển nhật ký này để ghi lại từng chi tiết về Giản Hoài. Ngay cả từng lần thai đạp của một hôm nào đó mà ông cũng nhớ rõ, giữa những hàng chữ sẽ để lộ tình thương đong đầy của Giản Bác Hàn đối với đứa nhỏ sắp chào đời.
Thời Trường Phong nhanh chóng lật xem quyển nhật ký, cuối cùng ánh mắt dừng lại trên một tờ giấy, chữ viết trên đó lại rất qua loa, có thể thấy được nội tâm của người ghi nhật ký đang rất rối loạn.
Rạng sáng ngày 1 tháng 1 năm 2002/ngày 1 tháng 1 năm 2021, Giản Hoài con tôi chào đời.