Tôi Chờ Em Dưới Vực Sâu

Chương 12

Thời Trường Phong xem nhật ký rất lâu, Viên Phi Hàng chờ hơi mất kiên nhẫn.

Theo góc nhìn của Viên Phi Hàng, họ chẳng cần tìm hiểu chân tướng về thế giới này làm gì hết, chỉ cần ép Vương Tiểu Soái nhớ lại chuyện đã xảy đến khi gợi ra ‘cộng hưởng tư duy’ để họ sẽ tìm được cách ra ngoài là được. Thời Trường Phong khăng khăng đòi lên phòng làm việc trên tầng cao nhất để điều tra như vầy là ích kỷ.

Viên Phi Hàng cũng hiểu được lý do ích kỷ của Thời Trường Phong, anh muốn cho Giản Hoài một hi vọng trước khi rời khỏi.

Từ khi chào đời đến giờ, Giản Hoài chưa từng được yêu thương, cậu luôn bị đối xử bằng cách tàn nhẫn nhất bởi một người cha đúng ra phải luôn che chở cho mình. Nếu cậu vẫn cứ không hiểu tình yêu hay sự tín nhiệm là gì thì còn ổn, nhưng Thời Trường Phong lại cố tình xuất hiện, anh bảo vệ Giản Hoài khỏi tay Giản Bác Hàn.

Tựa như một con mèo hoang lạc đường, nó nhặt rác ngoài được, gặp mưa thì trốn đông trốn tây và chưa từng cảm nhận được sự dịu dàng khi bị ai đó vuốt ve. Nó tưởng mọi thứ xảy ra với nó là điều đương nhiên, thế giới là phải như thế. Dù bị đối xử tàn nhẫn như thế nào, nó cũng sẽ không quá khổ sở.

Nhưng Thời Trường Phong lại ôm lấy con mèo này, lau khô cả người bị mưa xối ướt của nó và đưa cho nó một lon thức ăn cho mèo.

Chỉ cần cảm nhận được sự ấm áp một lần thì sẽ cảm thấy mùa đông rét lạnh khủng khiếp.

Thời Trường Phong muốn tìm ra một lý do để Giản Hoài có thể mạnh mẽ sống tiếp.

“Nhưng dù thế nào đi chăng nữa, anh vẫn phải rời đi mà.” Viên Phi Hàng thờ ơ nghĩ.

Thời Trường Phong bóp chặt nắm tay sau khi đọc hết cả quyển nhật ký.

Về điểm đặc biệt của Giản Hoài, trước đây Thời Trường Phong đã có vài suy đoán mơ hồ, nhưng anh không ngờ chân tướng lại là vậy.

Thời Trường Phong giắt quyển nhật ký bên hông, định dặn Viên Phi Hàng tiếp tục bảo vệ Vương Tiểu Soái, anh có chút việc phải làm.

Vừa xoay người nhìn, anh lập tức hết hồn: “Viên Phi Hàng, cậu cõng thứ gì thế?”

“Còn có thể là thứ gì nữa, Vương Tiểu Soái chứ… đựu má, cái quần gì vậy!”

Viên Phi Hàng quay đầu lại, nhìn thấy một xác chết đầy rẫy vết khâu trên người, nó đang mở rộng miệng với mình và dùng sức nhào cắn lên cổ!

Hắn vội buông xác chết này ra, quăng lửa điên cuồng, đốt xác chết này rụi luôn mới thấy ổn lại.

“Vương Tiểu Soái đâu? Tôi thề tôi luôn cõng cậu ấy mà, sao tự dưng lại mất tiêu được?” Viên Phi Hàng nôn nóng hỏi.

Thời Trường Phong thì vẫn rất bình tĩnh, anh hơi suy tư rồi nói: “Chắc là hiệu quả khi hai lời đồn kết hợp với nhau, một lời đồn là cõng bạn thì bạn sẽ đột ngột biến thành xác chết; cái còn lại có lẽ là sẽ xuất hiện ở một nơi khác giữa lúc mơ màng. Chắc đang có một con quái vật hoặc một người nào đó rất khủng bố đang ở bên cạnh mình.”

“Cuối cùng ai là người luôn lợi dụng lời đồn để bẫy chúng ta?” Viên Phi Hàng khó hiểu nói, “Chẳng lẽ là quái vật biến dị trong thế giới này hả? Hắn muốn giết chúng ta?”

Thời Trường Phong thầm hiểu rõ, anh sờ lên quyển nhật ký bên hông: “Một người thường cực kỳ thông minh. Tôi đã trải qua rất nhiều thế giới nhưng cũng chưa từng gặp phải một người như thế.”

“Cậu còn khen ngợi kẻ địch nữa chứ,” Viên Phi Hàng nhìn dáng vẻ đã có dự tính trong lòng của Thời Trường Phong thì cũng hơi yên tâm, “Vậy cuối cùng Vương Tiểu Soái đang ở đâu?”

Thời Trường Phong chỉ lên trần nhà: “Sân thượng, ngay trên đầu chúng ta.”



Vương Tiểu Soái đang rất yếu vì bị mất máu khi nãy, hơn nữa vết thương bị sâu cắn còn có tác dụng gây tê, cậu nằm trên lưng Viên Phi Hàng mơ màng sắp ngủ tới nơi. Dù biết bên ngoài rất nguy hiểm, hắn lại không kiềm chế được mà ngủ gật.

Ngủ được vài phút, hắn đã bị gió lạnh thổi tỉnh. Sau khi tình lại, hắn phát hiện mình đang bị trói, có một người mặc áo blouse trắng cầm điếu thuốc trong tay ngồi kế bên mình, trước mặt có một chiếc ghế nhỏ, trên ghế là một chiếc máy vi tính xách tay.

“Tỉnh rồi?”

Nghe thấy giọng nói này, Vương Tiểu Soái lạnh run cả người, là Giản Bác Hàn!

“Ông, ông muốn làm gì?” Tay chân của Vương Tiểu Soái đều bị cột chặt, nhưng hắn vẫn cố gắng bò trên mặt đất như một con sâu lông.

“Bò tiếp đi.” Giản Bác Hàn nói hờ hững.

“Tại sao Giản Bác Hàn lại bình tĩnh như thế? Ổng không cản mình lại à?” Vương Tiểu Soái nghĩ thầm. Hắn vẫn không hề từ bỏ việc chạy trốn, vừa nghĩ vừa ngọ nguậy.

Giản Bác Hàn ném điếu thuốc xuống đất, nghiền lên nó bằng đế giày, sau đó đi về phía Vương Tiểu Soái một cách bình thản, nắm lấy sau cổ áo của hắn rồi xách hắn tới trước: “Còn bò nữa không?”

Vừa cúi đầu nhìn, Vương Tiểu Soái lập tức choáng váng vì cảnh tượng trước mắt. Chân cẳng hắn nhũn ra, cảm giác lạnh lẽo từ giữa lòng bàn chân vọt thẳng lên sống lưng.

Hắn lại đang ở trên sân thượng, Giản Bác Hàn bắt hắn ngước mặt lên, để hắn nhìn xuống dưới một cái, chứng sợ độ cao lập tức đánh vô đầu.

“Sợ hả?” Giọng nói của Giản Bác Hàn lạnh băng, không còn đong đầy sự bao dung như hồi sáng nữa, “Rạng sáng ngày 2 tháng 4, tôi ngồi trong phòng làm việc, đúng dịp nhìn thấy cậu rớt xuống ngoài cửa sổ của tôi, nghĩ ra chưa?”

Lời nói của Giản Bác Hàn như một công tắc, nó lập tức mở ra miền ký ức phủ đầy bụi của Vương Tiểu Soái——

Hắn là một nhân viên chăm sóc bình thường. Sau khi tốt nghiệp chuyên ngành, cậu được huấn luyện suốt ba tháng rồi tới làm việc tại một bệnh viện tâm thần.

Tiền lương trong thời gian thử việc không cao cho lắm, Vương Tiểu Soái sống trong một tầng hầm gần bệnh viện, phòng ở chỉ có mười mấy mét vuông, vừa ẩm vừa lạnh. Mẹ ở quê ngày nào cũng gọi điện hỏi hắn có cần tiền hay không, sống trên thành phố lớn thì khó khăn, trong nhà không thiếu tiền, mẹ bảo hắn đừng lo.

Vương Tiểu Soái cười từ chối, hắn nói mình đã tìm được việc mới, tiền lương cũng không tồi, chờ được chuyển vào chính thức thì sẽ nhận được nhiều tiền hơn.

Bên ngoài thì hắn mỉm cười, lạc quan, rộng rãi, đầy rạng ngời và lòng can đảm, tựa như một người trẻ tuổi mà tất cả người lớn đều yêu thích. Nhưng trên thực tế, áp lực gần đè nát hắn rồi. Sống ở một nơi âm u càng làm cho Vương Tiểu Soái thấy đau khổ hơn. Lần nào về lại phòng cho thuê để nghỉ ngơi, hắn cũng cảm thấy mình đã mốc meo thối nát.

Dần dần, hắn không dám trở về phòng cho thuê nữa. Cảm giác ẩm ướt khiến người ta ngứa ngáy đó giống như một con thú dữ đang mở miệng muốn nuốt trọn hắn.

Một người có vài kiến thức về tâm lý học như Vương Tiểu Soái biết rõ, hắn đã mắc chứng trầm cảm cười và cần phải trị liệu. Nhưng phí cố vấn cao vút làm hắn chùn bước. Hắn muốn xin đồng nghiệp giúp giùm nhưng lại không thể nào mở miệng.

Chả ai để ý tới nỗi tuyệt vọng của hắn cả. Ngay đúng ngày 1 tháng 4 năm 2020, dưới quê lại gọi tới báo với hắn là mẹ đã qua đời.

Hôm đó là ngày cá tháng tư, Vương Tiểu Soái tưởng đối phương chỉ nói giỡn và còn tức giận dữ lắm. Chuyện này mà cũng lấy ra để nói giỡn được nữa hả?

Nhưng đối phương gửi video tới, nhờ vậy Vương Tiểu Soái mới biết, khi hắn đang dốc sức đi làm ở bên ngoài, khi mẹ với hắn là nhà họ không thiếu tiền, bà đã mắc bệnh ung thư từ lâu, nhưng bà lại không chịu đi trị vì muốn để dành chút tiền cho hắn.

Bi thương, áy náy, tự trách… không biết bao nhiêu cảm xúc tiêu cực vây lấy Vương Tiểu Soái. Hắn ngồi trong chỗ cầu thang không người rồi lặng lẽ khóc thút thít.

Lúc này đồng nghiệp lại gọi tới, hỏi tối nay Vương Tiểu Soái có thể làm ca đêm giúp mình không. Vương Tiểu Soái muốn từ chối, hắn muốn nói với đối phương rằng hắn đang rất khổ sở, hắn cần xin nghỉ để về nhà xử lý hậu sự của mẹ, nói không chừng còn muốn từ chức nữa. Nhưng lời nói tới miệng lại biến thành đồng ý.

Đêm đó làm hết mọi việc xong, Vương Tiểu Soái đi lên sân thượng của khu nằm viện số 1, cũng không biết nghĩ gì mà cắm thẳng đầu ngã xuống.

Vương Tiểu Soái bị Giản Bác Hàn xách lên, mắt nhìn chằm chằm xuống dưới, suy nghĩ thoát khỏi miền ký ức. Hắn nhớ lại miêu tả của Thời Trường Phong về người ‘cộng hưởng tư duy’.

Ngay khoảnh khắc này, Vương Tiểu Soái hiểu ra tại sao mình lại trở thành người ‘cộng hưởng tư duy’, hắn chỉ ——

Từ bỏ thế giới mà thôi.

Vì quyết định từ bỏ thế giới của mình nên ngay lúc rơi xuống, hắn mới có thể bước vào một thế giới buổi sáng thì bình thường nhưng buổi tối lại đầy rẫy quái vật như thế này.

Giống như chứng trầm cảm cười của hắn, không ai biết rằng bên dưới vẻ ngoài rạng ngời như ánh mặt trời kia là cảm giác đau khổ và dằn vặt ra sao.

Tối hôm Vương Tiểu Soái nhảy lầu, Giản Bác Hàn nhìn thấy hắn, lợi dụng lời đồn để cứu hắn, đưa hắn tới phòng làm việc và hỏi tường tận lý do tại sao Vương Tiểu Soái lại phải nhảy lầu.

Giản Bác Hàn là một chuyên gia về lĩnh vực tâm lý, ông nhanh chóng phát hiện ra chứng bệnh của Vương Tiểu Soái, kịp thời tiến hành tham vấn tâm lý và còn đưa thuốc an thần cho Vương Tiểu Soái dùng nữa.

Sau khi uống thuốc, Vương Tiểu Soái thấy buồn ngủ ngay. Lúc thuốc đang phát huy tác dụng, Giản Bác Hàn kể không biết bao nhiêu lời đồn cho hắn nghe, rồi cũng nói với hắn: “Ngủ đi, sau khi tỉnh lại, cậu sẽ là một nhân viên chăm sóc mới tới của bệnh viện này. Mọi thứ chỉ là một cơn ác mộng thôi, mẹ cậu vẫn còn sống khỏe mạnh.”

Dưới tác dụng của thuốc và ám thị tâm lý, Vương Tiểu Soái quên hết mọi chuyện.

Mãi đến giờ phút này, cảm giác sợ phải rơi khỏi tòa nhà và giọng nói vô tình của Giản Bác Hàn mới mở ra hộp ký ức của Vương Tiểu Soái. Lượng tin tức khổng lồ đập vô đầu, Vương Tiểu Soái lập tức mất đi động lực để phản kháng.

Hắn vốn là một người muốn chết, lúc này còn giãy giụa chi nữa?

“Vương Tiểu Soái, đúng ra tôi muốn cậu quên hết mọi thứ về bệnh viện này và sống tiếp thật tốt đến ngày 31 tháng 12 năm 2020.” Giản Bác Hàn nói.

Môi của Vương Tiểu Soái nhúc nhích: “Ngay từ đầu ông đã biết tôi đến từ một thế giới khác?”

Giản Bác Hàn nói: “Đúng vậy. Thế giới này có quá nhiều chuyện ly kỳ, tôi đã không còn thấy sợ khi gặp phải chuyện gì quá dị rồi. Chỉ là tôi không ngờ lại có người tới đón cậu, vẫn có biện pháp để cậu có thể về nhà.”

“Mấy lời đồn vừa nãy là ông làm đúng không?” Vương Tiểu Soái hỏi, “Bọn tôi về nhà và rời khỏi thế giới này thì có liên quan gì tới ông?”

“Liên quan chứ,” Giản Bác Hàn xách Vương Tiểu Soái dậy, để hắn giữ tư thế đứng thẳng, “Cậu nhìn thế giới này của tôi đi, ngẫm xem sống ở đây để làm cái thá gì chứ?”

Đây là lần đầu tiên Vương Tiểu Soái nhìn thấy bầu trời của thế giới này, không có mặt trời, mặt trăng hay ngôi sao, cả vùng trời là một màu đen thui, cả thế giới như đang bị một thứ gì đó phủ lên.

“Tiểu Soái, tôi hỏi cậu, nếu cậu biết tận thế sẽ đến vào cuối 19 năm nữa, cậu phải làm gì đây?” Giản Bác Hàn hỏi.

Vương Tiểu Soái không biết.

“Tôi hỏi cậu tiếp nhé, nếu con cậu lại đúng lúc là người đặc biệt nhất thì cậu sẽ làm gì?” Giản Bác Hàn nhìn về phương xa như đang nhớ lại một câu chuyện rất cũ, “Rạng sáng ngày 1 tháng 1 năm 2002 là đêm đầu tiên thế giới trong ập xuống.”

Hôm đó, ông đứng ngắm sao trước cửa sổ ngoài phòng giải phẫu, sốt ruột đợi Giản Hoài chào đời.

Tất cả ngôi sao trên trời tự dưng lại biến mất. Giản Bác Hàn giơ điện thoại lên xem thử, thời gian lại biến thành 0 giờ ngày 1 tháng 1 năm 2021!

Tiếng la nứt phổ từ trong phòng giải phẫu khoa phụ sản vọng ra ngoài. Giản Bác Hàn không biết đã có chuyện gì xảy ra, ông tìm mọi cách để mở ra phòng giải phẫu. Sau khi đi vô, ông thấy có một đứa trẻ đang nằm khóc thút thít trên bàn giải phẫu. Bên trong phòng tựa như địa ngục nhân gian, nữ sĩ Tư Lam, vợ ông, và tất cả nhân viên y tế đã mất mạng.

Giản Bác Hàn bế con trai lên, ngơ ngác quỳ ở đó cả đêm.

Hôm sau, tất cả người chết vào buổi tối đều sống lại. Nữ sĩ Tư Lam dịu dàng bế Giản Hoài lên, trên mặt đong đầy niềm vui khi được làm mẹ.

Giản Bác Hàn nghĩ: “Có phải mình bị điên rồi không? Tối hôm qua mình thấy ảo giác vì quá khẩn trương à?”

Nhưng khi màn đêm buông xuống, nữ sĩ Tư Lam lại bật dậy khỏi giường bệnh. Bà giơ tay về phía Giản Hoài đang ngủ say, vẫn trong trạng thái mới sinh chưa được khâu lại của tối qua.

Giản Bác Hàn giật lấy Giản Hoài rồi trốn đông trốn tây suốt đêm. Sáng hôm sau nữa, thế giới lại khôi phục bình thường.

Vì không thể chịu nổi áp lực, Giản Bác Hàn kể cho vợ nghe về chuyện đã xảy ra vào hai đêm trước. Sau khi nghe xong, vết thương được khâu lại của Tư Lam chợt toẹt ra, xuất huyết nhiều dẫn đến tử vong.

Tối đó, Tư Lam không biến thành quái vật nữa. Bà chết đi một cách an tĩnh và đã để lại hai cha con Giản Bác Hàn và Giản Hoài như thế.

Sau ngày đó, đêm nào năm 2021 cũng đến. Giản Bác Hàn nghĩ, tại sao mình lại không chết? Tại sao mình không thể quên hết mọi thứ như người đã chết vào buổi tối chứ?

Chẳng lẽ không phải là không biết bất cứ điều gì thì sẽ vui vẻ hơn à?

Mãi đến một đêm nọ, lồng ngực của Giản Hoài bị cào trúng bởi một con quái vật, máu chảy ra, nhưng tất cả con quái vật xung quanh Giản Bác Hàn lại chết đi, lúc đó ông mới hiểu, thì ra Giản Hoài mới là người đặc biệt nhất.

Nó chào đời ngay đúng lúc thế giới trong ập xuống. Nó là con người và cũng là con quái vật mà thế giới này đã đẻ ra.

Đến ngày 1 tháng 1 năm 2021, tất cả mọi người sẽ chết, chỉ có mình Giản Hoài còn sống sót thôi.

Một thế giới chỉ còn một mình nó.

Giản Bác Hàn nựng đứa nhỏ trong tã lót, cúi đầu hôn lên khuôn mặt non nớt của cậu rồi mỉm cười nói: “Không sao đâu con.”

Dù thế giới có bị điên cũng không sao hết, chỉ cần Giản Hoài điên hơn cả thế giới thì nó sẽ không còn cảm thấy cô đơn nữa.

Ông là một người cha vô dụng, không thể bảo vệ được vợ, cũng không thể bảo vệ được bản thân. Từ giờ trở đi, ông chỉ còn cách dạy Giản Hoài tập thích nghi với bóng tối và năm 2021 sắp đến.

Giản Bác Hàn biết tâm lý của mình không còn bình thường nữa, ông mới là bệnh nhân cần được trị liệu nhất. Nhưng vậy thì đã sao? Ông chỉ có thể nghĩ một đáp án này thôi.

Cho tới khi đám người Vương Tiểu Soái và Thời Trường Phong xuất hiện, Giản Bác Hàn mới biết, thì ra vẫn còn một đáp án khác.

Ông kéo Vương Tiểu Soái đang bị trói chặt tới cạnh mái nhà, thả nghiêng người của hắn. Bàn tay ông túm lấy vạt áo của Vương Tiểu Soái, chân phải giẫm lên bàn chân của hắn. Chỉ cần Giản Bác Hàn buông lỏng tay ra, Vương Tiểu Soái sẽ ngã xuống ngay.

Lúc này, Thời Trường Phong và Viên Phi Hàng đã đuổi tới. Giản Bác Hàn cười lặng lẽ sau khi nhìn thấy quyển nhật ký bên hông Thời Trường Phong,

Giản Bác Hàn vừa xách Vương Tiểu Soái vừa nói: “Thời Trường Phong, dẫn Giản Hoài rời khỏi thế giới này đi.”
Bình Luận (0)
Comment