Tôi Chờ Em Dưới Vực Sâu

Chương 6

Mắt của Phong Vĩnh Tân xoay vòng ‘lớp nhớp lớp nhớp’, nhãn cầu vốn được bảo vệ trong hốc mắt lòi ra, tròng mắt bị che kín bởi dây thần kinh và mạch máu.

“Ban đêm không được phép quanh quẩn trong hành lang, bắt mấy kẻ không vâng lời đi về.” Phong Vĩnh Tân nói.

Theo mệnh lệnh của hắn, tất cả bệnh nhân tầng 4 cùng lúc nhìn về phía ba người bằng những ánh mắt dại ra.

Vương Tiểu Soái nuốt một ngụm nước bọt, run rẩy nắm chặt cáng cây lau nhà. Trên tầng 4 có khoảng 30 phòng bệnh, ngoài phòng của Giản Hoài ra, còn lại toàn là phòng bốn người. Nói cách khác, đối thủ của họ là 116 bệnh nhân và một Phong Vĩnh Tân chưa biết sống chết.

Nhân số chênh lệch như vậy, chỉ cần một kẻ trước mặt đạp một cú thôi, bọn họ cũng chắc chắn phải chết.

“Chết thì chết!” Vương Tiểu Soái đội thùng nước lên đầu, giơ cây lau nhà nhào tới.

Người hành động nhanh hơn hắn là Giản Hoài.

Giản Hoài cố trụ cứng chân trái trên mặt đất, hai chân ra sức rồi vọt vô đám người như một chiếc mũi tên. Cú nhảy của cậu hơn cả mười mét, trực tiếp hạ cánh trên chiếc xe đẩy y tế của Phong Vĩnh Tân. Cậu mượn xe đẩy y tế thành chỗ đứng và lại lấy đà lần nữa. Độ cao của tầng lầu bệnh viện còn cao hơn cả nhà bình thường, Giản Hoài nhảy vòng ra sau lưng Phong Vĩnh Tân, đâm mạnh cây lau nhà mà mình cướp lấy từ trong tay Vương Tiểu Soái lúc nhảy lấy đà lên ót Phong Vĩnh Tân.

Cáng cây lau nhà xuyên thẳng qua yết hầu, mắt của Phong Vĩnh Tân khẽ ‘lớp nhớp’ trở về vị trí cũ, hắn thì nặng nề té ngã xuống đất.

“Cây lau nhà của tôi đâu? Cây lau nhà đâu rồi?” Vương Tiểu Soái đang bị thùng nước che đầu, tự dưng cây lau nhà trong tay lại biến mất, hắn sợ tới mức xoay lòng vòng tại chỗ.

Thời Trường Phong gỡ thùng nước trên đầu hắn xuống, Vương Tiểu Soái vừa khôi phục thị giác liếc một cái đã thấy Giản Hoài đạp một chân lên vai Phong Vĩnh Tân, rút cây lau nhà ra với một vẻ mặt vô cảm rồi ném đại về phía bệnh nhân gần mình nhất. Tên bệnh nhân kia bị cây lau nhà đâm thủng ngực và đóng đinh trên tường, giãy giụa vài cái rồi bất động.

Giản Hoài di chuyển nhanh lẹ như một con báo săn, động tác nào cũng mau, chuẩn, tàn nhẫn, ra tay không hề do dự. Cậu thành thạo như mình đã tập đi tập lại đồng tác này trăm nghìn lần, dù nhắm mắt cũng có thể tìm được điểm yếu của đối thủ chính xác.

Giờ phút này, cả đám bệnh nhân lúc đầu còn từ từ đi về phía Vương Tiểu Soái cũng nhào hết tới chỗ của Giản Hoài, hoàn toàn không để ý tới Vương Tiểu Soái và Thời Trường Phong.

Giản Hoài rất gầy, ngày thường cậu là một chàng thiếu niên lặng thinh. Giản Hoài trước mặt Giản Bác Hàn vừa yên tĩnh vừa yếu ớt, vẻ mặt thất thần làm cho người khác đau lòng. Giờ đây khi bị bao vây bởi hơn trăm con quái vật không rõ nguồn gốc, Giản Hoài lại giơ tay lau đi vết máu bị bắn lên mặt, khuôn mặt dính máu vẽ nên một màu sắc điên cuồng cho cậu, khiến người ta sợ run lên.

Trong cảm nhận của Giản Hoài, động tác của các bệnh nhân xung quanh mình như bị ngừng lại. Mũi chân Giản Hoài móc một cái, mấy túi truyền dịch trên xe đẩy y tế của Phong Vĩnh Tân bị đá lên tay cậu. Cậu tiện tay xé bao bì ra, cầm hai túi mỗi tay rồi cũng tiện tay ném đi, thế là buộc cổ của hai bệnh nhân cách mình gần nhất lại với nhau.

Túi truyền dịch như đang bị điều khiển bởi trí năng, hai dây túi dài một mét rưỡi quấn vào nhau như bánh quai chèo, tăng mạnh mức truyền dịch để bọn chúng khó thể làm đứt dễ dàng.

Giản Hoài trói chặt ba tên bệnh nhân bằng hai tay, cánh tay giật một phát, sáu đầu đập vào nhau. Cứ như thế, sáu bệnh nhân cách cậu gần nhất vướng chung một chỗ, tay chân cào loạn xí ngầu trên đất, không thể tấn công bất cứ kẻ nào nữa.

Vương Tiểu Soái: “…”

Vương Tiểu Soái đờ đẫn chỉ về phía Giản Hoài và nói với Thời Trường Phong: “Bác sĩ Thời, chúng ta không cần đi tới giúp hả?”

“Có vẻ không cần đâu,” Nắm tay đang bóp chặt của Thời Trường Phong dần buông ra, anh nói với Vương Tiểu Soái đang đứng bên phải mình, “Cậu lùi về sau chút đi.”

Anh vừa nói xong, mấy tên bệnh nhân đã bị Giản Hoài đá văng về phía hai người. Vương Tiểu Soái sợ tới mức giơ thùng nước ra trước người, nhưng bọn chúng lại dừng lại trong trạng thái lơ lửng ở vị trí cách Thời Trường Phong chừng mười cen-ti-mét.

Sau vài tiếng tia lửa ‘lốp bốp’ vang lên, mấy tên bệnh nhân rớt xuống với khuôn mặt bị cháy đen, lộ vẻ không còn sức để đánh tiếp.

Phía trước của Thời Trường Phong như có một tấm chắn vô hình, không một ai có thể đột phá.

Vương Tiểu Soái thấy viền bao tay của Thời Trường Phong vang lên hai tiếng ‘đùng đùng’, vài tia lửa điện hiện lên.

Cả người của Thời Trường Phong hơi nghiêng sang phải, quay mặt nói với Vương Tiểu Soái: “Nên tôi mới kêu cậu lùi về sau một chút, để không lỡ làm tổn thương tới cậu đấy.”

Vương Tiểu Soái che miệng lại, không cho mình phát ra bất cứ tiếng thét chói tai vì hoảng sợ nào. Hắn gật đầu liên tục, ôm thùng nước trốn sau lưng Thời Trường Phong, một câu cũng không dám nói.

Hắn tưởng đây là ba anh em cùng cảnh ngộ nắm tay nhau vượt qua cửa ai, nhưng sự thật là hai ông bố dẫn con ghẻ đi ngược đám quái nhỏ.

Trước mắt của Giản Hoài bên kia toàn là máu me, động tác của cậu có vẻ rất linh hoạt, nhưng thật ra đã không còn thấy rõ mọi thứ xung quanh mình. Bắt đầu từ lúc bệnh nhân đi ra khỏi phòng bệnh, trước mắt cậu đã là một đám sương mù máu, cậu chỉ biết được phương hướng nhờ vào khứu giác thôi.

Khi một đám ‘formalin’ nhào về phía Giản Hoài, cậu nhảy dựng và đạp lên vai đám ‘formalin’ đó theo bản năng. Xa xăm đâu đó vọng tới mấy tiếng ‘đừng mà’, ‘cẩn thận’ đầy mơ hồ, Giản Hoài không nghe rõ lắm. Nhưng ngay khi một chân cậu chạm lên vai của ‘formalin’, nỗi đau từ lòng bàn chân chạy ngược lên tim.

“Trên người bệnh nhân đó toàn là kim phẫu thuật không thôi, đừng giẫm vào!” Vương Tiểu Soái hét lên để nhắc nhở Giản Hoài.

Nhưng Giản Hoài vẫn đạp mạnh lên kim giải phẫu như mình không nghe thấy gì. Tên bệnh nhân đó cất chứa không biết bao nhiêu kim khâu phẫu thuật nửa cong trong cơ thể. Ngay khi Giản Hoài nhảy tới, mấy cây kim kia lại chui ra và đâm xuyên qua lòng bàn chân của Giản Hoài.

Lúc này Vương Tiểu Soái mới phát hiện, Giản Hoài lại đi chân trần, hắn vội la lên: “Sao cậu ta lại không mang giày!”

Kim khâu phẫu thuật cũng không dài, chỉ 14 mi-li-mét. Nếu Giản Hoài  mang một đôi giày thể thao, đống kim này sẽ không bao giờ xuyên qua đế giày của cậu được.

“Trước khi cậu tới, bọn tôi đã kiểm tra trang bị,” Thời Trường Phong nói, “Trong phòng Giản Hoài chỉ có một đôi dép lê đế mềm bệnh viện phát thôi. Mang kiểu dép này sẽ ảnh hưởng tới hoạt động, thà là không mang.”

“Bệnh viện cho phép bệnh nhân sử dụng những đồ dùng riêng như giày vải và giày thể thao mà, mấy thứ đó đâu được tính là đồ vật mang chất công kích!” Vương Tiểu Soái tranh luận.

Nói tới đây, hắn chợt dừng lại, đa số đồ dùng riêng toàn được người nhà của bệnh nhân mang tới. Người nhà của Giản Hoài lại là Giản Bác Hàn, có lẽ vị giáo sư Giản này sẽ không đưa tới cho Giản Hoài một đôi giày tiện để hoạt động như thế đâu.

Ngay cả một người như Giản Hoài vẫn không kìm được mà run rẩy cả người dưới cơn đau xuyên tim này. Nhân cơ hội cậu đứng không vững, lại một bệnh nhân trên người nhô ra kim khâu phẫu thuật nhiều không đếm xuể khác nhảy lên ôm chặt lấy Giản Hoài, đống kiêm đâm vô người Giản Hoài.

“Trời ơiii!” Vương Tiểu Soái giơ cáng cây lau nhà lên, “Bác sĩ Thời, chúng ta đi giúp thôi!”

Chỉ nhìn chiếc áo sơ mi trắng dính đầy máu của Giản Hoài thôi, Vương Tiểu Soái đã cảm thấy cả thân đau đớn, hắn không thể nào tưởng tượng được bây giờ Giản Hoài đang thấy đau đến cỡ nào!

Mà Thời Trường Phong dang tay phải ra, cản không cho Vương Tiểu Soái đi tới. Giờ phút này, vị bác sĩ Thời luôn mang đến cho người ta cảm giác an toàn từ lúc vừa xuất hiện lại nói một cách vô tình: “Chờ chút đi.”

“Chờ gì nữa! Giản Hoài sắp chết rồi kìa!” Vương Tiểu Soái tức giận nói.

Nhưng vào lúc này, Giản Hoài lại đẩy ra tất cả bệnh nhân đang ôm chặt lấy mình, sương máu dâng lên quanh người cậu.

Mỗi giọt máu rớt khỏi người cậu đều hóa thành sương mù, chậm rãi bao phủ tất cả bệnh nhân. Trong đám sương máu, mấy bệnh nhân giống như xác chết chậm rãi ngã xuống.

Giản Hoài rút từng cây kim khỏi người như chẳng hề biết đau, sương máu dần lan tới gần Thời Trường Phong và Vương Tiểu Soái. Vương Tiểu Soái nhìn kỹ, trước Thời Trường Phong chừng mười cen-ti-mét là một mạng lưới vô hình lóe lên ánh chớp màu tím bạc đang chặn lại đám sương máu đó.

Tia lửa điện nhảy loạn xạ, một tia sáng đỏ nhạt lại chọc thủng tấm chắn và bay về phía hai người.

Thời Trường Phong túm Vương Tiểu Soái lùi về sau, thẳng một đường tới cuối hành lang. Giản Hoài mới rút hết tất cả kim khâu khỏi người, sương máu lấy cậu làm trung tâm rồi tụ vô và dần trở vào trong cơ thể của Giản Hoài.

Chàng thiếu niên lẳng lặng đứng giữa hành lang, dưới chân là những tên bệnh nhân nằm la liệt như xác chết. Giản Hoài của bây giờ trông còn đáng sợ hơn cả trăm bệnh nhân vừa nãy nữa.

Sau khi đám sương máu biến mất, Thời Trường Phong kéo Vương Tiểu Soái cẩn thận đi tới bên cạnh Giản Hoài. Thấy cậu vẫn không nhúc nhích, Thời Trường Phong giơ tay vén đi chùm tóc mái trên trán đang phủ mắt Giản Hoài và thấy ánh mắt mê ly của cậu.

“Giản Hoài?” Thời Trường Phong gọi tên cậu.

Lúc này, Giản Hoài mới tỉnh hồn lại. Cậu nhìn xung quanh, trong mắt hiện lên một vẻ kinh ngạc. Giản Hoài chỉ về phía đám bệnh nhân không thể nhúc nhích trên mặt đất và nói với Thời Trường Phong: “Mấy anh làm hả?”

Thời Trường Phong hơi sửng sốt: “Cậu không nhớ rõ à?”

“Nhớ rõ gì?” Giản Hoài hỏi.

Vết thương bị kim khâu đâm thủng đã phục hồi, trên áo sơmi và quần xuất hiện nhiều lỗ, nhưng trên người lại không có bất cứ vết thương nào. Chỉ có vết máu trên mặt là chưa bị lau sạch. Đây là máu của Phong Vĩnh Tân, chứ không phải của Giản Hoài.

Thời Trường Phong giơ tay lau đi vết máu trên mặt Giản Hoài, đưa mắt lại gần ngón trỏ, máu đã biến thành màu đen ngòm, không giống như máu của người sống.

“Cậu còn nhớ rõ vết máu này bắn lên mặt mình như thế nào không?” Thời Trường Phong hỏi.

“Máu lỡ bắn lên mặt lúc đánh anh ta.” Giản Hoài đá Phong Vĩnh Tân đang nằm kế bên chân một cái.

“Sau đó thì sao?” Thời Trường Phong nói với một tốc độ bình thường. Anh không hề cảm thấy ngạc nhiên khi người như Giản Hoài lại mất trí nhớ, cũng không sợ hãi vì sức mạnh mà Giản Hoài vừa thể hiện khi nãy. Anh dẫn dắt từng bước để hồi ức của Giản Hoài trở về như một người bác sĩ xứng chức.

Thái độ dịu dàng làm Giản Hoài cảm thấy rất yên tâm. Cậu nhớ lại trong gian nan: “Sau khi đánh Phong Vĩnh Tân, tôi không thấy rõ gì nữa. Không biết có phải bọn họ đã sử dụng phun sương không, nhưng trước mắt tôi toàn là màu đỏ. Giữa đám sương mù, tôi chỉ có thể phân biệt phương hướng bằng mùi thôi. Sau đó chân lại rất đau… rồi hình như tôi chẳng có chút sức gì nữa. Anh đã đánh ngã bọn quái vật còn lại hả?”

Giản Hoài nhìn về phía chiếc bao tay hở ngón của Thời Trường Phong, luôn cảm thấy đôi tay này ẩn chứa một sức mạnh rất đáng sợ.

Cậu ta không nhớ rõ điều gì sau khi bị thương và chảy máu dưới nỗi đau bị kim đâm? Giản Hoài từng nói ký ức của mình luôn đứt quãng, có rất nhiều chuyện cậu không nhớ rõ, không biết điều đó có liên quan gì với đám sương máu hay không. Thời Trường Phong nghĩ thầm.

“Cư coi như tôi đã đánh ngã đi.” Thời Trường Phong nhận lấy chiến công này và cũng liếc nhìn Vương Tiểu Soái qua khóe mắt.

Vương Tiểu Soái giật mình một cái và dựng thẳng sống lưng. Hắn liên tục gật đầu đồng ý, trong lòng lại đang khóc điên cuồng.

“Muốn rửa sạch mấy thứ này không?” Thời Trường Phong hỏi.

Giản Hoài: “Thây kệ đi, sáng mai sẽ tự động biến mất, dấu vết trên vách tường chẳng biết đã bị ai lau sạch, ngày mai bọn họ cũng sẽ thức dậy và hoạt động giống như người bình thường thôi.”

Sẽ chỉ có một mình cậu còn nhớ trải nghiệm tựa giấc mơ đó mà thôi.

“Hồi sáng cậu nói muốn thử để lại dấu vết vào buổi tối. Nếu kiểu nào chúng cũng khôi phục thì để lại dấu vết chẳng có nghĩa lý gì cả.” Thời Trường Phong nói vì thấy khó hiểu. Nếu Giản Hoài biết rõ chuyện xảy ra vào ban đêm như thế, tại sao cậu ta còn muốn đưa một đề nghị không có khả năng như vậy chứ?

“Không phải ở đây.” Giản Hoài nói.

“Ý cậu là…” Thời Trường Phong nói như đang suy tư về một điều gì đó.

“Đúng vậy.” Giản Hoài gật đầu.

Hai người nhìn nhau và biết hai bên đã đồng lòng, Vương Tiểu Soái đứng một bên cảm thấy mình là một thằng ngốc.

“Chờ đã!” Vương Tiểu Soái giơ tay, “Không ai giải thích tại sao bệnh nhân tầng 4 lại đột ngột nhào ra hả? Lúc tôi làm ca đêm đâu gặp trúng vụ này, tối nay ba chúng ta cũng không hề suy nghĩ tới lời đồn của bệnh viện mà!”

Thời Trường Phong kiên nhẫn giải thích: “Nghĩ rồi. Lúc cậu rửa mặt trong nhà vệ sinh hồi 8 giờ, Phong Vĩnh Tân cũng đã kể cậu lời đồn là  buổi tối bệnh nhân sẽ biến thành xác chết, quá trình kể và nghe là một lần nhớ lại.”

“Nhưng chúng ta bàn trước 12 khuya mà.” Vương Tiểu Soái nói.

Thời Trường Phong: “Nên đây là một hiểu lầm. Điều đầu tiên trong ‘ba điều không được’ có nhắc tới 12 giờ khuya. Chúng ta cứ tự ấn định thời gian này cho hai điều tiếp theo và tưởng mọi thứ sẽ xuất hiện với điều kiện tiên quyết là bị vi phạm trước 12 giờ đêm, nhưng bản thân nội dung của hai điều còn lại không hề nhắc tới thời gian chính xác.”

Vương Tiểu Soái vội mở điện thoại ra, xem kỹ ‘ba điều không được’ lần nữa và tự dưng nhìn thấy điều thứ hai viết ‘vào ban đêm’ chứ không phải thời gian cụ thể! Xem tới điều thứ ba, không có hạn chế thời gian gì luôn.

“Phong Vĩnh Tân cũng đã biến thành xác chết sau khi kể lời đồn đó với tôi hả?” Vương Tiểu Soái sau sợ hỏi.

“Chưa chắc,” Thời Trường Phong liếc Vương Tiểu Soái một cái, “Cậu và Phong Vĩnh Tân đều là nhân viên y tế, nhưng tại sao cậu lại không có bất cứ biến đổi gì trong quá trình nghe và nhớ lại lời đồn?”

Không ai có thể trả lời câu hỏi này cả. Vương Tiểu Soái tự nhận mình chả có gì đặc biệt, chỉ là một nhân viên chăm sóc bình thường, không điên lên là không phải người như Giản Hoài hoặc cởi áo blouse trắng ra là không phải người như Thời Trường Phong.

Hắn đi sau lưng hai người, hỏi: “Bây giờ tụi mình đi đâu vậy?”

“Ban ngày và ban đêm có thay đổi rõ rệt nào không?” Thời Trường Phong hỏi.

“Thay đổi nhiều lắm, nhưng đáng sợ nhất là bỗng nhiên đổi viện trưởng.” Vương Tiểu Soái trả lời, hắn cảm thấy Giản Bác Hàn còn đáng sợ hơn cả đám quái vật kia nữa.

Giản Hoài chợt mở miệng: “Dù không phải viện trưởng đi chăng nữa, ông ta cũng là chuyên gia của Bệnh viện Thứ 3, nhận khám vào thứ ba và thứ sáu hàng tuần. Ổng có phòng làm việc trên tầng phòng bệnh, đó giờ tôi chưa từng tới đó.”

Dù là lúc nhỏ hay hiện tại, Giản Hoài chưa từng cảm thấy hứng thú với môi trường làm việc của cha, cậu luôn lảng tránh Giản Bác Hàn.

Lúc còn nhỏ có lẽ cậu từng sùng bái một Giản Bác Hàn có địa vị rất cao trong lĩnh vực học thuật, lớn lên chỉ còn lại sự sợ hãi và vâng theo.

Giản Bác Hàn nói, Tiểu Hoài có nhân cách phản xã hội bẩm sinh, sẽ không thể điều khiển khát khao phạm tội nằm sâu trong gien;

Giản Bác Hàn nói, Tiểu Hoài luôn thích những thứ mà người bình thường sẽ không thích, làm cho người khác đau đầu;

Giản Bác Hàn nói, Tiểu Hoài bị điên.

Giản Hoài cứ nghe lời mà bị điên thôi, tinh thần giãy giụa giữa trạng thái bình thường và điên cuồng. Cậu sợ phải tiếp xúc với Giản Bác Hàn. Nằm viện lâu như vậy rồi, nhưng cậu chưa từng tìm ra lý do tại sao mình lại nằm viện, cũng chưa từng thử vào phòng làm việc của Giản Bác Hàn.

Mãi cho đến hôm nay, Thời Trường Phong nói với Giản Hoài rằng cậu không hề bị điên, cậu mới chủ động bước nửa bước ra. Cậu muốn biết, cuối cùng mình là thứ gì và Giản Bác Hàn đang nghĩ gì.

Giản Hoài đi thẳng về phía trước, cậu có thể nghe thấy tiếng tim đập rộn ràng như trống. Rõ ràng còn cách phòng làm việc của Giản Bác Hàn một tầng nữa, nhưng chỉ nghĩ tới việc bản thân chủ động điều tra Giản Bác Hàn thôi cũng khiến Giản Hoài sợ hãi.

Dù vậy, cậu vẫn đi từng bước một.

“Cần tôi cõng cậu không?” Một bàn tay khẽ xoa mồ hôi lạnh trên trán cậu, Thời Trường Phong nói, “Cậu mới hoạt động mạnh như vậy, có phải đã thấy hơi mệt rồi không?”

Giản Bác Hàn có hai phòng làm việc, một là phòng viện trưởng trên tầng cao nhất của tòa nhà chứa phòng khám, cái còn lại là phòng dành cho chuyên gia cũng nằm trên tầng cao nhất của khu nằm viện ở tòa nhà số 1. Tối nay họ quyết định điều tra phòng làm việc ở khu nằm viện, nên cần phải đi từ tầng 4 lên tầng 28. Để tránh những tai nạn bất ngờ, họ không thể ngồi thang máy mà chỉ có thể đi thang bộ. Vương Tiểu Soái đã thở hồng hộc, tay chân của Giản Hoài thì lạnh băng, trên trán đổ đầy mồ hôi lạnh.

Chỉ có hơi thở của một mình Thời Trường Phong vẫn còn vững vàng, anh thong dong như đang tản bộ trong sân.

“Không cần!” Giản Hoài hất tay Thời Trường Phong ra.

“Phù phù phù phù phù……” Vương Tiểu Soái cảm thấy mình mới là người cần được cõng đây, nhưng hắn ngại mở miệng!

Đi tới tầng 28, Vương Tiểu Soái mệt sắp tắt thở tới nơi. Ngày thường hắn hay ở nhà, lúc nghỉ ngơi toàn chơi game, đọc manga hoặc xem anime. Hắn là một trạch nam chính hiệu và thiếu vận động nghiêm trọng.

Tầng cao nhất không có người vào buổi tối, đèn hành lang cũng không được bật, dường như có không biết bao nhiêu thú dữ đang ấn núp trong bóng đêm.

Thời Trường Phong lấy một chiếc đèn pin mạnh ra và chiếu sáng con đường phía trước. Anh kêu Vương Tiểu Soái mở đèn flash của điện thoại, đi ngược lưng với họ để tránh sau lưng có ai đánh úp.

Thật ra Giản Hoài không sợ sự tối tăm này cho lắm, mắt của cậu vốn đã hơi tệ rồi. Không biết có phải di chứng sau khi ngắm mặt trời quá lâu khi còn nhỏ, hay vì đã sống suốt một thời gian dài dưới tầng hầm, hoặc bản thân cậu không tin vào những thứ mình thấy hay không. Tóm lại là thị lực của cậu khi tốt khi tệ. Có lúc tốt đến nỗi có thể nhìn thấy đồ vật vào ban đêm, có khi lại chẳng thấy được gì dưới tình huống quá sáng chói.

Thứ làm cậu sợ không phải bóng tối, mà là phòng làm việc không còn xa mấy ở phía trước của Giản Bác Hàn.

Ba người cố đè nén nỗi sợ trong lòng và cẩn thận đi tới trước phòng làm việc. Cửa bị khóa, nhưng điều này không thể khó Giản Hoài. Cậu dùng sức đập lên khóa cửa một cái, thế là nó mở ra. Ngay khi ba người bước vô phòng làm việc, xung quanh chợt sáng bừng.

Bọn họ lại bước vào hành lang trên tầng 4 của khu nằm viện ở tòa nhà số 1, một tia nắng từ ngoài cửa sổ chiếu vào, cả hành lang sạch sẽ.

Màn hình điện tử trên trạm y tá cho thấy thời gian hiện giờ là 7:30 sáng.

“Ủa? Thời gian của tôi đâu rồi?” Vương Tiểu Soái nhìn điện thoại, hắn vẫn còn nhớ rõ mới nãy lúc bật chức năng đèn flash của điện thoại lên, màn hình hiển thị 01:30 mà.

Cứ như vậy, sáu tiếng đồng hồ đã biến mất.

Cửa phòng trực trên tầng 4 của khu phòng khám mở toang, Phong Vĩnh Tân bước khỏi cửa và duỗi eo. Hắn nhìn thấy Vương Tiểu Soái giữa cơn ngáp thì không khỏi nói: “Ơ? Tiểu Soái? Cậu không về nhà thật à? Nghĩ luẩn quẩn cái gì mà giận bạn gái tới cỡ này vậy ta.”

Phong Vĩnh Tân chào hỏi Thời Trường Phong và Giản Hoài một tiếng rồi cầm khăn lông đi rửa mặt.

Nắng sớm ngoài cửa sổ như đang cười nhạo ba người họ không biết tự lượng sức mình.
Bình Luận (0)
Comment