Tôi Chờ Em Dưới Vực Sâu

Chương 7

“Tôi đã chết rồi phải không?”

Ba người trở lại phòng bệnh của Giản Hoài, Vương Tiểu Soái ôm đầu gối ngồi bệt xuống đất, lưng dựa tường, ót chạm nhịp nhàng lên tường, hai mắt mờ mịt, hiển nhiên hắn đã hết hi vọng.

Giản Hoài đứng trước cửa sổ. Sau khi trưởng thành, cậu đã không còn sợ ánh nắng như hồi nhỏ nữa, chỉ là không thích nó cho mấy thôi. Cậu vén màng voan mỏng lên và nhìn những người đang đi lại dưới lầu qua lớp vải lờ mờ.

Thời Trường Phong nói với hai người họ: “Lăn lộn suốt đêm tôi thấy hơi mệt rồi, về nghỉ chút đây. Mấy cậu… quên đi, tối nói sau.”

Anh vừa nói vừa đi tới bên cạnh Giản Hoài, cầm lấy chiếc áo blouse trắng mình để trên giường bệnh của Giản Hoài tối qua.

Ống tay áo màu trắng bị ném phất qua sườn mặt của Giản Hoài. Giản Hoài xoay người theo nó và nhìn thấy Thời Trường Phong đang dang cánh tay mặc áo blouse trắng vào.

Thời Trường Phong mặc áo đen tay lỡ bó sát. Lúc Thời Trường Phong mặc đồ, Giản Hoài nhìn thấy khuỷu tay trong của anh, mắt lóe sáng xua tan hết mọi lo lắng.

Thời Trường Phong mặc áo blouse trắng lên người, bàn tay nhấn xuống vai Giản Hoài, nói một cách thâm thúy: “Cậu và Vương Tiểu Soái nghỉ ngơi cho tốt đi, buổi sáng tôi còn có việc.”

Giản Hoài khẽ gật đầu. Sau khi nhìn theo Thời Trường Phong rời khỏi phòng bệnh, cậu cầm giường xếp nằm trong góc tường ra và ném cho Vương Tiểu Soái: “Anh nghỉ ngơi ở đây đi.”



Thời Trường Phong trở lại phòng làm việc, người bác sĩ cùng ban với anh tên Viên Phi Hàng đang gối đầu nghỉ ngơi trên bàn. Thấy anh đi vô, Viên Phi Hàng lập tức đứng dậy, nhìn Thời Trường Phong với một vẻ chờ mong.

“Yên tâm, có manh mối rồi.” Thời Trường Phong cởi áo blouse trắng ra và để lộ một vết trầy mới ở khuỷu tay trong.

Đây là vết trầy mà Giản Hoài đã để lại trên người Thời Trường Phong bằng kim khâu phẫu thuật vào đêm qua… hay nói đúng hơn là chưa tới một tiếng trước.

Hôm qua Giản Hoài nói hi vọng có thể để lại chút dấu vết gì đó vào buổi tối. Nhưng cậu cũng biết rõ dù mọi người quậy cả bệnh viện như thế nào, khi buổi sáng tới, tất cả mọi việc xảy ra vào ban đêm sẽ biến mất, quái vật đã chết cũng sẽ sống lại, vậy phải để lại dấu vết ở đâu đây?

Tối qua khi Thời Trường Phong hỏi, Giản Hoài chỉ nhìn anh một cái là anh đã hiểu được ý của cậu. Tòa nhà chủ chốt của bệnh viện thì không được, Thời Trường Phong nói với Vương Tiểu Soái là họ phải tới phòng làm việc của Giản Bác Hàn để lục soát chỉ là tìm đại lý do vì lo sẽ có người trong bóng tối cố tìm cách che đậy vì đã nhận ra hướng đi của họ.

Trên thực tế, dù viện trưởng là Giản Bác Hàn hay bất cứ kẻ nào khác, tòa nhà chủ chốt của bệnh viện vẫn bị cố định, khả năng để lại vết tích cực thấp.

Trên người bọn quái vật cũng không được. Khi ánh nắng xuất hiện, chúng sẽ lại biến thành người sống, để lại dấu vết trên người chúng cũng vô dụng.

Nếu những vật cố định trong tòa nhà không được, quái vật biết biến hóa cũng không, vậy trước mắt chỉ có thể để lại vết tích trên người ba người sống bọn họ thôi!

Vết thương trên người Giản Hoài có thể tự động khỏi hẳn, nếu có thể để lại vết thương thì cậu đã làm thế từ đời nào rồi. Mạch suy nghĩ của Vương Tiểu Soái lại quá đơn giản, không thích hợp để giữ bí mật. Chỉ có Thời Trường Phong, anh luôn giữ sự tỉnh táo, có thể chứng kiến hết mọi chuyện, bởi vậy Giản Hoài lựa chọn tin tưởng Thời Trường Phong.

Giản Hoài lén giấu đi một cây kim khâu phẫu thuật mà mình rút khỏi người quái vật, bóp trong lòng bàn tay. Ngay khi Thời Trường Phong lau lên cái trán dính đầy mồ hôi của cậu giữa lúc đang leo lên tầng cao nhất, nương hắc ám yểm hộ, Giản Hoài nhanh chóng cầm kim khâu xước một đường lên khuỷu tay trong của Thời Trường Phong.

Tiếp theo, họ đi vào phòng làm việc của Giản Bác Hàn. Sau khi đẩy cửa ra, thời gian và không gian chợt thay đổi, họ từ tầng 28 xuống lại tầng 4 của khu phòng bệnh, thời gian từ 01:23 khuya biến thành 07:30.

Mọi thứ đều thay đổi, chỉ có một thứ là không!

Đó là vết thương trên khuỷu tay trong của Thời Trường Phong!

Theo lý thuyết, nếu họ bị lấy mất sáu tiếng đồng hồ thật, vết thương này cũng phải đóng vảy theo dòng thời gian trôi. Nhưng vết thương của Thời Trường Phong vẫn đang chảy máu, ngay cả thời gian đông lại cũng không có!

Thời Trường Phong thông báo tin tức này cho Giản Hoài khi thực hiện động tác mặc quần áo. Vừa nhìn thấy vết thương kia, tinh thần chiến đấu của Giản Hoài lại được khôi phục.

Đối với Giản Hoài, sự kiện quỷ dị, kẻ địch xa lạ hoặc thậm chí là thảm họa hủy diệt thế giới đều không hề đáng sợ. Điều cậu sợ là tất cả mọi thứ chỉ là ảo tưởng của mình thôi. Nhưng vết thương của Thời Trường Phong lại nói với Giản Hoài rằng tất cả mọi chuyện xảy ra đêm qua có thật.

Thời Trường Phong lấy povidone-iodine xát lên vết thương trên khuỷu tay, nhớ lại ánh mắt vừa nãy của Giản Hoài, anh không khỏi khẽ lẩm bẩm: “Đây là lần đầu tiên có người ăn ý với tôi như thế.”

“Hả? Anh nói gì cơ?” Viên Phi Hàng hỏi.

“Không có gì.” Suy nghĩ của Thời Trường Phong thoát khỏi miền hồi ức, “Cậu có phát hiện được điều gì bên đó không?”

Viên Phi Hàng là đồng đội của Thời Trường Phong, họ đến từ một thế giới khác. Vào ngày 2 tháng 4, họ tới bệnh viện này và ngẫu nhiên trở thành bác sĩ mới tới. Ở thế giới này, họ cần phải tìm ra một mục tiêu nhiệm vụ chỉ định đặc biệt, chỉ có người nọ mới có thể dẫn bọn họ rời khỏi thế giới âm u quỷ dị này.

Hôm qua, Thời Trường Phong ngụy trang thành người bị kẹt trong bệnh viện giống như Vương Tiểu Soái, hành động cùng với Giản Hoài và Vương Tiểu Soái và thu hút không biết bao nhiêu ánh nhìn của kẻ địch. Mà Viên Phi Hàng vẫn thử rời khỏi bệnh viện khi tối đến theo mệnh lệnh của Thời Trường Phong.

“Đừng nói nữa, đêm qua kích thích lắm.” Viên Phi Hàng tùy ý gác chân lên bàn, nói với một vẻ mặt hớn hở, “Tất cả cửa ra vào của tầng phòng bệnh đều bị đóng lại. Tôi đập vỡ cửa sổ buồng vệ sinh của tầng 3, vừa giơ tay ra khỏi rào chắn an toàn, bên ngoài đã có vài cánh tay nắm lấy tay tôi, chúng liều mạng túm tôi ra ngoài. Đầu của tôi bị kẹt ở rào chắn và không thể chui ra, vậy mà chúng lại muốn bóp dẹp đầu tôi để kéo ra ngoài. Nếu không phải trời chợt sáng bừng, mấy cánh tay trong bóng đêm cũng biến mất theo thì chắc thứ anh đang nhìn thấy hiện giờ là một xác chết xương cốt vỡ vụn rồi đấy.”

“Chưa chắc là xác chết,” Thời Trường Phong phân tích một cách lý trí, “Dựa theo quy tắc của thế giới này, rất có khả năng là cậu sẽ sinh hoạt bình thường vào buổi sáng và biến thành xác sống mất đi sinh mạng vào ban đêm giống hệt như những bệnh nhân và nhân viên y tế khác thôi.”

“Vậy thì còn đáng sợ hơn chết nữa,” Viên Phi Hàng vỗ ngực trong sợ hãi, “Sau hai ngày hai đêm điều tra vừa qua, anh có suy nghĩ gì không thưa Thời đội?”

“Có chút.” Thời Trường Phong lấy giấy bút ra và ghi lại những điều mà anh và Viên Phi Hàng đã trải qua sau khi tới thế giới này ——

7 giờ sáng vào ngày 2 tháng 4, Thời Trường Phong và Viên Phi Hàng vào bệnh viện và ngẫu nhiên thay thế hai vị bác sĩ khác. Dựa vào quy định thay đổi của thế giới, họ sẽ ngẫu nhiên thế chỗ hai người đã chết. Điều kỳ quái là trước một giây khi Thời Trường Phong tới, người bác sĩ mà anh thay thế lại đang kê thuốc cho Giản Hoài.

Có thể thấy là ở thế giới này, người đã chết vẫn có thể hành động như người sống.

7 giờ 30 phút sáng vào ngày 2 tháng 4, Thời Trường Phong nhanh chóng kiểm tra bệnh tình của tất cả bệnh nhân trên danh nghĩa của mình, để ý thấy liều của Giản Hoài quá mạnh, nghi ngờ Giản Hoài là mục tiêu nhiệm vụ mà họ muốn tìm. Thế là để quan sát Giản Hoài, anh đã tráo một viên thuốc.

Buổi trưa ngày 2 tháng 4, Viên Phi Hàng và Thời Trường Phong thử rời khỏi bệnh viện, nhưng cũng giống như Vương Tiểu Soái, ngay lúc vừa bước ra khỏi bệnh viện, họ sẽ lại trở vào trong bệnh viện trong khi những nhân viên y tế khác vẫn có thể rời đi tự do.

Thời Trường Phong có hai suy đoán về hiện tượng này. Thứ nhất, người xuyên việt không thể rời khỏi bệnh viện; thứ hai, người sống không thể rời khỏi bệnh viện.

Nếu suy đoán đầu tiên chính xác, Vương Tiểu Soái là mục tiêu chỉ định đặc biệt mà họ muốn tìm; nếu suy đoán thứ hai đó đúng, có lẽ thế giới này đã chẳng còn bao nhiêu người sống nữa.

Tối ngày 2 tháng 4, Viên Phi Hàng và Thời Trường Phong trực đêm ở tầng 1. Thời Trường Phong chủ động thử vi phạm ‘ba điều không được’, mở hết tất cả cửa phòng bệnh của tầng 1 và phát hiện tất cả bệnh nhân trong bệnh viện đã biến thành xác sống có thể đi lại. Hơn nữa, họ còn nghe thấy tiếng kêu cứu của Vương Tiểu Soái vọng xuống từ trên tầng 4, vì thế hai người vừa né sự tấn công của xác sống vừa xông lên tầng 4, mới lên tới đã thấy Giản Hoài ném Vương Tiểu Soái vô phòng trực.

Cả đám xác sống bị thả ra dưới tầng 1 đuổi theo họ tới tầng 4, Giản Hoài nhìn thấy bọn chúng mà giết đỏ cả mắt, thể hiện sức mạnh xử lý xác sống vượt xa người thường rồi trở về phòng bệnh. Trong khoảng thời gian này, Giản Hoài từng nhìn thấy Thời Trường Phong và Viên Phi Hàng, nhưng tầm nhìn lại vô định. Giản Hoài chỉ nhìn thoáng qua hai người chứ không thể thốt lên lời gì, Thời Trường Phong cũng không xác định Giản Hoài có phải là người sống hay không.

Sáng ngày 3 tháng 4, Thời Trường Phong xem xét tình trạng của đám bệnh nhân tối qua với danh nghĩa đi kiểm tra phòng và phát hiện bọn họ đã biến lại thành người sống, uống thuốc an thần xong thì cực kỳ ngoan ngoãn, hoạt động như những bệnh nhân tâm thần bình thường trong bệnh viện.

Sau khi Thời Trường Phong bước vô phòng Giản Hoài và đuổi Giản Bác Hàn đi, anh không hề bất ngờ khi phát hiện Giản Hoài chẳng hề nhớ rõ về mình.

Ngay sau khi nhìn thấy Vương Tiểu Soái trong tủ quần áo, anh nhận ra Vương Tiểu Soái, Giản Hoài và họ giống nhau, tất cả đều phát hiện điều kỳ lạ của bệnh viện, thế là anh thu nhỏ phạm vi mục tiêu nhiệm vụ thành hai người Vương Tiểu Soái và Giản Hoài.

Để xác định mục tiêu thêm một bước nữa, Thời Trường Phong buông dăm ba câu và trở thành bạn của hai người, dẫn đường họ chủ động thăm dò bệnh viện tối ngày 3 tháng 4 và lại thấy tận mắt sức mạnh của Giản Hoài lần nữa.

Cũng vào buổi tối ngày 3 tháng 4, Viên Phi Hàng thử không rời khỏi bệnh viện vào buổi tối theo lời căn dặn của Thời Trường Phong, chứng minh dù là trong hay ngoài bệnh viện, thế giới vào ban đêm còn nguy hiểm hơn trong tưởng tượng nữa.

01:23 ngày 4 tháng 4, Viên Phi Hàng và ba người họ cùng trải qua thay đổi về không gian và thời gian, điều này có nghĩa là sáu tiếng đồng hồ biến mất đột ngột không chỉ được áp dụng lên ba người đang lục soát phòng làm việc trên tầng cao nhất, mà ngay cả Viên Phi Hàng ở dưới tầng 3 cũng bị liên lụy.

Sau khi viết xuống tất cả mọi chuyện đã xảy ra, Thời Trường Phong ngồi trầm ngâm nhìn manh mối.

Viên Phi Hàng hỏi: “Thời đội, anh cảm thấy ai trong Vương Tiểu Soái và Giản Hoài sẽ có thể dẫn chúng ta rời khỏi thế giới này.”

“Hiện chưa thể xác định,” Thời Trường Phong dừng lại, “Nhưng tôi hi vọng là Giản Hoài.”

Viên Phi Hàng: “Tôi cũng cảm thấy xác suất là Giản Hoài lớn hơn chút đỉnh. Cậu ta đủ điên, phù hợp với tất cả đặc điểm ‘cộng hưởng tư duy’. Nhưng tôi cũng không hi vọng sẽ là cậu ta. Trông Vương Tiểu Soái vừa ngoan vừa dễ điều khiển, chúng ta có thể bắt cậu ta ký cam kết giữ bí mật dễ dàng. Nếu là Giản Hoài… thì phiền phức rồi.”

Ngón trỏ của Thời Trường Phong tùy ý để lên môi, anh nghĩ tới dáng vẻ của Giản Hoài rồi cười khẽ: “Không phiền phức đâu.”

Nếu Giản Hoài không phải là người họ muốn tìm và cậu ta nhất định phải ở lại thế giới này, điều đó mới thật sự là tuyệt vọng đối với Giản Hoài.

Viên Phi Hàng và Thời Trường Phong bất đồng ý kiến về mục tiêu nhiệm vụ. Hắn không muốn cãi cọ với đội trưởng nên nói sang chuyện khác: “Tạm thời không đề cập tới ai là mục tiêu nữa, chúng ta nói về thế giới này đi. Chúng ta đã kiểm tra năng lượng trước khi tới đây, nơi này chắc chỉ là một thế giới cấp A thôi, nhưng hiện giờ nó rõ ràng đạt tiêu chuẩn cấp S trở lên, chúng ta kiểm tra bị lỗi gì à?”

Viên Phi Hàng vừa nhớ lại sự việc tối hôm qua là đã thấy sợ, không phải sợ những cánh tay bên ngoài, mà là chuyện không gian và thời gian đột ngột thay đổi.

“Nếu là vấn đề về không gian và thời gian thật thì hai người chúng ta không thể nào giải quyết được đâu!” Viên Phi Hàng nói.

“Không phải không gian và thời gian,” Thời Trường Phong dán băng keo cá nhân lên vết xước trên khuỷu tay, “Cậu ở đâu lúc 7:30?”

Viên Phi Hàng: “Từ trong nhà vệ sinh trên tầng 3 tự dưng xuất hiện trong phòng làm việc ở tầng 1.”

Thời Trường Phong: “Khi trời tối lại, hoặc có thể nói là trước khi người xung quanh biến thành xác sống, cậu đang ở đâu?”

Viên Phi Hàng: “Trong phòng làm việc ở tầng 1, ý anh là…”

Thời Trường Phong nói chắc giọng: “Đúng vậy, không phải không gian và thời gian đã thay đổi, mà là trở về vị trí cũ. Thế giới này có hai bộ quy tắc, một quy tắc cho buổi sáng và một cái cho ban đêm.

Nói đơn giản là vào buổi sáng bình thường, mọi người hoạt động như thường lệ; vào buổi tối hoặc khi có ai đó có cơ hội kích hoạt một quy tắc nào, thế giới sẽ trở nên điên cuồng. Khi màn đêm biến mất và buổi sáng lại tới nữa, bất cứ chuyện gì xảy ra vào buổi tối cũng sẽ trở lại vị trí cũ. Thậm chí là người đã bị giết ban đêm cũng sẽ sống lại vào buổi sáng!

Chỉ mọi ảnh hưởng người sống thật sự chịu phải mới được giữ lại dưới sự thay đổi của hai bộ quy tắc này thôi.”

Nói xong lời này, Thời Trường Phong lại chỉ lên vị trí vết thương lần nữa.

Đây là một điều mà anh, một Thời Trường Phong từng trải qua không biết bao nhiêu thế giới, chưa bao giờ nghĩ tới. Đó là vết xước mà tối qua Giản Hoài đã lén để lại trên người anh, và giờ nó lại trở thành nhân tố quyết định để phá game!
Bình Luận (0)
Comment