Nửa đêm hơn ba giờ, trong cư xá tối như hủ nút,mèo đêm đi kiếm ăn đều mệt rã rời đang ỉu xìu trở về trong ổ.
Ban công lớn một mảnh yên tĩnh,chó đen chắc lại bị kê đơn.
Nửa người Hoàng Đan nghiêng về phía trước,cậu đem đầu thò đến bên ngoài cửa sổ, chăm chú nghe động tĩnh trong phòng.
Là ai?
Người thứ nhất Hoàng Đan nghĩ đến chính là Lý Ái Quốc,ông ta có chìa khóa, có thể thừa dịp mọi người đều ngủ, thoải mái ra vào phòng này.
Người thứ hai là……
Hoàng Đan dừng lại, còn lại ba người bên trong, Trần Thanh Thanh sớm đã được cậu loại trừ nên hiện tại chỉ còn chị Trương và Vương Hải, hiềm nghi người sau càng lớn hơn một tý.
Bởi vì cậu thông qua bột huỳnh quang nữ sinh viên rắc, phát hiện dấu chân lưu lại dưới đất là size giày lớn của nam giới.
Mà đêm đó Vương Hải lại đi giặt giày.
Nếu là trùng hợp thì cũng thật trùng hợp quá rồi.
Hoàng Đan lại có dao động ngắn ngủi, thật là vậy sao?Có thể chỉ là một chút trùng hợp thôi hay không?
Phán đoán lúc này của cậu bị ảnh hưởng nghiêm trọng bởi thế giới này, thật giả rất khó phân định.
Ở thế giới trước,đối với manh mối của người tình nghi thì trong đó manh mối của bà chủ Đới là rõ rệt nhất,lúc đầu Hoàng Đan cảm giác không phải nhưng không nghĩ đến cuối cùng lại chính là cô ta.
Nhưng đó là thế giới trước không phải thế giới này.
Không nhất định sẽ đan xen giống nhau.
Lại cũng có khả năng là như thế.
Hoàng Đan còn cần phải tìm manh mối,mới có thể xác định lựa chọn được mục tiêu.
Hệ thống tiên sinh đã nói qua,kẻ nhìn lén không chỉ có một,cậu không thể điền thiếu, cũng không thể điền nhiều.
Thời gian một phút một giây trôi qua, toàn bộ phía sau lưng Hoàng Đan dần dần bị mồ hôi làm ướt nhẹp,cậu nháy mắt, một giọt mồ hôi từ trên mi mắt nhỏ giọt xuống bị gọng kính ngăn lại hơn phân nửa, còn thừa gần nửa thì run rẩy lướt qua má.
Giang Hoài đã đến phòng khách, Hoàng Đan biết, bọn họ trong coi trước sau,người trong phòng có chạy đằng trời cũng khó thoát.
Đúng lúc này, Hoàng Đan nghe thấy tay nắm cửa ban công bị cầm lấy,âm thanh nhẹ nhàng chuyển động,cậu lập tức liền chống đỡ bệ cửa sổ nhảy qua.
Cửa mở ra, một cái bóng đen đi ra đối mặt chính diện với Hoàng Đan.
Bóng đen phát ra âm thanh kinh hãi.
Ngay sau đó,mũi Hoàng Đan bị đánh trúng, kính mắt bay xa,cậu đau ngồi xổm trên mặt đất, hai mắt đẫm lệ chảy ròng,hai tay lại nắm chặt chân của bóng đen.
Bóng đen tránh thoát không ra, lấy một cái chân khác đạp cậu.
Hoàng Đan la lên một tiếng.
Bóng đen kinh hãi, cầm một cây mã tấu trong túi hướng Hoàng Đan đâm tới.
Giang Hoài đang chận cửa phòng khách nghe được tiếng động xen lẫn tiếng la, hắn bước nhanh chạy vào buồng vệ sinh, nháy mắt nhảy qua cửa sổ.
Sau một tiếng răng rắc vang lên,bóng đen hét thảm thiết.
Giang Hoài đạp sau lưng bóng đen một cái, hắn ngửi được mùi máu tươi nên hỏi Hoàng Đan:”Thế nào? Bị thương chổ nào?”
Hoàng Đan khóc nói mũi bị đổ máu.
Vài giây sau, mũi bóng đen cũng bị đánh máu chảy đầm đìa.
Đèn phòng mở lên, Hoàng Đan nhìn thấy mặt bóng đen, không phải là ai trong nhà thuê chung mà là một người xa lạ, thoạt nhìn tuổi không lớn,dáng vẻ mới đầu hai mươi thôi.
Cậu nhíu mi, một màn trước mặt rất bất ngờ,cậu cho rằng sẽ bắt được kẻ nhìn lén, không ngờ chỉ là một kẻ trộm đột nhập vào nhà ăn cắp đồ bình thường thôi.
Giang Hoài bóp mặt Hoàng Đan:”Để anh nhìn mũi em còn chảy máu không?”
Hoàng Đan lau nước mắt, ngửa đầu cho hắn xem.
Thanh niên vẫn đang khóc,phía dưới mũi còn chảy không ít máu,mày Giang Hoài nhăn cùng một chỗ, hắn nghiêng đầu, mắt lạnh đảo qua.
Bị tầm mắt sắt bén như đao nhìn lại,thằng nhóc mặt đen ngồi xổm ở góc tường run run, kinh hoảng đem đầu gục vào trong hai đầu gối không dám thở mạnh ra.
Giang Hoài tìm giấy vệ sinh lau nước mắt cho Hoàng Đan,lau máu mũi:”Đi rửa một chút.”
Hoàng Đan rửa mặt trở về, Giang Hoài đã hỏi hết chuyện.
Thằng nhóc mặt đen ở trong khu cư xá này, là tòa nhà hai mươi ba đối diện,nó và mấy người bạn cùng nhau đến thành phố S tìm việc làm nhưng tìm không được công việc, tiền cũng đã xài hết, không có tiền đóng tiền thuê nhà nên muốn thử tìm cách một chút.
Lần đầu làm việc này, thằng nhóc mặt đen đã lên diễn đàn học hỏi kinh nghiệm rồi bắt đầu làm tốt công tác chuẩn bị, đầu tiên nó mua đủ vật phẩm yêu cầu, sau đó đi dạo xung quanh bốn phía trong trong cư xá, cuối cùng chọn trúng mấy điểm,tốn hơn mười ngày ngồi chờ ở địa điểm thứ nhất là chỗ ở của Hoàng Đan.
Thằng nhóc mặt đen biết phòng Hoàng Đan không sáng đèn, bên trong không ai ở nên nó ngủ một giấc, nửa đêm trèo ống nước bò đi lên.
Hoàng Đan hỏi:”Cậu dùng thứ gì mở khóa cửa phòng tôi ra?”
Nghe nói ăn trộm sẽ dùng kẹp tóc linh tinh kiểu cũ để mở khóa, còn có kỹ xảo mở khóa gì đó,cậu muốn biết người này vào bằng cách nào, có lẽ có thể mò được thêm được một chút thông tin của kẻ nhìn lén.
Một bàn tay của thằng nhóc mặt đen bị trật khớp, rủ xuống ở một bên,nó nhe răng trợn mắt, nghe được Hoàng Đan câu hỏi, lộ ra vẻ mờ mịt:”Không có,cửa ban công của anh mở sẵn nên tôi trực tiếp vào được thôi.”
Hoàng Đan nhất thời nâng lên mí mắt,trước khi người này đến,kẻ nhìn lén đã đến rồi:”Cậu biết nơi này có con chó không?”
Nếu dành thời gian ngồi xổm ở một chổ thì sẽ không không rõ ràng lắm.
Thằng nhóc mặt đen gật đầu, nó cầm cánh tay lau phía dưới mũi, vết máu bị lau khiến nửa khuôn mặt đều là máu, chật vật lại thê thảm:”Tôi có chuẩn bị thuốc cho chó,đâu biết con chó đó ngủ như chế vậy, đá mấy cái cũng không phản ứng gì.”
Lúc nói mấy lời này, trong giọng nói thằng nhóc mặt đen có pha chút kỳ lạ, còn có thêm vài phần khó hiểu rõ ràng,nó không nói dối.
Hoàng Đan đã hiểu,người hạ thuốc chó lần đó và vào phòng cậu lần trước, là cùng một người rình lén.
Người kia không ăn trộm hay lấy đồ quý giá ở trong phòng,thậm chí là tiền tài,người kia chỉ muốn đến rình coi, rất kỳ quái.
Rốt cuộc là cuộc sống áp lực quá lớn hay do nhàm chán mới có sở thích lén vào phòng rồi nhìn riêng tư gì đó của người khác,dùng chuyện này để tìm đến một ít lạc thú trong cuộc sống.
Thằng nhóc mặt đen nhìn thấy Giang Hoài lấy di động ra,mặt liền trắng bệch mặt kêu lên, cầu xin nói:”Em cái gì cũng không trộm, đại ca xin anh thương xót, coi như đêm nay chưa từng thấy em,thả em ra đi mà!”
Một đường sắc bén từ trước mắt nó lóe qua, mã tấu bị ném xuống đất ở gần cửa, kèm theo là giọng nói lạnh lùng của Giang Hoài:”Thả mày? Vừa rồi nếu tao tới chậm một bước,mày đã chém lên người bạn tao mấy nhát rồi.”
Thằng nhóc mặt đen bất mãn nói:”Em cũng không đâm được thành……”
Phanh một tiếng, ghế dựa bị đá đến góc tường.
Sắc mặt Giang Hoài đáng sợ, toàn bộ độ ấm trong phòng đều hạ.
Thằng nhóc mặt đen run cầm cập.
Hoàng Đan cũng ngừng hô hấp, không dám tìm lời nói với người đàn ông.
Trộm đồ, động đao, thiếu chút nữa giết người,cái này cũng không phải là việc nhỏ,so với kẻ nhìn lén thì nghiêm trọng hơn rất nhiều.
Giang Hoài gọi điện thoại,người của đồn công an tới cửa, thằng nhóc mặt đen bị mang đi.
Việc này kinh động đến những người khác trong nhà thuê chung, bên trong hai đôi vợ chồng đi ra xem tình huống đều là hai ông chồng.
Trương Hải và Lý Ái Quốc hỏi sao thế này.
Hoàng Đan nói trong phòng có ăn trộm vào,hai người bọn họ đều bị dọa nhảy dựng, biết không bị mất đồ,người cũng không bị thương sau,cả hai đều có vẻ mặt thả lỏng.
Nửa đêm, mọi người cũng không trò chuyện cặn kẽ,sau khi biết rõ tình hình thì trở về phòng mình.
Hoàng Đan ở trong phòng của mình,cậu kiểm tra từng ngóc ngách, mỗi hình dáng này kia, lớn đến tủ quần áo, nhỏ đến uống nước ly, khăn mặt, thậm chí là miếng lót chuột không dùng,chai thuốc nhỏ mắt.
Một lát sau, Hoàng Đan thu hồi tầm mắt, dừng lại động tác điều tra,kẻ nhìn lén không động bất cứ thứ gì.
Giang Hoài xoạc chân ngồi trên ghế hút thuốc, mí mắt nửa đắp, không biết đang nghĩ cái gì.
Hoàng Đan ở trước mặt hắn đi qua đi lại:”Anh nghe tên trộm nói đi, lúc trước em nói với anh có người rình lén mà anh không tin.”
Giang Hoài phun ra một vòng khói:”Anh không tin lúc nào?”
Hoàng Đan dừng lại, buông mắt nhìn qua.
Giang Hoài ngửa ra sau một ít, ngồi sâu vào trong ghế dựa:”Kẻ nhìn lén là em, anh đã nói từ sớm rồi.”
“……”
Hoàng Đan hỏi hắn:”Nếu là em,sao cửa ban công lại mở ra?”
Giang Hoài nhấc mí mắt một chút:”Em quên đóng?”
“Anh nhớ lúc em tan tầm về, vào trong phòng này một lát thì anh nhắn tin cho em kêu em qua chổ anh, có lẽ lúc em đi không nhớ đóng cửa ban công.”
Hoàng Đan không nói gì trong nháy mắt, cảm giác không có khả năng,cậu lại hỏi:”Dấu chân từ phòng nữ sinh viên đi đến buồng vệ sinh thì sao?”
Giang Hoài không hứng thú nhướn mày:”Tự cô ta đạp.”
“Em phải biết,tiền thế chấp của nơi này là trả một áp ba,lấy gian cách ngăn Triệu Phúc Tường ở mà nói, tiền thuê nhà năm trăm năm mươi một tháng, ba tháng nhỏ hơn hai ngàn, một sinh viên vừa tốt nghiệp tạm thời muốn thay đổi chủ ý, hoặc là đã tìm được chỗ ở tốt hơn,cô ta muốn chuyển đi thì nhất định sẽ nghĩ mọi cách để lấy lại chút tiền thế chấp này,em hiểu không?”
Hoàng Đan mím môi:”Nhưng em cảm thấy dấu chân dưới đất giống với chân đàn ông.”
Mi mắt Giang Hoài nâng lên vài phần,”Em không phát hiện chân nữ sinh đó rất lớn sao?Mang giày có lẽ là size 40.”
Hoàng Đan không chú ý,cậu đối với sơ ý chủ quan của bản thân cảm thấy khó chịu:”Không muốn nói chuyện với anh nữa.”
Giang Hoài giữ chặt tay cậu,kéo lên trên đùi, cười nhẹ lên:”Không cùng anh trai đây nói chuyện thì em muốn nói chuyện với ai nè?Hử?”
Hoàng Đan nói:”Anh không thành thật.”
Một tay Giang Hoài đem cậu nhốt vào trong ngực, đầy mặt oan uổng:”Nói bừa,sao anh lại không thành thực chứ?Lòng của anh,cả người của anh điều là của em hết rồi.”
Hoàng Đan nói:”Thực sự có kẻ nhìn lén,người em nói không phải là em.”
Giang Hoài ngoạm thuốc nói:”Được rồi, coi như là kẻ nhìn lén đó có tồn tại, vậy em nói anh biết, mục đích của đối phương là cái gì?”
Hoàng Đan lắc đầu,”Không biết.”
Giang Hoài kiên nhẫn mười phần:”Trong khoảng thời gian này,em có nghe người trong nhà thuê chung này mất cái gì hay không?”
Hoàng Đan nói:”Không có.”
Giang Hoài đem thuốc lá kẹp lại,hôn lên mặt cậu một cái:”Rồi có ai vô duyên vô cớ bị thương không?”
Hoàng Đan nói:”Không có.”
Môi mỏng Giang Hoài dời xuống,cọ trên cổ cậu, còn đem cằm râu ria đâm cậu một chút:”Cho nên người rình coi đó muốn làm gì?Đùa vui sao?”
Hoàng Đan bị đâm có chút đau,người hướng bên cạnh trốn:”Có một cách nói khác,gọi là ham muốn muốn được nhìn lén.”
Cậu đẩy đầu người đàn ông ra:”Người này có thể có một cuộc sống sinh hoạt giống với người bình thường nhưng tâm lý lại không khỏe mạnh,luôn có một loại hiếu kỳ không bình thường đối với sinh hoạt người khác.”
Giang Hoài lại đi cọ, không biết chán:”Ừ hử, còn gì nữa?”
Hoàng Đan nói:”Em đang nói chuyện với anh đó.”
Giang Hoài cười:”Nghe mà, em từ từ nói.”
Hoàng Đan nhíu mi, cảm giác người đàn ông hoàn toàn không coi trọng chuyện kẻ nhìn lén:”Anh không muốn biết ai hạ thuốc chó Tiểu Hắc sao?”
Giang Hoài giật nhẹ khóe môi:”Còn có thể là ai?Không phải là chủ nhà sao?”
Hoàng Đan lập tức quay đầu:”Anh biết?”
Giang Hoài cắn đầu mẩu thuốc lá hút một hơi thuốc:”A Ngọc đi làm vào buổi tối, rạng sáng mới trở về, mỗi ngày cô ấy vừa trở về thì chó Tiểu Hắc liền sủa lên ầm ĩ khiến mọi người không ngủ ngon, nên không ít lần tìm đến chủ nhà để phản ứng, kêu bọn họ đi tìm A Ngọc nói chuyện.”
Hắn dừng lại, cổ quái hỏi:”Việc này em không nhớ sao?”
Hoàng Đan vẫn chưa lật tới đoạn ký ngắn tương tự:”Anh còn chưa nói đến trọng điểm.”
Giang Hoài nói:”Trọng điểm à, chính là không biết chủ nhà từ nơi nào tìm được thuốc, thường đút cho chó Tiểu Hắc ăn khiến nó ngủ sâu hơn một tý.”
Hoàng Đan một bên tìm tòi ký ức nguyên chủ, vừa nói:”A Ngọc đã đi rồi.”
“Có thể là chủ nhà đã quên cái đó.”
Giang Hoài nói:”Em không thấy được sao? Tóc của chủ nhà bị rụng hết rồi,rất nhanh sẽ hói đầu thôi, không nhớ được cũng là chuyện bình thường mà.”
Hoàng Đan vì thế mới biết người đàn ông đang nói là chị Trương, không phải Lý Ái Quốc.
Chị Trương bị rụng tóc, xác thật có chút dữ, chị ta và Lý Ái Quốc thuê phòng ở gần cư xá sau đó cải tạo lại rồi cho thuê một cách hợp lý, cho dù họ nhận được tiền sau đó đi thuê nhà mới, họ cũng không hẳn sẽ có gánh nặng lớn như vậy.
Căn cứ ký ức nguyên chủ, hai người bọn họ có một đứa con gái để lại ở quê cho bà nội nuôi do chi phí trong nhà ở thành phố S không cách nào lo được,vậy nên cuộc sống hiện tại đã thoải mái hơn rất nhiều.
Hoàng Đan hỏi:”Anh không lo lắng sao?”
Giang Hoài nhún nhún vai:”Có cái gì phải lo lắng.”
“Nói thật với em,anh chỉ phát hiện một kẻ nhìn lén đó là em thôi.”
Hắn thổi hơi bên lỗ tai thanh niên, mang theo nhàn nhạt mùi khói:”Nhưng mà em nhát gan như vậy, dọa một lần thì em đã sợ rồi.”
Hoàng Đan như có suy nghĩ.
Có lẽ người rình lén biết Giang Hoài rất nguy hiểm nên tránh xa hắn ra, thế nhưng với thói quen nghề nghiệp cảnh giác độ của hắn, không đến mức một chút cũng không nhận ra, có phải hệ thống đã động tay động chân không?
Giang Hoài nói cậu là kẻ nhìn lén chỉ là một hiểu lầm,kẻ nhìn lén chính xác lại là một người khác.
Hoàng Đan ở trong lòng gọi hệ thống tiên sinh, hỏi nghi hoặc của cậu.
Hệ thống cũng trả lời:”Xin lỗi, tại hạ không có quyền hạn, không thể trả lời.”
Hoàng Đan thở dài.
Giang Hoài nghe thấy được:”Trước đó không lâu em mới hóa nguy thành an vậy mà còn thở dài cái gì, nếu em không muốn ở nơi này nữa thì sáng ngày mai anh đi tìm phòng ở phù hợp.”
Hoàng Đan nói:”Hiện tại công ty bề bộn nhiều việc,qua mùa hè rồi tính.”
Giang Hoài không ý kiến:”Nghe em.”
Hắn xoa xoa tóc thanh niên:”Được rồi, chúng ta đi ngủ đi, ngày mai em còn phải đi làm nữa.”
Nhắc tới đi làm, Hoàng Đan liền mệt rã rời:”Ngủ ở đâu?Ngủ ở chổ em sao?”
Giang Hoài nâng mông cậu đứng lên:”Chỗ này của em không có điều hòa, nóng chết đi được,còn cách buồng vệ sinh gần như vậy, ai phóng rắm điều có thể ngửi được cả mùi.”
Hoàng Đan:”……”
Trở về phòng ngủ phụ, Hoàng Đan ghé vào ngực Giang Hoài rất nhanh đã ngủ.
Phòng khách có tiếng bước chân, Trần Thanh Thanh lên đi WC, Vương Hải đỡ, sợ cô ta té.
Vương Hải đi lấy giấy vệ sinh trên bồn cầu,cái này do lúc trước anh ta quên mang về:”Vợ à, anh thật không muốn ở lại nơi này, chúng ta chuyển nhà đi.”
Trần Thanh Thanh vốn đã nói chờ qua ba tháng đầu thai kỳ qua rồi lại nói, nhưng không nghĩ tới đêm nay lại xảy ra chuyện trộm cắp vào nhà,cô ta nghe mà kinh hoảng.
Cũng may là buổi tối còn có Vương Hải ở nhà, người khác cũng đều ở trong phòng, thật nếu xảy ra chuyện,kêu lớn xả cổ họng một chút đều có thể nghe được, nhưng ban ngày chỉ có một mình cô ta ở bên trong nhà thuê chung này, có chuyện này chỉ có thể chờ chết thôi.
“Được rồi,anh rảnh thì đi tìm phòng ở,cố gắng đừng xa quá, nếu không chuyển mấy thứ không được lại phải làm lợi cho công ty chuyển nhà.”
Vương Hải với tốc độ vô cùng nhanh,giờ nghỉ trưa ngày hôm sau anh ta tìm được mấy gian phòng ở,liên hệ điện thoại một lần, tan tầm lần lượt đi xem,anh ta nhìn trúng một nhà hai phòng ngủ một phòng khách, diện tích không lớn,có chợ ở bên trái.
Nhìn tổng thể bên trong phòng cảm giác không tệ nhưng thuê cả nhà đến hai nghìn tám.
Tiền thuê nhà này một mình Vương Hải chịu không được,anh ta muốn cùng bạn hợp thuê, phòng ngủ chính cho bạn mình, còn mình ở phòng ngủ phụ, tiền thuê nhà có thể ít đi một chút, cụ thể phân chia thế nào thì vẫn phải thương lượng tiếp.
Người thứ nhất Vương Hải nghĩ đến là Lâm Ất.
Hoàng Đan nghe được Vương Hải lời nói,cậu lắc đầu, nói tạm thời không chuyển đi.
Vương Hải có chút thất vọng:”Lâm Ất,cậu thật muốn tiếp tục ở lại sao? Nơi này có tội phạm giết người ở qua, tối hôm qua còn vào ăn trộm, rất không an toàn.”
Hoàng Đan nói:”Không có chổ nào an toàn tuyệt đối cả.”
Vương Hải nói cũng đúng,anh ta muốn nói lại thôi:”Có chuyện này,không biết có nên nói với cậu không.”
Hoàng Đan uống Wahaha:”Chuyện gì?”
Giọng Vương Hải hạ xuống rất nhiều:”Bên trong nhà này có chút kỳ quái, từ rất sớm tôi đã cảm thấy như vậy, chỉ là không coi trọng, gần đây thì nghĩ lại cảm giác thấy thấm mà hoảng sợ.”
Hoàng Đan không biến sắc:”Sao anh lại cảm thấy như vậy?”
Vương Hải lắc đầu nói:”Cụ thể tôi cũng không nói được chỉ là ở rất không thoải mái.”
Hoàng Đan cố ý nói:”Anh không phải vì thuyết phục tôi chuyển nhà mà nói như vậy chứ?”
“Làm sao có chuyện đó, tôi nói đều sự thật.”
Vương Hải than thở:”Tôi thừa nhận, tôi rất hi vọng cậu có thể theo chúng tôi hợp thuê, nhưng sẽ không vì việc này mà nói hưu nói vượn đâu.”
Hoàng Đan dừng lại động tác uống Wahaha, làm bộ như thuận miệng nói,”Đổ mưa rồi, giày anh vẫn còn phơi trên ban công đó.”
Vương Hải vỗ đầu:”Tôi quên mất.”
Anh ta vội vàng đi thu giày,dọa cho chó Tiểu Hắc sủa uông uông, nhận ra người thì không sủa nữa.
Hoàng Đan ở cửa ban công nhỏ thấy một màn này, đợi đến khi Vương Hải chạy đến phòng khách,cậu liền xoay người đi đến đứng bên tủ lạnh.
Vương Hải chạy nhanh, trên người dính mưa không nhiều:”Dự báo thời tiết có đôi khi một chút cũng không linh, có đôi khi lại rất linh, thật không chính xác.”
Hoàng Đan nói là a,cậu hỏi:”Giày này là anh mua trên mạng hay sao?”
Vương Hải gật đầu:”Ừ,vợ tôi mua cho tôi.”
Hoàng Đan nói rất dễ nhìn,cậu nói mình chuẩn bị mua một đôi giày thể thao để mang, nói qua nói lại rất tự nhiên lấy giày trong tay của Vương Hải xem, phát hiện giày size 42.
Vương Hải không phát giác cái gì:”Cái kia,cậu,cậu cậu và người ở phòng ngủ phụ đó,hai người có phải là loại quan hệ đó hay không?”
Hoàng Đan không có lộ ra cảm xúc căng thẳng:”Ừ.”
Vương Hải nói:”Quả nhiên là như vậy.”
Hoàng Đan trả giày về,cậu quan sát vẻ mặt Vương Hải,không có cái gì chán ghét, phản cảm, cũng không có bài xích, chỉ là một loại cảm giác suy đoán được chứng thực mà thôi.
Xem ra mức độ tiếp nhận của Vương Hải đối với đồng tính rất cao, có lẽ bên cạnh cũng có bạn bè như vậy.
Vương Hải đột ngột nói:”Lâm Ất,cậu coi chừng một chút.”
Hoàng Đan hỏi:”Sao vậy?”
Vương Hải không đáp mà hỏi lại:”Cậu biết anh ta làm gì không?”
Hoàng Đan nói không biết.
Vương Hải đầy mặt kinh ngạc:”Cậu ngay cả anh ta làm gì cậu cũng không biết vậy mà lại dám ở cùng một chỗ với anh ta sao?”
Hoàng Đan tiếp tục nói dối:”Tôi hỏi, nhưng anh ấy không chịu nói cho tôi biết.”
“Anh ta đương nhiên sẽ không nói cho cậu biết.”
Vương Hải aiii một tiếng: “Nói cậu nghe, tôi từng thấy anh ta đánh nhau với một đám người,nhìn rất dọa người.”
Anh ta nhớ lại cảnh tượng lúc đó, lộ ra vẻ mặt nghĩ mà sợ:”Cùng một đám người đánh nhau không riêng gì anh ta, còn có một người nam nữa, thân thủ hai người đều rất lợi hại, chẳng những không bị động, còn chiếm thượng phong nữa.”
Hoàng Đan hỏi:”Chuyện khi nào?”
Vương Hải nói:”Năm tôi vừa đến thanh phố S, cụ thể ngày nào thì không nhớ rõ.”
“Lâm Ất,đừng nói cho vợ tôi biết,nếu cô ấy biết tôi có chuyện giấu cô ấy thì cô ấy sẽ không vui.”
Hoàng Đan nói:”Tôi hiểu được.”
Vương Hải đang muốn đi,anh ta nghĩ tới cái gì:”Đúng,cô gái ở cách vách tôi cũng có mặt ở đó.”
Hoàng Đan vẫn là dáng vẻ hiếu kỳ như trước:”Phải không?”
Vương Hải gật đầu:”Cô ấy nằm trên mặt đất, cả người toàn là máu,tôi còn cho rằng cô ấy đã chết rồi chứ.”
“Tôi cũng không nghĩ sẽ gặp lại họ trước sau chuyển đến nơi này, càng bất ngờ là bọn họ giống như không quen biết nhau,cậu nói có kỳ lạ hay không chứ?”
Trong ánh mắt Hoàng Đan lóe lóe, A Ngọc và Giang Hoài đều nói dối.
Bọn họ lén giấu một vài chuyện,hoặc là cố ý quên đi,không ai muốn nói đến.
Vương Hải nói còn có một người nam vậy là có liên quan đến đối phương hay không?
Hoàng Đan nhéo nhéo ngón tay,nhưng mà,mấy cái này không liên quan đến nhiệm vụ tìm kẻ nhìn lén của cậu.
Vương Hải vỗ vỗ bả vai Hoàng Đan:”Loại chuyện này,cậu vẫn là nên tự mình đi hỏi một chút đi.”
Hoàng Đan ừ một tiếng.
Không chừng Vương Hải cảm thấy Giang Hoài là xã hội đen rồi.
Khoảng 10h, Giang Hoài trở về, mua một cân nho, còn có mấy trái đào rất lớn, hai trái dưa hồng.
Hoàng Đan không nói chuyện cậu nghe được từ chỗ Vương Hải,khi Giang Hoài muốn nói tự nhiên sẽ nói thôi.
Giang Hoài cởi giày:”Muốn ăn cái gì?”
Hoàng Đan đang nhìn video dạy học nước ngoài:” Quả đào.”
Giang Hoài rửa cho Hoàng Đan một trái, hắn cắn một miếng, sắc mặt liền biến thành khó nhìn:,”Móa, bác gái kia bị quỷ kéo à, nói cái gì mà đào trăm phần trăm ngọt, không ngọt không lấy tiền, ngọt cái rắm!”
Hoàng Đan co rút không nhìn hắn một cái, thuận tiện cắn miếng đào, không ngọt không chua, mùi vị không ngon:”Lời kiểu này mà anh cũng tin?”
Giang Hoài nháy mắt:”Anh tin chứ, anh rất đơn thuần đó.”
Hoàng Đan:”……”
Giang Hoài đem đào ném trên bàn, lại đi rửa một trái khác, so với trái trước thì ngọt hơn một chút, hắn đem đào nhét vào trong tay Hoàng Đan, tự mình lấy quần áo đi tắm.
Hoàng Đan rất phiền.
Cậu đem đào ăn luôn một phần ba, còn lại đều để Giang Hoài ăn.
Giang Hoài đến gần máy tính xem:”Lại không mặc quần áo.”
Hoàng Đan nói:”Chỉ là vẽ thôi, đừng nhìn bằng ánh mắt khác.”
Giang Hoài ăn đào,giọng nói mơ hồ, nói ánh cái gì mắt,cả người đều sạch trơn đó:”Em từng vẽ rồi sao?”
Hoàng Đan nói:”Lúc học đại học có vẽ thân thể người.”
Giang Hoài nhíu mày:”Cũng không mặc quần áo?Sạch trơn luôn?”
Hoàng Đan nói không nhất định,phải xem tình huống nữa.
Bộ mặt Giang Hoài lập tức căng lên, mắt đen kịt, trên người cũng phóng khí lạnh ra.
Hoàng Đan tạm dừng video:”Là anh muốn hỏi mà.”
Giang Hoài ăn sạch sẽ thịt đào, đem hạt đào ném vào trong giỏ rác cách đó không xa rồi hướng đầu giường ngồi xuống:”Vẽ cho anh một bức.”
Hoàng Đan đẩy đẩy kính đen trên mũi:”Chờ chừng nào em rảnh sẽ vẽ cho anh.”
Giang Hoài đưa ra yêu cầu:”Phải vẽ cho anh nhìn thật đẹp trai.”
Hoàng Đan nói:”Được rồi.”
Thấy người đàn ông lại muốn nói, Hoàng Đan đánh gãy hắn:”Yên tâm đi,em nhất định sẽ vẽ cho anh nhìn thật là đẹp trai, hiện tại anh đừng nói chuyện nữa, để em xem xong video thì chúng ta sẽ làm.”
Ánh mắt Giang Hoài nháy mắt sáng lên, xoay người liền đi lấy T.
Hoàng Đan kéo tiến độ video:”Ngày mai em không tăng ca, chúng ta có thể làm thêm vài lần nhưng mà anh không thể dùng lực quá mạnh, sẽ đau lắm.”
Thái dương Giang Hoài thoáng co”Anh vẫn khắc chế, thật không dùng nhiều sức làm em đâu.”
Hoàng Đan nó:”Lúc anh làm,em kêu anh nhẹ một chút, chậm một chút,anh đều không nghe, rất xấu.”
“……”
Giang Hoài từ phía sau ôm lấy Hoàng Đan, cằm đặt ở đầu vai cậu:”Vậy em thích người xấu như anh không?”
Hoàng Đan nhìn video:”Thích.”
Giang Hoài trố mắt nhìn, nửa ngày hắn cười rộ lên, trong lòng như uống mật ngọt vậy:”Thành thật là đứa bé ngoan.”
Kính mắt bị tháo xuống, tầm nhìn Hoàng Đan mơ hồ, bàn tay rộng rãi của người đàn ông che mắt cậu, lòng bàn tay thô ráp chậm rãi di chuyển xuống dưới, sờ mũi cậu, sờ bờ môi của cậu.
Hoàng Đan có chút đau:”Đừng có sờ, tay anh rất thô.”
Giang Hoài hôn cổ cậu, lòng bàn tay vuốt ve mặt cậu:”Anh thích sờ em.”
Mặt Hoàng Đan vừa đau vừa ngứa, cậu nắm tay người đàn ông,trong giọng nói mang theo âm khóc nức nở:”Sờ nhẹ chút, đau.”
Môi mỏng Giang Hoài hôn lên, hôn phía sau gáy cậu, hôn lỗ tai cậu, khàn giọng nói:”Gọi anh đi.”
Hoàng Đan khóc nói:”Anh.”
Giang Hoài đem người quay lại, từ trên ghế ôm đến trên đùi mình.
Hoàng Đan không xem hết video.
TV bị mở lên,để đó là một đài đang chiếu phim truyền hình võ hiệp,âm thanh được mở tối đa.
Nhân vật chính trong phim truyền hình đang cùng người ta quyết đấu.
Trong tay người nọ cầm trường mâu nhô lên cao huy xuống, rộng lớn mạnh mẽ như cơn sóng.
* Trường mâu:Mâu là tên một loại vũ khí lạnh, phát triển từ thương mà ra. Mâu có cán dài, mũi nhọn bằng kim loại. Khác với thương, mũi mâu thường có hình thù kỳ dị. Phía sau mũi có thể có một số gút nút hoặc uốn lượn dích dắc để tăng hiệu quả sát thương.Nhân vật chính trở tay không kịp nên liên tiếp tháo chạy,sau khi chịu đựng một đòn nghiêm trọng của trường mâu thì không thể đứng vững nên trực tiếp quỳ xuống đất,trong cơn đau đớn mở miệng xin tha.
Người nọ lại đuổi theo không bỏ qua,trường mâu đâm thẳng vào chỗ hiểm của nhân vật chính.
Hơi nước bốc lên,hai bóng người không ngừng lồng vào nhau, tiếng khóc la liên tiếp không ngừng.
Sau một hồi quyết đấu giằng co gần ba giờ,cơ thể của nhân vật chính đã bị trọng thương,người nằm sấp không nhúc nhích.
Người nọ đem trường mâu từ trên người nhân vật chính rút ra rồi lau sạch sẽ đầu trường mâu sau đó lại muốn xuất kích thêm một lần nữa.
Nhân vật chính lật qua, vài giây sau thì ngất đi.
Buổi sáng Hoàng Đan sinh khí dồi dào không cùng Giang Hoài ra ngoài,cậu ở cổng lớn gặp chị Trương,chó Tiểu Hắc chạy ở phía trước,vèo một cái lao xuống lầu,chân ngắn chạy vô cùng nhanh chớp mắt đã không thấy bóng dáng.
Trên đầu chị Trương mang mũ nhựa che nắng:”Lâm tiên sinh, sớm nha.”
Hoàng Đan đáp lại:”Chị Trương, tối hôm qua ngủ ngon không?”
Chị Trương nói không tốt:”Người trẻ tuổi ở phòng ngủ phụ không biết sao buổi tối mấy ngày gần đây lại xem TV, còn mở lớn tiếng nữa chứ,ồn ào làm tôi đau hết cả đầu.”
Hoàng Đan nói:”Tôi ngủ sớm, không nghe thấy.”
Chị Trương đi xuống cầu thang,hôm nay chị ta không mặt váy liền áo mà là T shirt và quần ngắn bình thường, duy nhất là vẫn siết:”Vậy thì chứng minh chất lượng giấc ngủ của Lâm tiên sinh rất tốt, tôi thì không được,lên giường nằm phải đến mấy tiếng mới ngủ được.”
Hoàng Đan nói:”Trước khi ngủ uống một ly sữa bò, nghe chút âm nhạc thử xem.”
Chị Trương nói:”Cậu nhìn đầu tôi thử xem,ôi,nếu bệnh cũ này của tôi có thể chữa khỏi thì nằm mơ tôi cũng cười đến tỉnh lại.”
Hoàng Đan nghiêng đầu nhìn lại,bên trái đầu người phụ nữ trung niên có một mảng trụi lủi, tóc đều rụng sạch,nhất định không chỉ một chổ xảy ra tình trạng này.
Chị Trương ngượng ngùng nói:”Tôi ăn không ngon, ngủ không được, tóc rụng dữ dội như vậy, thật không biết phải làm như thế nào nữa.”
Hoàng Đan nói:”Xoa chút gừng, chủ yếu vẫn là thả lỏng,mở rộng lòng ra.”
Chị Trương nói lòng sao có thể nói thả lỏng là có thể thả lỏng được,chị ta lao ra ngoài cửa thủy tinh hô to một tiếng:”Tiểu Hắc,mày chạy đi đâu đó, trở về đây!”
Chó Tiểu Hắc chạy vài vòng trên cỏ, nửa ngồi ị, mặc kệ chị Trương.
Chị Trương tiếp điện thoại, có người muốn xem phòng ở,chị ta cúp máy thì gọi cho Lý Ái Quốc:”Ông nhanh chóng đến bên Nam Khê Viên đi,tòa 17 và tòa 36 đều có phòng ngủ chính, ừ, đừng lề mề.”
Hoàng Đan nghe xong thì chào hỏi sau đó rời đi.
Buổi sáng Hoàng Đan từ tiếng nghị luận trong văn phòng nên biết một chuyện, một tập đoàn buôn lậu thuốc phiện vừa mới bị triệt phá.
Ngay từ đầu Hoàng Đan đã không chú ý,khi cậu đến phòng trà nước pha cà phê thì lướt điện thoại,lướt một lúc vô tin thấy tin tức,cậu phát hiện đã từng gặp người đứng đầu tập đoàn buôn lậu thuốc phiện này,đó chính là người trung niên bên trong xe Benz lần trước.
Lúc ấy A Ngọc từ trong xe người trung niên bước xuống, còn cùng ông ta cười cười nói nói, bọn họ có quan hệ quen biết.
Hoàng Đan nhớ tới A Ngọc.
Cậu vẫn không rõ, A Ngọc vì sao đột nhiên đi như vậy, cũng lo lắng thân thể A Ngọc,cảm thấy cô ấy đang bị bệnh.
Hoàng Đan trở lại trên chỗ ngồi thì bắt đầu thất thần,giống như cậu đã để sót cái gì đó vậy.
Nữ đồng nghiệp phú nhị đại bên tổ mỹ thuật tạo hình sắp kết hôn nên phát thiệp mời cho các đồng nghiệp trong văn phòng,nói khách sạn và thời gian tổ chức hôn lễ, hi vọng mọi người đều đến chúc phúc cho cô ấy.
Hoàng Đan không tập trung,cậu hỏi đồng nghiệp bên cạnh:”Khách sạn ở đâu?”
Đồng nghiệp nói tên khách sạn:”Ngày mai ba giờ chiều,tổ mỹ thuật chúng ta chắc chỉ có hai bàn thôi.”
Hoàng Đan nhớ kỹ trong lòng.
Lúc trước cậu tham gia hôn lễ bạn học hoặc đồng nghiệp,bỏ hồng bao đều không giống nhau,cậu hỏi đồng nghiệp muốn bỏ bao nhiêu.
Đồng nghiệp nói muộn chút mọi người sẽ thương lượng một vài cái xem, đều bỏ giống nhau cả.
Nữ đồng nghiệp ngày mai kết hôn nói đùa:”Có bạn gái thì dẫn theo bạn gái sẵn tiện giới thiệu cho mọi người biết luôn.”
Những người khác cùng hùa theo.
Chó độc thân trong văn phòng không có mấy người,đa số đều đã thành gia lập nghiệp hết rồi.
Hoàng Đan không có bạn gái, chỉ có bạn trai.
Cậu lấy di động gửi tin nhắn cho Giang Hoài hỏi muốn cùng cậu tham gia hôn lễ hay không.
Tin nhắn rất nhanh đã trả lời một chữ: Muốn.
Đồng nghiệp bên cạnh nhìn qua, ánh mắt dừng trên di động của Hoàng Đan:”Lâm Ất,sau cậu không đợi thêm một chút, sáu tháng cuối năm này nhất định có thể rẻ thêm được một chút.”
Hoàng Đan còn chưa nói,đồng nghiệp bên kia mở miệng trước cậu một bước.
“Lúc trước tôi kêu cậu bỏ cái nokia kia đi,cậu không chịu, nói chỉ là nghe gọi thôi còn có thể dùng thêm vài năm nữa, không ngờ cậu hoặc là không đổi, hoặc là phải đổi lớn, Lâm Ất,cậu lợi hại nha.”
“Ngay cả tôi cũng luyến tiếc không dám mua.”
“Cũng không hẳn vậy, ba ngàn đó,nếu mua có thể sẽ đau chết luôn.”
Trong văn phòng điện thoại đắt tiền nhất là của Hoàng Đan đang dùng, trừ cậu, còn có hai người đang dùng, bình thường rất cao giọng.
Hoàng Đan khó mà nói cái gì, muốn nói không phải mình mua, mọi người tất nhiên sẽ truy hỏi tới cùng.
Vẫn là im lặng thì hơn.
Loại di động này, có người coi trọng, cho dù là ăn dưa muối nuốt màn thầu, cũng muốn tích góp tiền để mua, có người không quan trọng, Hoàng Đan chính là người sau.
Ngày mai là cuối tuần, cho nên đêm nay không tăng ca.
Hoàng Đan xuống giao thông công cộng thì nhìn thấy người đàn ông ở trạm xe bus, rất cao rất đẹp, cũng rất có mùi vị nam tính, hắn đứng trong đoàn người nhìn rất bắt mắt.
Thời gian công việc của Giang Hoài không cố định, rất tự do, mỗi ngày đều tới đón Hoàng Đan.
Hai người đi một đoạn đường, mới nói lên lời.
Giang Hoài hỏi:”Hôn lễ ngày mai mấy giờ? Ở đâu?Anh đi có thích hợp không?”
Hoàng Đan trả lời từng cái.
Giang Hoài nói:”Em hi vọng anh đi sao?”
Hoàng Đan ừ nói:”Nếu anh không thời gian, có thể không đi.”
Cậu nhìn ra được,hình như người đàn ông có chuyện.
Giang Hoài tay đút túi:”Anh có chút việc,nhưng mà,chiều mai anh muốn cùng em tham gia hôn lễ.”
Hoàng Đan nói muốn đi rút tiền.
Giang Hoài hỏi cậu muốn bỏ hồng bao bao nhiêu,sau khi nghe xong thì lấy tiền bên trong ví da đưa cho cậu:”Đừng rút,tiền lương của em vốn đã không nhiều rồi,giữ lại đi.”
Hoàng Đan nói:”Anh cũng không có tiền.”
Giang Hoài cười cười:”Sao anh lại không có tiền,vẫn đủ để nuôi em.”
Hoàng Đan nói đưa thẻ lương cho Giang Hoài.
Giang Hoài nghiêng đầu:”Đó là thẻ lương của em,đưa anh làm gì?”
Hoàng Đan nói:”Em tiết kiệm không được,anh giúp em tiết kiệm đi.”
Giang Hoài nhướn mày,”Được rồi,vậy để ở chổ anh,để anh giữ cho em.”
Hoàng Đan nhìn thấy miếng phổi phu thê,cậu dừng lại bước:”Mua năm tiền rong biển sợi đi.”
Giang Hoài không nói hai lời liền đi mua cho cậu.
Buổi tối Giang Hoài sắp xếp lại rác trong máy tính Hoàng Đan:”Lâm Ất,mấy bức vẽ bên trong thư mục này còn cần không? Không cần thì anh xóa hết đó.”
Hoàng Đan dừng lại động tác mang giày nhìn:”Ở trong ổ nào?”
Giang Hoài nói:”Trong ổ D.”
Hoàng Đan ghé sát vào một chút, phát hiện tên thư mục là một chuỗi tiếng anh, xen lẫn bên trong thư mục 360,cậu không chú ý,có lẽ do nguyên chủ vẽ theo trường phái trừu tượng.
*Trường phái trừu tượng: Nghệ thuật Trừu tượng là trào lưu hội họa đầu thế kỷ 20, vào những năm 1910 đến 1914. Nghệ thuật trừu tượng sử dụng ngôn ngữ thị giác từ những hình dạng, khuôn mẫu, màu sắc và đường nét để tạo nên một sáng tác có thể tồn tại độc lập, ở một mức nào đó, với những tham khảo có thực từ thế giới.Giang Hoài cho đánh giá:”Xấu quá.”
“Là một loại nghệ thuật.”
Hoàng Đan vừa muốn nói xóa thì lại thay đổi chủ ý:”Giữ đi, đừng xóa.”
Giang Hoài không xóa, tiếp tục cho sắp xếp lại cho cậu:”Đồ bên trong máy của em nhiều thật, vậy mà máy vẫn chưa bị nổ thật đúng là kỳ tích rồi.”
“Móa,ngay cả loại web này mà em cũng xem?”
Hoàng Đan đem đầu đến gần trước màn hình máy tính:”Em không nhớ rõ.”
Giang Hoài cho xóa cho cậu,căng mặt nói:”Về sau bớt xem mấy thứ linh tinh một chút,sẽ ảnh hưởng sức khỏe thể xác lẫn tinh thần đó.”
Hoàng Đan nói:”Em biết rồi.”
Giang Hoài lại nói:”Phụ nữ có gì đẹp để xem chứ,muốn nhìn thì nhìn anh này, có nghe không?”
Hoàng Đan nói:”Nghe được,em không nhìn phụ nữ chỉ nhìn anh.”
Biết cậu không nói cho có lệ, cũng không có nói dối, lúc này Giang Hoài mới hài lòng nhếch khóe môi:”Không phải anh nói, nhìn không ra nha,loại web Tảo Hoàng Tảo này,tên miền có lẽ sẽ thường xuyên bị đổi vậy mà em vẫn có thể tìm được.”
Hoàng Đan nhíu mi tâm.
Cậu không tìm ra trong ký ức nguyên chủ, xem ra vẫn còn thiếu hụt cái gì đó.
Buổi chiều hôm sau, Hoàng Đan và Giang Hoài đến khách sạn.
Gia cảnh cô dâu không tệ,cùng môn đăng hộ đối với bên đàn trai, hôn lễ được làm rất xa hoa.
Hoàng Đan hướng các đồng nghiệp giới thiệu Giang Hoài, nói là bạn tốt của mình.
Cậu và Giang Hoài đều mặc áo sơmi quần dài, ngoại hình rất chênh lệch, một vừa nhìn thì thấy không quen mắt,còn một khác thì vừa nhìn lại có cảm giác rất an toàn.
Cho nên Giang Hoài đứng ở đại sảnh đã trở thành đối tượng chú ý của các cô gái.
Hoàng Đan vừa ứng phó nữ đồng nghiệp thứ ba xong, trước đó có hai người không phải là tổ mỹ thuật,cậu đều không quen biết,hai người đó vì muốn xin số điện thoại Giang Hoài mà đến
Ba người đều không thành công, Hoàng Đan nói Giang Hoài có người thích rồi.
Nữ đồng nghiệp thứ ba đầy mặt tiếc nuối, rất có dáng vẻ chuyện xưa:”Quả nhiên soái ca đều là của nhà người ta.”
Cô ta đem ánh mắt chuyển qua trên người Hoàng Đan:”Anh thì sao?”
Hoàng Đan vừa muốn nói chuyện, sau lưng truyền đến giọng nói của Giang Hoài:”Cậu ấy cũng có.”
Nữ đồng nghiệp tiếc nuối rời đi.
Giang Hoài cởi nút áo, đem một đoạn tay áo cuộn lên:”Mấy cô gái kia sao lại nói nhiều như vậy, hỏi còn chưa xong nữa.”
Hoàng Đan nói:”Bởi vì nhìn anh đẹp mắt.”
Giang Hoài uống ngụm rượu vang:”Đổi từ.”
Hoàng Đan nói:”Có sức hấp dẫn.”
Giang Hoài nghiêng mắt:”Em cũng cảm thấy như vậy sao?”
Hoàng Đan gật đầu:”Lúc tối làm với em nhìn anh cực kỳ hấp dẫn.”
Hô hấp Giang Hoài thoáng nặng, hơi hơi cúi đầu, ghé vào lỗ tai cậu nói:”Em đừng ép anh kéo kéo vào bên trong ngăn cách gian buồng vệ sinh làm em nha.”
Hoàng Đan:”……”
Giang Hoài nhấc cổ áo lên một chút ngửi ngửi, có mùi nước hoa, tất cả đều từ trên người mấy cô gái kia, hắn cau mày khó chịu, kế tiếp là mặt không chút thay đổi.
Hôn lễ đi tới quá trình cô dâu chú rể nhận chúc phúc.
Hoàng Đan đang cùng Giang Hoài nói chuyện,ánh mắt liếc đến thứ gì đang bay tới chổ cậu,cậu theo bản năng thò tay ra tiếp.
Đó là bó hoa của cô dâu.
Hoàng Đan tiếp được
Mọi người cười vang, một đám chúc mừng Hoàng Đan, nói cậu cưới vợ thì nhớ thông báo cho mọi người một tiếng để đến uống rượu mừng.
Hoàng Đan co rút miệng:”Tôi không có vợ.”
Giang Hoài nghẹn cười, đáy mắt ôn nhu:”Ừ,em có chồng.”
Sau khi hôn lễ kết thúc,Giang Hoài đi làm việc.
Hoàng Đan tự mình trở về,lúc đóng cửa nghe được Trần Thanh Thanh ở trong phòng gọi điện thoại.
Đầu bên kia hình như là bạn học của cô ta, nhắc tới đi họp mặt, còn có đến Tô Châu du lịch cái gì đó.
Cúp điện thoại, Trần Thanh Thanh lầm bầm lầu bầu:” Album ảnh năm trước đến Hổ Khâu Tô Châu du lịch để chỗ nào nhỉ?”
Hoàng Đan dừng chân lại, vô ý thức nói:”Phía dưới tủ áo trong ngăn kéo thứ hai của cô đó.”
Trần Thanh Thanh đem ngăn kéo kéo ra,album muốn tìm thật đúng là đặt ở bên trong,cô ta lấy album ảnh ra lật lật, bỗng nhiên kỳ quái hỏi:”Tôi còn quên mình để ở chổ nào, Lâm Ất cậu làm sao mà biết được vậy?”
Cô ta không dám tin cười nói:”Đoán sao? Thật lợi hại nha!”
Hoàng Đan ngây ngẩn cả người.
Đúng vậy,mình là làm sao mà biết được?
Thật sự là đoán sao?
Hoàng Đan nhìn chằm chằm mặt Trần Thanh Thanh,cậu nhìn chằm chằm rất cẩn thận một tấc rồi một tấc di chuyển, không bỏ qua bất cứ một chi tiết nào.
Lông mi Trần Thanh Thanh tương đối đen thô, bên trái lông mi bên trong có một nốt ruồi.
Hoàng Đan thình lình nhớ tới nguyên chủ bên trong máy tính có vài bức vẽ, một bức rồi lại một bức lật qua lật lại hiện lên trong đầu cậu, sắc mặt cậu khẽ biến, xoay người chạy vào trong phòng.
Trần Thanh Thanh buồn bực,cô ta nhỏ giọng nói thầm:”Đây là sao?Vội vàng hấp tấp như vậy.”
Đem cửa khóa lại, Hoàng Đan vòng qua bàn mở máy tính,nhấp vào thư mục trong ổ D,cậu nhanh chóng trượt con lăn trên chuột máy tính thì nhìn thấy một gương mặt người bên trong đống bức vẽ đó.
Gương mặt người đó vẽ theo trường phái trừu tượng, bên trong lông mi bên trái có nốt ruồi.