Hoàng Đan kéo ghế dựa ngồi xuống,cậu nhìn chằm chằm chăm chú cẩn thận mỗi một bức tranh.
Vài phút sau, Hoàng Đan buông con chuột ra,đứng dậy đi ra ngoài.
Trần Thanh Thanh đang lật album ảnh, bùi ngùi năm trước mình thật là có sức lực, không đi làm thì cùng Vương Hải đi ra ngoài chơi, hiện tại cử động một chút cũng không muốn,chỉ muốn trong phòng thôi, cô ta nghe được tiếng vang thì mở cửa ra:”Sao vậy?”
Hoàng Đan nhìn album ảnh trong tay cô ta: “Có thể cho tôi mượn xem không?”
Trần Thanh Thanh:”Có thể.”
“Cậu muốn đi Tô Châu du lịch à?Để nói cho nghe,tôi đề nghị cậu đừng đi Lâm Viên, không có gì đẹp mắt, xem phố trước cũng rất bình thường, Hổ Khâu và Mộc Độc ngược lại có thể……”
Hoàng Đan không có tâm tư để nghe,cậu mở miệng đánh gãy:”Một lát sẽ trả cho cô.”
Trần Thanh Thanh nói không gấp:”Cậu từ từ xem đi,xem ảnh chụp nhìn cũng không đẹp đâu,phong cảnh thật so với ảnh thì đẹp hơn rất nhiều.”
Hoàng Đan nói lời cảm tạ sau đó xoay người trở về phòng.
Cậu lật album ảnh trong tay ra, nhanh chóng lật đến phía sau,gần như đều là phong cảnh, chỉ có số ít ảnh chụp của Trần Thanh Thanh,còn ảnh chụp chung của cô ta và Vương Hải ít đến đáng thương, tổng cộng chỉ có hai tấm.
Album ảnh được để tới trước bàn máy tính, Hoàng Đan xem xem đặc điểm khuôn mặt trên ảnh chụp Trần Thanh Thanh, có thể thấy rõ tàn nhang trên mặt cô ta, nốt ruồi và cả mụn.
Hoàng Đan buông mí mắt xem ảnh chụp,cậu vẫn cứ nhìn như vậy.
Thật lâu sau, Hoàng Đan nhắm mắt lại,cậu đem từng chi tiết trên khuôn mặt đã nhìn thấy kia mỗi một nơi điều khắc ở trong đầu một lần, nhiều lần xác nhận lại.
Cậu lấy kính đen trên mũi xuống, ngửa đầu dựa vào lưng ghế dựa, bóp chai thuốc nhỏ mắt ra hai giọt nhỏ vào trong mắt.
Cảm giác khô thốc được xoa dịu đi, Hoàng Đan đeo kính lại rồi nhìn bức vẽ trừu tượng một lần nữa.
Từ sáu giờ đến bảy giờ, Hoàng Đan đều ngồi trên ghế, hai mắt nhìn chằm chằm màn hình máy tính,cậu phát hiện một hiện tượng kỳ lạ, ngũ quan trong mấy bức tranh trừu tượng đều được nhấn mạnh một cách khác nhau,quan sát kỹ sẽ thấy tất cả những gương mặt trên đó điều chỉ có hai người.
Hoàng Đan có thể xác định, bên trong mặt những người đó, một là Trần Thanh Thanh, một người khác……
Là A Ngọc.
Hoàng Đan lấy di động ra, từ bên trong kho lật ra một tấm ảnh chụp.
Ngày đó Hoàng Đan ở dưới cư xá chờ Giang Hoài,trong lúc cậu đang nhàm chán chờ thì nhìn thấy chó Tiểu Hắc của chủ nhà đang chơi cùng với một con chó vàng lớn, hai con chó nằm trên cỏ đối mặt với ánh chiều, cái đuôi vung vung, cậu nhất thời nổi hứng lên lấy di động ra chụp,sẵn tiện xem xem di động này chụp ảnh thế nào.
Không ngờ mặt A Ngọc đột nhiên xuất hiện bên trong màn ảnh của cậu.
Tay Hoàng Đan run lên, màn ảnh lung lay một chút thì đã có tấm ảnh chụp này.
Gương mặt trái xoan của A Ngọc trong ảnh chụp gần như đã chiếm hết toàn bộ màn hình, tuy rằng tổng thể hơi mờ một chút nhưng nếu cẩn thận nhìn thì vẫn có thể nhìn được ngũ quan đặc trưng ở bên trong.
Bên trong lông mi bên trái của Trần Thanh Thanh có một nốt ruồi, nhìn nghiêng có thể thấy được cái mũi thẳng, mấy vị trí ở xương gò má có tàn nhang nhỏ, trên mặt luôn tức giận chán ghét và phẫn nộ, đuôi mắt A Ngọc hơi cong, giữa mi mắt có nét đẹp lạnh lùng, trên chóp mũi có nốt ruồi nhỏ,đôi môi trên mỏng dưới dày, nhìn người luôn lạnh nhạt, xa cách, đề phòng và tò mò……
Sở dĩ Hoàng Đan có thể nhìn ra nhiều thứ như vậy vì cậu đã biết được chuyện gì xảy ra giống như đang dò theo số của chỗ ngồi vậy, vì nếu không biết rõ tình hình thì hoàn toàn sẽ không nhìn ra được mặt người trong mấy bức vẽ này là Trần Thanh Thanh và A Ngọc.
Những chi tiết đặc trưng này không phải ngày một ngày hai có thể quan sát ra được, mà phải cần kiên trì thời gian dài.
Hoàng Đan đến nhà thuê chung này được một khoảng thời gian, bình thường cậu chỉ nghĩ cách tìm tòi nghiên cứu cảm xúc biến hóa và ngôn hành cử chỉ của mỗi người nhưng vẫn luôn không đặt sự chú ý vào gương mặt ai cả.
Bởi vì đối với cậu mà nói, mọi người đều có hai con mắt, một cái mũi và một cái miệng không khác nhau lắm.
Hoàng Đan làm sao cũng không ngờ được, kẻ nhìn lén mà cậu đang tìm kiếm nguyên chủ Lâm Ất cũng có phần trong đó nữa.
Cho dù đã biết điểm này, trong đầu Hoàng Đan vẫn như trước không có đoạn ngắn ký ức nào giống như vậy,cậu ở trong lòng nói:”Hệ thống tiên sinh, các người không thể chơi như vậy được.”
Hệ thống:”Tại hạ chỉ phụ trách tiếp đãi ngài, tuyên bố nhiệm vụ, về phần các mặt khác, đều không thuộc trong phạm vi công tác nên tại hạ cũng không có quyền được biết.”
Hoàng Đan nói:”Vậy mi có thể nói tôi biết, tổng cộng có mấy kẻ nhìn lén không?”
Hệ thống:”Hoàng tiên sinh, tại hạ chỉ có thể tiết lộ, Lâm Ất không phải là duy nhất.”
Hoàng Đan:”……”
Nói cũng như chưa nói?Cái này cậu đã sớm biết.
“Quan sát không gọi là rình coi,vì đó thói quen nghề nghiệp nên Giang Hoài so với người bình thường sẽ đối với người bên cạnh chú ý nhiều thêm một chút, nhưng anh ta không lén lút thừa dịp người ta không chú ý mà ra vào phòng người khác, xem xét riêng tư của bọn họ, cho nên Giang Hoài không phải là một trong các mục tiêu nhiệm vụ.”
Hoàng Đan lầm bầm lầu bầu:”Anh chỉ vì vụ án nên ngấm ngầm điều tra Triệu Phúc Tường.”
“Trong lúc Trần Thanh Thanh về nhà, tôi phát hiện có người tiến của phòng tôi, động qua vị trí của ly nước, cho nên loại trừ cô ta ra ngoài, A Ngọc đi, nguyên nhân không biết, khi gặp tên trộm đi ăn cắp đêm đó thì mới biết được kẻ nhìn lén đã đến phòng tôi trước khi ăn trộm vào,lúc đó A Ngọc cũng đã không còn ở bên trong nhà thuê chung nữa nên có thể loại trừ cô ấy.”
Đem phân tích trong lòng tổng kết, Hoàng Đan rơi vào trầm tư.
Vậy còn lại chỉ có……
Chị Trương,Lý Ái Quốc, Vương Hải.
Vương Hải sống áp lực,cả cuộc đời điều như bị đạp bẹp ở dưới, để người ta nhìn đều cảm giác khó thở, lo lắng anh ta bất cứ lúc nào cũng có thể vì hít thở không thông mà chết.
Anh ta đối với Trần Thanh Thanh rốt cuộc là cảm tình nhiều một chút hay chỉ là thói quen nhiều hơn một chút, Hoàng Đan nhìn không thấu được.
Nhưng mà, hiện tại hiềm nghi của Vương Hải là thấp nhất trong ba người.
Giang Hoài nói dấu chân trong phòng nữ sinh viên là size 40, nhưng Vương Hải mang giày size 42,lớn hơn hai số.
Còn có một điểm, Vương Hải nếu là kẻ nhìn lén,vậy buổi tối anh ta mới có thể hành động,vì ban ngày anh ta phải đi làm, thẻ lương vẫn ở trong tay Trần Thanh Thanh, nếu không đi làm,chuyện xin phép trừ tiền lương không thể giấu được đi.
Với lại buổi tối có Trần Thanh Thanh ngủ bên cạnh, Vương Hải muốn đơn độc hành động cũng không dễ dàng gì.
Coi như Vương Hải bỏ thuốc cho Trần Thanh Thanh mê mang, nhưng nhiều lắm cũng là trước kia, hiện tại Trần Thanh Thanh có bầu, dáng vẻ căng thẳng của anh ta cũng không phải đang giả vờ.
Hai vợ chồng chị Trương và Lý Ái Quốc thì khác, bọn họ không có công việc chính thức, không cần đi làm đúng giờ, thời gian phân công tự do.
Trong thời gian làm việc ban ngày trước đây, chỉ có Trần Thanh Thanh và A Ngọc ở nhà, hiện tại chỉ còn lại Trần Thanh Thanh, trừ cô ta, không ai biết chị Trương và Lý Ái Quốc ban ngày có quay về và quay về mấy lần hay không.
Có lẽ,Trần Thanh Thanh cũng không biết tình hình cụ thể.
Cô ta khóa cửa lại, ở bên trong xem phim khiêu vũ rồi ngủ ngon vậy thì làm sao có khả năng biết được chuyện bên ngoài chứ.
Nếu Trần Thanh Thanh xuống lầu đi dạo, mua cái gì thì bên trong nhà thuê chung này sẽ không có người, lúc này hai người chị Trương và Lý Ái Quốc quay về nhà giữa chừng thì hoàn toàn có thể có đầy đủ thời gian tiến vào phòng mọi người sau đó toàn vẹn trở ra.
Suy nghĩ Hoàng Đan bị gián đoạn.
Một giả thiết cái,nếu kẻ nhìn lén là một trong hai người chị Trương và Lý Ái Quốc,vậy vào phòng và đứng ở bên giường theo dõi, nhìn cậu là ai?
Hoàng Đan chống đầu, ngón tay gãi vào bên trong tóc vài cái, cuộc sống chị Trương áp lực lớn, chất lượng giấc ngủ rất kém, bởi vì trước đây đã từng bị phản bội, cuộc sống vợ chồng với Lý Ái Quốc có mâu thuẫn, có lẽ so với vấn đề giữa Vương Hải và Trần Thanh Thanh càng nghiêm trọng hơn.
Não cậu bổ xung cảnh chị Trương từ ban công lớn leo qua ban công nhỏ, cảm giác mạo hiểm không nhỏ nếu vô ý thì có thể sẽ rớt xuống trên cỏ tầng một.
Về phần từ cửa sổ buồng vệ sinh leo đến ban công nhỏ,mạo hiểm ngược lại còn dữ hơn vì độ khó khá lớn,nhìn hình thể chị Trương có thể sẽ bị kẹt ở giữa cửa sổ đó,người phải cố sức lắm mới có thể chen được tới phía trước.
Lý Ái Quốc thì cao gầy, tay chân lanh lẹ,động tác leo ban công và cửa sổ sẽ thoải mái rất nhiều.
Hoàng Đan nghĩ đến một chuyện, Giang Hoài nói với cậu chủ nhà có chìa khóa từng phòng,chủ nhà nhất định để chìa khóa ở chổ nào đó,chị Trương và Lý Ái Quốc đều có thể lấy được.
Giang Hoài còn nói qua, trừ bọn họ, cửa phòng người khác đều đã đổi khóa.
Lý Ái Quốc rất biết sửa chữa điện gia dụng, công cụ đầy đủ, mở ra vài cái khóa cửa đối với ông ta mà nói chắc không phải việc gì khó.
Hoàng Đan xoa xoa huyệt thái dương, nói như vậy,Lý Ái Quốc vẫn có hiềm nghi lớn nhất.
Tầm mắt cậu từ bức vẽ trừu tượng chuyển qua mặt trên album ảnh, lại chuyển qua trên màn hình di động, nguyên chủ chỉ rình coi những cô gái trẻ ở nhà thuê chung nên chị Trương đương nhiên không ở trong đó.
Ở máy tính tự hỏi một lát, Hoàng Đan bắt đầu di chuyển chuột trên bàn nhấp mở thư mục xem một chút, một cái cũng không bỏ qua,từ trong ổ E cậu tìm được vài video được giấu rất bí mật trong một thư mục của phần mềm cài đặt, nhân vật chính bên trong vẫn là Trần Thanh Thanh và A Ngọc.
Có một cảnh Trần Thanh Thanh mặc váy liền đứng ở bên cạnh bồn nước đánh răng,cô ta và Vương Hải cùng đi mua đồ ăn, hình ảnh ở trên đường hôn môi, còn có bọn họ mở cửa ôm ôm ấp ấp, cãi nhau,cảnh đập phá đồ đạc nữa.
Về A Ngọc, phần lớn đều là video buổi tối, hình ảnh chất lượng kém rất nhiều, có cảnh cô trang điểm xinh đẹp chờ giao thông công cộng, có cảnh cô cùng các chị em ăn quán ven đường, cũng có cảnh cô ăn mặc mát mẻ ở bên đường cái chào hỏi khách hàng, độc thân hoặc kết bạn ra vào trung tâm massage……
Mấy video này đều là râu ria bên trong cuộc sống sinh hoạt.
Hoàng Đan không thấy được người khác trong nhà cho thuê, nguyên chủ không hề để ý đến bọn họ.
Tất cả tranh trừu tượng đều là mặt người, không xuất hiện cái gì hở ngực lộ lưng, hoặc là vị trí tư mật, video đều quay thẳng cũng không có ống kính hướng từ dưới lên trên từ trên.
Nguyên chủ tuy là rình coi tâm lý không bình thường nhưng không đến mức mất trí vặn vẹo.
Có lẽ anh ta muốn so sánh hai cô gái đẹp là Trần Thanh Thanh và A Ngọc,nên mới chú ý một số chi tiết nhỏ,dùng cái này để đạt được một mặt nào đó của dục vọng bên trong người.
Có lẽ trong lúc vô tình nguyên chủ thấy Trần Thanh Thanh để album ảnh nên mới nhớ kỹ mà thôi.
Cũng có thể anh ta thật sự chờ Trần Thanh Thanh ra khỏi phòng rồi sau đó lặng lẽ đi vào nên đối với mọi thứ bên trong đều rõ như lòng bàn tay vậy.
Hoàng Đan không tìm được ký ức đó nên không thể xác định.
Trước mắt cậu chỉ có thể khẳng định một điểm,khi điền đáp án thì bên trong nhất định phải có tên nguyên chủ Lâm Ất rồi.
Trước đó không lâu vô thức nói ra vị trí chính xác album ảnh,có lẽ là đã chạm vào điểm nào đó nhưng hiện tại trong trí nhớ nguyên chủ cái gì cũng không tra ra được.
Hoàng Đan thở dài, là sơ suất của bản thân cậu, không ngờ ký ức nguyên chủ cũng sẽ bị gian lận.
Giang Hoài không chỉ nói một lần trong nhà thuê chung này chỉ phát hiện ra một kẻ nhìn lén đó chính là cậu, Hoàng Đan tưởng rằng anh ta trêu chọc mình nên luôn không coi trọng.
“Hệ thống tiên sinh, lần này tôi hoàn toàn không đoán được.”
Hệ thống:”Đừng lo lắng, chỉ cần Hoàng tiên sinh không điền đáp án lên thì ngài vẫn còn cơ hội để hoàn thành nhiệm vụ.”
Hoàng Đan bỗng nhiên quái dị hỏi,”Một người khác không phải là bản thân tôi đó chứ?”
Cậu vì nhiệm vụ, vẫn đang lén lút quan sát,lúc trước cảm thấy không tính, cũng đã nói chuyện với hệ thống, hiện tại lại không dám xác định, ai mà biết có sắp sẵn thêm một đường khác cho cậu không chứ?
Hệ thống:”Không phải.”
Hoàng Đan cảm kích nói:”Cám ơn.”
Làm một thực tập sinh, bản thân cũng không tiếp xúc với cấp cao phía trên.
Lần này hệ thống tiên sinh không nói cho có lệ mà có thể khẳng định đáp án cho cậu là đã rất không dễ dàng,cũng có thể coi đã chăm sóc cậu lắm rồi.
Giang Hoài xong việc trở về thì nhìn thấy Hoàng Đan nhắm mắt nằm trên giường.
Tiếng mở cửa vang lên cũng không quấy rầy được Hoàng Đan, trên mặt nhiều thêm một bàn tay lớn, bàn tay rộng rãi có chút ướt mồ hôi, lòng bàn tay thô ráp mang đến từng tia đau nhè nhẹ thoáng cái kéo suy nghĩ của cậu quay về.
Giang Hoài không lấy tay ra, tiếp tục sờ mặt cậu:”Bị bệnh à?”
Hoàng Đan mở to mắt:”Không có, tâm tình em không tốt.”
Giang Hoài hơi hơi cúi người,vén tóc trên trán cậu qua bên trái, quan tâm hỏi thăm:”Nói anh nghe, tâm tình sao lại không tốt?”
Hoàng Đan không nói chuyện.
Giang Hoài liền bắt đầu đoán lên:”Để anh nghĩ xem,em có phải là do tham gia hôn lễ đồng nghiệp nên muốn kết hôn không?”
Hoàng Đan lắc đầu:”Không muốn, kết hôn rất phiền phức.”
Giang Hoài híp mắt hỏi:”Phải không?Vậy với anh thì sao?”
Hoàng Đan nói:”Càng phiền phức hơn.”
Sắc mặt Giang Hoài chìm xuống,cắn một cái trên môi thanh niên, hung tợn nói:”Tuổi không lớn mà đã sợ phiền phức, sau này phải làm sao hả?”
Hoàng Đan rút một hơi, xê dịch ngồi tựa đầu giường, đẩy tay người đàn ông trên lòng ngực nhưng lại đẩy không ra, cậu đau đến ánh mắt đỏ hoe:”Sao anh cứ động một chút là cắn em vậy?”
Giang Hoài cọ bờ môi của cậu, đầu lưỡi đảo qua:”Không cắn em thì cắn ai?Hử?”
Hô hấp Hoàng Đan dừng lại, nghe được tiếng cười trầm trầm của người đàn ông:”Ngoài đường đều là người, ai anh cũng không muốn cắn chỉ muốn cắn em thôi, ai bảo em là người của Giang Hoài anh nè.”
Cậu cong lưng xuống, ôm chặt cái eo đầy tinh lực của người đàn ông, là một dáng vẻ muốn tìm đến dựa dẫm vào.
Giang Hoài khàn giọng:”Này, em đây là…… đang làm nũng á?”
Hoàng Đan nói:”Ừ.”
Giang Hoài có chút luống cuống, hắn sờ sờ tóc người trong lòng,trong đầu đầu tiên là trống rỗng rồi sau đó chính là suy đoán lung tung:”Em không phải đã làm chuyện gì có lỗi với anh đó chứ?”
Hoàng Đan:”……”
Giang Hoài bưng lấy mặt Hoàng Đan, nâng lên đến một ít, ánh mắt sắc bén:”Bạn gái cũ liên lạc với em, muốn nối lại tình xưa với em?Anh biết ở đại học em có quen một người,trước khi tốt nghiệp năm thứ 4 mới chia tay.”
Hoàng Đan hỏi:”Bắt đầu từ lúc nào?”
Giang Hoài không nghe hiểu.
Hoàng Đan thở dài:”Tật xấu suy nghĩ lung tung.”
Giang Hoài mặt bộ run rẩy:”Đừng chuyển hướng đề tài, trả lời anh.”
Hoàng Đan nói:”Bạn gái cũ đã gả cho người ta rồi.”
Giang Hoài áp trán mình vào trán Hoàng Đan lại, nhìn vào đáy mắt cậu:”Cho nên em đau khổ?”
Hoàng Đan không muốn nói chuyện với hắn.
Giang Hoài ôm lấy cậu, cánh tay buộc chặt:”Cho anh trai ôm một lát.”
Hoàng Đan cảm thấy sau khi người đàn ông từ bên ngoài trở về thì có chút không đúng, cảm xúc hình như không tốt, vì lực ôm cậu dùng rất mạnh, cho cậu một loại cảm giác rất sợ mất đi:”Chuyện anh xong hết rồi sao?”
Giang Hoài đem mặt chôn vào trong hõm vai cậu:”Ừ.”
Hoàng Đan thuận miệng hỏi người đàn ông một câu:”Đi bắt người xấu sao?”
Giang Hoài nói không phải:”Là đi xem người tốt.”
Hoàng Đan:”A.”
Trên đời này người xấu không thiếu, người tốt càng nhiều,cậu không biết người đàn ông là đi xem người tốt nào.
Giang Hoài ôm cậu một cái,buông ra rồi lại ôm một cái:”Anh còn chưa ăn cơm nữa.”
Hoàng Đan nói:”Em cũng chưa.”
Giang Hoài lên tinh thần, tay thò vào cổ áo cậu, ở bên trong sờ soạng một phen:”Chúng ta đây đi ra ngoài ăn cơm đi,bên cạnh cư xá có quán lẩu.”
Hoàng Đan nói:”Được.”
Giang Hoài trong lúc vô tình liếc đến trên bàn album ảnh:”Cái này là ai?”
Hoàng Đan lúc này mới nhớ đến chuyện album ảnh,cậu nhanh chóng đem album ảnh trả về cho Trần Thanh Thanh.
Khi đến cửa phòng, Hoàng Đan nghe được bên trong truyền ra giọng nói Trần Thanh Thanh, cũng có Vương Hải, nhắc tới chuyển nhà, tiền thuê nhà, giao thông công cộng, hình như là đang thảo luận chuyện đổi phòng.
Tiếng đập cửa vang lên vài cái, Vương Hải đi mở cửa.
Hoàng Đan đưa album ảnh:”Tôi mượn xem, ngủ một giấc quên mất.”
Vương Hải nhận album ảnh:”Không có việc gì,vợ tôi có nói với tôi rồi.”
Anh ta nghĩ tới cái gì:”Đúng, tôi đã tìm được phòng ở nhưng mà phòng đó còn có người ở, đối phương phải chờ tới mười tháng sau mới chuyển đi.”
Hoàng Đan hỏi:”Ở nơi nào?”
Vương Hải nói:”Ở cư xá này luôn.”
Hoàng Đan nói:”A,rất gần.”
Vương Hải ừ một tiếng,”Vợ tôi đang mang thai,đồ bên trong phòng ở cũng nhiều, chuyển xa cũng không tiện.”
Hoàng Đan bỗng nhiên mở miệng:”Tôi nhớ lần trước anh nói với tôi,anh cảm thấy bên trong phòng này có gì là lạ.”
Không đợi Vương Hải trả lời, hắn lại nói:”Tối hôm qua xảy ra chuyện này,thời điểm lúc tôi đi WC,anh đoán tôi nhìn thấy cái gì?”
Vương Hải bị gợi lên lòng hiếu kỳ:”Cậu thấy được cái gì?”
Hoàng Đan thêu dệt vô cớ:”Cửa tủ quần áo mở ra nhưng mà tôi nhớ trước khi đi ngủ đã đóng lại rồi.”
Ngữ điệu cậu thả chậm, âm thanh đè cực thấp:”Tôi rời giường nhìn rồi từ từ đi lại gần cửa tủ quần áo sau đó phát hiện……”
Vương Hải nuốt nước miếng, mắt trừng lớn,anh ta đang căng thẳng, hưng phấn, kinh hoảng và chờ mong, nghiễm nhiên là dáng vẻ nghe chuyện khủng bố.
Hoàng Đan nhìn chằm chằm qua, người này không phải đang giả vờ.
“Bên trong chỉ có quần áo, không có người nào nào ẩn núp cả, rất kỳ quái, không biết tủ quần áo sao lại mở như vậy.”
Vương Hải chà xát cánh tay:”Thật đáng sợ.”
Hoàng Đan nhìn chằm chằm anh ta, không nói một lời.
Vương Hải bị nhìn chằm chằm cả người không được tự nhiên, đột nhiên hỏi:”Lâm Ất,không phải cậu đang nghi ngờ tôi đó chứ?”
Hoàng Đan nói:”Đúng, tôi nghi ngờ anh.”
Sắc mặt Vương Hải thay đổi khó xem:”Tôi rảnh rỗi chạy vào phòng người khác làm gì?”
“Không chỉ có anh,tôi cũng nghi ngờ người khác,nhưng sau này tôi nghĩ lại, cảm thấy mình không gây thù kết oán với ai, không thể có người nào nửa đêm tiến của phòng tôi như vậy, hơn nữa, tôi đã kiểm tra cũng không bị mất thứ gì cả.”
Hoàng Đan nói:”Có lẽ do tôi nhớ lầm thôi.”
Vương Hải nói:”Chắc chắn do cậu nhớ lầm, nếu là thực sự có người đi vào, sẽ không mạo hiểm lớn kéo tủ quần áo cậu ra,người ta cũng không phải ăn no rửng mỡ đến vậy.”
Hoàng Đan nói:”Đúng vậy.”
“Nói đến nhớ lầm, tôi cũng có một lần.”
Vương Hải vừa nhớ vừa nói:”Chính là chuyện hai tháng trước, tôi và vợ tôi đến Thất Bảo chơi,vừa đến trạm xe bus thì cảm thấy buổi chiều có thể sẽ mưa nên tôi liền đi về lấy dù sau đó phát hiện cửa phòng lại đang mở ra, lúc ấy tôi còn cho rằng mình bị trộm nhưng sau khi cẩn thận kiểm tra mới phát hiện không mất gì cả thì mới hiểu được chắc do mình quên đóng cửa thôi.”
Anh ta cười cười:”Con người có đôi khi quá căng thẳng,nhưng thả lỏng quá cũng không tốt.”
Hoàng Đan nhớ tới một màn Vương Hải ở cạnh máy rút tiền nhiều lần mở bóp da ra kiểm tra,anh ta có thể sẽ đóng cửa lại sau đó một lần lại một lần sờ khóa cửa, đẩy cửa nhiều lần mới xác định cửa đã đóng thật nên sẽ không có chuyện quên đóng cửa lại như vậy.
Vương Hải không biết nghĩ đến cái gì,anh ta aiii một tiếng,”Nói thật,cậu cũng nên sớm chuyển đi đi.”
Hoàng Đan nói:”Tôi biết.”
Trong lòng Vương Hải thả lỏng, nơi này từng bị trộm hỏi thăm, tội phạm giết người và cô gái đã ở qua,lại còn có xã hội đen đang ở nữa chứ, chủ nhà thì cãi nhau thường xuyên, rất lộn xộn,phải chuyển đổi hoàn cảnh mới để nghênh đón cục cưng mới được.
Nhà ở hai phòng lúc trước rất tốt, thế nhưng tình cảm qua lại giữa anh ta với đồng nghiệp rất cạn, không có quan hệ tốt, đối tượng hợp thuê chỉ nghĩ được đến Lâm Ất,mà cũng chỉ có lựa chọn này thôi.
Đáng tiếc đối phương không muốn.
Hiện tại tìm được nhà thuê chung ba hộ,ba hộ kia điều là những cô gái trẻ tuổi thuộc tộc đi làm bình thường, phòng khách không có ngăn cách gian, cũng có thể coi như tạm được.
“Tiền điều hòa bị thiệt thòi rồi, aiiii, sớm biết không một lần đem bảy trăm đi nộp, vẫn là cậu sáng suốt, không lắp.”
Hoàng Đan nói:”Anh ta lắp,tương đương tôi cũng lắp,cũng thiệt thòi thôi.”
Vương Hải kinh ngạc:”Các cậu để tiền chung với nhau à?”
Giọng Trần Thanh Thanh từ trong phòng truyền ra đến:”Hai người ở ngoài cửa nói chuyện cái gì mà nói chuyện lâu vậy? Lâm Ất,vào trong ngồi đi.”
Hoàng Đan cự tuyệt, Giang Hoài còn đang chờ cậu cùng đi ăn cơm.
Khu Hối Phong Giai Uyển tương đối tốt,tất cả xung quanh đều đủ các loại cửa hàng, lại cách siêu thị Đại Nhuận Phát rất gần, chợ thức ăn,chợ tơ lụa, ngân hàng đều ở xung quanh, vô cùng tiện lợi.
Cư xá quẹo phải chính là quán lẩu.
Hoàng Đan lần thứ hai đến đây, lần này không có A Ngọc và em họ,chỉ có hai người cậu và Giang Hoài, họ đi trên lầu, ngồi xuống ở vị trí gần góc.
Giang Hoài gọi món ăn,để Hoàng Đan khử trùng bát đũa.
Hoàng Đan chống đầu xem cảnh đêm ngoài cửa sổ:”Anh gọi nhiều một chút,lúc chúng ta ăn không hết thì bỏ bao mang về đi.”
Giang Hoài đem giấy gói chén đũa ném trong giỏ rác:”Nước sôi,làm sao mà bỏ bao mang về?”
Hoàng Đan nói:”Em đã thấy người khác bỏ bao rồi, có thể mà.”
Giang Hoài chế nhạo cười rộ lên:”Được rồi,vậy thì bỏ bao mang về đi, không lãng phí là truyền thống phẩm chất tốt.”
Hoàng Đan nhìn hắn, lại nhìn cảnh đêm.
Giang Hoài dưới gầm bàn cọ chân cậu:”Làm gì đấy? Bên ngoài có cái gì đẹp xem, còn không bằng xem anh nè.”
Hoàng Đan nói:”Buổi sáng em mở to mắt là nhìn thấy anh, buổi tối trước khi ngủ cũng nhìn thấy anh, mỗi ngày đều như vậy cả.”
Giang Hoài ngẩn người cười nói:”Nghe vào tai như vật thì cảm thấy chúng ta quả thật rất ngọt ngào nha.”
Hoàng Đan nói:”Ừ, rất ngọt ngào.”
Hai mắt cậu đột nhiên hơi hơi trợn to, nhìn thấy dưới lầu có hai người quen, là chị Trương và Lý Ái Quốc cũng đến đây ăn cơm tối.
Chị Trương khóa xe điện lại rồi cùng Lý Ái Quốc một đường đi vào trong tiệm,chị ta đi vài bước thì quay đầu kiểm tra cổ xe đã khóa chưa, động tác này liên tục làm hai lần.
Thân thể Hoàng Đan hơi hơi nghiêng về phía trước, nhìn thấy bóng lưng hai người biến mất trong cửa tiệm, rất nhanh thì thấy một mình chị Trương đi ra,theo sau là Lý Ái Quốc đang gọi cái gì đó.
Chị Trương không phản ứng,chị ta lại về đến chổ để xe kiểm tra ổ khóa cổ xe.
Ánh mắt Hoàng Đan sau thấu kính nheo lên,chị Trương cũng có bệnh đa nghi giống với Vương Hải vậy, thoạt nhìn hình như còn nghiêm trọng hơn so với anh ta.
Giang Hoài chống mặt bàn đứng lên, đầu lại gần hỏi:”Nhìn cái gì đó?”
Lúc này,chị Trương đã vào trong tiệm.
Hoàng Đan nói:”Cơm nước xong chúng ta đến tiệm hoa quả đi,em muốn ăn dưa hấu.”
Giang Hoài chững chạc đàng hoàng:”Dưa hấu có cái gì ăn ngon,lượng đường lại cao như vậy, trừ lợi tiểu ra không ưu điểm khác, vẫn là chuối có dinh dưỡng, trở về ăn chuối đi.”
Hoàng Đan nói:”Em không muốn ăn chuối của anh.”
Giang Hoài đổi vị trí, ngồi ở Hoàng Đan bên cạnh, lặng lẽ bóp eo cậu:”Đồ cái thứ không biết nhìn hàng.”
Hoàng Đan:”……”
Cả một con gà được cắt ra ở trong nồi, rất nhiều, Hoàng Đan chỉ thích ăn đùi gà những cái khác không ăn, Giang Hoài ngược lại không kiêng ăn cái gì nhưng một mình hắn cũng không ăn được bao nhiêu nên còn dư lại một chút đồ ăn.
Hai người bọn họ gói số gà còn lại mang về,bỏ một chút canh gà vào tủ lạnh, ngày mai hâm nóng lại ăn.
Ra khỏi quán lẩu, Hoàng Đan và Giang Hoài đến đối diện tiệm hoa quả, còn tiện đường mua thêm cơm cháy.
Giang Hoài là người có nguyên tắc, lúc trước đã nói rõ với Hoàng Đan, không tắm rửa không được lên giường,sau lên giường không được ăn cái gì, không được phát ra âm thanh, không được lộn xộn lăn qua lăn lại, trước khi ngủ phải đánh răng.
Hiện tại trừ cái cuối cùng,những cái khác đều đã thành cái rắm.
Cho nên nói,thứ gọi là nguyên tắc này, phải xem là đối với người nào thôi.
Hoàng Đan luyện tập vẽ một lát thì không có cách nào tập trung lực chú ý được,đầu óc đều là: “Kẻ nhìn lén là ai”.
Cậu ôm dưa hấu, cầm muỗng múc một thìa một thìa ăn,sắp xếp lại các manh mối đang nắm giữ được.
Trước mắt tương đối đáng sợ là hệ thống tiên sinh không tiết lộ, trừ Lâm Ất ra, còn có mấy người rình coi,lỡ như không chỉ có một thì đúng thật khó chơi.
Nhiệm vụ xuyên việt lần thứ ba này, độ khó so hai lần trước lớn hơn rất nhiều.
Giang Hoài chuẩn bị đi tắm, hắn cầm khăn mặt và thau đựng nước,nhìn một chút thấy thanh niên đang trước cửa sổ:”Em đứng đó làm gì?”
Hoàng Đan nói:”Em có chuyện phải suy nghĩ.”
Giang Hoài không nói gì:”Đêm hôm khuya khoắt có chuyện gì để suy nghĩ chứ?”
Hoàng Đan từ trong cửa thủy tinh nhìn hắn:”Anh có chú ý chân chị Trương không?”
Giang Hoài nhướn mày:”Sao nào?”
Hoàng Đan nói:”Lần trước anh nói nữ sinh viên mang giày size 40,vậy chị Trương mang giày size bao nhiêu?”
Giang Hoài đem xà phòng để vào bên trong thau:”Không khác nhau lắm.”
Cửa đóng lại, Hoàng Đan đứng tại chỗ một lát,cậu muốn đi đổ nước,tiện tay nhặt quần áo dưới đất lên thì một vật nhỏ màu trắng xuất hiện ở trước mắt cậu, nhẹ nhàng rơi xuống trên mặt đất.
Đó là một mảnh cánh hoa màu trắng, là hoa cúc trắng.
Hoàng Đan ngồi xổm xuống, dùng ngón cái và ngón trỏ cầm cánh hoa lên trước mắt xem,cậu như có suy nghĩ.
Sau khi tách ra ở hôn lễ, Giang Hoài có lẽ đã đi thăm mộ?
Hoàng Đan nhớ tới A Ngọc, cũng nghĩ đến người đàn ông xa lạ không biết tên đó, đối phương có thể chính là điểm ở giữa Giang Hoài và A Ngọc.
Chừng mười phút sau, Giang Hoài mang theo một thân hơi nước trở lại.
Thời gian thi đấu đến gần, Hoàng Đan tranh thủ thời gian cùng Giang Hoài luyện tập nhiều hơn, tranh thủ ở trên sân thi đấu lấy được một hạng.
Cúc hoa linh không dùng thường xuyên được,do nhu cầu số lượng càng lúc càng lớn,cậu phải cố gắng hơn nữa mới được.
Tóc Giang Hoài còn đang nhỏ nước, hắn vỗ vỗ ghé vào người trên giường, trêu đùa:”Bảo bối,em vội vã muốn anh làm em như vậy à”
Mặt Hoàng Đan đặt ở trên gối đầu:”Đêm nay em muốn ngủ trước mười một giờ, sáng mai em phải chạy bộ nữa.”
Ngụ ý là sớm bắt đầu một chút, sớm kết thúc một chút, không thể thức đêm.
Giang Hoài chậc lưỡi, mới mẻ rồi:”Chạy bộ?”
Hoàng Đan nói:”Khoa kỹ viên có người mới đột tử.”
Giang Hoài mày nháy mắt vừa nhíu:”Anh nói cái gì chứ,loại tăng ca không dứt như mấy em quả thực chính là đang liều mạng mà.”
Hoàng Đan quay đầu nhìn hắn:”Đừng nói mấy cái này nữa,anh nhanh lên đi.”
Giang Hoài lau tóc, trêu tức nói:”Đừng hối,em hối thúc như vậy anh không cứng nổi đâu.”
Hoàng Đan nói:”Em đâu có hối thúc đâu.”
Giang Hoài lau tóc nửa khô thì ném khăn mặt,mở TV:”Chủ nhà có nói với em, buổi tối mỗi ngày anh đều xem TV rất ồn?”
Hoàng Đan ừ nói:”Nói.”
Giang Hoài hừ cười:”Không mở TV, tiếng khóc của em cũng có thể hù được con chó Tiểu Hắc ngoài ban công luôn chứ chẳng đùa.”
Hoàng Đan nói:”Lúc em khóc không có kêu, là giường rung lắc kịch liệt, âm thanh rất vang.”
“Em không kêu, nhưng em khóc,rất nhanh có thể nhấn chìm anh luôn rồi.”
Giang Hoài cởi áo, lộ ra nửa người trên màu lúa mạch, cường tráng mạnh mẽ,cơ thịt rõ ràng dưới ánh đèn sáng tản ra một loại mỹ cảm* khó tả:”Muốn chúng ta làm trên mặt đất không?”
*
mỹ cảm:khả năng thưởng thức cái đẹp.
Hắn tay chỉ bên giường:”Em nằm sấp ở đây?”
Hoàng Đan lắc đầu, như vậy rất sâu nên sẽ vô cùng đau,cậu sẽ đau đến quỳ trên mặt đất mất.
Giang Hoài không miễn cưỡng, Hoàng Đan thích thế nào thì mình như sẽ đến như vậy,hắn đem thảm gạt sang một bên,người nằm lên trên đó.
Hoàng Đan lao vào trong lòng người đàn ông,cậu sờ sờ vết sẹo trên khóe mắt đối phương sau đó lại gần hôn lên.
Thân thể Giang Hoài chấn động nảy sinh ác độc mà nghiền đôi môi đó.
Phòng ngủ phụ lại đang xem TV, âm lượng rất lớn, mỗi ngày điều như thế, đừng nói chủ nhà và gian phòng thứ nhất, ngay cả chó ở ban công lớn đều đã chết lặng hết rồi.
Hoàng Đan hơi hơi mở miệng, rất ngoan chờ người đàn ông tiến vào.
Giang Hoài đi vào.
Cơ hội dù sao cũng sẽ dành cho người có chuẩn bị, mỗi ngày Hoàng Đan và Giang Hoài đều siêng năng luyện tập, phối hợp càng ngày càng ăn ý, thời gian cũng càng ngày càng dài hơn.
Hoàng Đan khóc làm chiếu ướt một mảng lớn,ra giường phía dưới cũng ướt, Giang Hoài đem ôm cậu đến trên ghế, kéo ra giường đổi lại cái mới sau đó lại ôm cậu về giường.
“Em thật có thể khóc, trên đời này sẽ tìm không ra người có thể khóc giống em đâu, lần tới khi làm anh sẽ treo lên cổ em một cái túi để hứng nước sau đó lấy nước đó rửa mông cho em, như vậy còn có thể tiết kiệm được tiền nước luôn chứ chẳng đùa.”
“……”
Hoàng Đan bị người đàn ông chọc cười, cảm giác đau đớn ngay lập tức tê liệt:”Có phải em đã cào rách lưng anh rồi không?”
Giang Hoài nói rách rồi:”Trách anh, quên cắt móng tay cho em.”
Hoàng Đan lại đau lên, cậu đè nén nức nở:”Xin lỗi.”
Giang Hoài ái muội cười:”Nói xin lỗi làm gì, anh thích em cào anh, em cào càng tàn nhẫn thì chứng minh em càng thoải mái.”
Hoàng Đan nói:”Ừ, đúng rồi.”
Khóe mắt Giang Hoài co rút, hắn không biết đã có phúc tu được mấy đời mới có thể gặp được người đáng yêu như vậy chứ.
Hai người họ chuẩn bị ngủ,phòng ngủ chủ nhà truyền đến tiếng cả nhau.
Chị Trương và Lý Ái Quốc ở trong phòng cãi nhau,giống như lúc bình thường vậy, vẫn là dùng tiếng địa phương.
Hoàng Đan gối trên cánh tay Giang Hoài,kêu hắn phiên dịch cho mình nghe.
Giang Hoài gần như đối với chuyện cậu lo bát quái thật bất đắc dĩ:”Không phải nói ngày mai còn muốn dậy sớm chạy bộ sao? Lại lên tinh thần rồi à?”
Hoàng Đan nói:”Cách vách cãi nhau kịch liệt như vậy, chúng ta không ngủ được đâu.”
Giang Hoài vắt chân, bàn tay để trên vai cậu vuốt ve,”Cũng không có cái gì lạ,do chị Trương cảm thấy chồng của chị ta mắt đi mày lại với cô gái khác thôi.”
Hoàng Đan đem cánh tay khoát lên trên thắt lưng hắn:”Cô gái nào?”
Giang Hoài nghe một lát:”Nhân viên phục vụ trong cửa hàng nhỏ, cúp E đó”
Trong cửa hàng nhỏ đó Hoàng Đan đã gặp Lý Ái Quốc một lần, ông ta đối xử với mọi người đều như nhau, chỉ là mua này nọ rồi trả tiền sau đó rời đi, không trao đổi gì với nhân viên trẻ tuổi của cửa hàng cả, nếu hai người có mờ ám, cho dù cố ý che giấu thì cũng sẽ có sơ hở.
“Anh làm sao biết nhân viên cửa hàng là cup E?”
Giang Hoài mở miệng nói:”Một đồng nghiệp của anh nói.”
Hoàng Đan không lên tiếng.
Giang Hoài lầm tưởng cậu không tin mình:”Sao lại không nói lời nào?Anh có thể nói với em đời này của anh chỉ có một người, không có người khác đâu.”
Hoàng Đan nói:”Em biết rồi.”
Cậu hỏi ra nghi hoặc trong lòng,gần như đã có đáp án, thế nhưng vẫn muốn được người khác chứng thực:”Em vẫn không hiểu,tại sao chị Trương đối với chồng mình lại ngờ vực vô căn cứ như vậy?”
Giang Hoài nhún nhún vai:”Một khi bị rắn cắn, mười năm vẫn sợ cầm dây thừng chứ sao.”
Hoàng Đan hỏi:”Anh vừa nói cái gì?”
Giang Hoài nghiêng cúi đầu:”Hả?”
Hoàng Đan nói:”Em biết.”
Giang Hoài xoa tóc của cậu”Em biết cái gì chứ,vui buồn thật thất thường đó.”
Hoàng Đan nói:”Em không nói với anh.”
Giang Hoài trố mắt nhìn, hắn dở khóc dở cười:”Coi trời bằng vung quá rồi!”
Hoàng Đan trở mình suy nghĩ về mọi thứ.
“……”
Qua một lát, Giang Hoài cọ lên cổ Hoàng Đan:”Nói cho anh biết đi, để thỏa mãn lòng hiếu kỳ của anh một chút xem nào.”
Hoàng Đan nói:”Vẫn chưa đến lúc,em cần xác nhận lại một lần nữa.”
Giang Hoài ái chà một tiếng:”Anh rất chờ mong nha.”
Hoàng Đan đẩy đầu hắn ra”Chờ mong cái gì,đây là chuyện người khác mà.”
Giang Hoài nhất thời không còn cảm thấy hứng thú:”Vậy thì thôi.”
Âm thanh cãi nhau của phòng ngủ chính cách vách vẫn còn cãi nhau liên tục kéo dài, phòng khách vang lên tiếng bước chân, là Trần Thanh Thanh và Vương Hải.
Đêm nay nơi này chỉ có ba hộ, trừ hai người bọn họ thì không còn người khác.
Hoàng Đan nghe tiếng mở cửa ở bên ngoài,Lý Ái Quốc gọi Trần Thanh Thanh là tiểu muội,ông ta còn chưa đi tiếp thì đã bị chị Trương gọi trở về.
Sau nữa là chị Trương và Trần Thanh Thanh nói chuyện,giọng nói rất sung giống như đang nổi nóng,sự tức giận đó hướng lên trên người Trần Thanh Thanh mà bung ra.
Ba người ngươi một lời tôi một câu anh một câu nói chuyện với nhau,tình hình rất không thích hợp để bàn chuyện tiếp tục nữa.
Trần Thanh Thanh và Vương Hải trở về phòng,cửa đóng lại thật vang, như là cố ý đóng cho chị Trương nghe.
Cửa đó nhất định là Trần Thanh Thanh đóng, Vương Hải không làm được.
Hoàng Đan cảm thấy, so với thái độ của chị Trương đối với người khác thì chị ta đối với Trần Thanh Thanh rất khác, không có cảm tình gì cả.
“Chị Trương lớn lên không tồi,chỉ là do không biết cách ăn mặc và trang điểm,chị ta không thích hợp mặc quần áo bó sát người,mọi khuyết điểm đều bị siết ra hết.”
Giang Hoài đem chân gác lên người cậu:”Cái này em không hiểu rồi, đó là một loại tượng trưng.”
Hoàng Đan cảm thấy mình như bị một khúc gỗ lớn đè lên:”Tượng trưng cái gì?”
Giang Hoài ghé vào lỗ tai cậu nói:”Sờ sờ anh đi thì anh sẽ nói cho em biết.”
Hoàng Đan sờ sờ hắn:”Sờ sờ.”
Giang Hoài chậc chậc hai tiếng:”Vỏn vẹn đối với chị ta mà nói đó là tượng trưng cho tuổi trẻ.”
“Em không phát hiện sao?Chị Trương đã bốn mươi tuổi, mặc quần áo điều là kiểu dáng của mấy cô gái trẻ, hơn nữa,chị ta muốn thay đổi mình thành một người phụ nữ thành phố, trừ mặc ra, còn nhìn ra từ cách xưng hô của chị ta đối với mấy khách thuê chúng ta nữa,chị ta muốn thay đổi cho thời thượng, có văn hóa.”
Hoàng Đan không hiểu:”Chị ta có một vẻ đẹp trong độ tuổi đó vậy tại sao chị ta phải làm như vậy?”
Giang Hoài nói giỡn:”Đứa ngốc, đương nhiên là vì chị ta muốn được đàn ông yêu thích.”
“Nhưng mà cũng có khả năng là một loại tâm lý tích cực, lòng dạ phụ nữ như kim đấy biển,rất phức tạp.”
Hoàng Đan nói:”Anh thật lợi hại,mấy cái anh nói,em cũng không nghĩ đến.”
Giang Hoài mượn ánh trăng nhìn người trong lòng:”Bị đả kích à?”
Hoàng Đan lắc đầu nói:”Sẽ không bị đả kích,anh so với em vẫn lợi hại hơn, em quen rồi.”
Giang Hoài:”…… Tâm tính em thật tốt.”
Cách vách im lặng.
Không biết qua bao lâu, Hoàng Đan cào cào cánh tay người đàn ông:”Ngủ hay chưa?”
Giang Hoài bắt được tay kia,đưa đến bên môi hôn hôn:”Ngủ,anh đang nằm mơ đây.”
Hoàng Đan nói:”Em hỏi anh một chuyện.”
Giang Hoài nhắm mắt lại:”Hỏi đi.”
Hoàng Đan nói:”Chị Trương nếu muốn thành phụ nữ trẻ tuổi ở thành phố,vậy tại sao chị ta lại đi nhặt hộp giấy và chai đồ uống để bán? Còn thích tính toán chi ly nữa?”
Giang Hoài ngáp một cái:”Chị ta là một người tính toán tỉ mỉ,đó là từ trong xương cốt rồi, trừ khi cạo xương ra, bằng không cũng không hết được.”
“Bảo bối, còn có vấn đề gì muốn hỏi,anh có thể ngủ được chưa?”
Hoàng Đan hôn cằm hắn:”Ngủ ngon.”
Sáng sớm bình thường A Ngọc và Triệu Phúc Tường đều không ở đây nên Vương Hải là người thứ nhất dậy,sau khi anh ta xuống lầu mua điểm tâm thì Hoàng Đan liền dậy.
Hoàng Đan ra ban công lớn nhìn một chút, phát hiện cửa đang mở,chó Tiểu Hắc không ở đó,chắc là lúc Vương Hải mở cửa nó nắm cơ hội mà chạy xuống.
Cậu đi đến ban công, làm bộ như đang duỗi người, hô hấp hít thở không khí buổi sáng.
Trên ban công phơi giày, giày sandal giày da đặt thành một hàng, lót giày cũng vậy.
Hoàng Đan quan sát qua, Lý Ái Quốc sẽ để lung tung lộn xộn, chỉ có chị Trương mới sắp ngay ngăn chỉnh tề như vậy.
Mấy đôi giày này có lẽ do chị Trương giặt.
Hoàng Đan xem xem phía sau,thấy cửa phòng ngủ chính vẫn đang đóng,cậu ngay lập tức cầm đôi giày nữ lên xem, phát hiện quả thật là size 40.
Giang Hoài nói không sai.
Hoàng Đan buông đôi giày xuống, tay sờ sờ mỗi đôi giày đế giày và mặt giày, mấy ngày này lúc nào cũng có mưa,giày còn có chút ẩm ướt.
Cậu đi đến một bên, nhìn thảm thực vật màu xanh phía dưới, đêm đó vết giày trong phòng nữ sinh viên là size 40,giặt giày có thể trừ Vương Hải, còn có một người, chính là chị Trương.
Một tuần kế tiếp, Hoàng Đan đều dồn lực chú ý tập trung lên trên người chị Trương,lúc trước cậu không làm như vậy, hiện tại chỉ tập trung một đối tượng thì lại càng cảm thấy suy đoán trong lòng mình là đúng.
Hệ thống tiên sinh thông báo Hoàng Đan, còn ba ngày nữa sẽ đến ngày thi đấu, rất thiện ý nhắc nhở cậu đừng ăn cay, uống nhiều nước, để tránh bị nóng sẽ ảnh hưởng phát huy.
Hoàng Đan biết đến:”Đa tạ.”
Nhiệm vụ mau hoàn thành,lần này Hoàng Đan cảm giác sẽ không sai nữa.
Trước tan tầm, Hoàng Đan nhận tin nhắn của Giang Hoài, nói buổi tối có chuyện nên sẽ về muộn một chút.
Hoàng Đan đi dạo trên đường,thấy một cô gái trẻ tuổi, chính là cô gái lái xe bán quần áo bị bác gái đòi quần áo tối hôm đó.
Cậu không ngừng lại, đi đến trước một quầy hàng bán đồ chơi.
Một cô gái tóc ngắn đi đến, không cẩn thận đụng vào vai Hoàng Đan,cô nhanh chóng xin lỗi:”Xin lỗi.”
Hoàng Đan nói không sao.
Đi chưa được mấy bước,cậu liền nghe sau lưng có hai giọng nói, đều rất trẻ tuổi.
“Tiểu Tuệ, sao bây giờ cô mới đến?”
“Đừng nói nữa, còn không phải vì chuyện tìm phòng ở sao,mấy ngày này tôi đi xem nhà này đến nhà khác,bị ảnh chụp trên mạng gạt đến thảm luôn.”
“Tôi không phải nói với cô rồi sao? Không thể tin vào mấy ảnh chụp được,phải tận mắt nhìn mới được.”
“Đúng vậy,tôi nhớ kỹ chứ, thế nhưng tôi không nghĩ nó lại chênh lệch lớn đến như vậy.”
“Vậy cô tìm được phòng ở chưa?”
“Tìm được rồi, chính là đối diện Hối Phong Giai Uyển, về sau tôi có thể cùng bày bán vỉa hè với cô rồi.”
Bốn chữ Hối Phong Giai Uyển xuyên qua giọng người ồn ào, chui lọt vào trong tai Hoàng Đan,cậu chẳng những dừng bước lại mà còn lui về phía sau vài bước,cách càng gần âm thanh nói chuyện.
Đây là một loại phản ứng bản năng,cậu mơ hồ cảm giác mình có thể nghe được nội dung mà mình đang muốn nghe.
“Hối Phong Giai Uyển?Ở tòa nào?”
“Tòa 32.”
Hoàng Đan xoay người nhìn lại, phát hiện đang nói chuyện là hai cô gái trẻ tuổi, một là lúc trước đã gặp qua, một người khác là mới vừa mới đụng cậu.
Cô gái bán quần áo hỏi:”Tòa 32? Biết chủ nhà tên gì không?”
Cô gái tóc ngắn nói:”Để tôi nhớ xem,hình như gọi là chị Trương.”
Cô gái bán quần áo nữ hài vốn đang lấy số đo cho một cô gái khác, nghe đến câu này, sắc mặt đều thay đổi:”Ngàn vạn đừng thuê phòng ở của chị ta!”
Cô gái tóc ngắn không rõ lắm:”Vì sao?”
Bán quần áo nữ hài không đáp mà hỏi lại:”Cậu còn nhớ lúc trước tôi kể với cậu chuyện mình bị thổ tào*không?”
*
thổ tào:cách nói năng hay chế nhạo, phát ngôn xấc xược dễ chọc giận đối phươngCô gái tóc ngắn nói:”Tôi nhớ rõ,cô nói với tôi là bà chủ nghi ngờ ông chủ nhà có mờ ám với khách thuê nữ nên chửi bóng gió khách thuê nữ, nói thật không muốn đem phòng ở cho loại con gái như các người thuê này kia,cô bị phiền đến tiền thế chấp cũng không lấy mà chuyển đi luôn.”
Cô gái bán quần áo mới bán được một bộ quần áo, tìm tiền thối lại cho đối phương, quay đầu nói:”Bà chủ nhà mà tôi nói là chị Trương đó.”
Cô gái tóc ngắn vô cùng giật mình:”Không thể nào?Tôi nhìn chị ta rất nhiệt tình mà, còn hỏi tôi chổ tôi ở có xa không,còn muốn đưa tôi về nữa.”
Cô gái bán quần áo nói:”Con người bà chủ nhà bình thường không tệ, nhưng chị ta có bệnh nên đối nữ khách thuê có thái độ thù địch rất mạnh.”
“Tôi cũng không biết nói như thế nào,có lẽ là bệnh đa nghi,chị ta thích tự mình suy diễn bao giờ cũng nghi kỵ cô gái khác có một chân với ông chủ nhà.”
“Có lẽ là do tâm lý bóng ma của lúc trước nên đã để lại căn bệnh này.”
Cô gái tóc ngắn một hồi may mắn:”Ngẫm lại chịu không nổi rồi, cũng may tôi quên mang tiền nên chưa giao tiền đặt cọc.”
Cô vò đầu một phát:”Xong rồi,ngày mai tôi lại phải tiếp tục tìm phòng ở……”
Hoàng Đan đứng tại chổ bên cạnh, toàn bộ mấy tin tức lộn xộn trong đầu đều rõ ràng lên,cậu liên hệ sơ qua một chút,tất cả mọi chuyện đều được thông suốt.
Đi đến một bên, Hoàng Đan lập tức gọi điện thoại cho Giang Hoài,cậu cần đối phương phối hợp diễn một màn với mình.