Hoàng Đan gọi điện thoại cho Giang Hoài thì đầu bên kia nhắc nhở ngoài vùng phục vụ,cậu gọi lại lần nữa cũng vẫn nhắc nhở như vậy.
Sắp đến bảy giờ rưỡi, trên đường cả nam lẫn nữ mang theo âm thanh ầm ỉ nối thành một mảnh, rất ồn ào có thể làm cho người ta nghe đến phát bực.
Hoàng Đan cúi đầu trượt di động, mơ hồ nhận ra trong đám người có một tầm mắt nhìn lại đây,cậu giương mắt quét đi, ngay sau đó thì cầm điện thoại nhét vào túi,tay cũng bỏ vào trong.
Người nhiều thì kẻ móc túi cũng nhiều, vừa vô ý thì có thể sẽ bị móc túi.
Hoàng Đan xài loại di động này rất dễ thu hút sự chú ý của người khác, nên không có gì kỳ lạ khi trở thành mục tiêu trong mắt bọn móc túi.
Cho nên nói,khi ở bên ngoài của cải tiền tài vẫn nên ít để lộ một chút, nếu không thì sẽ thần không biết quỷ không hay rơi vào trong túi người khác lúc nào chẳng biết.
Hai cô gái trẻ tuổi vẫn đang nói chuyện như cũ.
Cô gái bán quần áo nói phòng ở của chị Trương nhiều, vài cư xá gần đó đều có thông tin phòng cho thuê của chị ta,khi cô gái tóc ngắn gọi điện thoại hỏi thăm thì nên hỏi trước một chút đối phương họ gì,đỡ cho một chuyến tay không.
Cô gái tóc ngắn như phát điên, nói gian phòng đó thật rất không tệ, là một trong phòng ở duy nhất cô tìm được tiền thuê nhà 600 trở xuống, còn có ban công nhỏ nữa.
Cô gái tóc ngắn than thở, cảm thấy đáng tiếc.
Cô gái bán quần áo an ủi cô:“Cô cứ nghĩ như vậy đi, nếu cô chuyển vào ở thì phải trả 1 áp 3,lúc nhịn không được muốn chuyển đi,chưa kể phải chuyển đồ vật này nọ phiền phức thì tổn thất của cô vẫn lớn hơn.”
Cô gái tóc ngắn lập tức được an ủi,cảm thấy may mắn vì mình không bị mất khoản tiền kia.
Hoàng Đan ở tòa 32,giá 600 trở xuống,chỉ có thể là ngăn cách gian,gian cô gái tóc ngắn nhìn trúng không phải là gian của A Ngọc mà là của Triệu Phúc Tường ở, ban ngày cậu đi làm nên cũng không rõ sẽ có những người nào đến xem phòng ở.
Không nghe tiếp nữa, Hoàng Đan nhấc chân rời đi, toàn bộ suy nghĩ trong đầu vừa sắp xếp lại xong nên vội vàng muốn đi chứng thực,điện thoại lại gọi không được,hai chuyện trộn lại cùng một chỗ làm cậu tâm phiền ý loạn nên cũng không có tâm trạng xem đồ nữa.
Hoàng Đan vào cửa thì phát hiện cửa phòng đối diện đóng kín,cậu nhìn không thấy Trần Thanh Thanh và Vương Hải, chỉ có thể nghe được tiếng hai người nói chuyện.
Trần Thanh Thanh hình như không quá thoải mái, trong giọng nói có thể nghe ra được:“Thật là, mỗi ngày chủ nhà đều dẫn người đến đây xem phòng ở,ồn ào đến tôi không có cách nào ngủ được, phiền chết đi được.”
Vương Hải dỗ dành:“Cố gắng nhịn vài ngày đi,10 tháng này chúng ta chuyển đi rồi.”
Trần Thanh Thanh mắng thô tục, khó chịu nôn khan,cô ta che miệng đi ra, thẳng đến buồng vệ sinh,nôn ra.
Vương Hải theo sát cô ta, vội vàng gật đầu chào hỏi với Hoàng Đan sau đó đi đến buồng vệ sinh vỗ lưng cho Trần Thanh Thanh.
Hoàng Đan tìm chìa khóa mở cửa phòng, hiện tại gần như đã xác định giữa vợ chồng Vương Hải và Trần Thanh Thanh không có người hiềm nghi nên cậu sẽ không lại cố ý nghe hay nhìn lén nữa.
Dù sao đó cũng là một loại hành vi không đạo đức.
Nhưng mà tiếng khóc trong phòng vệ sinh lại cố ý chui vào trong lỗ tai cậu.
Đàn ông đối với thể xác và tinh thần của phụ nữ mang thai không thể nào hiểu được, cũng vĩnh viễn không thể cảm nhận được một lần, cảm xúc lên xuống sẽ xuất hiện thay đổi rất lớn.
Nếu gả cho đàn ông không cẩn thận,đối phương chỉ cảm thấy khác người, có lẽ còn có thể không kiên nhẫn ném ra một câu “Cũng không phải một mình cô mang thai sinh con,phụ nữ không phải đều như vậy sao? Có cái gì mà làm quá như vậy chứ ”.
Gả tốt hay không tốt,cho dù người khác có nói thế nào đi nữa thì ranh giới này cũng là do sự lựa chọn của bản thân mình mà thôi.
Người thân bạn bè Trần Thanh Thanh đều hâm mộ cô ta, cho rằng cô ta không phải là một cô gái vừa cao vừa đẹp mà lại được gả cho một người chồng yêu thương mình như thế.
Nhất là cô ta có mấy người bạn tốt, mỗi ngày đi làm mệt chết mệt sống, trở về còn phải làm cái này cái kia, có đôi khi nói một câu không thoải mái, muốn chồng mình đi rót ly nước, đối phương hoặc là ngồi máy tính chơi game, hoặc là trượt di động, kêu mấy lần cũng không phản ứng,một cái rắm cũng không thèm để ý đến.
Mỗi lần mấy người đó nói chuyện phiếm với Trần Thanh Thanh,đều sẽ nói số mệnh của cô ta thật tốt
Mà việc nhà Trần Thanh Thanh không cần làm,mỗi ngày trước khi đi làm chồng cô ta điều mua điểm tâm cho cô ta,xào đồ ăn đơn giản cho cô ta ăn trưa, tan tầm trở về mua đồ ăn nấu cơm, mỗi tháng mấy ngày đó sẽ không để cô ta chạm vào nước lạnh, đánh không đánh lại, mắng không mắng lại, thẻ lương giao ra hết, tất cả điều lấy cô ta làm chủ.
Thế nhưng trong cuộc sống Trần Thanh Thanh tràn ngập quá nhiều câu oán hận, cô ta luôn muốn gây chuyện,cái này không hài lòng, cái kia lại không đạt được yêu cầu của cô ta, bản thân cũng không biết bản thân mình đang muốn cái gì nữa.
Lúc này Trần Thanh Thanh đang khóc, nói Vương Hải không yêu mình, còn nói cô ta mang thai, đối phương nhất định lại muốn đi tìm cô gái.
Vương Hải trấn an rồi thề độc, muốn có được một chút tin tưởng từ chỗ của Trần Thanh Thanh.
Cửa ban công của Hoàng Đan đang đóng nhưng vẫn có thể nghe được,cậu nằm trên giường, hồi tưởng mấy cuộc đời mình từng trải qua đã được đánh ký hiệu một hai ba sẵn trong đầu, nó có dài có ngắn, có bình thản, cũng có nhấp nhô lên xuống, một đường sinh tử ấm áp, những ký ức đó đều khắc sâu vào bên trong trí nhớ của cậu.
Nằm một lát, Hoàng Đan đi ra bồn nước rửa mặt sau đó trở về gọi điện thoại, vẫn ngoài vùng phủ sống,trong lòng cậu có chút bất an.
Giang Hoài có phải đang chấp hành nhiệm vụ không? Hay đã gặp phiền phức rồi?
Hoàng Đan ở trong phòng đi qua đi lại, đến tủ lạnh lấy một trái dưa chuột rửa, đứng ở ban công nhỏ không nói một lời cắn từ đầu đến đuôi:“Hệ thống tiên sinh,mi có thể nói vị trí của Giang Hoài cho tôi biết không?”
Hệ thống:“Cần 300 tích phân.”
Hoàng Đan kêu nó trừ bên trong tủ con ruồi, thuận tiện hỏi tích phân của mình còn dư bao nhiêu.
Cậu thở dài, tích phân thật quá quan trọng.
Lần này thi đấu nhất định phải cố gắng hết sức lấy được hạng mới được.
Chân muỗi cũng là thịt, chỉ cần liều chết đừng bị trượt xuống, có thứ hạng thì sẽ có tích phân, cụ thể bao nhiêu thì tùy theo thứ hạng tương ứng thôi, không phải cái túi nhỏ tích phân ngẫu nhiên rơi xuống có thể so sánh được.
Hoàng Đan nhảy nhót tại chỗ vài cái, làm cho mình tập trung tinh thần,cậu tháo kính mắt rồi dụi dụi mắt sau đó mang theo di động và chìa khóa đi ra ngoài.
Bóng đêm một chút sâu và trầm, nổi gió lên không thấy cảm thấy mát lạnh.
Ở khu nào đó của thành phố S, dân nhập cư bên ngoài tụ tập một chổ, trên đường đi tới sẽ nhìn thấy những cô gái trẻ tuổi đứng đường,không khí bên trong mấy tiệm cắt tóc ven hai bên đường nổi lên một loại hơi thở hỗn loạn.
Khi Hoàng Đan cách mục đích còn khoảng một đoạn ngắn thì bị theo dõi như một nhân vật khả nghi.
Đây là trong dự kiến nên cậu không hoảng sợ mà cứ tiếp tục đi tiếp.
Góc đường có một cái đầu ba tấc*,anh ta cầm bộ đàm, giọng nói áp thực thấp, miêu tả quần áo, bề ngoài, tuổi của nhân vật khả nghi.
*
đầu ba tấc: kiểu đầu đinh ba cm
Trong một chiếc xe bên đường, Giang Hoài nghe xong vài câu miêu tả kia,điếu thuốc trên miệng rớt xuống:“Cậu ấy là người của tôi.”
Đầu ba tấc đầy mặt lờ mờ:“Là người của Giang ca?”
Giang Hoài nói đúng, trong giọng nói của hắn không một chút chần chờ:“Nghe đây, nhiệm vụ hiện tại của cậu là phụ trách trông coi cậu ấy”
Đầu ba tấc nghiêm mặt nói:“Sau đó thì sao?”
Giang Hoài dựa vào lưng ghế dựa:“Mua cho cậu ấy chút gì đó ăn, chờ tôi qua.”
Đầu ba tấc nói:“Đã biết.”
Bỏ bộ đàm sang một bên, Giang Hoài lau lau mặt,bất giác quần bị tàn thuốc nóng làm thủng một lỗ, hắn nghiền nghiền tàn thuốc,đường vân giữa lông mày rất sâu.
Người trên ghế điều khiển quay đầu,“Giang ca, không sao chứ?”
Giang Hoài khoát tay, một lần nữa rút một điếu thuốc,lúc ấn bật lửa đều chưa một lần nhắm trúng, có chuyện rồi nha,còn là chuyện lớn nữa, bảo bối nhà hắn không biết làm sao lại chạy đến nơi này nữa đây.
Trên một con phố khác, Hoàng Đan được một đầu ba tấc xa lạ gọi lại, đưa qua một túi to, nghe mùi thì biết bên trong là gà chiên, còn có một ly trà xanh.
Đầu ba tấc thấy thanh niên không nhận liền nói là ý của Giang ca.
Hoàng Đan lúc này mới đưa tay ra tiếp:“Cám ơn.”
Cậu bình tĩnh đánh giá, tuổi người này còn trẻ, giơ tay nhấc chân lại lộ ra một sự lão luyện,chắc cũng là cảnh sát,đồng nghiệp của Giang Hoài.
Đầu ba tấc tựa lưng vào vách tường, nửa ngồi hỏi:“Cậu và Giang ca có quan hệ gì? Thân thích sao?”
Hoàng Đan đẩy đẩy kính đen trên mũi:“Người nhà.”
Đầu ba tấc lộ ra vẻ mặt hiểu rõ:“Khó trách Giang ca lại quan tâm cậu như vậy.”
Là quan tâm đó, Giang ca nghe được miêu tả của anh ta, giọng nói đều thay đổi, rất nôn nóng, cũng rất bất an, thật không giống như Giang ca bình thường mà anh ta biết.
Đầu ba tấc gãi gãi da đầu,sau đó nghĩ đến cái gì, cổ quái lầm bầm lầu bầu:“Không đúng nha, Giang ca có người nhà sao?”
Hoàng Đan xem như không nghe thấy.
Cậu liên hệ không được với Giang Hoài, chỉ có thể tự mình đến đây rồi đành phải đi dạo ở gần đây để bị xem là nhân vật tình nghi, như vậy mới có thể từ bị động biến thành chủ động.
Uống hai ngụm trà xanh, Hoàng Đan mở miệng hỏi đầu ba tấc:“Anh có thể cho tôi nói vài câu với anh ấy không?”
Đầu tấc bản khó xử nói,“Giang ca chỉ dặn dò tôi trông coi cậu, chờ anh ấy đến đây.”
Hoàng Đan không đáp,cậu nhìn qua, trong lòng khó chịu chỉ muốn nhanh chóng cùng người đàn ông trở về nhà thôi.
Đầu ba tấc vẻ mặt đề phòng lưu ý bốn phía, cũng không chú ý người bên cạnh.
Hoàng Đan nhếch miệng nói:“Tôi có chuyện quan trọng,làm phiền anh rồi.”
Nghe vậy,đầu ba tấc nghiêng đầu nhìn, cảm thấy thái độ thanh niên rất tốt, lại là người của Giang ca, anh ta do dự một chút nói:“Để tôi hỏi một chút.”
Đầu ba tấc rất sợ Giang ca, cho rằng sẽ bị đổ ập xuống một trận mắng: “Không biết hiện tại là lúc nào,có một chút chuyện mà cũng nói đường dây bận,chắc là muốn chết rồi đúng không?”Nhưng không ngờ sau khi Giang ca nghe xong, trong miệng hùng hùng hổ hổ kêu anh ta đưa bộ đàm cho thanh niên.
Dạng như vậy chợt thấy giống như tức giận nhưng thực ra là có chút dung túng.
Đầu ba tấc lúc này đã tin, thanh niên là người nhà của Giang ca,anh ta nghĩ, Giang ca căng thẳng như vậy chắc là vì lo lắng người nhà bị liên lụy sẽ bị thương đó thôi.
Làm nghề như bọ họ vốn rất nguy hiểm.
Đầu ba tấc từng nghe tiền bối nói qua,hai đại đội trưởng một già một trẻ lúc trước bị một tập đoàn buôn lậu hạ độc giết chết, chết còn rất thảm, nhất là đội trưởng nhiệm kỳ mới đây lại còn là phụ nữ nữa,khi thi thể được tìm thấy cũng không nhìn ra được hình dạng gì cả,aiiiiii.
Hoàng Đan từ tay đầu ba tấc tiếp nhận bộ đàm:“Alo, là em.”
Giọng bên kia của Giang Hoài trầm thấp:“Biết là em rồi.”
Có mặt đồng nghiệp khác ở đây, hắn cũng không tiện nói câu thân mật, mà chỉ nói:“Nói đi,có chuyện gì quan trọng?”
Hoàng Đan nói:“Em bụng đói,em muốn ăn bánh mì của tiệm Lợi Vi.”
Gân xanh thái dương Giang Hoài nhảy dựng, đây chính là chuyện quan trọng sao? Xem ra thật sự ngứa da rồi, buổi tối trở về phải trị thật tốt mới được, hắn cũng không có thời gian hỏi kỹ đối phương tại sao lại chạy đến khu này:“Em nói Tiểu Lưu……”
Hoàng Đan cắt ngang người đàn ông mà nói:“Em muốn anh mua cho em.”
Cậu đi đến một bên, nhỏ giọng nói:“Cửa hàng đó sắp đóng cửa rồi,anh đi nhanh đi, buổi tối em muốn ăn.”
Bên kia bộ đàm truyền đến một tiếng “Chờ đấy”thì không còn tiếng nào nữa.
Hoàng Đan biết, Giang Hoài đồng ý với cậu nên sẽ không để đồng nghiệp khác đi.
Về phần di động, tám phần là trên đường Giang Hoài chấp hành nhiệm vụ để ở chỗ nào rồi,cái này có thể nói sau vậy.
Giang Hoài xoa mi tâm.
Hai đồng nghiệp ngồi đằng trước hai mắt nhìn nhau, Giang ca rất không đúng nha,sao lại giống bộ dạng bị vợ bắt nạt quá vậy?
“Tôi sẽ trở lại nhanh thôi, có biến thì lập tức thông báo cho tôi.”
Nói, Giang Hoài kéo cửa xuống xe.
Tiệm bánh mỳ Lợi Vi ngược hướng với tiệm linh kiện mà hắn đang theo dõi,chỉ cần đi qua ba góc đường,tay hắn đút túi, không nhanh không chậm đi qua bên kia.
Hoàng Đan trả bộ đàm cho đầu ba tấc.
Đầu ba tấc thò cổ nhìn quanh, thần kinh buộc chặt:“Đừng chạy lung tung.”
Hoàng Đan nói:“Tôi sẽ không đâu.”
Cậu rất an phận đứng tại chỗ đợi, mí mắt cũng không nâng.
Ước chừng mười phút,tiếng đấu súng nhiễu loạn khu vực xung quanh, đừng nói vài nhóm cô gái thời thượng đến nhóm như Cổn Long cũng bị dọa tè ra quần.
Đầu ba tấc giật nảy mình, tư thế từ nửa ngồi biến thành thẳng tắp, tay anh ta đè cây súng bên hông lại, vẻ mặt so với trước đó còn cảnh giác hơn.
Hoàng Đan không chạy lung tung, cũng không xem náo nhiệt, mà chỉ ngoan ngoãn đứng một chổ, tận lực không gây phiền phức cho Giang Hoài.
Người cung cấp thông tin đã phản bội cảnh sát,cung cấp thông tin tình báo sai cho Giang Hoài, mục tiêu truy bắt không ở cửa hàng linh kiện mà giấu ở trong tiệm bánh mì, đây là do cậu dùng tích phân đổi lấy tin tức mới nhất nên chắc chắn sẽ không sai.
Hoàng Đan nghe chỗ đó truyền đến động tĩnh, có người thét lên cũng có người la to, loạn thành một đoàn,cậu nhéo nhéo ngón tay.
Trên người Giang Hoài có một luồng chính khí hòa lẫn vào mùi máu nhàn nhạt, hắn vừa đi đến người trong tiệm tất nhiên sẽ căng thẳng hoặc cảnh giác hoài nghi thân phận của hắn.
Với sự cảnh giác nhạy bén của Giang Hoài,một khi bọn chúng để lộ ra sơ hở thì nhất định hắn sẽ nhìn ra được kết quả trong đó.
Tuy sẽ có mạo hiểm nhưng Hoàng Đan tin tưởng Giang Hoài, nếu ngay cả hắn cũng không thể toàn thân trở ra thì người khác cũng không thể.
Xung quanh tiệm bánh mỳ xảy ra đấu súng.
Bên trong cảnh sát có nội quỷ(nội gián),lúc Giang Hoài đi nhanh đến tiệm bánh mì thì bị nội quỷ nhìn thấy,người buôn ma túy đã nhận được tin tức và có ý đồ muốn trốn thoát.
Lúc này trước tiên là động thủ,giữ lại bộ phận nhỏ, nhanh chóng sơ tán đám người,như gã người khác đều cùng đi theo Giang Hoài.
Kẻ buôn ma túy đang bị truy bắt là một người đàn ông anh tuấn cũng là con riêng của Trịnh lão đại lần trước,gã như cá gặp nước tham dự vào giao dịch buôn lậu thuốc phiện, còn mở một xưởng gia công thuốc phiện,gần nhất cảnh sát mới nhận được tình báo.
Trong quá trình đánh nhau, hộ tống gã rời khỏi có ba người, một đã chết tại chỗ,hai người còn lại đều bị thương, ẩn thân đi vào các cao ốc khác nhau, họng súng nhắm ngay các cảnh sát mà bắn.
Tình cảnh hỗn loạn không chịu nổi.
Giang Hoài tựa vào sau xe con lên đạn, hắn mạnh ngừng động tác trong tay:“Cậu đem lời vừa rồi lặp lại lần nữa xem.”
Nói chuyện là một người trẻ tuổi sửng sốt:“Cái gì?”
Giang Hoài nắm cổ áo cậu ta một chút, đôi mắt trừng qua:“Con tin!”
Người trẻ tuổi bị trừng đến da đầu tê dại,cậu ta như bay lặp lại một câu nói trước đó:”Gã con riêng bắt được một con tin, ra giá muốn chúng ta chuẩn bị cho gã một chiếc xe, còn muốn chúng ta để lại toàn bộ súng cho gã sau đó lui đến bên đường đối diện.”
“Con tin là nam, mang kính đen, thân cao khoảng một mét bảy mươi lăm, thoạt nhìn hơn hai mươi tuổi,trên người mặc T shirt in chữ màu trắng……”
Giang Hoài lớn tiếng quát lớn:“Đưa bộ đàm cho tôi!”
Người trẻ tuổi không rõ tình hình, bị cái loại khủng hoảng ảnh hưởng,cậu ta vội vàng đi tìm đưa cho Giang Hoài.
Đầu bên kia bộ đàm không đáp lại, Giang Hoài văng tục:“Mẹ kiếp”
Hắn bất an nôn nóng,dùng sức đạp cửa xe mạnh một cái sau đó chạy vào bên trong tòa cao ốc.
Viên đạn bắn ra bay đến hướng của Giang Hoài, hắn nhạy bén nghiêng người, hai gò má đau rát, một mảnh ướt nóng.
Tiếng súng bên trong tòa cao ốc liên tục không ngừng vang lên.
Con tin khủng hoảng kêu to a a, khóc la cứu mạng.
Nghe được tiếng kêu bên trong truyền đến, Giang Hoài ngẩn người, hắn lau mặt, đụng tới miệng vết thương bị viên đạn sượt qua,da thịt cứng ngắt trên mặt giật giật, khóe môi mím chặt cũng động một chút.
Không phải, may mà không phải.
Biết không phải bảo bối nhà hắn, Giang Hoài bình tĩnh hơn rất nhiều,cầm súng trong tay cũng không run rẩy, hắn hít sâu,hạ lệnh với cấp dưới,kêu bọn họ nghĩ cách tiến vào từ lầu hai,đánh từ hai phía của mục tiêu.
“Nhóc con,em thật sự là muốn mạng anh mà……..”
Giang Hoài lầm bầm lầu bầu, lại không tiếng cười rộ lên, toàn bộ sau lưng đều bị mồ hôi lạnh làm ướt nhẹp cả.
Trời mới biết,khi hắn cho rằng con tin là thanh niên, tim đập đều ngừng lại, ngẫm lại lại thì tức giận đến mắng thô tục,máu trên mặt đang chảy xuống cổ, khóe miệng thì lại cười toe toét giống như một thằng ngốc vậy.
Nửa giờ sau trận đấu súng này mới kết thúc,gã con nuôi kia vốn có thể hi sinh tính mạng của thân tín để chạy trốn nhưng lại bị Giang Hoài đuổi theo, đánh trúng một cái chân khác.
Bản thân gã bị thương nặng, trước khi hôn mê còn dùng một loại ánh mắt căm hận trừng Giang Hoài.
Giang Hoài rất bình tĩnh,từ khi bắt đầu trở thành thành viên của đại đội phòng chống ma túy hắn đã quá quen thuộc với loại ánh mắt này rồi.
Một nơi khác, đầu ba tấc vừa tìm được bộ đàm, nhanh chóng liên hệ người khác hỏi thăm tình hình,anh ta buông lỏng một hơi:“Không sao rồi.”
Hoàng Đan hỏi:“Anh ấy có bị thương hay không?”
Đầu tấc bản chớp mắt:“Cậu nói Giang ca á?Anh ấy đúng là toàn năng bên trong đội, theo dõi, cận chiến gần người, cho dù là dùng súng bắn tỉa hay loại súng giống tôi đều đứng đầu hết,nhiệm vụ với anh ấy mà nói không khác đang luyện tập súng cho lắm.”
Tay đang siết chặt của Hoàng Đan thả lỏng.
Đầu ba tấc nhìn ra thanh niên lo lắng thì lên tiếng an ủi nói:“Giang ca rất lợi hại,anh ấy là thần tượng của tôi,khi tôi làm cảnh sát, thi được vào trong đội này thì luôn lấy anh ấy làm gương để học tập.”
Hoàng Đan lau mồ hôi trán, bên tai là giọng đầu ba tấc đang nói không ngừng, nói với cậu ước mơ làm cảnh sát của mình, chăm chỉ, tuổi trẻ lại đơn thuần.
Một bóng người cao lớn xuất hiện ở trong phạm vi tầm nhìn của Hoàng Đan, hắn hất đầu ba tấc qua một bên sau đó dùng lực ôm lấy thanh niên.
Miệng và mắt đầu ba tấc nhìn lại đều là hình chữ O.
Giang Hoài cúi đầu, hít sâu một hơi lên cổ Hoàng Đan, môi mỏng lướt qua từ trong tóc rất nhanh giống như ảo giác vậy, hắn chất vấn đầu ba tấc:“Đã xảy ra chuyện gì?”
Đầu ba tấc hồi phục tinh thần,nói hết sự tình.
Lúc ấy tiếng súng vừa vang, người trên đường đều điên cuồng chạy thoát thân, bởi vì đạn không có mắt nên ai biết mình có xui xẻo hay không,lở bị viên đạn bắn trúng chổ nào đó thì sao.
Đầu ba tấc muốn dẫn Hoàng Đan rời đi, bọn họ không cẩn thận bị một đám người đẩy đi, bộ đàm cũng bị đụng rớt,không có cách nào tìm được nên chỉ có thể đợi đám người tản ra.
Giang Hoài chụp đầu đầu tấc bản đầu, lực đạo không lớn:“Ông đây thiếu chút nữa bị cậu hù chết rồi.”
Đầu ba tấc nghe không hiểu’’Hả?”
Giang Hoài lười giải thích,gọi Hoàng Đan cùng đi.
Hoàng Đan vừa đi vừa nhìn bên mặt của Giang Hoài, gần vị trí xương gò má có một vết thương dài:’’Sao lại bị thương vậy?”
Giang Hoài vuốt tóc ấm ướt ra sau đầu,máu trên khuôn mặt làm nền cho vết sẹo trên khóe mắt,lộ ra vẻ có chút hung ác:“Nghe nói gã con riêng kia bắt con tin,anh tưởng là em nên không quan tâm gì hết mà vội chạy tìm em.”
“Nếu để mọi người nhìn thấy tay anh run không mở được súng thì không biết sẽ bị dọa thành dáng vẻ như thế nào nữa.”
Hắn chậc lưỡi,“Lần này anh tự ý hành động,chắc chắn sẽ bị phê bình rồi.”
Hoàng Đan mím môi, không nói chuyện.
Giang Hoài lắc đầu, thở dài nói:“Anh lúc này đã quay về trong vòng tay em rồi nên em phải chịu trách nhiệm đến cùng với anh đó, biết không?”
Hoàng Đan nói:“Em biết rồi.”
Mắt Giang Hoài tối sầm lại,kéo Hoàng Đan đến góc tường, cúi lưng hôn xuống.
Hoàng Đan bị hôn đến không kịp thở dốc, thân thể đi xuống một chút thì bị nhấc lên đến đặt lại trên tường.
Giang Hoài bỏ qua đầu lưỡi cậu, rời khỏi miệng cậu, thấp giọng mở miệng:”Nói đi,sao lại chạy đến nơi này?”
Hoàng Đan hơi thở hỗn loạn,cậu không thể nói mục đích mình đến nơi này, càng không thể lộ ra nguồn gốc manh mối tiệm bánh mì được:“Gọi điện thoại cho anh không được,em đợi đến nhàm chán nên đi dạo đến nơi này.”
Giang Hoài lấy ngón cái ấn khóe môi cậu,lau đi vệt nước trên đó, có chút dở khóc dở cười, đi dạo phố mà đi xa vậy sao:“Sau đó thì sao?”
Hoàng Đan nói:“Sau đó thì gặp đồng nghiệp anh.”
“Anh ta mua gà chiên và trà xanh cho em,kêu em ở đó chờ anh, nói anh sẽ đến tìm em.”
Giang Hoài bưng mặt thanh niên, vẻ mặt nghiêm túc nói:“Lần sau buổi tối muốn đi dạo phố thì đi dạo ở gần cư xá, đừng đi quá xa.”
Môi mỏng hắn áp lên:“Tốt nhất vẫn là đừng đi một mình, chờ anh về rồi cùng đi.”
Hoàng Đan nói:“Được ạ.”
Giang Hoài từ trong túi lấy ra hộp thuốc lá và bật lửa:“Ngày mai anh đi tìm di động sau.”
Hoàng Đan nhìn miệng vết thương trên mặt hắn, mi tâm nhíu lại:’’Còn có thể tìm được sao?”
Giang Hoài ngậm một điếu thuốc, cười tủm tỉm nhìn hắn:“Đương nhiên,em cũng không nhìn xem người đàn ông của em là ai chứ.”
Hoàng Đan:“……”
Giang Hoài hút thuốc, khép hờ mắt thả ra một hơi:“Lúc nãy là công lao của em, nếu không phải em đánh bậy đánh bạ, nói em muốn ăn bánh mì Lợi Vi, bảo anh đi mua cho em thì một nhóm tụi anh còn ngu ngốc chờ ở xung quanh cửa hàng linh kiện kia rồi.”
Đợi đến bọn họ phát giác không đúng thì người đã sớm chạy mất dép luôn rồi.
Sau đó còn không biết phải tốn hết bao nhiêu nhân lực và vật lực mới có thể bắt lại được.
Hoàng Đan nói:“Trùng hợp thôi.”
“Cũng có thể là vậy.”
Giang Hoài ở trên môi cậu hôn mấy cái, lùi về sau lại hôn, thích đến muốn mạng luôn:“Đi, chúng ta về nhà.”
Hoàng Đan giữ chặt tay người đàn ông:“Em có một chuyện muốn làm.”
Giang Hoài nghiêng mắt:“Chuyện gì vậy?”
Hoàng Đan nói:“Anh có thể giúp em diễn một màn không?.”
Giang Hoài nhíu mà:“Diễn trò? Diễn kịch gì?Việc đó anh không làm.”
Hoàng Đan kéo tay người đàn ông không buông:“Anh giúp em đi mà.”
Giang Hoài nhìn dáng vẻ làm nũng của cậu, trong lòng ngứa ngáy:“Giúp em thì có thể nhưng em phải nói cho anh biết hết tất cả dù là tính toán nhỏ nhặt nhất.”
Hoàng Đan buông mắt, đem cuộc đối thoại nghe được từ cô gái bán quần áo và cô gái tóc ngắn nói cho người đàn ông nghe, còn có suy đoán của bản thân mình.
Giang Hoài không nói gì:“Em lo vẽ tranh của em,lo chuyện này làm gì?”
Hoàng Đan nói:“Tuy rằng em nghi ngờ chị Trương là kẻ nhìn lén nhưng không nghe nói ai mất đồ gì cả, cũng không có ai bị thương tổn,chị ta không cấu thành phạm tội nghiêm trọng được,có lẽ chỉ xử phạt cảnh cáo, nếu không có chứng cớ xác thực để báo án,thì quá trình điều tra sẽ bị chậm lại.”
Vụ án nhiều như vậy, nhất định sẽ phân ra nặng nhẹ mà giải quyết.
Giang Hoài nhướn mày:“Cho nên?”
Hoàng Đan nói:“Cho nên em muốn bắt được chị Trương sau đó đến đồn công an báo án.”
Giang Hoài chậc chậc:“Wow, rất có ý tưởng nha.”
Khóe miệng Hoàng Đan co rút.
Giang Hoài bắn rớt tàn thuốc:“Nếu mỗi một dân thành thị đều giống em như vậy thi tụi anh có thể ăn không ngồi rồi rồi.”
Hoàng Đan nói:“Vậy anh đồng ý sao?”
Giang Hoài ấn huyệt thái dương,“Đúng vậy đúng vậy,anh đồng ý, vừa giải quyết xong nhiệm vụ, trở về lại cùng em diễn trò,ôi cái mạng này của anh……”
Hoàng Đan hôn lên cằm người đàn ông.
Giang Hoài lập tức cười, thừa dịp không có ai ôm cậu vào lòng, áp lên bờ môi của cậu.
Hoàng Đan bị hôn một lát liền ngửa đầu ra sau:“Chúng ta về nhà rồi hôn.”
Giang Hoài khắc chế, trong giọng nói mang theo dục vọng nồng đậm:“Ngày mai em không đi làm, đêm nay chúng ta ngủ muộn một chút.”
Hoàng Đan nói:“Cũng được,chờ bắt được chị Trương xong, chúng ta làm nhiều hơn hai lần.”
Giang Hoài bị cậu nói cậu chọc cười, mỗi lần đều dùng loại giọng điệu nghiêm túc để nói về chuyện làm tình này thì có lẽ trên đời cũng không tìm ra được người thứ hai,“Em nắm chắc được bao nhiêu phần?”
Hoàng Đan nói:“Chín mươi.”
Giang Hoài sửng sốt:“Cao vậy sao.”
Hắn sờ sờ cằm:“Anh thật không cảm thấy được chị Trương có cái gì dị thường.”
Hoàng Đan nói:“Ban ngày anh ra ngoài làm nhiệm vụ, không biết chuyện bên nhà thuê chung là đúng rồi.”
Giang Hoài hút thuốc:“Nói như vậy,chị Trương hành động ban ngày?”
Hoàng Đan gật đầu:“Chắc là như vậy.”
Cậu nghĩ tới, nếu ban đêm chị Trương lén lút vào trong phòng người khác thì có thể sẽ kinh động rất lớn đến Giang Hoài,cái này đối với chị ta mà nói là vô cùng mạo hiểm.
Nếu Giang Hoài không nhận thấy được thì chứng minh chị Trương biết tính cảnh giác của hắn cao nên cố ý tránh hắn ra.
Hoàng Đan nghĩ chỉ là không biết đêm đó chị Trương vào phòng cậu như thế nào thôi.
Sau khi trở về, Giang Hoài tắm rửa một cái, xử lý đơn giản vết thương một cái sau đó nằm lên giường ngủ, quá mệt mỏi cần phải thả lỏng một chút.
Hoàng Đan đứng ở cạnh cửa ban công nhỏ chờ thời cơ.
Không biết qua bao lâu, Hoàng Đan nghe được bên phải buồng vệ sinh vang lên tiếng mở cửa, theo sau là tiếng chị Trương đang răn dạy chó Tiểu Hắc,đi bộ hướng về phía buồng vệ sinh.
Hoàng Đan lập tức đánh thức người đàn ông trên giường.
Giang Hoài ngáp một cái, tập trung nhìn dưới chân Hoàng Đan, ý thức dần biến thành rõ ràng.
Cửa ban công nhỏ mở ra,trong phòng Hoàng Đan có tiếng nói chuyện,người trong phòng vệ sinh có thể nghe sơ sơ, nếu cố ý đề cao âm lượng thì sẽ nghe được rõ ràng.
Hoàng Đan không mở TV, trong phòng rất im lặng,cậu bắt đầu nói chuyện:“Lúc tan tầm trở về em nhìn thấy chủ nhà.”
Giang Hoài đáp lời:“Ở đâu?”
Hoàng Đan nói:“Ở chợ Khinh Phưởng,ông ta đi vào trong cửa hàng của hai người phụ nữ lớn tuổi, hình như là muốn mua quần áo.”
Giang Hoài tiếp tục đáp lời, tay vén vạt dưới T-shirt Hoàng Đan lên,“Vậy có cái gì kỳ quái?”
Hoàng Đan đè lại tay người đàn ông lại, không để hắn lộn xộn:“Em nhìn số đo của váy chủ nhà cầm trong tay rất nhỏ, chị Trương không mặc vừa.”
Giang Hoài không đáp lại.
Hoàng Đan gãi gãi lòng bàn tay.
Giang Hoài bày ra giọng điệu tò mò:“Phải không?”
Hoàng Đan nói:’’Ừ, em nghe nhân viên cửa hàng nói váy size S.”
Dáng người Trần Thanh Thanh mặc là quần áo size nhỏ.
Giang Hoài xuy một tiếng nói:“Đàn ông không biết rõ số đo phụ nữ là chuyện bình thường, không phải chuyện gì kỳ lạ cả.”
Hoàng Đan nói:“Anh nói có lý, có lẽ chủ nhà cho rằng chị Trương mặc size S.”
Giang Hoài:“……”
Có mắt đều có thể nhìn ra được, size chị ta mặc là size lớn.
Trong giọng nói Hoàng Đan có vài phần muốn nói lại thôi:‘Còn có chuyện này, cũng không biết có phải em nhìn nhầm hay không.”
Giang Hoài đối thanh niên giơ ngón tay cái lên, diễn giống như không diễn vậy:“Chuyện gì?”
Hoàng Đan nói:“Kẹp tóc chị Trương có màu đen, Trần Thanh Thanh cũng có một cái.”
“Có vấn đề gì sao?”
Trong giọng nói Giang Hoài có không kiên nhẫn, miệng lại hướng lên cổ thanh niên cọ cọ”Được rồi, không còn sớm nữa,em nhanh đưa đồ cho anh đi, buổi tối anh còn muốn dùng.”
Không bao lâu, Giang Hoài mở cửa đi ra ngoài, trở về phòng mình.
Hoàng Đan lưu ý trong tiếng vang phòng vệ sinh, qua một hồi,cậu nghe được tiếng nước xả bồn cầu, sau đó là tiếng bước chân dần dần biến mất.
Chị Trương nhất định sẽ đi chất vấn Lý Ái Quốc.
Quả nhiên như Hoàng Đan dự liệu,gần mười một giờ, phòng chủ nhà truyền ra giọng địa phương không biết là ở đâu,Trương và Lý Ái Quốc bắt đầu tranh cãi.
Hoàng Đan khom lưng rời phòng, tay chân rón rén đi đến chổ Giang Hoài.
Giang Hoài đem nghe tới nói cho Hoàng Đan nghe:“Chị Trương hỏi Lý Ái Quốc có phải đi chợ vải hay không, Lý Ái Quốc nói hắn bận rộn trối chết,có chỗ nào rảnh mà đi chợ vải cái gì.”
Hoàng Đan hỏi:“Chị Trương không tin đúng không?”
“Coi như em đoán chuẩn.”
Giang Hoài ôm eo cậu nói,“Chị Trương không tin, nói Lý Ái Quốc chó ăn phân cũng không đổi được.”
Hoàng Đan nói:“Lý Ái Quốc không nổi giận sao?”
Giang Hoài nghe phòng ngủ chính phát ra tiếng mắng:“Lý Ái Quốc nói ông ta không đi là không đi, sẽ không nói dối, còn kêu chị Trương đừng bao giờ nhắc đến chuyện lúc trước nữa, bằng không sẽ qua ngày không nổi nữa.”
“Chị Trương châm chọc khiêu khích, nói Lý Ái Quốc mười câu hết chín câu đều là giả,một câu không biết là thật hay là giả.”
Hoàng Đan sửng sốt:“Vậy tại sao còn cố gắng sống chung với nhau làm gì?”
Giang Hoài vuốt ve mặt cậu:“Có lẽ là vì đứa con, hoặc là vì nguyên nhân khác, hôn nhân rất phức tạp,anh không hiểu lắm nên không có cách nào có đáp án cho em được.”
Hoàng Đan nhíu mi:“Anh sờ nhẹ một chút.”
Giang Hoài ngăn chặn cậu:“Được rồi, chuyện người khác tạm thời vứt sang một bên đi,em nên quan tâm để ý đến anh nè.”
Hoàng Đan cọ cọ vết chai trên lòng bàn tay hắn, cúi đầu hôn lên.
Hô hấp Giang Hoài nặng nhọc, cổ họng lăn lộn vài cái sau đó đem hắn kéo vào trong lòng:“Mỗi ngày em ăn nhiều như vậy, bụng của em giống như một cái bình luôn rồi.”
Hoàng Đan:“……”
Giang Hoài cắn hắn lỗ tai cậu:’’Em có thích anh không?Hử?”
Tai Hoàng Đan lỗ có chút đau:“Thích.”
Giang Hoài cười khẽ, hắn đem bàn tay lên che mắt thanh niên, không cho đối phương nhìn thấy mình đang ửng đỏ mặt:“Anh cũng thích em, thích em nhất, chỉ thích em, thích muốn chết luôn.”
Hoàng Đan muốn kéo tay trên mắt xuống.
Giang Hoài ngăn trở:“Chờ đến khi trời hết nóng anh sẽ dẫn em về nhà.”
Hoàng Đan nói được.
Thời gian cãi nhau không bao lâu,phòng ngủ chính không còn động tĩnh gì.
Nếu không phải Lý Ái Quốc và chị Trương trước sau đi tắm rửa rồi ngủ, Hoàng Đan còn tưởng rằng trong hai người bọn họ có người đã xảy ra chuyện rồi chứ.
Hoàng Đan nghĩ,bệnh đa nghi của chị Trương nặng như vậy, nhất định sẽ nhịn không được tiến vào phòng Trần Thanh Thanh.
Đối với chị Trương mà nói,có lẽ nó đã trở thành một loại thói quen,chị ta không đi xem thì không được.
Hoàng Đan nghĩ đến lần em họ đến,cậu ngủ ở chổ của Giang Hoài, buổi sáng một ngày nghe được cuộc nói chuyện của Trương và Lý Ái Quốc.
Hiện tại nhớ lại, giữa những hàng chữ của Trương đối với Trần Thanh Thanh đều là miệt thị,chị ta nói Trần Thanh Thanh tuổi còn trẻ, không đi làm, cả ngày chỉ biết ở trong phòng, cũng không sợ nhàn chết hay sao.
Lý Ái Quốc nói Trần Thanh Thanh mỗi ngày xem phim,nhảy khiêu vũ, ngày qua cũng rất phong phú mà.
Khi đó,chị Trương biết Lý Ái Quốc có chú ý đến Trần Thanh Thanh.
Suy nghĩ Hoàng Đan bị đau đớn đánh tan, giờ khắc này muốn suy nghĩ cái gì cũng không được.
Giang Hoài gây khó dễ cậu cũng không có cách nào khác:“Ôm chặt anh.”
Hoàng Đan làm theo, đầu ngón tay bấu vào bên trong cơ thịt trên lưng,cậu khóc nói:“Anh không cần quan tâm em,anh làm của anh đi.”
Giang Hoài hôn nước mắt khóe mắt cậu:“Mặc kệ em, anh sợ em khóc ngất luôn đó.”
Hoàng Đan khóc đầy mặt toàn là nước mắt, hướng đầu vai người đàn ông cọ,“Vậy cũng đừng quan tâm, anh nghe em đi.”
Giang Hoài đã nhịn đến mức tận cùng,hơi thở cực nóng, hắn vỗ vỗ người trong lòng,nắm chân cậu vòng lên eo mình:“Được, nghe em.”
Hoàng Đan khóc vẫn là khóc,cậu khóc đến sau nửa đêm, khóc đến cả người bị tê liệt.
Lúc ở giữa trận Vương Hải và Lý Ái Quốc đều đến gõ cửa, kêu Giang Hoài bật nhỏ âm thanh TV một chút, cũng không biết xem cái gì mà lại mơ hồ nghe được có người đang khóc,đêm hôm khuya khoắt nghe thế nào cũng cảm thấy rùng rợn.
Hiện tại trong mắt bọn họ,Giang Hoài đã trở thành một người bị bệnh thần kinh rồi.
Ngày hôm sau là ngày nghỉ, mọi người đều ở bên trong nhà thuê chung,cũng giống như bình thường, một ngày gió êm sóng lặng.
Giang Hoài tìm được điện thoại về,hoàn toàn không tổn hao gì.
Hoàng Đan cũng không hỏi nhiều.
Buổi chiều đến xem phòng ở có vài ba người,chị Trương dẫn bọn họ qua xem phòng A Ngọc và Triệu Phúc Tường, nói cái gì chủ nhà cũng ở nơi này, phương diện vệ sinh sẽ thường xuyên làm.
Có đối tình nhân nhỏ nhìn trúng phòng A Ngọc, kết quả cô gái đạp trúng con gián chết liền đứng tại chổ phát ra một tiếng thét sau đó kéo bạn trai bỏ chạy.
Hoàng Đan nhìn thấy chị Trương lấy giấy vệ sinh dọn thi thể con gián trên sàn nhà sau đó bắt đầu quét rác,dọn dẹp vệ sinh.
Từ lúc cậu đến nhà thuê chung đây là lần đầu tiên nhìn thấy chị Trương dọn dẹp vệ sinh phòng khách.
Chị Trương nhìn thấy Hoàng Đan,chị ta thuận miệng hỏi:“Lâm tiên sinh,chổ cậu có thuốc diệt gián phải không?”
Hoàng Đan nói:“Còn một chút.”
Chị Trương muốn lấy một chút.
“Hiện tại người sao mà kỳ lạ như vậy, con gián cũng có thể sợ thành như vậy, đổi lại ở quê chúng tôi,có vài con rết con rệp rồi còn có dơi đủ loại linh tinh nhỏ không biết có bao nhiêu mà nói.”
Hoàng Đan nghe phụ nữ trung niên khinh bỉ,thấy tóc đối phương càng ngày càng thưa thớt rồi:“Chị Trương,chị dùng gừng sao?”
Chị Trương buông chổi xuống:“Dùng, còn có Lâm tiên sinh nói trước khi ngủ uống sữa bò, tôi đều thử rồi nhưng cũng vô dụng.”
Hoàng Đan tâm nói, không thay đổi được suy nghĩ lung tung, tật xấu nghi thần nghi quỷ thì chất lượng giấc ngủ cũng không thể tăng lên được.
Sáng thứ hai, Hoàng Đan ở trong phòng, thẳng đến khi cậu nghe được tiếng chó sủa từ ban công đến phòng khách,trong tiếng chó chạy xen lẫn tiếng mắng chửi của chị Trương,cậu mới mở cửa ra.
Chị Trương cười chào hỏi:“Lâm tiên sinh đi làm à.”
Hoàng Đan lưng đeo ba lô:“Ừ.”
Chị Trương dắt chó Tiểu Hắc đi ra ngoài dạo,chị ta cởi bỏ dây xích ra,chó Tiểu Hắc chạy rất nhanh không thấy bóng dáng.
Đi một vòng quanh cư xá, từ cửa sau trở về Hoàng Đan ở trong góc len lút nhìn chăm chú vào,thấy chị Trương đang xoay lưng nghe điện thoại thì ngay lập tức chạy về bên trong nhà thuê chung.
Nhanh đến giữa trưa, Trần Thanh Thanh dậy,cô ta cứ như bình thường bưng thau đi đến buồng vệ sinh đánh răng rửa mặt, thuận tiện tắm rửa gội đầu.
Hoàng Đan gửi tin nhắn cho Giang Hoài:Anh ở đâu?
Giang Hoài rất nhanh trả lời:Bên ngoài cửa chính.
Thần kinh đang căng của Hoàng Đan khẽ buông lỏng,trước khi Trần Thanh Thanh thức dậy trước một giờ thì chị Trương đã quay về,cậu nghe được tiếng mở cửa, còn có tiếng giày sandal.
Hiện tại chị Trương đang ở phòng ngủ chính.
Hoàng Đan đứng dán ngay cửa,cậu nghe được tiếng vang rất nhỏ.
Một giây hai giây……
Hoàng Đan nhẹ nhàng chuyển động khóa cửa, đi đến cửa phòng Trần Thanh Thanh,cậu đột nhiên mở cửa ra.
Chị Trương ở trong phòng bất ngờ không kịp đề phòng, chìa khóa cầm trong tay rơi xuống mặt đất, còn có hộp trang sức chưa kịp mở.
Nửa giờ sau, tất cả người trong nhà thuê chung đều tập trung ở phòng khách.
Lý Ái Quốc từ gần cư xá gấp gáp chạy về, Vương Hải nhận điện thoại của Trần Thanh Thanh thì nhanh chóng rời khỏi công ty chạy trở về cư xá.
Giang Hoài nghe được tiếng Hoàng Đan gọi nên mở cửa vào.
Ai cũng không phát ra âm thanh, bên trong phòng khách yên tĩnh quá mức, cứ vậy mà im như tờ.
Lại nói, Hoàng Đan và Giang Hoài chỉ là hai người đứng xem.
Bọn họ sẽ không trước lên tiếng, lập trường cũng không thích hợp.
Trần Thanh Thanh là người thứ nhất mở miệng, cô ta nghĩ tới cái gì, tay chỉ chị Trương:“Chai dầu gội đó là chị để sao?”
Vương Hải hỏi cô ta:“Dầu gội đầu gì?”
Trần Thanh Thanh không đáp lại, chỉ chỉ chị Trương:“Sao chị lại làm như vậy?”
Tất cả mọi người nhìn về phía chị Trương.
Chị Trương không phản ứng.
Lý Ái Quốc cầm miếng vải chùi tay đầy vết bẩn rồi lau mặt:”Đã lúc này rồi, bà còn muốn làm gì nữa? Là muốn người của đồn công an đến bắt người đi thì bà mới chịu nói hay sao? Tôi nói bà đừng làm như vậy,sao bà lại như vậy……”
Chị Trương trừng ông ta:“Còn không phải là vì ông sao?!”
Ngày đó chai dầu gội đầu đã dùng hết nên lúc đi siêu thị tiện thể mua luôn, kết quả trở về mới phát hiện mua nhầm.
Bởi vì chị Trương nghi ngờ Lý Ái Quốc có ý với Trần Thanh Thanh nên trong đầu lúc nào cũng rối loạn suy nghĩ, vì vậy mà vô thức mua luôn hiệu dầu gội mà Trần Thanh Thanh đang dùng.
Chị Trương chán ghét chai dầu gội đầu đó, vốn muốn cầm đi siêu thị hỏi một chút có thể đổi lại hay không nhưng đột nhiên lại có ý tưởng khác.
Chị ta lén lút đổi với chai dầu gội không của Trần Thanh Thanh,dùng cái này để khiến đối phương phát hiện có người rình coi rồi bị kinh hãi sau đó sẽ tự chuyển đi, như vậy có thể giữ lại một chút tiền thế chấp, Lý Ái Quốc cũng không có cách nào lại tiếp tục nhìn thấy Trần Thanh Thanh nữa.
Như vậy có thể nhất cử lưỡng tiện.
Nhưng chị Trương tính toán không thành công, Trần Thanh Thanh vậy mà lại không chuyển đi.
Trần Thanh Thanh nhìn chằm chằm chị Trương, không bỏ qua một tia biểu cảm thay đổi khi cô ta đổ oan cho ông chú kia.
Vương Hải hỏi Trần Thanh Thanh, vẫn còn rối rắm chuyện chai dầu gội đầu:“Chuyện lớn như vậy, sao em không nói anh biết?”
Trần Thanh Thanh rống lên, mắt đều đỏ:“Hiện tại là lúc để nói chuyện này sao?”
Vương Hải nhìn cô ta tức giận:“Vợ à, em đừng kích động, bớt giận.”
“Cơn tức này có thể nuốt trôi không?”
Trần Thanh Thanh lại chắc chắn đi chỉ chị Trương:“Bà là chủ nhà, thế nhưng lại lén lút đi vào phòng người thuê,không biết đây là phạm pháp sao?”
Sắc mặt chị Trương khó coi:“Trần tiểu thư, cũng không trách tôi được, là cô mắt qua mày lại với chồng tôi trước.”
Tròng mắt Trần Thanh Thanh trừng lớn:“Bà nói hưu nói vượn cái gì đó!Tôi mắt qua mày lại với chồng bà lúc nào?”
“Không thừa nhận đúng không?”
Chị Trương cười nhạo:“Mỗi ngày cô đều ăn mặc thiếu vải đi dạo trước mặt ông ta, chẳng phải là đang quyến rũ ông ta sao?”
Trần Thanh Thanh khó có thể tin, hơn nửa ngày mới nói ra một câu:“Bệnh thần kinh!”
Phòng khách lại yên tĩnh, không khí đông cứng lại.
Vương Hải nhớ tới cái gì, anh ta hỏi chị Trương:“Hai tháng trước, chị có đi vào phòng chúng tôi đúng không?”
Ánh mắt chị Trương lấp lóe.
Trần Thanh Thanh thường xuyên mở cửa, cho nên chuyện cô ta và Vương Hải muốn đi Thất Bảo chơi,chị Trương sẽ biết được.
Ngày đó sau khi Vương Hải và Trần Thanh Thanh đi ra ngoài,chị Trương vào phòng bọn họ,chị ta cầm chìa khóa ngăn kéo mở ngăn kéo ra lục lọi gì đó bên trong, thình lình nghe được tiếng mở cửa nên liền cuống quít chạy,cửa cũng quên đóng lại.
Chị Trương trầm mặc, chẳng khác nào cam chịu.
Trần Thanh Thanh không ngờ hai tháng trước đã bị phụ nữ trung niên rình coi, hoặc là sớm hơn.
Bởi vì chị ta đối với chồng mình không tin tưởng nên luôn đặt nghi ngờ lên người phụ nữ khác, quả thật là buồn cười mà!
Vương Hải đầy mặt căng thẳng, sợ cảm xúc Trần Thanh Thanh lên xuống quá lớn nên anh ta lo bé con trong bụng sẽ có chuyện gì.
Đến lúc này, nhiệm vụ Hoàng Đan có thể báo cáo kết quả,cậu thông báo hệ thống để chuẩn bị điền tên Lâm Ất và Trương lên phía dưới màn hình nhiệm vụ.
Khi Hoàng Đan sắp điền lên chữ thứ nhất thì cậu đột nhiên nghĩ đến một chuyện, suy nghĩ gặp phải ngăn cách:“Chị Trương,vì sao chị lại vào phòng tôi?”
Cậu cũng không phải nữ, không nên trong phạm vi nghi ngờ của chị Trương.
Lúc này chị Trương không trầm mặc:“Tôi vào phòng cậu lúc nào?”
Hoàng Đan gắt gao nhìn chằm chằm:“Không phải chị?”
Chị Trương nói:“Lâm tiên sinh cũng không phải nữ,tôi vào phòng cậu làm gì?”
Trong nháy mắt này, hô hấp Hoàng Đan phát nhanh, trong lòng bàn tay thêm một tầng mồ hôi lạnh.
Xém chút nữa là nhiệm vụ đã thất bại rồi.
Hoàng Đan buông mí mắt xuống, đó cũng là nói, còn có một kẻ nhìn lén khác nữa, lần này có đến ba đáp án.
Cậu đem manh mối liên quan từng cái xếp lại thành hàng, đêm đó Trần Thanh Thanh không ở bên trong nhà thuê chung, cho nên khẳng định không phải Trần Thanh Thanh.
Cũng không phải chị Trương.
Vậy chỉ còn lại Triệu Phúc Tường, A Ngọc, Lý Ái Quốc và Vương Hải.
Triệu Phúc Tường là tội phạm giết người đang lẫn trốn,ông chú sống tạm bợ từng ngày,sẽ không rảnh rỗi mà đi vào phòng người khác, ông chú lại không phải là gay thì vào phòng một người nam để làm gì.
Hơn nữa thân hình Triệu Phúc Tường tương đối béo, tuổi cũng lớn,động tác trèo qua sân thượng đối với ông chú mà nói phải cố hết sức mới làm được.
Lý Ái Quốc và Vương Hải thì sao?
Hoàng Đan xem qua,mặt hai người bọn họ đều kinh ngạc, không có một tia dị thường nào.
Lý Ái Quốc thích tiếp xúc với nữ khách thuê trẻ tuổi nhưng không có cơ hội nhúc nhích,còn về phần Vương Hải,anh ta cũng giống như vậy.
Nếu là gay thì sẽ có một loại mùi chỉ có gay mới có,cái đó không thể nào giấu được.
Nửa ngày, Hoàng Đan nói:“Tôi gặp quỷ rồi sao?”
Phòng khách nhất thời bị bầu không khí quỷ dị bao phủ.
Trần Thanh Thanh chịu không nổi hét lên:“Làm cái gì vậy chứ, thật sự là muốn điên luôn rồi!”
Cô ta kéo Vương Hải:“Chuyển đi, ngày mai chúng ta phải chuyển đi –”
Vương Hải ôm Trần Thanh Thanh trở về phòng.
Lý Ái Quốc cũng kéo chị Trương vào phòng ngủ chính, cửa vừa đóng thì tiếng cãi nhau vang lên.
Phòng khách chỉ còn lại hai người, hai tiếng hít thở.
Hoàng Đan đứng ở tại chỗ, ánh mắt quét về phía người đàn ông bên cạnh,cậu phát hiện đối phương đang hút thuốc.
Điếu thuốc đó không biết đốt lên từ lúc nào,đã cháy hết một nửa.
“Em đang nghi ngờ anh đầu tiên sao?” Giang Hoài chẳng những không phẫn nộ,gương mặt còn vui vẻ:“Đứa ngốc, anh là cảnh sát, sẽ không cố tình phạm pháp mà làm ra loại chuyện này, với lại, nếu anh muốn nhìn em thì cứ quang minh chính đại mà nhìn thôi.”
Hoàng Đan nói:“Không phải anh nhưng anh biết là ai’’
“Bởi vì anh rất quen thuộc với cô ấy.”
Giang Hoài trầm mặc, sương khói lượn lờ trên mặt hắn, nhìn không rõ là có biểu cảm gì.
Trong đầu Hoàng Đan xuất hiện một gương mặt một người và một cái tên.
Kẻ nhìn lén thứ ba– A Ngọc.