Tôi Có Thể Ở Chung Với Anh Không

Chương 36

Trên áo bành tô mang theo mùi hương quen thuộc, không biết có phải là do lâu rồi không ngửi hay không, mà trái tim Trình Hề chợt đập thình thịch.

Đợi đến lúc cậu che ngực ngẩng đầu lên, thì người vứt áo cho cậu đã xoay người đi đến phòng họp bên cạnh phòng chờ rồi. Chỉ còn lại ảnh đế phim truyền hình nhìn cậu với vẻ mặt nhiều chuyện, ánh mắt của hai người còn lại thì cứ như có như không đảo qua giữa cậu và Đào Thời Diên, mang theo ý tìm hiểu rất mạnh mẽ.

“Trình Hề,” ảnh đế phim truyền hình tò mò nói: “Trong túi áo có cái gì vậy?”

Trình Hề có thể đoán được bên trong là gì, nhưng không chắc chắn lắm. Cậu cảm thấy sờ mó trong túi của người khác là hành vi không lịch sự lắm, nên tay cứ ngập ngừng trên áo bành tô mấy giây.

Nhưng Triệu Tiểu Đào thì khá khôn ngoan, anh ta vội vàng cuốn kịch bản lại, từ dưới bàn nhét vào trong tay Trình Hề.

Trình Hề lập tức hiểu ý anh ta, giả vờ làm động tác rút đồ ra, rồi lắc lắc kịch bản trong tay với ảnh đế phim truyền hình: “Em quên cầm kịch bản, nên nhờ cưa… thầy Đào mang giúp em một bản.”

Ảnh đế phim truyền hình thất vọng “Ồ” một tiếng, anh chàng diễn viên thực lực từ đầu tới cuối vẫn luôn xem trò vui bỗng nhiên mở miệng nói: “Có ảnh đế Đào tiết lộ thông tin nội bộ cho cậu, lần này cậu chắc chắn sẽ thắng đúng không?”

“Anh ấy không cho tôi biết lần này sẽ casting đoạn nào,” Trình Hề mở kịch bản ra, trên kia chẳng có chữ nào cả: “Chỉ đơn giản là tìm anh ấy giúp chút việc thôi.”

Dừng một chút, Trình Hề cố ý nói: “Nhưng tôi cảm thấy mình có một cơ hội rất nhỏ, dù sao thì cũng hơi có lợi là giống với hình tượng nhân vật.”

Anh chàng diễn viên thực lực tuổi lớn hơn, chẳng có chút cảm giác thiếu niên nào: “……….”

Tức chết đi được tức chết đi được tức chết đi được.

Trình Hề còn thêm dầu vào lửa: “Nhưng chắc chắn không bằng anh được, tôi tin rằng kỹ năng diễn xuất của anh sẽ vượt qua giới hạn tuổi tác do chính nhân vật mang lại, cố lên!”

Anh chàng diễn viên thực lực: “…..”

Anh chàng diễn viên thực lực K.O.

Trình Hề không muốn nói về tuổi tác của người khác, dù sao thì ai rồi cũng sẽ già đi. Nhưng rõ ràng Đào Thời Diên chẳng tiết lộ với cậu chút tin tức nào, cậu còn không biết hôm nay họ Đào sẽ đến casting, càng không biết họ Đào liên quan gì đến《Liệp nhật》, mà anh chàng diễn viên thực lực lại độc đoán khẳng định cậu gian lận, vậy cũng hơi quá đáng.

Anh chàng diễn viên thực lực bị cậu nói đến mức á khẩu vô ngôn, bèn lạnh mặt ngồi lại tiếp tục đọc kịch bản.

(Á khẩu vô ngôn: á là câm; câm miệng không nói được lời nào; hình dung nhất thời thiếu lý lẽ nên không biết nói gì)

Ảnh đế phim truyền hình cũng tiếp tục công tác chuẩn bị của mình, bên cạnh Trình Hề rốt cục cũng yên tĩnh lại.

Cậu liếc mắt nhìn xung quanh, rồi lén lút nhét tay vào túi áo bành tô. Cậu duỗi tay về phía trước thì chạm vào một cái chai thủy tinh.

Lấy ra, quả nhiên là chai sữa dừa tối hôm qua thèm đến mức bị di động rớt vào mặt.

Vì được ủ trong túi, nên trên thân chai vẫn còn ấm. Thời tiết cuối thu đã lạnh lắm rồi, hơi ấm qua lòng bàn tay truyền vào cơ thể, rồi thấm vào trong lồng ngực và đáy lòng, Trình Hề cắn môi, bàn tay nhẹ nhàng vuốt ve miệng chai.

“Uầy, đại ảnh đế cũng làm công việc giao sữa nữa hả,” Triệu Tiểu Đào chép miệng: “Nè, cái túi bên kia cũng phồng lên kìa, là đồ đưa cho cậu à?”

Trình Hề thật sự không chú ý đến cái túi bên kia, cậu sờ sờ, rồi lại lấy ra thêm hai chai sữa dừa nóng nữa, là các nhãn hiệu khác nhau.

Hôm qua lúc cậu nói muốn uống sữa dừa, đối phương đã hỏi cậu thích nhãn hiệu nào.

“Nên là….” Triệu Tiểu Đào sợ hãi: “Ảnh đế Đào không đoán được cậu thích nhãn hiệu nào, nên mua hết các loại sữa trong cửa hàng tiện lợi luôn à?!”

Trình Hề lí nhí: “Chắc chỉ là tiện đường…”

“Vừa hay anh đang khát,” Triệu Tiểu Đào trêu cậu: “Cho anh một chai, cậu cũng đâu có uống được nhiều như vậy.”

Trình Hề lập tức vặn một chai ra: “Ai nói là không được, em uống được! Ực ực ực…”

Bên này Trình Hề đang ‘ực ực ực’, bên kia Lâm Tuyết Phong và Đào Thời Diên cũng đang ngồi trong phòng họp.

Staff bắt đầu dựng thiết bị, Lâm Tuyết Phong hất cằm với Đào Thời Diên: “Sao thế? Khai thật xem nào.”

“Tôi biết cậu ấy,” Đào Thời Diên hờ hững nói: “Không phải tôi đã giới thiệu cậu ấy đến casting với chú đó sao.”

“Tôi nhớ chứ, ý của tôi là khai báo quan hệ giữa hai người đi, tuyệt đối không đơn giản chỉ là ‘quen’.”

Đào Thời Diên thấy lạ: “Vậy thì còn là gì nữa?”

Ngành công nghiệp giải trí cởi mở và bao dung hơn các ngành nghề khác, nên xu hướng tình dục khác với công chúng cũng là việc rất bình thường. Luôn hòa mình với những người trẻ tuổi, Lâm Tuyết Phong cũng chẳng cảm thấy ngạc nhiên lắm.

Ông ghé sát vào Đào Thời Diên, nhỏ giọng hỏi: “Người yêu của cậu à?”

“Không phải.”

“Sắp thành người yêu?”

“…….” Đào Thời Diên nhíu mày: “Chú trở nên nhiều chuyện từ bao giờ thế?”

Không phải Lâm Tuyết Phong nhiều chuyện, mà ông là người chứng kiến Đào Thời Diên trưởng thành. Trong lòng ông, Đào Thời Diên chẳng khác nào con ruột của mình cả.

Con trai ruột đang tìm con rể, ông không hỏi thăm mà được à?

“Cậu nghĩ tôi chưa có người yêu bao giờ à?” Lâm Tuyết Phong hừ một tiếng: “Thời của chúng tôi, lúc đi đá bóng áo khoác chỉ đưa cho người yêu hoặc là người mình thích cầm thôi. Đặc biệt tôi trước kia còn là hotboy nữa đó, nữ sinh cả trường đều muốn cướp…”

“Dừng lại,” Đào Thời Diên vội vàng ngắt lời Lâm Tuyết Phong: “Tôi chỉ coi cậu ấy là anh bạn nhỏ đáng yêu, rồi hơi quan tâm hơn một chút là chuyện rất bình thường của con người thôi được không?”

“Những ‘người bạn nhỏ đáng yêu’ mà mấy năm nay cậu quen, không một trăm thì cũng mấy chục, nhưng có thấy cậu quan tâm đến ai đâu.”

“Thật à?” Đào Thời Diên sửng sốt: “Hình như là tại tôi chưa gặp ai đáng yêu hơn cậu ấy.”

Lâm Tuyết Phong: “….”

Tạm thời không có cách nào để phản bác.

Lúc này thiết bị đã được lắp xong, trợ lý thông báo có thể bắt đầu casting, Lâm Tuyết Phong thu hồi sự nhiều chuyện của mình lại, bắt đầu chuẩn bị câu hỏi.

Đào Thời Diên mới chợt phản ứng lại, thật ra anh từng gặp một người bạn nhỏ còn đáng yêu hơn nữa.

Năm 11 tuổi, nhà họ Đào từng có một khoảng thời gian cực kỳ đen tối và đầy sóng gió. Để bảo vệ anh, bà cụ Đào đã sắp xếp cho một bảo mẫu dẫn anh rời đi suốt đêm, đi xa bao nhiêu thì tốt bấy nhiêu, thế là bảo mẫu bèn đưa anh về miền quê ở vùng núi của mình.

Trên đường anh bị đụng hỏng mắt, thêm việc lo lắng tình hình trong nhà, nên mắt anh bị mù tạm thời.

Bỗng nhiên từ một người bình thường biến thành người mù, cho dù có trưởng thành sớm đi chăng nữa, thì sau mấy ngày im lặng, mới có thể chấp nhận sự thật rằng mình tạm thời không nhìn thấy gì.

Để điều chỉnh cảm xúc, bảo mẫu khuyến khích anh ra ngoài tìm bạn để chơi, nên anh cũng đi.

Trong một đám nhóc có vẻ ngoài bẩn thỉu, bỗng nhiên xuất hiện một cậu trai vừa sạch sẽ vừa xinh đẹp, nên lập tức bị coi là kẻ lạc loài. Bọn chúng không chỉ không chấp nhận lòng tốt của anh, mà còn thường xuyên cố tình chỉ đường sai, rồi đặt chướng ngại vật dưới chân anh..v..v

Là nhờ sự xuất hiện của một nhóc con, phá tan đám mây đen dày đặc trên đầu anh, soi sáng khoảnh khắc đen tối nhất trong cuộc đời anh.

Nhớ tới nhóc con, ánh mắt của Đào Thời Diên bất giác trở nên dịu dàng.

Nhóc con của anh.

Chong Chóng Nhỏ….. của anh.

“Chào đạo diễn Lâm, chào thầy Đào, tôi là Tân Tượng Ent…”

Giọng nói của người casting đầu tiên cắt đứt dòng suy nghĩ của Đào Thời Diên, anh ngồi thẳng người, khôi phục lại dáng vẻ vừa lạnh lùng vừa ngạo mạn của mình.

Nội dung casting đã được quyết định từ trước, là một phân cảnh thường ngày không có gì căng thẳng, chủ yếu thể hiện tình hình cuộc sống của nam ba Chu Minh Sinh.

Đạo diễn Lâm nói “Cảnh thứ 28”, bốn người trong phòng chờ đều cảm thấy hơi bối rối.

“Lên núi hái rau, xuống sông bắt cá có gì hay đâu mà diễn?”

“Cảnh càng bình thường thì càng dễ nhìn ra được nền tảng, chắc là đạo diễn Lâm muốn chọn diễn viên có kỹ năng cơ bản mạnh.”

“Vậy chắc chắn là anh Tôn rồi, chúng ta không có cửa.”

Số một không hổ là ảnh đế phim truyền hình, có rất nhiều kinh nghiệm. Anh ta chỉ do dự một lát, rồi lập tức làm ra hành động cõng giỏ trúc lên vai.

Lần này casting chỉ cung cấp mấy đạo cụ, về cơ bản thì không khác mấy so với việc diễn không có vật thật, anh ta bắt chước động tác hái rau, bắt cá y như thật, giống như một chàng trai từ nhỏ đã sống nơi trấn nhỏ ở biên cương.

Số 1 diễn xong đi ra ngoài, Lâm Tuyết Phong thấp giọng hỏi: “Thời Diên, thế nào?”

“Không nhìn ra điểm nào đặc biệt, chú nói đây là cuộc sống của Chu Minh Sinh cũng được, mà nói là Vương Minh Sinh cũng được.”

Lâm Tuyết Phong gật đầu: “Cảm giác của tôi cũng giống của cậu.”

Người thứ hai là tên con ông cháu cha, hắn cúi người chào xong, cởi áo khoác ra, bên trong là một bộ quần áo rách nát màu xanh nhạt.

Cực kỳ phù hợp với thân phận của Chu Minh Sinh, rõ ràng là đã chuẩn bị rồi mới đến.

Hắn diễn xong, Lâm Tuyết Phong lại hỏi: “Thế nào?”

“Đúng quy củ, được cộng điểm trang phục nhưng còn lâu mới đạt đến mức bù đắp được diễn xuất. Ngoại hình khá sát với nhân vật, nhưng không quản lý được biểu cảm trên khuôn mặt.”

“OK,” Lâm Tuyết Phong gật đầu: “Tôi nhớ rồi.”

Người thứ ba diễn là anh chàng có thực lực, là tiền bối xuất thân chính quy, rõ ràng anh ta thoải mái hơn, chào hỏi cũng quen thuộc hơn.

“Đạo diễn Lâm, cháu diễn nhé.”

“Căn phòng nhỏ của tôi đúng là được rồng đến nhà tôm,” đạo diễn Lâm cười híp mắt nói: “Nào, tặng bất ngờ cho tôi đi.”

Diễn xuất của anh chàng thực lực đúng là rất đáng ngạc nhiên. So với hai người đầu tiên bắt đầu diễn từ cảnh ‘lên núi’, đầu tiên anh ta đẩy cửa ra, bước vào một gian phòng nhỏ, quỳ trước bàn rồi nhìn chằm chằm vào bàn một lúc lâu.

Lâm Tuyết Phong nói: “Cậu ta đang nhìn bài vị của cha mình.”

Rời khỏi gian phòng nhỏ, trạng thái của anh ta chuyển từ yếu đuối thành lạnh lùng, giống như đã phủ lên cho mình một lớp vỏ bọc thật dày, khi có người gọi mình, anh ta chỉ im lặng gật đầu, rồi tiếp tục bước đi.

Đợi hái rau dại xong, thấy xung quanh chẳng có ai, anh ta bèn ngồi xếp bằng trên mặt đất. Anh ta ngước lên nhìn về phương xa, ánh mắt mịt mờ, giống như đang nhớ nhung quê hương, lại giống như đang mong đợi vào tương lai.

Mấy đoạn ngắn được anh ta diễn thành ba loại trạng thái, mỗi trạng thái đều tiến triển thêm một lớp, rất có trình tự.

Lâm Tuyết Phong cực kỳ thỏa mãn: “Rất giống Chu Minh Sinh.”

Ngay cả Đào Thời Diên vẫn luôn hà khắc với việc diễn xuất cũng gật đầu: “Có thể cân nhắc.”

Anh chàng thực lực mỉm cười nói cảm ơn, giọng điệu như kiểu đã nắm chắc phần thắng.

Có anh ta ở tiên phong, Trình Hề ra sân với tâm thế tham gia cho đủ là chính, toàn thân toát ra ánh hào quang phật hệ, nếu cho Trình Hề một cái mõ chắc cậu cũng có thể thăng thiên luôn.

(Phật hệ ở đây đại khái là kiểu thuận theo tự nhiên, không tranh không giành)

“Trình Hề đúng không,” đạo diễn Lâm nhìn tư liệu của cậu: “Người thật đẹp hơn trong ảnh nhiều.”

“Cảm ơn lời khen ạ.”

“Tôi thấy trước đây cậu chưa từng có kinh nghiệm đóng phim, đừng sợ, cứ tự do phát huy là được.”

“Ừm,” Đào Thời Diên bỗng nhiên lên tiếng: “Cố lên.”

Từ người đầu tiên vào casting cho đến giờ, ngoài trao đổi sau khi kết thúc, Đào Thời Diên hầu như không nói gì với tuyển thủ, đây là lần đầu tiên anh chủ động mở miệng.

Lâm Tuyết Phong thầm nghĩ, Đào Thời Diên cổ vũ người mà mình giới thiệu là chuyện rất bình thường ư —— có cái đếu ấy!

Cố lên thì cố lên, thả nhẹ giọng nói làm gì, chưa thấy cậu dùng giọng điệu nhẹ nhàng như thế nói chuyện với ông chú đây bao giờ!!

GATO! Muốn khóc!

Vì chính mắt nhìn thấy thái độ của Đào Thời Diên dành cho Trình Hề, nên đạo diễn Lâm cố ý nói chuyện với Trình Hề thêm mấy câu, sợ không khí quá nghiêm túc dọa cậu nhóc sợ. Kết quả cậu nhóc chẳng sợ chút nào, Lâm Tuyết Phong bèn trực tiếp làm theo quy trình: “Bắt đầu được rồi.”

“Vâng.”

Trình Hề nhắm mắt, cẩn thận nhớ lại cảnh tượng năm đó dì Viên dẫn cậu lên núi, và một số chuyện thú vị xảy ra lúc leo lên núi. Một lát sau cậu mở mắt ra, đã khôi phục lại dáng vẻ không hề có cảm xúc của thường ngày.

Giống số một và số hai, cậu cũng bắt đầu diễn từ lúc ra khỏi cửa.

Cậu dùng một tay nhấc giỏ trúc, nhíu mày đi lên núi. Vì đã từng đi rất nhiều lần rồi, nên thỉnh thoảng có giơ tay lên lau mồ hôi nhưng chẳng thở hổn hển chút nào.

Trên đường gặp người hàng xóm chào hỏi, cậu mở miệng định nói gì đó, nhưng cuối cùng vẫn im lặng gật đầu. Đợi đi xa rồi, cậu mới dùng sức đấm lên chân, trách bản thân mình mồm miệng vụng về.

Mắt Lâm Tuyết Phong rõ ràng sáng lên.

Trình Hề đang chìm đắm trong màn biểu diễn nên không chú ý đến phản ứng của Lâm Tuyết Phong. Cậu nhớ lần đó lên núi, vì không chú ý dưới chân, suýt vấp phải một tảng đá lớn.

Cậu làm ra động tác bị ngã, sau khi ổn định cơ thể thì mím môi, nhấc đầu gối lên định đá tảng đá đi.

Nhưng không đợi cậu dùng sức thì đã tinh mắt phát hiện ra, có hai chú ếch con đang núp dưới tảng đá.

Chắc là ếch mẹ và con của nó, đang chưa nhận ra gì mà ngủ rất ngon. Trình Hề ngồi xổm trên mặt đất, hai tay vòng lấy đầu gối, im lặng nhìn chúng nó.

Cho dù cậu không thể hiện bất cứ biểu cảm và cảm xúc gì, thì mọi người ở hiện trường đều có thể cảm nhận được cảm giác cô đơn mãnh liệt của cậu.

Hai phút sau, cậu rướn người lên ngắt xuống một chiếc lá, cắm ở bên cạnh tảng đá, rồi phủi tay đứng dậy, xách giỏ trúc lên tiếp tục đi về phía trước.

Mặt vẫn khó coi như trước, nhưng khóe mắt hơi cong lên.

Thôi vậy, nể mặt hai chú ếch, tha cho tảng đá kia vậy.

Phần diễn của Trình Hề kết thúc ở đây.

Lâm Tuyết Phong kiềm chế sự kích động, nhưng giọng điệu lại không khống chế được, ông cao giọng nói: “Cậu chưa từng học diễn xuất thật à?”

“Để đối phó với lần casting này, cháu có học khoảng mười ngày.”

“….Được rồi, đối phó không tệ,” Lâm Tuyết Phong tò mò nói: “Lúc cậu ngồi xổm trên mặt đất là đang làm gì?”

Trình Hề: “Nhìn hai con ếch.”

Thật ra Lâm Tuyết Phong có thể đoán được cậu đang nhìn một loại động vật nhỏ nào đó, hỏi ra chỉ là để xác nhận mà thôi. Ông giơ bàn tay hơi run rẩy lên: “Được, Tiểu Trình, cậu về trước đợi tin tức của tôi nhé.”

Quy tắc của người trưởng thành: “Đợi tin tức của tôi” tương đương với “Cậu trật rồi”. Trình Hề cúi người chào rồi trực tiếp rời đi, dù sao thì lúc tới cũng chẳng ôm theo hy vọng gì, nên lúc về hoàn toàn không thất vọng.

Cửa đóng lại lần nữa, đạo diễn Lâm thay đổi thói quen trưng cầu quan điểm của Đào Thời Diên như lúc trước, mà dùng sức vỗ bàn thật mạnh: “Cậu ấy cmn không phải là diễn giống Chu Minh Sinh, cậu ấy chính là Chu Minh Sinh ngoài đời thật! Tính cách mất tự nhiên cực kỳ đúng chỗ, có đủ năng lực phân tích mà không cần phải nói nhiều, hơn nữa khả năng diễn xuất cũng rất ổn… Thời Diên, thằng nhóc cậu giỏi thật đấy, đào đâu ra cục vàng này vậy?!”

“Không phải tôi đào,” khóe miệng Đào Thời Diên nhuốm ý cười: “Cậu ấy vốn là một bảo bối.”

Không biết có phải là ảo giác của mình hay không, mà Lâm Tuyết Phong lại nghe ra chút đắc ý từ trong câu nói này. Ông gãi tóc: “Diễn viên đóng vai Chu Minh Sinh không cần phải sàng lọc lần hai nữa, sẽ quyết định là Trình Hề luôn!”

“Đạo diễn Lâm!” Trợ lý vội vàng nhắc nhở: “Tối qua thị trưởng gọi điện cho chú, chú quên rồi à?”

Tối qua thị trưởng dựa vào quan hệ gọi điện cho ông, nhờ ông chăm sóc cho con trai mình, nói rằng mọi người nên ‘chăm sóc lẫn nhau’.

Lâm Tuyết Phong đương nhiên vẫn nhớ, nhưng ông không thể nào bỏ người giỏi nhất, mà dùng một tên chỉ có bề ngoài được, phong cách làm việc của ông chính là như vậy.

“Đừng nóng,” Lâm Tuyết Phong rất nhức đầu, nhưng cũng rất kiên định: “Đợi tôi làm việc với thị trưởng, với nhà đầu tư đã…”

Buổi tối, lúc nhận được cuộc gọi do đích thân Lâm Tuyết Phong gọi tới, Trình Hề ngạc nhiên đến mức nói chẳng thành lời. Từ lúc bắt đầu biết được tin mình phải tới casting, cậu chưa bao giờ mong chờ mình sẽ được chọn.

Gửi tin nhắn cho Triệu Tiểu Đào, Triệu Tiểu Đào vui đến mức nhảy cao ba thước —— nghệ sĩ do anh ta dẫn dắt lần đầu tiên casting đã được chọn, hơn nữa còn là phim điện ảnh, còn là bộ phim do Lâm Tuyết Phong quay chụp, Đào Thời Diên giám sát, đây chính là điểm khởi đầu giống như mơ đó!

Có chuyện vui đương nhiên phải uống một chầu, sau khi bình tĩnh lại, Triệu Tiểu Đào định tới đón Trình Hề đi chúc mừng một phen.

Nhưng lại bị Trình Hề từ chối —— Lâm Tuyết Phong khăng khăng mời cậu ăn cơm, còn nói muốn nhân tiện giới thiệu nam chính của《Liệp Nhật》cho cậu làm quen.

Vai nam chính do Lâm Tuyết Phong tuyển chọn chắc chắn có địa vị từ tuyến một trở lên, phải giao thiệp với tiền bối trong giới điện ảnh và truyền hình, theo phép lịch sự Trình Hề đã thay một cái áo khoác da cừu trang trọng hơn.

Bữa ăn được đặt ở một nhà hàng tư nhân khuất nẻo, dưới sự dẫn đường của nhân viên phục vụ tiến vào phòng riêng, cậu phát hiện bên cạnh bàn không chỉ có Lâm Tuyết Phong và những staff ban ngày cậu đã gặp.

Mà họ Đào cũng ở đây!

Nghĩ lại thì, họ Đào giúp kiểm định, nên đạo diễn Lâm dẫn anh đi ăn cơm cùng là chuyện rất bình thường. Trình Hề chào hỏi hai người, rồi tỉnh bơ quan sát bàn ăn, nhưng chẳng phát hiện ra người có thể đảm đương được vai nam chính đâu.

“Tiểu Trình à,” Lâm Tuyết Phong càng nhìn cậu nhóc càng thấy thích: “Tôi nói cậu nghe, mang tiếng là nam ba thế thôi, chứ trong phim tỷ lệ cảnh quay của cậu ngang ngửa với nữ chính đó. Hơn nữa cảnh quay chung giữa nam chính và nam ba cũng nhiều lắm, tôi có thể đảm bảo số lượng cảnh quay cho cậu!”

“Phải,” Đào Thời Diên cũng phụ họa: “Cảnh quay chung rất nhiều.”

“Nhưng có một số cảnh quay chung hơi khó diễn, cậu đừng sợ khổ. Ví dụ cảnh cậu ôm nam chính lăn xuống vách núi, tôi tính rồi, phải lăn hơn hai phút đấy.”

“Phải,” Đào Thời Diên tiếp tục phụ họa: “Ôm lăn hơn hai phút.”

“Hơn nữa đến lúc đó cậu phải thư giãn, đừng sợ cởi hay gì cả. Có cảnh cậu phải cởi sạch xuống nước tắm rửa với nam chính… yên tâm tôi sẽ không quay những chỗ riêng tư đâu, cậu cũng đừng sửa cảnh quay, diễn viên ấy mà, hi sinh vì nghệ thuật là chuyện rất bình thường.”

Đào Thời Diên: “Đúng vậy, phải cởi sạch xuống nước tắm rửa với nam chính.”

Trình Hề: “….”

Mẹ kiếp, anh đang cười trên sự đau khổ của người khác đúng không?

Trình Hề phát hiện trọng điểm quan tâm của họ Đào không đúng lắm, anh không quan tâm đến việc hi sinh vì nghệ thuật, mà chỉ quan tâm đến việc cởi sạch để tắm rửa.

Cậu ném cho Đào Thời Diên một ánh mắt hung dữ, đại khái ý là “Liên quan gì đến anh”, rồi một lần nữa tìm kiếm kết quả mà nãy giờ mình vẫn chưa tìm được: “Đạo diễn Lâm, không phải chú nói sẽ giới thiệu nam chính của《Liệp nhật》cho cháu ạ, nếu như người đó không tới, vậy chú có thể nói cho cháu biết trước người đó là ai không ạ?”

Lâm Tuyết Phong ngạc nhiên: “Sao lại không tới, cậu ấy tới rồi mà!”

Trình Hề lần thứ N quay đầu lại nhìn, vẫn chẳng thấy ai trông giống nam chính: “Anh ấy đâu ạ?”

“Tiểu Trình, cậu đừng trêu tôi mà,” Lâm Tuyết Phong vỗ vỗ Đào Thời Diên đang mím chặt môi: “Không phải là đang ở đây sao, nam chính hàng thật giá thật!!!”

Trình Hề: “…”

Mẹ kiếp, giờ hối hận có còn kịp không???
Bình Luận (0)
Comment