Nhiều năm về sau, Lâm Tuyết Phong vẫn không thể nào quên được khuôn mặt đỏ bừng đến bốc khói của Trình Hề.
Quay khỏa thân đối với những diễn viên lõi đời thì không thành vấn đề gì cả, chẳng nói đâu xa như Đào Thời Diên đây này, sau bao nhiêu năm quay phim chắc chắn sẽ gặp phải đoàn phim muốn anh bán da thịt. Chỉ cần là yêu cầu hợp lý, hình tượng không bị phá vỡ, phù hợp với kịch bản, thì có lẽ Đào Thời Diên sẽ đồng ý.
Bởi vì muốn hoàn thành tác phẩm một cách tốt nhất, không phải là chuyện của một người, mà là của cả một tập thể.
Nhưng đối với những người mới lần đầu đóng phim mà nói, việc cởi sạch quả thực hơi ngượng ngùng. Đặc biệt là Trình Hề debut còn chưa tới một năm, chắc chắn không dễ cởi.
Ông chép miệng: “Hay là thế này đi, Tiểu Trình, để chú về xem thử đổi cảnh tắm này như thế nào cho phù hợp, hoặc là cháu gửi số đo vòng eo qua đây, chú tìm người đóng thế.”
Trình Hề như trút được gánh nặng, thực ra cậu cũng không chống cự quay khỏa thân, lần trước quay cho 《 Fashion e》 cậu mặc vest mà chả khác gì không mặc cả. Hơn nữa tắm sông thôi mà, nhiều lắm cũng chỉ lộ nửa người trên, cục quản lý điện ảnh sẽ không để cậu mang chym nhỏ đi dạo khắp nơi đâu, cố chịu đựng chút là có thể làm được.
Chỉ là cậu……. Không muốn tắm chung với Đào Thời Diên lắm.
Nghĩ thôi đã thấy xấu hổ chết đi được.
Trình Hề thở phào nhẹ nhõm, cậu đang định cảm ơn ý tốt của Lâm Tuyết Phong, mới vừa mở miệng, thì lại nghe thấy Đào Thời Diên nói: “Nếu cậu ấy xấu hổ, thì cứ tìm người đóng thế đi.”
Trình Hề: “………”
“Cũng chỉ có thể như vậy thôi,” Lâm Tuyết Phong khẽ thở dài: “Ai bảo cậu ấy lại thấy xấu hổ khi đóng chung với cậu chứ.”
Trình hề: “……………….”
Đào Thời Diên: “Da mặt cậu ấy mỏng, sau này luyện tập thêm sẽ cải thiện hơn thôi.”
Trình Hề: “?”
Lâm Tuyết Phong: “Vấn đề không phải ở da mặt cậu ấy mỏng, tôi thấy hình như cậu ấy rất dễ xấu hổ khi đóng chung với cậu.”
Trình Hề: “???”
Hai người cứ tôi một lời anh một lời, Trình Hề bị kẹp giữa hai bọn họ, bực mình đến mức sắp nứt ra luôn. Chỉ là đóng mấy cảnh… này này nọ nọ với Đào Thời Diên thôi mà, sao cậu lại cảm thấy xấu hổ được chứ?!
“Rầm ——”
Trình Hề vỗ bàn, tiếng động giống như sấm rền. Hai người kia rốt cục cũng bị chấn động đến mức im lặng, đồng loạt nhìn về phía cậu.
“Ôm nhau lăn lộn, cởi sạch tắm rửa có là gì đâu, quá là bình thường luôn,” Trình Hề nghiến răng: “Ông đây sẽ diễn!”
Để có khởi đầu thuận lợi, 《Liệp Nhật》dự kiến sẽ khai máy vào ngày 1 tháng 1.
Trước đó, Triệu Tiểu Đào đã nhận đêm hội giao thừa của hai đài cho Trình Hề, đài đầu tiên là bạn cũ Đông Tranh TV, được ghi hình vào đêm giáng sinh ngày 24 tháng 12. Đài còn lại là chương trình phát sóng trực tiếp đêm giao thừa của Hoa Sinh Vệ Thị vào đêm 31 tháng 12.
Hoa Sinh Vệ Thị được coi là một trong những đài truyền hình lâu đời ở trong nước, mấy năm gần đây đêm hội giao thừa đều đứng top 3 về rating. Năm nay càng nổi bật hơn với dàn sao cực khủng, thậm chí còn mời được đỉnh lưu Bách Dạ tới làm khách mời đặc biệt.
Dịp này rất dễ gặp được người quen, sau khi chào hỏi những ca sĩ mà cậu đã biết trước đó, Trình Hề và Triệu Tiểu Đào bèn đi về khu nghỉ ngơi. Dọc đường đi ngang qua phòng nghỉ của Thẩm Ý, Trình Hề ra hiệu cho Triệu Tiểu Đào dừng lại, rồi nhẹ nhàng gõ cửa.
Người mở cửa là trợ lý của Thẩm Ý, thấy cậu bước vào, Thẩm Ý vui vẻ nói: “Hôm nay là một ngày tốt lành, cậu cũng tới đây nè!”
Nghe thấy chữ ‘cũng’, Trình Hề theo phản xạ có điều kiện mà chấn động một cái, cứ tưởng là sắp phải gặp quỷ háo sắc Hứa Lệ Sơ.
Tiếp đó, cậu nhìn thấy Mạnh Bạch đứng sau lưng Thẩm Ý.
Mạnh Bạch gầy hơn lúc vừa kết thúc 《Hành trình》 rất nhiều, hốc mắt trũng sâu, tóc khô vàng, trông hơi tiều tụy.
Hắn cầm trên tay một chiếc túi xách tay nam hiệu Gucci, cậu nhớ mang máng trước đây mỗi lần quay lại ekip chương trình, túi to bọc nhỏ gì Mạnh Bạch đều ném cho trợ lý cầm, Triệu Tiểu Đào từng mắng hắn là đồ không có tay.
Giờ lại tự mình xách lấy, Trình Hề tò mò nên nhìn thêm một lát.
Không biết chuyện này chọc phải chỗ nào của hắn, sắc mặt của Mạnh Bạch bỗng nhiên trầm xuống, hắn nghiêng đầu nói: “Chị Ý, em về đây.”
Nói xong, hắn đi tới trước mặt Trình Hề, đè thấp giọng. Vẻ mặt thì đang cười, nhưng giọng nói lại chẳng nghe ra chút ý cười nào cả.
“Trùng hợp ghê, lại gặp nhau rồi. Nhìn thấy tôi như vậy chắc cậu vui lắm đúng không?”
Trình Hề ù ù cạc cạc: “Anh ra sao thì liên quan gì đến tôi?”
“Đừng đắc ý quá sớm,” Mạnh Bạch nghiêng nửa người trên về phía trước, mắt nhìn chằm chằm Trình Hề nói từng chữ một: “Chúng ta đều là
loser, đến cuối cùng cũng chẳng có ai chiếm được anh ấy.”
(loser: kẻ thua cuộc)Trình Hề bối rối, hoàn toàn không hiểu Mạnh Bạch muốn diễn đạt điều gì.
May mà Mạnh Bạch không phát bệnh thần kinh nữa, nói xong là đi ra ngoài luôn. Dặn dò trợ lý đóng cửa lại, Thẩm Ý như trút được gánh nặng mà trợn trắng mắt: “Đệt, rốt cục cậu ta cũng đi rồi.”
“Hai người nói chuyện lâu lắm rồi à? Chị Ý,” Trình Hề chỉ mí mắt của cô: “Hình như có thứ gì dính trên đó ấy.”
“A a a lông mi giả của chị!” Thẩm Ý vừa la hét vừa tiếp tục cà khịa: “Nếu cậu ta muốn tìm công ty, thì phải liên hệ với tổng giám đốc nghệ sĩ của công ty quản lý ấy chứ, tìm chị làm gì? Chị cũng đâu mở công ty!”
Tìm công ty?
Trình Hề càng chẳng hiểu gì: “Nghe nói phòng làm việc của Đào Thời Diên đối xử với anh ta cực kỳ tốt, sao anh ta lại muốn đi tìm công ty khác?”
“Cậu tưởng cậu ta muốn vậy à?” Thẩm Ý chế nhạo: “Trung tuần tháng giêng là hợp đồng của cậu ta sẽ hết hạn, phòng làm việc của Đào Thời Diên vốn không định ký tiếp với cậu ta, nghe nói còn thu hồi cả trợ lý sinh hoạt và căn nhà đã thuê cho cậu ta nữa, nên mới bắt đầu tự xách túi của mình kìa.”
Thảo nào, Trình Hề nghĩ thầm, làm việc gọn gàng dứt khoát như vậy, chính là phong cách của Đào Thời Diên.
Để tìm kiếm sự phát triển tốt hơn, nghệ sĩ nhảy tới nhảy lui giữa nhiều công ty quản lý là chuyện rất bình thường, sau vài ngày lại nhìn thấy tin tức ai đó ra tòa yêu cầu chấm dứt hợp đồng.
Nhưng không biết vì sao, lúc nghe thấy tin phòng làm việc của Đào Thời Diên không ký hợp đồng với Mạnh Bạch nữa, trong lòng Trình Hề lại cảm thấy hơi vi diệu.
Giống như uống được ngụm Sprite lạnh đầu tiên vào mùa hè, hay được quấn một chiếc khăn dày quanh cổ vào mùa đông.
Làm tâm trạng người ta cực kỳ vui vẻ.
Thế là nhắc đến Đào Thời Diên, cũng cảm thấy không quá đáng ghét như trước kia nữa.
Nói chuyện với Thẩm Ý thêm một lát, sợ làm lỡ thời gian chuẩn bị của cô, nên Trình Hề và Triệu Tiểu Đào bèn quay về phòng nghỉ của mình.
Lúc mới debut, Trình Hề từng biểu diễn trên mấy chương trình thương mại. Khi đó ban tổ chức chỉ chuẩn bị phòng nghỉ riêng cho những nghệ sĩ nổi tiếng. Loại tép riu bổ sung cho đủ quân số như cậu, chỉ có thể ngồi trong phòng trang điểm hoặc là phòng chờ.
Bây giờ, rốt cục cậu cũng có phòng nghỉ thuộc về riêng mình, dán hai chữ “Trình Hề”.
Mỗi khi nghĩ đến chuyện này, Trình Hề đều cảm thấy khó mà tin nổi.
Tiết mục của cậu khá sớm, nên trước khi đến cậu đã trang điểm và làm tóc xong. Triệu Tiểu Đào nhìn Trình Hề đang chán nản giãn gân cốt, nói: “Trình Nhi, cái thứ cậu để ở ghế sau xe là gì vậy?”
“…Không có gì,” Trình Hề dừng động tác ép chân của mình lại: “Là trang sức em mua thôi mà.”
“Trang sức của nhãn hiệu đó khá già dặn, không hợp với cậu, hay là cậu muốn thử phong cách người đàn ông trưởng thành?”
Trình Hề bị mấy chữ ‘phong cách người đàn ông trưởng thành’ làm chấn động, nhưng không dám mắng Triệu Tiểu Đào.
Vì cậu chột dạ.
Thứ để ở ghế sau xe đúng là không phải mua cho bản thân mình, mà cậu muốn… tặng Đào Thời Diên.
Ngày sinh nhật, Đào Thời Diên ở trên nền tảng livestream đập cho cậu sáu trăm, bảy trăm ngàn tệ. Về sau cậu có gửi lại tiền mấy lần, nhưng đối phương đều không đồng ý nhận.
Mặc dù Đào Thời Diên rất nhiều tiền, mấy trăm ngàn đối với anh mà nói chỉ giống như muối bỏ bể. Nhưng người ta không mắc nợ cậu, nên không cần phải cung phụng cậu.
Cậu luôn nhớ kỹ việc này, nên định đợi đến ngày lễ sẽ mua quà tặng lại. Ngày quốc khánh 1 tháng 10 rõ ràng không phải là ngày đẹp để tặng quà, nên vẫn kéo dài mãi đến giờ.
Triệu Tiểu Đào nằm nhoài trên bàn, ngáp một cái, rồi nói tiếp: “Đừng quên ngày mai phải lên máy bay sớm, cậu có háo hức khi sắp vào đoàn phim không?”
Trình Hề nói như đinh đóng cột: “Không!”
“Chiều nay anh nhìn thấy ảnh sân bay của ảnh đế Đào rồi, anh ta bay từ London về Giang Thành, chắc mai sẽ trực tiếp tới Điền Châu từ Giang Thành luôn.”
Giang Thành…
Trái tim Trình Hề chợt đập bịch bịch —— thành phố nơi đặt Hoa Sinh Vệ Thị tiếp giáp với Giang Thành, chỉ mất hai giờ chạy xe là tới.
Căn cứ vào danh sách biểu diễn, gần chín rưỡi là cậu sẽ xuống sân khấu, chỉ cần không có gì bất ngờ xảy ra, nếu lái xe tới Giang Thành, thì cũng vừa hay đến giao thừa —— có thể tặng quà giao thừa cho anh ta!
Cậu vốn định ngày mai sẽ tặng, nhưng ngày mai đã hết giao thừa rồi, chắc chắn không làm người ta vui vẻ bằng việc hôm nay nhận được quà, đúng không?
Sau khi xuất hiện ý nghĩ tới Giang Thành, nó càng lúc càng bùng cháy mãnh liệt giống như một ngọn lửa cháy lan ra đồng cỏ, mãi cho đến khi được anh giai điều hành sân khấu kéo ra khỏi phòng nghỉ và lên sân khấu, lúc nhìn thấy một khoảng màu cam lấp ló trong ánh đèn sặc sỡ dưới sân khấu, cậu mới hơi tỉnh táo lại.
Thời gian biểu diễn là bảy phút, cậu chọn một bài hát trữ tình, và một bài nhạc dance. Cả hai bài đều hát live, thậm chí bài hát trữ tình còn không có phần nhạc đệm.
Lúc cậu cầm micro, ngồi trên ghế chân cao nhắm hai mắt cất cao tiếng hát, khán giả ngồi trước màn hình tivi chợt phát hiện ra:
“Chà chà, cậu nhóc này nhuộm tóc lòe loẹt ghê, mà hát cũng hay đấy chứ!”
“Nhìn người ta, rồi nhìn lại mày, mày nói xem sao mẹ lại sinh ra cái thứ như mày chứ?!”
“Í, Tiểu Ưu, đó là idol của mày đúng không? Hình như cậu ta hát live, hay hơn cái tên Mạnh Bạch trước đó hát nhép nhiều, anh mày quyết định cho mày đu idol… mày nén file ảnh của cậu ấy lại rồi gửi cho anh một phần đi.”
“Bé ơi, thằng nhóc này tên là gì vậy, nói cho bà nội biết với, ông nội lúc còn trẻ cũng đẹp trai y như nhóc này vậy đó!”
Cam Nhỏ không biết, sức hấp dẫn của mình đã lan tỏa đến chú dì, nam nữ già trẻ, thậm chí còn trở thành người yêu trong mộng của các bà nội.
Cậu vẫy tay về phía có nhiều màu cam nhất, rồi chạy xuống sân khấu, sau đó vội vàng túm lấy cánh tay Triệu Tiểu Đào: “Đưa chìa khóa xe cho em, tối nay anh dẫn tài xế về ở với mình một đêm, ngày mai chúng ta gặp nhau ở trường quay Điền Châu.”
“Cậu định đi đâu?” Triệu Tiểu Đào bối rối: “Ra ngoài nhảy disco à?”
……Nhảy em gái anh ấy, Trình Hề không có thời gian để giải thích nhiều, chỉ nói: “Yên tâm, tuyệt đối không gây phiền phức cho anh đâu, ngày mai gặp!”
Vừa nói, vừa móc chìa khóa xe từ trong túi Triệu Tiểu Đào ra, rồi vắt chân lên cổ chạy xa hai mét.
Triệu Tiểu Đào vặn vẹo eo, đuổi theo một lát nhưng đuổi không kịp, giận đến mức suýt chút nữa đập đầu xuống đất!
Chạy ra khỏi trường quay, Trình Hề mới phát hiện ra bên ngoài trời đã đổ tuyết. Bình thường sống ở phương Nam không nhìn thấy bông tuyết to như vậy, cậu giơ tay hứng một ít, liếm liếm, ơ ngọt quá nè, thế là phải lái xe đêm suốt hai tiếng cũng không cảm thấy khó chịu nữa.
Chiếc xe được thuê ở trong vùng, paparazzi không quen biển số xe, nên Trình Hề yên ổn chạy một mạch tới Giang Thành.
Đợi đến lúc ra đến đường quốc lộ, cậu mới chợt nhớ ra một chuyện —— cậu cmn hoàn toàn không biết họ Đào đang ở đâu!
Thậm chí ngay cả việc người ta có ở Giang Thành thật hay không cũng chưa xác nhận mà đã cắm đầu cắm cổ chạy tới đây rồi!
“Ngốc ghê.”
Trình Hề âm thầm mắng mình một câu, rồi mở danh bạ ra, ấn số Đào Thời Diên.
Đối phương bắt máy rất nhanh, để bảo vệ mặt mũi, Trình Hề không dám nói thẳng hành vi ngu xuẩn của mình, mà úp úp mở mở: “Anh sắp ngủ chưa?”
“Chưa.” Giọng nói của anh rất lười biếng: “Đang đợi đón giao thừa.”
“Oh, còn nửa tiếng nữa. Không phải anh giống mấy người già toàn đi ngủ lúc 11h à, chịu được không?”
“Ngày đặc biệt, đợi một lát cũng không sao.”
……Chắc là đợi đón giao thừa cùng người khác nhỉ?
Trình Hề dùng móng tay gẩy bao da của vô lăng, rồi “Ừ” một tiếng.
Nghe thấy bên kia im lặng, Đào Thời Diên nói: “Phần trình diễn ban nãy của cậu rất hay, cháu gái đã bơ tôi một tháng cuối cùng cũng gọi điện trước cho tôi, nhờ tôi xin ảnh có chữ ký của cậu.”
Họ Đào xem cậu biểu diễn ư? Trình Hề bắt đầu cẩn thận nhớ lại biểu hiện hôm nay của mình, chắc là rất OK, không xảy ra chuyện ngoài ý muốn gì, bèn khẽ thở phào nhẹ nhõm: “Ảnh có chữ ký của em không phải tùy tiện là xin được.”
“Nói điều kiện nghe thử xem.”
“Được….” động tác gảy bao da của Trình Hề ngày càng mạnh hơn: “Anh nói cho em biết, giờ anh đang ở đâu đi.”
Ở đâu…. Đào Thời Diên sửng sốt.
Anh bạn nhỏ hỏi chuyện này làm gì?
Trình Hề không phải là người thích nói chuyện phiếm, hai người gọi điện thoại hoặc gọi video chưa bao giờ qua ba phút, hơn nữa đa số đều là do anh gọi tới.
Hôm nay anh bạn nhỏ không chỉ chủ động gọi điện cho anh, mà còn kéo qua kéo lại, cực kỳ khác thường.
Đào Thời Diên nghĩ đến chuyện gì đó, bèn mở google maps ra. Bản đồ cho thấy rõ vị trí của Hoa Sinh Vệ Thị chỉ cách Giang Thành 300km.
“……Trình Hề, cậu tới Giang Thành rồi.”
Lời của Đào Thời Diên là câu hỏi, nhưng giọng điệu lại là câu khẳng định. Trình Hề khẽ ‘đờ mờ’ một tiếng, rồi đành phải thừa nhận: “Ừm.”
“Gửi định vị cho tôi, giờ tôi sẽ tới đón cậu.”
“Chắc anh chuẩn bị ngủ rồi,” bên kia vang lên tiếng mặc áo khoác rất rõ ràng, Trình Hề vội vàng từ chối: “Đừng đến, em không làm phiền anh nghỉ ngơi, không cần phải để ý đến em đâu.”
Nói xong câu này, ‘tít’ một tiếng, điện thoại bị cúp máy.
…….Chẳng nhẽ họ Đào định không để ý đến cậu thật à? Trình Hề hơi ngột ngạt, cậu ấn cửa sổ xe xuống, lập tức bị một luồng khí lạnh phả vào cổ.
Hứ, đồ chết dẫm, anh mặc kệ ông đây, thì ông đây cũng chả thèm để ý đến anh!
Cậu tàn nhẫn vặn chìa khóa xe, giẫm li hợp thật mạnh.
“Rrrr ——”
Xe vừa khởi động, chưa đợi lái đi, điện thoại đã rung lên.
“Ban nãy ở trong thang máy nên không có tín hiệu, cậu gửi định vị cho tôi đi.”
Giọng nói của anh mang theo tiếng thở hổn hển: “Còn nữa, tôi không chê cậu làm phiền tôi nghỉ ngơi. Tôi định đợi đến 12h, để tặng cậu một câu chúc mừng năm mới.”
Tác giả có lời muốn nói:
Diên cưa: Tự đưa đến cửa rồi tôi không muốn mà được à?