Thông linh chi yêu là những yêu thú tự đảng sinh linh trí hay được tiên nhân khai mở linh trí, chỉ điểm tu hành. Thông linh chi yêu nếu tự bản thân mở ra linh trí ắt hẳn thiên phú yêu thần, nhân loại thiên kiêu không thể so sánh.
Còn về được tiên nhân mở ra linh trí chỉ điểm tu luyện thì cũng có thể sánh ngang với nhân loại thiên tài. Nếu đem thông linh chi yêu sưu đi hồn phách sẽ biết được bí mật tiên duyên, đem làm thuốc dẫn có thể đột phá bình chướng tiềm năng bộc phá.
Cơ Phá Nha hiện tại đã kẹt ở nữa bước Hư Thiên cảnh quá lâu, không cách nào phá đi bình chướng, hiện tại lại xuất hiện một đôi thông linh chi yêu, nếu bắt được đến thì phi thường tốt.
Cơ Phá Nha lấy tốt cực nhanh lướt tới phía trước.
Khi bước vào diễn địa cảnh, bắt kỳ sinh linh nào cũng có thể ngự không phi hành, giống như ĐPTK ấy đấu hoàng tự do phi hành, đấu tông cước bộ hư không, bên này cũng vậy.
Diễn địa có thể tự do thao túng linh lực mà phi hành, Hư địa thì có thể thực thể hóa linh khí. Hư Thiên thì có thể lăng không mà đi, Diễn thiên có thể thao túng không gian.
(Map đầu tiên này sẽ trôi qua rất nhanh, nên main sẽ lên cấp vèo vèo để qua map mới.)
Rống !
Ngao !
Các yêu thú nhìn thấy Cơ Phá Nha phi nhanh đến chổ Võ Nguyên, chúng càn điên cuồng mà tấn công Cơ Phá Nha, một ít yêu thú bị đánh bán sống bán chết cũng có gắng đứng lên, dốc hơi tàn lao lên tấn công, vì Võ Nguyên cùng Bạch Tước kéo dài thời gian.
- Súc sinh đáng chết!
Cơ Phá Nha tức giận, thét lên một tiếng, từ trong giới chỉ rút ra một thanh trường thương mà loạn vũ. Trường thương đi ra hoành tảo một vòng vô số yêu thú chết đến không thể chết lại, nhưng chúng vẫn lao đầu lên vì Võ Nguyên câu giờ.
Võ Nguyên nhìn thấy một màn, ở trong thâm sâu trong nội tâm dâng lên một cổ khó chịu chi ý, cũng đồng thời dâng lên xúc động, có một thứ gì đó bên trong hắn đổ vỡ đi.
Loại cảm giác như này rất lâu rồi hắn chưa gặp lại, loại cảm giác nhìn chính người thân đồng loại vì mình mà làm vật chắn, vì mình mà không tiếc hi sinh bản thân chỉ để mình được sống.
Những cái đáng ra chỉ còn chút hơi tàn đó, lại lần nữa bật dậy, dùng chính sức lực cuối cùng để đồng loại an toàn tẩu thoát.
Võ Nguyên nhìn vào tựa như ý thức được đạo lý.
Ở ranh giới sinh tử thời khắc đa phần nhân loại, sẽ hạ mình, thậm chí không tiết tôn nghiêm mà quỳ xuống chỉ để được sống. Hay ở sức mạnh cùng quyền lực dụ ngoặc, nhân loại đa phần sẽ không tiết dùng mọi thủ đoạn tàn độc để đạt được, thậm chí làm ra những chuyện đại nghịch bất đạo, khinh sư diệt tổ,...
Nhân loại tham lam, tựa như hố sâu vạn trượng mãi không nhìn thấy đáy.
Nhưng Võ Nguyên chưa từng thấy qua yêu tộc làm cớ sự này!
Yêu thú tuy thấp kém, trí tuệ kém, tư duy thấp viễn siêu không bằng nhân loại, thiên phú linh căn cũng thua xa nhân loại.
Nhưng yêu thú sẽ không phản bội bầy đàn, không đánh giết đồng loại, thú tộc yêu tộc tuy nhiên thấp hèn, nhưng thời khắc mấu chốt, chúng sẽ sẵn sàng hi sinh bản thân để bảo vệ đồng loại bầy đàn, mở ra đường máu.
Nhìn thấy đàn thú không tiếc hi sinh bản thân cuối cùng vì hắn câu giờ, Võ Nguyên lại cảm thấy bản thân mình cực kỳ buồn cười, điệu cười đó thoát ra thành tiếng.
- Ha Ha...
Thân vì nhân tộc, xông pha đánh giết bản doanh của yêu tộc, rồi để nhận được một cái chết đầy cay đắng từ vợ cùng con mình. Quả thật buồn cười, hắn là vì nhân tộc làm hết thẩy, để rồi nhận lấy kết cuộc khốn nạn như vậy.
Cũng may trời cao có mắt để hắn một lần nữa trọng sinh trở về, tuy chỉ là con gà nhưng như thế đầy đủ.
Một kiếp này, hắn sẽ vì yêu tộc mà đòi lại công bằng, huyết tẩy nhân gian giới.
. . .
Bạch tước lúc giờ, đã gắp hắn bay đi thật xa, chỉ thấy phía trước có một khúc sông lớn, qua khúc sông đó chính yêu thú lãnh địa, Vạn Thú sơn.
Ngay tại lúc này phía dưới khúc sông, một cảnh tượng đập vào mắt hắn.
Hai tên sơn tặc đang dùng đao uy hiếp một thiếu nữ.
Chỉ thấy thiếu nữ này, một mặt bình tỉnh không những không sợ mà còn nắm lên khúc gỗ đối với đám sơn ra uy.
- Đám sơn dã các ngươi biến đi, nếu không đừng tra ra tay.
Hai tên sơn tặc nhìn lên thiếu nữ, ánh mắt tà dâm không khỏi liếm mép nói :
- Tiểu tiên nữ đến, để bổn đại gia hôm nay thưởng ngươi a.
- Nhanh đến, nơi đây là hoang vu bì rừng, hơn nữa thỉnh thoảng còn xuất hiện cả yêu thú nên không ai đến đây làm phiền chúng ta đâu.
Hai tên sơn tặc biểu thị, làm cho thiếu nữ sợ hãi liên tục lùi lại, tay cầm lấy gậy quơ tới quơ lui nói :
- A, các ngươi đừng tới đây.
Thiếu nữ này quả nhiên giả bộ cứng rắn, vừa nhìn thấy đám sơn tặc múa đao, trên mặt biểu lộ tà dâm liền hoảng sợ.
Hai tên sơn tặc liền cười, nụ cười càng nâng thêm dâm ý :
- Làm sao, không trang tiếp đi, lúc nãy còn mạnh mẽ lắm mà ?
- Đúng vậy, làm sao giờ lại run rồi, lời nói kêu căng lúc nãy đâu rồi ?
Đứng trên cây lúc này Bạch tước dường như không chịu được khi thấy cảnh này, nó ra tay cứu người thiếu nữ kia, mặc dù trước đây bị nhân loại bán nhốt.
Minh !
Bạch tước ngâm một tiếng, đôi cánh dang rộng ra, tốc độ như tên bắn lao nhanh đi.
Xuy !
Thấy bạch tước từ nơi xa bay lại mang theo địch ý, hai tên sơn tặc nhanh chống đưa lên thanh cầm trên tay chém loạn.
Nhưng bình thương sơn tặc, thì làm sao có thể gây ra thương tích cho yêu huyết cảnh yêu thú được, hơn nữa còn là tứ trọng yêu huyết.
Minh ! Minh !
Chịu đến hai tên sơn tặc hướng mình cuồng đao loạn vũ, bạch tước tước giận, âm thanh ngâm vang cả một mảnh rừng.
Bất tri bất giác, nó đem phong hệ linh khí phóng thích, hai cánh liên tục vỗ mạnh xuống dưới. Phong nhận chi đao hình thần đánh vào hai cái sơn tặc.
Cảm nhận đến linh khí ba động, hai tên sơn tặc sắc mặt hoảng.
Xoảng ! Xoảng !
Hai thanh đao cầm trên tay rớt xuống dưới đất, hai người vội quỳ xuống, hướng bạch tước run rẩy nói :
- Yêu tiên tha mạng. Yêu tiên tha mạng.
- Chúng ta chỉ là phàm phu tục tử, lỡ mạo phạm đến yêu tiên, khẩn mong yêu tiên tha thứ.
Nhân loại quả nhiên đứng trước tử vong điểm sẽ đem tôn nghiêm bỏ đi, mà quỳ lậy một cái yêu thú xin tha mạng.
Tại khu vực này, linh khí khô khan, tài nguyên thiếu hụt nên rất ít người có thể tu luyện, nếu như có thể tu luyện người một thiên phú trác tuyệt, hai là gia cảnh cực lớn thu mua về thiên tài địa bảo vô số, cuối cùng là những kẻ nịnh hót ôm bắp đùi của các tai to mặt lớn lụm nhặt về tài nguyên để tu luyện.
Chứ không thì tại một nơi chim không thèm ị địa phương làm sao có được tu luyện giả.
Hai cái sơn tặc tuy là người phàm chưa hề tu luyện, nhưng đã trải qua sự đời, nhìn thấy qua tu luyện giả đánh nhau, xung quanh chắc chắn có hình thành ba động khí lưu. Mà lúc nãy bạch tước ngưng tụ linh lực đánh ra phong nhận cũng dạng như vậy, nên hai tên này phán đoán bạch tước, là một đầu yêu thú.
Mà yêu thú thì sẽ dể dàng lấy đi mạng của hai bọn họ rất dễ dàng.
Bạch tước biểu hiện đặc sắc, nhìn về thiếu nữ, ngâm nhẹ một tiếng :
Minh !
Người thiếu nữ này dường như hiểu ý bạch tước muốn gì nói :
- Ngươi để bọn họ đi đi, bọn họ cũng chưa làm tổn thương ta!
Vừa nghe được thiếu nữ nói, hai tên sơn tặc vội cảm động khâu tạ mấy cái rồi cầm lên đao bước đi.
Bạch tước quay đầu nhìn thiếu nữ, không mấy đề phòng xung quanh lại ngậm nhẹ một tiếng :
Minh !
Ngay lúc này, hai tên sơn tặc ngay lập tức nổi lên sát ý, quay người lại cầm đao hướng bạch tước hạ xuống nói :
- Súc sinh chung quy vẫn là súc sinh, làm sao có được tư duy như nhân loại, dù ngươi là yêu thú chỉ cần không phải đẳng cấp cao yêu thú thì trước chúng ta chẳng qua chỉ là một đầu súc sinh.
Ngay tại lúc hai tên sơn tặc nhặt đao lên sát ý đã nhè nhẹ thoát ra, Võ Nguyên đứng trên cây gần đó thụ đến một tia sát ý, ngay lập tức hướng bạch tước bay đi.
Phập !
Nhưng không kịp, đao kia hạ xuống quá nhanh, bạch tước căn bản cảm nhận được sát khí lẫn hành động của hai tên kia, nhưng không cách nào né được.
Một đao thật mạnh đánh phá bạch tước phần cánh, khu cánh lung lây gần như đứt rồi, máu tươi cuồng phún.
Nhìn đến một màn Võ Nguyên phẫn nộ, nhanh chống bay đến.
Bộp !
Võ Nguyên lúc này hai vuốt hừng hực hỏa diện, đứng tại trên đầu một tên sơn tặc.
Kim Hỏa Túc mở ra, vuốt sắt của Võ Nguyên được nó gia trì nhiệt độ lẫn độ sắt bén gia tăng, hắn mạnh bạo điểm liền đem đầu tên sơn tặc bạo nổ.
Thấy tràng cảnh, tên sơn tặc còn lại hai chân run rẩy cực điểm ngồi bẹp xuống đất, ở giữa đũng quần hiện tại đã ướt nhẹp, một cổ mùi gắt mũi từ dưới xông lên.
Làm cho Võ Nguyên thật muốn nôn.
Tên sơn tặc sắc mặt tái xanh, cả ngươi dường như không còn sức lực nằm rạp trên đất, giọng nói còn không rõ ràng :
- Yêu ... yêu... yêu tiên xin tha mạng. Yêu tiên xin tha mạng.
Ánh mắt hắn tràng ngập sợ hãi nhìn về Võ Nguyên, hắn thật sự sai khi lúc nãy nghe lời đồng bạn qua lại tấn công bạch tước.
Võ Nguyên ánh mắt lóe lên hung quang dị thường nhìn hắn, càng làm hắn run rẩy đến tận sâu bên trong linh hồn.
Hắn nhận biết Võ Nguyên dường như không muốn tha cho hắn, mà hắn lại không muốn chết, lúc này hắn di dời ánh mắt về phía người thiếu nữ cầu cứu.
Cảm nhận được ánh mắt tội nghiệp của tên sơn tặc, người thiếu nữ dường như động lòng muốn mở miệng xin cho nhưng không kịp.
Bành !
Kim Hỏa Túc lần nữa được vận dụng, một đôi sắt bén mạnh mẽ vuốt, nhanh chống đem đầu tên sơn tặc còn lại cho bạo.
Huyết nhục vỡ vụng, túng tóe khắp mảnh trời.
Người thiếu nữ ngay lập tức run sợ, nhìn Võ Nguyên không khác gì nhìn ma quỷ.
Hình dáng chỉ như một con gà mà lại hung tà cực điểm, tiếng một tiếng hai liền đánh giết hai người.
Đinh !
- Chủ ký sinh đánh giết phổ thông sinh linh không thu về exp.
Đinh !
- Chủ ký sinh hoàn thành ẩn tàn nhiệm vụ : Cứu mỹ nhân!
- Khen thưởng trực tiếp đột phá yêu huyết cảnh nhị trọng, nhất tinh tiến hóa thạch 5 viên, mở ra công năng phụ thể sinh linh, một bình phạt cốt linh dịch.
Võ Nguyên mộng !
Mẹ nó chỉ vì hai tên này làm bạch tước trọng thương nên hắn mới phẩn nộ giết chết, đâu phải vì nữ nhân kia. Nhưng mà không sao, vì ai mà chẳng được miễn lên cấp là tốt.
Lúc này một cổ linh khí từ bốn phương tám hướng tự hội cơ thể hắn, đại gông cùm xích sắt ràng buộc giữa yêu mạch cùng yêu huyết mở ra.
Đinh ! Đinh !
- Chúc mừng chủ ký sinh đạt được yêu huyết cảnh nhất trọng.
- Chúc mừng chủ ký sinh đạt được yêu huyết cảnh nhị trọng. Tiếp theo cần 22000 exp để tấn cấp.
Cảm nhận được bản thân lại cường thêm điểm Võ Nguyên trong lòng vui sướng điểm. Nhưng không có vì vui sướng quên thực tại, hắn câu thông hệ thống nói :
- Hệ thống ngươi có thể đem lời của ta truyền đạt đến cho nữ nhân kia hay không ?
Đinh !
- Có thể !
- Vậy thì tốt liền bắt đầu đi.
Võ Nguyên đứng nhìn thiếu nữ, bên trong câu thông hệ thống nói ra những lời cần chuyển đi :
- Nữ nhân, ngươi có thể mang bạch tước về điều trị giúp ta được không ?
Thiếu nữ kia lúc này trên mặt liền đặc sắc biểu cảm nhìn Võ Nguyên, giọng lấp bắp nói :
- Là ngài đang nói chuyện với ta ?
Ngài ? Xưng hô thật cao a, cũng đúng thôi bởi vì Võ Nguyên biểu diễn một màn vừa rồi, làm run động thật sâu trong nàng.
Với cái nhìn của nàng Võ Nguyên là cao cao tại thượng thiên yêu, nên xưng ngài cũng không quá sai biệt lắm.
- Đúng là ta đang nói với ngươi, nhân loại.
Thông qua hệ thống lần nữa Võ Nguyên truyền đath đến âm thanh không lạnh không nhạt.
Thiếu nữ minh bạch, rồi nở nụ cười :
- Tốt ! Ta sẽ vì ngài chăm sóc thật tốt cho phu nhân, ngài yên tâm, dù sao phu nhân lúc nãy cũng ra tay cứu ta một một mạng mà bị thương.
- Bạch tước không phải phu nhân ta, chúng ta chỉ là đồng bạn.
Võ Nguyên giọng hầm hừ đáp, giọng này biểu lộ tức giận của hắn đối với câu nói vừa rồi.
Cảm nhận được giận dữ bên trong lời nói, thiếu nữ lập tức chuyển hướng, đem bạch tước bế lên nói :
- Yêu tiên đại nhân, để ta đem ngươi về điều trị thật tốt.
Vừa dứt lời, thiếu nữ bế lên bạch tước mà hướng lên thượng nguồn bên kia sông mà đi.
Lúc này, bạch tước quay đầu vẻ mặt đượm buồn dường như không muốn rời xa Võ Nguyên, nó ngâm một tiếng :
Minh !
- O O O O O O . . . (Ngươi theo tiểu nha đầu này về chữa thương, khi hồi phục ta đến đem ngươi đi . . .)
Võ Nguyên đáp lại một tiếng, sau đó hướng Vạn Thú sơn bay đi.