Tối Cường Chu Tước

Chương 9 - Ngũ Phương Phong Tuyệt Trận

Trận thế độ kiếp vừa qua, lôi vân tán đi.

Võ Nguyên cũng bắt đầu cuộc hành trình mới của mình. Nhưng khi hắn bay qua một khu vực nọ, phát hiện bên dưới có yêu thú cùng nhân loại nô lệ bị giam cầm.

Nơi đây là khu nuôi dưỡng yêu thú cùng nô lệ để phục vụ cho chiến tranh !

- Gào !

- Rống !

Đám thú cùng nhân loại nô lệ bị giam ở các kho xung quang khu vực, điều bị hoảng sợ tán loạn, liên tục gào thét tấn công tìm cách mở ra lồng sắt để thoát thân.

Ầm ầm !

Dưới sự tấn công trong hoảng loạn của quần thể yêu thú, vô số lồng giam bị đánh phá.

Sau khi thoát ra, đám thú cuồng loạn rống lớn như là tín hiệu kêu gọi quần thể tấn công. Quần thể yêu thú mênh mong cuồng cuộn hướng về phía đại môn đang mở chạy trốn.

Từ phía trên nhìn xuống yêu thú chạy đầy đất, cứ như đại quân công thành, nhìn tới một màn mọi người sắc thái kinh động, ào ạt quay đầu mà chạy.

- Nhanh, mời thành chủ đại nhân tới !

- Bầy yêu thú bạo động !

Một người trong số đó, móc ra một cái lục sắc ngọc giản bóp nát.

Một lát sau, một cổ khủng bố uy áp, buông xuống toàn trường.

Chỉ thấy nơi xa, Cơ Phá Nha mặc hắc sắc trường bào, lăng không bước đến, chợt dừng lại rồi từ ở không trung dần dần rơi xuống.

- Tham kiến thành chủ đại nhân !

Toàn bộ người ở đây điều quỳ rạp một chân xuống đất, nhìn Cơ Phá Nha, trong ánh mắt tràn ngập sùng kính chi ý.

- Thỉnh mong thành chủ đại nhân, ra tay dẹp loạn đám thú.

Bổng có một tên lớn tiếng nói.

Cơ Phá Nha nghe vậy thản nhiên đáp lại :

- Tốt , để ta đem chúng thu về, sau chuyện hôm nay mấy kẻ các ngươi tới Hình Phủ nhận phạt.

Đám người phía dưới sắc mặt xám tro, âm thanh có chút miễn cưỡng nói :

- Đã rõ !

Cơ Phá Nha thân là Thiết Sa thành thành chủ, cũng là một tên tiên thiên sinh linh, đẳng cấp vì nữa bước hư thiên cảnh, có thể lăng không đạp hư, ngày đi nghìn dặm, tại đây hắn có thể phất tay che trời, phủi tay thành mưa, được người dân tôn sùng.

Đám người phía dưới đại hỉ, có Cơ Phá Nha ra tay chắc chắn sẽ xử lý được đám yêu thú cùng nô lệ kia.

Võ Nguyên từ trên cao nhìn xuống, lãnh đạm nói :

- Không nghĩ tới nơi đây, một nơi chim chẳng thèm ị vậy mà có cao thủ nữa bước hư thiên cảnh.

- Lúc nãy khi lão cẩu kia độ kiếp ta cảm nhận tới hai luồng kinh khủng khí tức, chắc chắn không sai vào đâu được trong đó có một cái của tên kia.

Tại lúc nhìn thấy đàn thú cùng nô lệ tất thanh tiếng hét, Võ Nguyên muốn lao xuống phía dưới giải cứu, nhưng được hệ thống cảnh báo nguy hiểm vì tiên thiên sinh linh đang có mặt gần đây.

Quả nhiên là có thật, hơn nữa còn siêu cường.

. . .

Chỉ thấy Cơ Phá Nha ánh mắt điềm tĩnh, khủng bố khí thế phóng xuất ra ngoài, nói:

- Đám yêu thú các ngươi! Còn không mau nằm xuống cho ta !

Đông đảo yêu thú ánh mắt đỏ đậm, trầm giọng gào rống, một lát sau, phía trước có một con Đằng Xà lấy tốc độ nhanh nhất dũng mảnh lao đến, cắn Cơ Phá Nha.

- Ây !

Cơ Phá Nha khuôn mặt điềm tĩnh lúc này nổi lên một chút kinh ngạc, từ từ bước lên trên không.

Nữa bước Hư Thiên cảnh cường giả hạ xuống uy áp mà vẫn có thể lao đầu lại mà tấn công.

- Đằng Xà này vậy mà có thể tại phía dưới uy áp của ta mà phản kích. Thật thú vị !

Cơ Phá Nha hai tay liên tục đánh ra đặc thù ấn pháp, một luồn linh khí hóa thành cái hộp nhỏ có năm cạnh nhanh chống tụ tập bên trong tay hắn, bên trong đó có xen lẫn một ít không gian khí tức.

Cơ Phá Nha hai tay hướng đám yêu thú đang chạy loạn bên dưới hạ xuống, nói :

- Ngũ Phương Phong Tuyệt !

Hộp linh khí năm cạnh, từ trên cao hạ xuống cấp tốc phóng lớn phạm vi năm dặm đem toàn bộ khu vực chăn nuôi yêu thú, hoàn toàn khóa chặt.

Nhưng mà, cái này vẫn chưalàm kinh sợ bầy yêu, các yêu thú nhìn thấy xuất hiện năm bức tường lớn bằng linh khí có pha tạp không gian chi lực, chúng khóe mắt như nứt ra, điên cuồng hét lên một tiếng sau, hướng bức tường linh khí liên tục công kích.

- Ài !

Cơ Phá Nha nhìn đám yêu thú công kích tường khí, lãnh đạm nụ cười nói :

- Ngũ Phương Phong Tuyệt của ta là ngũ tinh hệ không gian cấm chế, trừ phi chân chính Hư Thiên cảnh ra tay, không kẻ nào có thể phá... hoặc là lục tinh trở lên loại hư không công kích mới có thể.

Chúng thú tề tự, do không có cách phá vỡ Ngũ Phương Phong Tuyệt của Cơ Phá Nha nên chúng đã đem ánh mắt đặt lên người hắn.

Bốn phương tám hướng, quần thể yêu thú nhe răng giơ móng hướng hắn công kích, trên cao một con phi điểu bát trọng yêu mạch dùng bén nhọn vuốt sắt chộp đến hắn.

Xoạt !

Chỉ thấy Cơ Phá Nha nhẹ nhàng phủi tay một cái, bát trọng yêu mạch cảnh phi điểu huyết nhục vỡ vụn, bắn rơi tứ phương.

Một trận trên làm cho yêu thú bên dưới có chút run sợ, chúng liền đổi hướng công kích sang đám người phía dưới.

Bị yêu thú dùng hung quang ánh mắt nhìn lên, đám người hoảng loạn muốn bỏ chạy, nhưng không kịp và cũng không thể bốn phía điều bị bao phủ bởi yêu thú chạy là bất khả thi.

Đám người nhanh chống bị quần thú cắn xé đến chết, phạm vi năm dặm trong chốc lát không còn bóng người.

À không còn Cơ Phá Nha đang ở trên không.

Yêu thú bên dưới bị nhân loại bắt giết, tra tấn hành hạ sắp điên, chúng vô cùng phẫn nộ cùng không sợ chết liên tục lao đến Cơ Phá Nha.

Và chúng cũng liên tục bị tàn sát, ba vạn con yêu thú chỉ trong tức khắc chết đi sáu ngàn, quả thực vô cùng khủng khiếp.

Dưới sự tàn sát của nhân loại phía trên, đám yêu thú không có dấu hiệu dừng lại hay hoảng loạn, mà chúng còn thêm điên cuồng tấn công.

Võ Nguyên đứng xa dường như cảm thụ được yêu thú lửa giận, nên bản thân cũng phản ứng kịch liệt.

Lúc này Võ Nguyên như mất đi bình tỉnh khi chứng kiến đồng loại bị tàn sát trước mắt, hắn hung hăng muốn lao lên ngay lập tức.

Nhưng một tiếng kêu nhẹ nhàng ngân dài truyền đến.

- Minh !

Một đôi cánh trắng rực rỡ dưới ánh nắng đang chìa ra ngăn cản hắn lại, một con Bạch Tước, dáng vẻ mỹ lệ sắc sảo, nhìn chăm chăm hắn có chút nóng vội.

Võ nguyên hiện tại cũng đã là điểu nên nghe hiểu điểu âm, hắn nhìn Bạch Tước, phát ra điểu âm đáp :

- O O O Ó O O. . . ( Ngươi muốn ta đừng nên lao vào . . .)

- Minh !

Bạch Tước vội vàng gật đầu đáp.

Được Bạch Tước ngăn cản lại Võ Nguyên tựa hồ bình tỉnh lại, Bạch Tước cản đúng hắn lao đầu lên chỉ có thể là chết không nghi ngờ.

Nhưng hiện tại cũng bị giam trong năm bức tường linh khí không thể phá bỏ thì lại làm gì ? Chẳng lẻ chờ chết!

- O O o O O o o O . . .

Võ Nguyên chợt phát ra âm thanh ngân dài, nhìn về Cơ Phá Nha, tiên thiên sinh linh, kiếp trước một ánh mắt là có thể diệt sát vô số, hiện giờ, lại muốn ở trong tay hắn đào tẩu.

- Minh !

Bạch Tước đôi cánh sải rộng ra, đôi kình thiên vuốt sắc giơ lên gắp lấy Võ Nguyên, hướng phương khác có chút gọi là an toàn bay đi.

Bạch Tước yêu huyết cảnh tứ trọng yêu thú, lo sợ con gà nhỏ trước mặt mình bị tên nhân loại trên kia giết hại nên tìm cách đem đi trốn.

Trong lúc bị Bạch Tước mang đi, Võ Nguyên câu thông với hệ thống lần nữa, thần thúc bắn ra :

- Hệ thống, ngươi có cách đem bức tường này phá bỏ đi?

. . .

Hệ thống im lặng một hồi không có trả lời, Võ Nguyên trong lòng bổng nhiên nổi lên một tia phẩn nộ thì.

Đinh !

- Ngũ tinh không gian cấm chế, Ngũ Phương Phong Tuyệt trận.

- Thế ngươi có cách phá bỏ nó hay không ?

Võ Nguyên sắc mặt thâm trầm hỏi.

Đinh !

Hệ thống lần nữa nhẹ nhàng trả lời :

- Vì chủ ký sinh đẳng cấp quá thấp cùng với điểm tích lũy không đủ nên vô pháp phá bỏ.

- Vô pháp phá bỏ.

Võ Nguyên sắc mặt chuyển qua tối sầm nói.

Đinh !

Hệ thống nói :

- Tuy hệ thống vô pháp phá bỏ, nhưng có thể khai mở một thông đạo nhỏ trên đó, và thông đạo đó có thể duy trì trong 5p, cần tốn toàn bộ điểm tích luỹ đang có.

Võ Nguyên hiện lên tia hỉ nói :

- Tốt ! Vậy ngươi nhanh làm đi.

. . .

Hưu !

Một đạo âm thanh ngân dài, như tiếng thùng loa rè nổi lên ở năm bức tường.

"Lách tách" mấy tiếng, năm bức tường linh khí của Ngũ Phương Phong Tuyệt bị mở ra, một thông đạo với đường kính hai mét xuất hiện ở năm mặt.

- Cái gì ?

Đang mạt sát yêu thú thời điểm, Cơ Phá Nha cảm nhận Phong Tuyệt trận bất thường nên dùng thần thức để nhìn, thì vô cùng kiếp sợ nói :

- Kẻ nào lại khai mở được Phong Tuyệt trận, chuyện này là không thể, nơi này làm sao lại xuất hiện kẻ đó.

Thông đạo vừa mở, vốn dĩ đám thú đang liều chết với Cơ Pha Nha bổng dừng lại, gấp rút quay đầu bỏ chạy.

Hiện tại chạy vẫn là tốt nhất, núi xanh còn đó không sợ không có củi đốt.

- O O O O O . . . (Các ngươi chạy mau, thông đạo đã mở rồi . . .)

Võ Nguyên liên tục phát ra tiếng kêu, thúc dục đám thúc nhanh chống rời khỏi nơi này.

Trong lúc nhất thời, Cơ Phá Nha bị tiếng kêu của Võ Nguyên làm cho đang từ trạng thái loạn mà tỉnh lại.

Cơ Phá Nha nhìn xuống phía dưới hai tay lần nữa kết ra thủ ấn, một cái hộp năm mặt lại xuất hiện, tay đem nó thả xuống nói :

- Ài, ta lo nghỉ quá rồi, có lẻ Phong Tuyệt trận lúc trước có sơ hở nên mới lộ ra mấy cái thông đạo.

Ngũ Phương Phong Tuyệt trận lần nữa rơi xuống, Võ Nguyên lúc này đang được Bạch Tước gấp đi về hướng thông đạo cảm nhận đến Phong Tuyệt trận khí tức.

Lập tức phát ra âm thanh thúc giục Bạch Tước :

- O O o O O o o o . . . (Nhanh lên  sắp không kịp rồi . . .)

- Minh !

Nghe hiểu, Bạch Tước vội vàng phóng xuất hết toàn thân khí lực mà bay thẳng đi.

- Ây !

Cơ Phá Nha tươi cười quan sát đám thú, bổng nhiên cảm nhận được gì đó quay đầu sang bên hông, chỉ thấy một con chim lớn màu trắng chân gắp con gà màu đỏ, hướng thông đạo bay đi.

- Cái gì! Đôi thú kia là thông linh chi yêu!

Hắn đầu tiên là cả kinh, ngay sau đó lại lộ vẻ kinh hỉ.

- Ha ha! Thế nhưng là thông linh chi yêu, nếu đem chúng biến thành khế ước thú thì thực lực của ta lại tăng thêm, còn nếu đem đi làm thuốc dẫn ắt hẳng có thể để ta đột phá Hư Thiên cảnh.

Bình Luận (0)
Comment