Nếu có thể sử dụng thần thức truyền âm, chắc chắn đối phương đã đạt đến cảnh giới có thể phóng thả thần thức, nếu như là tu tiên thì chí ít đã là trúc cơ tu sĩ, nhưng ở đây không có tu tiên nên cảnh giới chính là Linh cảnh.
Lý Mặc có thể cảm nhận rõ khí tức cũng có thể phân biệt được khí tức cao thấp, tuynhiên không rõ ràng lắmvề cảnh giới, con gà phía trước hơi thở tuy chỉ có nữa bước yêu linh, nhung Lý Mặc cũng không dám khinh thường, dù sai tu vi của hắn cũng còn rất yếu, với lại mấy lão quái tính tình rất kỳ lạ, không thể thấu được, nếu tâm tình không tốt có thể đem hắn mạt sát bất cứ lúc nào.
Hơn nữa Lý Mặc mơ hồ cảm nhận được linh hồn của hắn, dường như có thành lập liên kết với con gà phía, tựa hồ là khế ước.
Võ Nguyên nhìn sắc mặt của Lý Mặc, hắn có chút buồn bực suy nghĩ, để cho tên tiểu tử này xử lý con thú ngoài kia, sẵn kiểm tra hắn một phen.
Võ Nguyên lại dùng thần thức truyền âm cho Lý Mặc :
- Tiểu tử, ngoài kia có một con Phong Dực Bạch Hổ bị thương, ngươi ra giết nó, lấy về cho ta viên yêu hạch.
Lý Mặc sửng sờ, bổng thốt ra thành tiếng :
- Ây !
Hắn lúc này bò ra cửa hang, thì trong thấy, quả nhiên thấy cách đó không xa, một con bạch hổ với đôi cách trắng cỡ lỡ lớn, người đầy thương tích, đang dựng đứng lông nhìn chầm chầm về hướng cửa hang.
Lý Mặc âm thầm nghĩ :
- Cái này chắc là tiền bối muốn thử thách ta, nên không thể nào làm hắn thất vọng.
Lý Mặc quay đầu nhìn Võ Nguyên có chút ngượng ngùng nói :
- Tiền bối có thể hay không cho ta một con dao, như vậy thì nhiệm vụ sẽ dễ dàng hơn.
Ầm !
Võ Nguyên trầm mặt, giơ chân đá hắn một cái thật mạnh, văng ra ngoài.
- Tự mình xử lý, không làm được thì chết.
Lý Mặc bị đá bay ra ngoài sấp xuống đất, cả người ê ẩm.
Hắn chống tay xuống đất đứng dậy, phủi đi trên người bụi cát.
Mặt ngước nhìn về phía trước, một thân thể to lớn phủ bạch ngân sắc lông mao, trường thể dài hơn 3 mét, đôi cánh ngang dài sải rộng dưới ánh trăng bộc lộ sự uy vũ của nó, Phong Dực Bạch Hổ ánh mắt hung tàn nhìn Lý Mặc, sát ý nổi lên dầy đặc, chỉ là một làng hơi thở mỏng cũng làm cho Lý Mặc chân run lên.
Yêu huyết đỉnh cao Phong Dực Bạch Hổ, sở hữu huyết thống cao quý, phong hệ tính, vừa có tốc độ vừa có sức sát thương to lớn.
Ực !
Lý Mặc nuốt ngụm nước bọt cố giữ cho đôi chân không run.
- Tốt một con mèo lớn có hai cánh !
Hắn vẫn là lần đầu đối mặt với yêu thú, hắn vừa mới đột phá cảnh giới không lâu, hơn nữa cũng kém bên kia quá lớn, tay không có vũ khí, mặc dù bạch hổ đang bị thương thì việc giết nó đoạt yêu hạch quả là chuyện khó với một tên xuyên việt gà mờ.
Nhìn thấy tình hình, Võ Nguyên lắc đầu nói :
- Lão tử kích phát tiềm năng thể chất, huyết mạch của ngươi, đối mặt với một con hổ đang bị thương gần chết còn sợ cái rắm!
Lý Mặc sửng sốt, kích phát tiềm năng thể chất cũng như huyết mạch của hắn ?
Chẳng lẻ thể nội hắn lúc nào cũng có một cái âm hàn chi khí, cùng với cơ thể huyết mạch lúc nào cũng cuồng bạo là do lão quái kia kích phát.
- Nếu như tiềm chất của ta đã được kích phát thì có lẻ, có thể vượt cấp chiến đấu giống mấy quyển tiểu thuyết mạng có viết ?
Lý Mặc âm thầm suy nghĩ.
- Gào !
Lý Mặc đang thắt mắc tự hỏi, thì bạch hổ nổi giận hướng hắn rống lên một cái. Xong lại huy động hai cánh trắng bạch lao đến, với tốc độ xé gió.
Nhìn thấy bạch hổ lao đến, Lý Mặc vội vàng né đi, nhưng tốc độ của hắn không thể nào nhanh hơn kẻ sở hữu hai cánh mang trên người phong hệ thuộc tính được.
Lý Mặc tránh đi nhưng phần chân phải không theo kịp tốc độ của cơ thể, nên bị bạch hổ trảo một cái huyết dịch tuôn ra liên tục.
Một vết trải vô cùng lớn gần như chạm đến xương ống chân, Lý Mặc không kìm chế được cơn đau, lớn tiếng rống một cái.
- A a a ...!
Phong Dực Bạch Hổ hạ xuống thân hình, trong cổ họng phát ra âm thanh nộ hóng điên cuồng , theo sau đó bốn chân đã chạm đất lần nữa đạp đất, mở ra hai cánh bay lên.
Lý Mặc mạnh mẽ xoay người một cái, nhanh chóng né đi một trảo của Bạch Hổ, sau đó chân dậm mạnh trên đất phóng tới phía trên lưng bạch hổ.
Phong Dực Bạch Hổ vồ trượt Lý Mặc kèm theo thương tích đã khá thê thảm lúc trước, nên không điều khiển được thân thể né Lý Mặc, để cho Lý Mặc phóng tới trên lưng.
Oanh !
Lý Mặc tay nắm thành đấm mạnh mẽ đánh lên đầu Phong Dực Bạch Hổ.
Bạch Hổ đau đớn vùng vẩy liên tục, đem Lý Mặc hất vang xuống đất. Lý Mặc lúc trước chỉ là một thằng thất nghiệp, ở riết trong nhà, sức trói gà còn chặt phải nói là cực kỳ thảm hại.
Hiện tại kế thừa năng lực cổ thân thể trùng tên và dung mạo này, trong nhất thời không thích ứng được, kèm theo cái sự vô dụng của kiếp trước, hắn hoàn toàn không thể đánh được Phong Dực Bạch Hổ.
Phong Dực Bạch Hổ đưa lên một trảo, đánh vào ngực của Lý Mặc, mở ra mấy cái rãnh máu nhỏ, máu tươi liên tục trào ra.
Kiềm chế cơn đau, Lý Mặc nhanh chống cách xa Phong Dực Bạch Hổ.
Lý Mặc thở hỗn hển, trước ngực cùng dưới bắp chân phải, máu từ 8 đạo vết thương không ngừng tuôn trào, đau đớn thật sự vô cùng đau đớn, nổi đau này làm cho hắn thanh tỉnh.
Dường như lúc này, hai đạo ký ức của hai kiếp bắt đầu dung nhập lại thành một, tại trên cơ thể của hắn.
- Không được, ta không thể chết như vậy. Lão tử còn phải huyết tẩy cả nhà La gia, đem thê tử giành về, còn phải bảo vệ những người quan trọng nhất.
Lý Mặc khuôn mặt trở nên cuồng tiếu, trong miệng đôi nanh dài bắt đầu lộ ra. Hai bàn tay bắt đầu trổ ra những nhóm lông đen huyền, vết thương trên cơ thể cũng đang bắt đầu khép lại.
Đôi mắt hắn vốn là màu đen, giờ cũng đã hóa đỏ, bạo ngược chi khí, âm hàn chi khí, bắt đầu không kiên nể gì mà bạo phóng ra ngoài.
Lý Mặc hai mắt trở nên gần như là vô hồn, tựa một con thú hoang khát máu, miệng gầm gừ.
- Lão Tử Muốn Ngươi Chết !
Đang đứng tại bên trong hang động dùng thần thức quan sát, Võ Nguyên kinh ngạc, sau đó lộ ra tiếu dung.
- Ma Lang huyết mạch quả nhiên phải bị dồn vào sinh tử vực, mới có thể kích phát.
- Nhưng hắn chưa thể kiểm soát nổi huyết mạch nên liền hóa cuồng, bây giờ không khác gì hình người dã thú.
Lúc này.
- Ngaooooo . . . !
Lý Mặc ngửa đầu lên trời tru ngân một tiếng, toàn thân nổi lên gân xanh, cuồng bạo năng lượng trong đan điền tản loạn, chạy khắp cơ thể.
Hắn khum người xuống, tứ chi chạm đất, hình thành một tư thế vồ mồi, hướng Phong Dực Bạch Hổ lao đến.
Hắn vốn là công tử một đại gia tốc, bị người ám hại, bắt giam tra tấn, mãi mới tẩu thoát được, hơn nữa hắn bây giờ cũng đã phát cuồng, một đầu mèo lớn có cánh thì làm sao để cho hắn khuất phục được.
Oanh !
Huyết nhục bắn tung.
Cả hai va chạm vào nhau liền tách ra, Lý Mặc bị một trảo vào lên cánh tay, sâu đến có thể thấy được phần xương. Còn Phong Dực Bạch Hổ bị Lý Mặc dùng miệng cắn xé một bên cánh lớn, huyết nhục từ cánh bay tá lả.
Một bên cánh gần như là bị phế đi không thể nào cử động nổi, huyết tươi cũng từ đó mà không ngừng tuôn chảy ra ngoài.
- Gào !
Phong Dực Bạch Hổ đau đớn, nộ rống.
Võ Nguyên dùng thân thức quan sát, khuôn mặt không khỏi mỉm cười.
- Không tồi, Ma Lang huyết mạch, quả nhiên đáng sợ, không hổ là nằm trong mười loại huyết mạch cuồng chiến của thú tộc. Cái này đáng giá bồi dưỡng!
Phong Dực Bạch Hổ như đèn dầu sắp cạn, nhưng nó vẫn cố đứng dậy, ánh mắt hung tàn nhìn chầm chầm Lý Mặc.
- Gào !
Nó lại lần nữa phóng tới Lý Mặc, một trảo giờ lên, trảo này mang theo toàn bộ lực lượng cuối cùng của nó. Ở dưới trăng tỏa nó thật diễm lệ ánh bạc, đầu vuốt mạnh mẽ sắt bén đến mức ngay cả sắt thép cũng có thể đánh xuyên.
Phong Dực Bạch Hổ biết đứng tại quái nhân kia nó không thể nào sống sót qua đêm nay, thân là một yêu thú mang trong người cao quý vương gia huyết mạch, thì dù sao cũng phải cho ra dáng vương giả.
Dù cho có chết cũng phải chiến cho đến chết, không thể chỉ vì bị thương đánh không lại mà từ bỏ chịu chết.
Vương giả dù chết cũng phải vinh quang mà chết, tuyệt đối không thể nhục.
- Ngao !
Lý Mặc hai mắt đỏ ngầu, rống lên một tiếng, hướng Phong Dực Bạch Hổ đang xông lên, mà phóng tới.
Hắn cũng nâng lên một trảo của mình, một trảo này mang theo nồng đâm âm hàn chi khí, lạnh lẽo đến thấu xương.
Lúc này.
Phong Dực Bạch Hổ liền đánh tới.
Thì một đạo âm thanh ảm đạm bất tri bất giác truyền vào đầu Lý Mặc.
- Cuối xuống, nghiên người qua bên, rồi dùng toàn lực đánh ra một đòn vào ngực, để kết liễu.
Âm thanh của Võ Nguyên truyền tới Lý Mặc, mà Lý Mặc lúc này đã hóa cuồng chỉ sợ nghe không hiểu, hắn nói gì.
Nhưng không như ta nghĩ, Lý Mặc theo như lời Võ Nguyên nói mà hành động, hắn cuối người xuống, cả người giống như là đang nằm úp dưới đất mà tránh đi một trảo hổ.
Lý Mặc nghiên người qua bên, thoáng chốc liền nhìn thấy vị trí ngực của Phong Dực Bạch Hổ.
- Chết !
Hắn nghiến răng, rú lên một tiếng, tiếng này là nhân loại chi âm mà không như trước là thú âm, hắn dường như có thể kiểm soát phần nào trí lực.
Một trảo giơ lên, cuồng cuộn âm hàn chí khí cùng với sự sắc bén của lang trảo, ngay lập tức đem phần ngực của Phong Dực Bạch Hổ đánh ra một cái động nhỏ.
Máu tươi chảy rồng.
- Gào !
Bạch hổ rống lớn một tiếng, tiếng rống thê thảm vô cùng, cả người ngã khụy nằm sấp trên đất, hơi thở vô cùng thoi thóp.
Thịch Thịch !
Nhịp tim yếu ớt như đèn dầu sắp cạn, nó có thể chết bất cứ lúc nào.
Nhưng...
Lý Mặc ngay lúc này nhảy lên, hướng trên đầu bạch hổ hạ xuống một trảo.
Ầm !
Một trảo này ngay lập tức đem đầu lâu của bạch hổ đánh nát như cái bánh thịt, nó triệt để chết đi.
Đinh !
- Chúc mừng chủ ký sinh đánh giết hậu thiên sinh linh, đẳng cấp yêu huyết đỉnh cao, khen thưởng 20000exp.
- Chủ ký cần thêm 30000 exp, để tấn cấp yêu linh cảnh.
Tiếng thông báo để cho Võ Nguyên ngẩn người, nguyên lai Lý Mặc đánh giết yêu thú thì exp cũng sẽ thu về hắn, điều này làm cho Võ Nguyên càng ngày càng thích thú.
. . .
Lúc này, ở bên ngoài.
Lý Mặc dường như đã thoát khỏi yêu thú trạng thái, trở về với bộ dạng con người. Hắn ngồi bẹp dưới đất thở hồng hộc, sắc mặt trắng bệch như thiếu máu.
Trong tay đang thì đang nắm chặt một viên màu trắng nhỏ cỡ đầu ngón tay, Phong Dực Bạch Hổ yêu hạch mà run run.
Lý Mặc nhìn về hướng hang động, nơi mà Võ Nguyên đang đứng, sức lực không còn, nhưng vẫn cố tươi cười, giơ tay lên vẩy vẩy.
- Tiền bối ! Ta làm tốt chứ !
- Miễn cưỡng thông qua, có trong người âm hàn thể chất, hơn nữa còn có Ma Lang huyết mạch, vậy mà đánh với một con bạch hổ chỉ còn chút hơi tàn, mà vẫn bị thương thảm trọng! Quả thật mất mặt !
Võ Nguyên thần thức truyền âm đạm mạt mà nói.
Lý Mặc ngẩn người, hóa ra thể chất của hắn là âm hàn thể chất, thảo nào trong cơ thể lúc nào cũng có một luồng lanh lẽo khí tức chạy loạn.
Với cả huyết mạch của hắn là Ma Lang, dòng máu nóng rực chảy trong người hắn là máu của Ma Lang, theo như mấy cuốn tiểu thuyết mạng, Ma Lang huyết mạch một khi hoàn toàn làm chủ cực kỳ kinh khủng.
- Ây ! Ha ha.
Lý Mặc nghe được trong giọng nói tràng đầy thất vọng của Võ Nguyên thì cười ngượng cái rồi gãi đầu.
- Nhưng cũng không tồi, có thể chế ngự được một phần Ma Lang huyết mạch, đáng để ta thu làm đồ đệ.
Võ Nguyên lần này giọng nói phá lệ mang theo vui vẻ chi âm truyền đến Lý Mặc.
Nghe xong Lý Hắn, lộ ra vui sướng khuôn mặt mà nhảy lên, mọi sự mệt mỏi dường như biến mất mà chạy về chổ hang động.