Đêm khuya, trăng tỏa.
Âm hàn chi thể chính là chí âm, ở ngay đêm trăng tròn, gặp được hơi thở âm hàn liền sinh ra cộng hưởng.
Âm hàn chi khí lúc đêm dường như hòa hợp lại âm hàn thể chất, hắc ám trên người Lý Mặc càng lúc càng dầy đặc, hàn băng chi khí cũng bắt đầu lan tỏa mạnh hơn.
- Chí âm chí hàn, chính là tà ma đại đạo, tuy rằng tên này thiên phú tu luyện quá kém, nhưng lại có được tà ma Âm Hàn thể chất, điều này đủ để lão tử thu hắn về dưới trướng.
- Ma lang huyết mạch yêu nhân, tà ma âm hàn thể chất, tên này sinh ra vốn được lựa chọn làm ma tu.
Võ Nguyên nhìn thấy đặc thù thể chất của Lý Mặc, liền nổi lên một phe tâm tình, hắn muốn giúp tên này biến cường lên.
- Ngươi vận khí đúng là rất tốt, lão tử trước kia cũng là lấy tà hỏa chứng đạo.
- Hôm nay trăng tròn tụ hội chí âm chí hàn chi khí cực nặng, lão tử liền tặng ngươi một trận tạo hóa.
Vút !
Võ Nguyên ném ra 10 khối linh thạch, ngay tại kế bên tụ linh trận hắn bày lúc trước, 10 khối linh thạch ngay lập xếp theo đúng âm dương bát quái vị, trận này chính là âm dương trận.
Võ Nguyên hai cánh cử động như là đang đánh ra ấn quyết, miệng lẩm bẩm gì đó.
- Âm Dương Luyện Ma Trận !
Tinh !
Trong nháy mắt, tám phương hướng của bát quái cùng với vị trí của âm dương bên trong, chúng bắt đầu tản mát linh khí cùng ánh sáng màu bạc lẫn màu vàng nhạt.
Bịch !
Võ Nguyên nhanh chống đem Lý Mặc đá vào bên trong trận, linh khí điên cuồng dũng mảnh xâm nhập bên trong cơ thể của Lý Mặc.
Lúc này, cơ thể của Lý Mặc cuối cùng cũng an tĩnh, âm hàn chi khí không còn bạo động ra tứ phía, mà nó đang dung nhập trong cơ thể, chạy và đả thông tất cả các đầu kinh mạch.
Nữa canh giờ sau.
Toàn bộ linh thạch bên trong âm dương luyện ma trận điều bị rút sạch linh khí, toàn bộ biến thành phế liệu.
Lý Mặc khí thế trở nên cường đại lên, bên trong cơ thể âm hàn chi khí cuồng cuộn, hắn thình lình thì đột phá thông huyết cảnh tam trọng, nếu luận về tốc độ tu luyện thì khó ai sánh bằng, nhưng luận về thể chất thì quả thật có chút yếu.
Tuy nhiên thân thể yếu nhưng thể nội rất cường đại, dù gặp thông huyết 4 5 trọng cũng có thể đập nhau một trận.
Đây chính là chổ tốt của Âm Hàn chi thể !
Võ Nguyên nhìn đến Lý Mặc ánh mặt có chút bực bội, tên này vậy mà so với hắn tấn cấp còn kinh khủng, hắn thì tốn gần một tuần mới lên được nhiêu đó cấp, Lý Mặc lại chỉ cần nữa giờ.
- Đợi tiểu tử này tỉnh lại, truyền cho hắn một bộ công pháp tu luyện, để hắn từ từ trưởng thành.
- Âm Hàn thể cùng Ma Lang huyết vậy vẫn nên để cho hắn quyển đó.
Hiện tại luận về tốc độ tu hành bình thường, Võ Nguyên thua xa Lý Mặc, nhưng luận về thực lực thì Lý Mặc vạn năm cũng không bằng Võ Nguyên.
- Gào !
- Ngao!
Lúc này từ bên ngoài truyền vào một tiếng gầm uy vũ của chúa tể muôn loài, cùng với tiếng sói tru.
Võ Nguyên cả kinh, phóng thích thần thức dò xét, chỉ thấy dưới trăng tỏa, một con bạch hổ đang tranh đấu cùng với một con sói.
Phong Dực Bạch Hổ !
Cùng với Xích Vũ Thương Lang !
Dường như là cả hai đang tranh chấp lãnh thổ.
Rất nhanh cả hai liền lao vào tấn công lẫn nhau.
. . .
Và rất nhanh Phong Dực Bạch Hổ cũng xé Xích Vũ Thương Lang làm hai đoạn, tuy chiến thắng nhưng lại bị trọng thương thê thảm.
(Tình tiết này lười tả, chủ yếu là vì tình tiết phía sau.)
Phong Dực Bạch Hổ trọng thương muốn tìm đến cái hang nào đó tịnh dưỡng.
- Gào !
Nhưng dường như nó phát hiện được cái gì đó liền tỏa ra tức giận, thân thể vốn đang thương thảm lần nữa cứng rắn trở lại.
Nó là phát hiện hơi thở cường đại của nữa bước yêu linh, mà hơi thở này chính là của Võ Nguyên sơ ý để lộ ra.
Võ Nguyên thần thức quan sát thấy Phong Dực Bạch Hổ biểu hiện liền nhíu mày.
Hắn chỉ là vô ý để lộ ra hơi thở, chứ cũng không muốn tham gia đánh giết nó, gầm gừ cái bép.
- Khụ khụ !
Trong lúc này, đang bị hôn mê Lý Mặc lại tỉnh lại, cơ thể khí tức trở nên trầm ổn.
Sau đó hắn mơ màng nhìn bốn phía mà mê mang :
- Ta còn sống ? Tiền bối ngài đâu rồi ?
- Khoang đã, cơ thể ta làm sao ta có cảm giác cường đại rất nhiều !
Lý Mặc dường như cảm nhận được, đan điền của hắn có một cổ lạnh lẽo mà cường đại hơi thở, không ngưng chạy khắp cơ thể hắn, cũng không ngừng cường hóa cơ thể hắn.
Cảm nhận được cảm giác cường đại, hắn như muốn rống lên một tiếng.
Lúc này hắn ngó khắp nơi xung quanh, sau đó nhìn thấy Võ Nguyên, đại não liền cấp tốc chuyển động.
- Tiền bối ! Đa tạ ngài không giết còn cứu giúp ta !
- Ta Lý Mặc nguyện làm trâu làm ngựa theo ngài trang bức !
Võ Nguyên quay đầu nhìn hắn một cái, tên tiểu tử này tỉnh, làm sao mà vẫn còn ăn nói linh tinh.
Thấy Võ Nguyên không nói năng gì, Lý Mặc lại tiến lại gần, hai chân quỳ trên đất nói :
- Tiền bối ! Không biết ngài có phải là tu chân yêu thú, ngài có thể thu ta làm đệ tử ?
Loại tình hình hiện tại, chỉ có thể là một cái cường đại yêu thú, một đầu đại năng yêu tu mới có thể lý giải là tu chân yêu thú, người tu luyện trong mắt phàm nhân chính là phi thiên độn địa, hô mưa gọi gió... không gì không làm được, tựa như nhân gian tính ngưỡng thần linh.
- Đúng, ta là có thể tu chân, so với bình thường yêu thú cường, là yêu thú vương giả.
Võ Nguyên lời nói đạm mặt truyền đến trong đầu Lý Mặc làm hắn cả kinh, cả người có chút run sợ.
- Là thần thức truyền âm ... Quả nhiên là lão quái vật !