Phía dưới thành trấn.
Một ngôi nhà nhỏ cũ kỹ hoang sơ.
Nó đang bốc cháy hừng hực, hỏa thiêu rực trời, phía ngoài cửa sân, một đám ăn mặc cùng một kiểu đồng phục đứng vây ngôi nhà..
Nơi xa, dân chúng chỉ có thể đứng nhìn, mồm năm miệng mười nghị luận, không thể nào giúp đỡ.
- Các ngươi vô pháp xông vô nhà ta bắt người, bộ các ngươi không đem thành chủ để vào mắt sao?
- Cha! Cứu ta!
- Di Nhi !
Cả ngôi nhà bị thiêu trong biển lửa, từ bên trong đó truyền ra tiếng kêu thảm thiết, một giọng nam trung niên, một giọng thiếu nữ.
Hai người này là cha con ! Là nông dân chân yếu tay mềm ở địa phương này !
Không bao lâu, hai người ăn mặc màu bào phục giống với mấy người ở trước nhà. Hai người bọn hắn dùng vũ lực dẫn ra một người, khoảng chừng 12 13 tuổi nữ hài, đang ra sức giãy giụa.
Phía sau, một người ăn mặc trường bào sang trọng bước ra theo sau hai tên áo đen, trên vai còn vác một trung niên nam nhân.
Lúc này, một tên thanh niên tuổi chừng hai mấy từ phía ngoài tiến lại gần người mặc trường bào sang trọng, trên môi nở nụ cười nói.
- Văn đại nhân, ta nói không sai chứ, ở địa phương này chắc chắn có một tiểu mỹ mà.
Nam tử mặc sang phục trường bào ánh mắt lộ ra sự đắc ý.
- Vận khí không tệ, tiểu nha đầu tướng mạo khí chất điều thuộc hàng thượng phẩm, ắc hẳng đáng giá trên 50 viên trung phẩm linh thạch. Mạnh thành chủ đa tạ.
Thanh niên kia, khách khí chấp tay nói.
- Không có gì hai bên hợp tác lợi ích chia đều, chỉ cần Văn đại nhân đưa ta 15 viên trung phẩm linh thạch xem như tiền hoa hồng là được.
Lời nói vừa xong, cả 2 đều cười ha ha.
Người nam tử được gọi là Văn đại nhân kia, chính là hội buôn nô lệ, 4 vị chấp sự một trong, Văn Quý.
Còn tên thanh niên còn lại, chính là thành chủ của Vạn Thú thành, Mạnh Cốt. Tu vi vì là hư địa sơ kỳ, thành chủ mới nhậm chức không lâu.
Tính cách thì tham lam, xua nịnh, ... nhà của hai cha con thiếu nữ kia cũng là do hắn chỉ cho Văn Quý đến, chủ yếu là vì nịnh nọt lấy lòng, bên cạnh đó thu lợi hoa hồng.
Văn Quý ném trung niên nam tử trên vai xuống đất, sau đó lại vỗ vỗ vai Mạnh Cốt, cười nói.
- Lần sau nếu có loại hàng thượng phẩm này thì lập tức cho người thông báo ta, tiền công 20 viên.
Nghe đến 20 viên, Mạnh Cốt hai mắt sáng rực, biểu hiện tựa như một đầu cẩu trung thành noi.
- Văn đại nhân yên tâm, nếu phát hiện ta sẽ cho người báo ngay.
Lúc này, trung niên nam nhân đang nằm ở dưới bò dậy, sắc mặt cực thê thảm nắm lấy chân Mạnh Cốt, giọng yếu ớt nói.
- Cầu các ngươi...cầu các ngươi buông tha con gái ta...!
Ầm !
Mạnh Cốt nâng chân lên, tung một đá vào ngực trung niên nam nhân. Người trung niên bị đá bay, va đập mạnh vào một thân cây gần đó, liền phun ra ngụm máu tươi.
Sắc mặt tái nhợt, rồi ngất đi.
Thiếu nữ này tên Vũ Mạn, thấy cha mình bị một cước thổ huyết ngất đi, Vũ Mạn cực kỳ bi thương, nước mắt chảy ròng như trút nước.
- Không ! Các ngươi đừng đánh cha ta !
- Cầu các ngươi tha cho cha ta, ta nguyện ý theo các ngươi...!
Vũ Mạn khóc đến mắt sưng lên, giọng nói bị thương, làm cho nhân tâm cũng phải động.
Ở phía xa các thôn dân thấy một màn, nhưng không thể làm được gì, chỉ chọn cách yên lặng đứng nhìn, ánh mắt tràng đầy thương hại nhìn tới.
Bọn họ cũng chỉ qua là những phàm nhân mà thôi, cũng chỉ là thôn dân trong cái thành này, chân yếu tay mềm, thì làm sao dám chống lại.
Nếu chống lại tức là chọn cái chết, nên họ chỉ đành trơ mắt đứng nhìn thôi.
Nhưng mà lúc này.
- Đám khốn khiếp các ngươi, bỏ tiểu cô nương đó ra !
Lý Mặc ôm lấy Võ Nguyên lòng đầy phẩn nộ lao đến.
Tiếng nói của hắn bạo hưởng, làm cho đám người lại chú mục đến hắn.
Mạnh Cốt nhìn qua cái liền biết được Lý Mặc chỉ có thông huyết 7 trọng, một con kiến hôi mà cũng dám làm loạn. Mạnh Cốt cười khinh bỉ nhìn Lý Mặc nói.
- Không thả thì làm sao ?
Lý Mặc hai mắt đỏ lên, phẩn nộ lao đến rống.
- Không thả thì chết !
. . .
"Không thả thì chết !" Bốn chữ đơn giản mà bá khí, ngay lập tức làm đám thôn dân cùng thiếu nữ cảm động.
Võ Nguyên lúc này bị Lý Mặc ôm chạy đến, sắc mặt tối sầm lại, hắn là lúc trước thần thức quét đến đã phát hiện có hai cái tiên thiên sinh linh cường giả, muốn ngăn cản Lý Mặc nhưng không kịp.
Hơn nữa nhiệm bên trên buông xuống là đánh giết toàn bộ đám buôn nô lệ này, lúc đầu chỉ tưởng có mấy tên gà mờ mạch cùng huyết cảnh.
Nhưng không lâu sau lại xuống hiện thêm hai tên tiên thiên thì Võ Nguyên liền muốn từ bỏ nhiệm vụ. Nhưng phụ tuyến nhiệm vụ lại được đổi thành :
- Để Pet đánh giết hai mươi tên buôn nô lệ, không cần đánh giết 2 cái tiên thiên thì nhiệm vụ cũng hoàn thành.
Cũng tức là để cho Lý Mặc một hơi đem hai mươi lâu la xung quanh quét đi, sau đó chạy trốn khỏi hai tên tiên thiên thì nhiệm vụ hoàn thành.
Võ Nguyên cũng không chắc về việc Lý Mặc có khả năng chạy thoát được hay không. Súc địa thành thốn phù của hắn cũng đã dùng hết, nếu muốn thêm một tấm thì phải tốn 100 điểm tích lũy.
Cái này mẹ nó, so với mua thanh kiếm bị phong ấn kia còn đắt hơn.
. . .
- Tốt ! Hay cho câu không thả thì chết !
Văn Quý cười cười, nhìn Mạnh Cốt nói.
- Mạnh thành chủ ngươi biết nên làm gì rồi đó!
Mạnh Cốt nhìn Lý Mặc lao đến, giương lên nụ cười khinh bỉ.
- Văn đại nhân không cần phải lo, ta biết nên làm gì !
Nói xong.
Phanh!
Mạnh Cốt chân dậm mạnh xuống dưới đại địa, tạo thành một cái hố to, cả người như tên bắn lao đến Lý Mặc.
Trong nháy mắt hắn liền tiếp cận Lý Mặc, tay phải huy quyền, hướng phần bụng Lý Mặc đấm tới.
- Né qua !
Võ Nguyên trong chốc lát, nhìn ra Mạnh Cốt hành động, mặc dù Mạnh Cốt thao tác cực nhanh, nhưng không thể nào qua được đôi mắt của một vị đại đế.
Lý Mặc ngay lập tức, không lấy một chút do dự, dùng lực đem cả cơ thể né hết sang một bên.
Đánh ra một quyền, ngay lập tức bị Lý Mặc né, Mạnh Cốt có chút kinh ngạc, một cái sâu kiến thông huyết cảnh mà lại có thể trong chớp mắt né tránh hắn.
Quả thật hiếm lạ !
Mạnh Cốt nụ cười tà mị.
- Tiểu tử khá lắm, để xem lần này ngươi tránh thế nào?
Mạnh Cốt xoay người, chân trái giơ lên, ngay lập tức thực hiện đòn đá xoáy, một cước này mang theo một ít ám kình.
Nếu như phổ thông võ giả có lẻ ngay lập tức bị đá gãy xương. Nhưng Lý Mặc thì không!
Ngay khi một cước của Mạnh Cốt chạm đến hắn thì chỉ phát ra một tiếng keng.
Một âm thanh tựa như va chạm vào một thứ gì đó bằng kim loại rất bền bỉ, hay nói đúng ra là va chạm vào một món pháp bảo nào đó mà tạo ra.
Xoạt !
Lý Mặc bị một cước đá trúng, hai chân cà trên mặt đất mà lùi về phía sau, hắn ngay lập tức phun ra một ngụm tinh huyết.
Bụi đất bay tứ tung, không thấy người đâu !
- Thế mà lại có thể đỡ được một cước mang 2 phần lực đạo của ta, tiểu tử ngươi khá đó! Nhưng mà hôm nay ngươi hẳng là phải chết đi, dám cư nhiên đứng trước công chúng xấc láo với bổn thành chủ !
Mạnh Cốt tà mị nụ cười vẫn giữ trên miệng, nhìn nơi xa chổ mà Lý Mặc bị đá văng đến, bốc mù mị bụi đất.