Tối Cường Chu Tước

Chương 22 - Lý Mặc Biểu Hiện

Lý Mặc có thể chống đỡ một cước mang ám kình với hai phần lực đạo của hư địa cường giả, mà chỉ thổ huyết thật sự sự là đáng kinh ngạc.

Nhưng tất cả, chính do Võ Nguyên làm nên.

Ngay tại lúc hắn kêu Lý Mặc né đi thì đã phán đoán được hành động tiếp theo của Mạnh Cốt. Từ trong kho vật phẩm liền đem ra quỷ kiếm masamune, đưa cho Lý Mặc thụ sẵn bên hông.

Một cước mang ám kình kia, trực tiếp đánh lên vỏ thanh kiếm, và làm giảm đi bớt khí lực của cú đá đó, nên tính mạng của Lý Mặc không bị đe dọa.

Lý Mặc bỏ Võ Nguyên xuống đất, rồi lấy tay chùi đi vết máu trên khóe miệng, khuôn mặt lộ ra ý cười.

- Sư tôn ! Người quả nhiên cao cường, có thể trong nháy mắt đoán được chuyển động của hắn.

- Với lại thanh kiếm này, quả thật quá mạnh! Lĩnh trọn đòn kia mà không hề bị phá hủy.

Lý Mặc tay cầm thanh kiếm còn đang trong vỏ, tay có chút run nói.

Hưu !

Võ Nguyên bay lên một nhành cây gần đó, truyền âm đến Lý Mặc.

- Thanh này gọi là Quỷ Kiếm, là hạ phẩm tiên thiên chí bảo, đây là ta cố tình chuẩn bị cho ngươi.

Lý Mặc cười tươi.

- Đa tạ sư tôn !

- Ngươi khoang hẳng cười ! Tiếp đó ta sẽ truyền cho ngươi một bộ pháp, giúp ngươi dễ dàng ám sát kẻ địch cũng như bỏ chạy !

Võ Nguyên ảm đạm lời nói.

Thần thức liên kết mở ra, Võ Nguyên trong nháy mắt đưa qua bên Lý Mặc cường đại thông tin.

Cái mà hắn truyền cho Lý Mặc chính là 《Ma Lộng Mị Ảnh 》 là lục tinh tuyệt học, thích hợp với những kẻ sở hữu huyết mạch cuồng chiến hay những tên sát thủ.

《Ma Lộng Mị Ảnh》 cho phép người sử dụng di chuyển với tốc độ cực nhanh chỉ để lại bóng trắng, tựa như một bóng ma không gây ra tiếng động. Một khi tu luyện tới đại thành có thể tạo ra một huyễn trận bằng tàn ảnh, giam cầm kẻ địch trong 5 cái hơi thở.

- Nhiệm vụ của ngươi hiện tại là giết mấy tên lâu la phía sau rồi lập tức rời đi! Cô gái kia ngươi cứu không được.

Võ Nguyên sau khi truyền thụ xong lập tức rời đi chỉ để lại một câu nói.

Tiếp nhận truyền thụ về sau, Lý Mặc liền nhe răng cười một cái, đem Quỷ Kiếm rút ra khỏi vỏ.

Ong !

Quỷ Kiếm vừa ra khỏi vỏ, một tiếng thanh lãnh âm thanh từ nó phát ra vang khắp xung quanh, lưỡi kiếm ánh lên quang huy chói lọi.

- Sư tôn yên tâm, đồ nhi sẽ nhanh chống trừ khử mấy tên này !

Nói xong, hắn liền nhìn sang thanh Quỷ Kiếm.

- Quỷ nhiên là kiếm tốt, thanh này có chút tương tự với Katana của Đại Hòa quốc đảo.

Âm thanh vừa xong, bụi đất liền tán đi, Lý Mặc ngay lập tức thi triển Ma Lông Mị Ảnh, thả người vọt lên, tốc độ không thể tin được, liền ngay cả hư địa cảnh đỉnh phong Văn Quý cũng kinh ngạc.

Rõ ràng hắn chỉ thấy bụi đất vừa tán đi, thì lóe lên một ánh kiếm, ngay sau đó dường biến mất.

Văn Quý trong lòng cảm giác có gì không ổn, thúc ra thần thức, thì thấy được Lý Mặc đang lao nhanh đến đám gia nô của hắn.

- Các ngươi cẩn thận!

Văn Quý quay đầu muốn cảnh báo chúng gia nô, nhưng không kịp.

Lúc này chỉ thấy một đạo bóng trắng lướt qua, tại sát bên một tên gia nô, ánh kiếm lại nổi lên ngay lập tức một cánh tay rụng xuống.

- A a ...

Tiếng kêu thê lương thảm thiết nổi lên, tên gia nô bị chặt mất cánh tay, máu tươi chảy ròng xuống, đau đớn đến hai mắt nổi lên gân máu.

Quỷ dị một màn để toàn trường khiếp sợ !

Một màn này để Mạnh Cốt trợn tròn cả mắt, rõ ràng tên kia chỉ có thông huyết bảy trọng mà lại có được tốc độ kinh khủng đến vậy, hơn nữa nhẹ nhàng cắt xuống cánh tay của tên gia nô kia.

Mạnh Cốt não bộ dâng lên ý nghĩ, một tên huyết cảnh không thể nào có tốc độ nhanh như địa cảnh được, trừ khi hắn sở hữu một cuốn lớn hơn 5 tinh công pháp.

Nghĩ đến đây hắn liền muốn bắt Lý Mặc lại tra khảo lấy ra quyển công pháp kia, một quyển tứ tinh công pháp tức là một quyển đan cảnh công pháp đủ làm người thèm chảy dãi. Đằng này Lý Mặc lại sở hữu một quyển lớn hơn ngũ tinh công pháp tương đương địa cảnh, một quyển địa cảnh, đủ để cường giả dâng lên đại chiến.

Ầm ...

Ầm...

Trong nháy mắt Lý Mặc vận dụng Ma Lộng Mị Ảnh, cấp tốc đem đầu của hơn 6 tên gia nô cắt xuống, huyết dịch nhuộm đỏ cả một khu đất.

Mắt thấy 6 tên gia nô trong nháy mắt chết, mấy tên còn lại cũng run rẩy lo sợ.

Ma Lông Mị Ảnh lục tinh tuyệt học, dù chỉ mới hiểu sơ da lông thì khi thi triển tốc độ cũng có thể sánh ngang với hư địa cường giả.

- Chơi thật vui !

Lý Mặc thân ảnh bất chợt hiện ra trước mắt mọi người, khuôn mặt tà mị, nụ cười ghê gợn nhìn mấy tên gia nô.

Văn Quý khóe miệng giật giật, trong lòng chấn kinh.

- Kẻ này đến tốt cùng có lai lịch thế nào ?

. . .

Tại thượng nguồn con sông.

Võ Nguyên dùng thần thức quan sát thấy Lý Mặc biểu hiện phi thường hài lòng.

Mỗi khi Lý Mặc đoạt lấy thủ cấp của một tên thì Võ Nguyên lại được một chút điểm exp.

Đa phần gia nô của hội buôn nô lệ chỉ toàn thông huyết một hai trọng, nên exp thu về cũng chỉ 2500 - 3500, nhưng nhiêu đây cũng đủ kiến hắn hài lòng.

Tu luyện thì mấy ngày mới kiếm được 1 vạn exp bọ, đi săn giết đoạt exp lại thú vị hơn nhiều.

Bên cạnh hắn, bạch tước cứ bay qua bay lại kêu ỉ on, bộ dạng hối hả hấp tấp.

- Ngươi cứ bay tới lui, kêu la um sùm cũng chẳng làm gì được đâu. Dù sao phía dưới có tới 2 tiên thiên cường giả, con bé kia không thể cứu được.

Võ Nguyên thấy bạch tước cứ bay qua lại mà buồn bực.

. . .

Phía dưới thành trì.

Thôn dân đã chạy tán loạn vì hoảng sợ, đám gia nô một mặt cũng muốn chạy nhưng lại không thể. Vì chủ tử còn nên không thể !

Mạnh Cốt thấy qua Lý Mặc hiện rõ thân ảnh trở lại, miệng liền cười lạnh.

- Ngươi cạn sức rồi sao ? Nếu cạn sức thì liền ngoan ngoãn khoanh tay chịu trói, giao ra trong tay ngươi bí mật !

Mạnh Cốt lại dậm mạnh chân xuống đất, lao lại phía Lý Mặc, bàn tay ngưng tụ một cái thủ chưởng.

Thủ chưởng hạ xuống, một đạo màu trắng xám nguyên khí từ trong bàn tay Mạnh Cốt đánh ra.

Ầm !

Hưu !

Thủ chưởng đánh xuống phủ đầu Lý Mặc, hắn liền vận dụng Ma Lộng Mị Ảnh tránh né, chổ đại địa vừa rồi tức khắc hình thành một cái hố thủ chưởng to lớn.

Lý Mặc liên tục vận dụng Mị Ảnh mà tàn sát đám gia nô phía sau, trong nháy mắt liền hai mươi cái thủ cấp đều rớt xuống.

Nhiệm vụ bên phía của Võ Nguyên cũng ngay tức khắc hoàn thành.

Thấy thủ hạ của mình, bị người giết ngay tại trước mắt, Văn Quý không những không ra tay ngăn cản, mà chỉ đứng cười.

Mạnh Cốt nhìn thấy Văn Quý biểu hiện liền lộ ra bộ mặt ngu ngốc, không hiểu gì.

- Văn đại nhân ngài làm sao vậy ? Rõ ràng tên tiểu tử này giết người của ngài, không những không ra tay bắt hắn còn đứng cười được.

Văn Quý dường như đem lời nói của Mạnh Cốt bỏ ngoài tai, nhìn chằm chằm Lý Mặc, cười niềm nở.

- Vị đạo hữu này, chẳng hay có thể cho tại hạ biết tôn tánh đại danh, cùng lý do gì...

Giọng nói bắt đầu trầm lại, ánh mắt lóe lên hung quang.

- Mà đạo hữu lại ra tay tàn sát người của ta ?

Lý Mặc tại đang lau vết máu trên thanh kiếm, ánh mắt đạm mạt mà có chút gì gọi là sợ nhìn Văn Quý noi :

- Ngươi ! Xưng danh mình trước đi !

Câu nói của Lý Mặc, ngay lập tức kiến Văn Quý nổi đóa. Lần đầu tiên có kẻ dám đứng trước mặt hắn nói chuyện như vậy, hội buôn nô lệ của hắn nổi danh khắp đông bộ 17 cái thành trì điều biết đến.

Ngay cả huyền thiên cường giả đối với hắn cũng phải kính vài phần, hiện tại một cái sâu kiến huyết cảnh lại dám không coi hắn ra gì.

- Tiểu huynh đệ, ta gọi là Văn Quý, hội buôn nô lệ, một trong bốn vị đại chấp sự. Như thế đã đủ chưa.

Mạnh Cốt lòng tràn đầy nghi hoặc, biểu hiện của Văn Quý, nên âm thầm truyền tin.

Và chỉ nhận được bốn từ "Đừng nên vọng động"! Mạnh Cốt ngay lập tức hiểu rõ ý hắn liền đứng quan sát.

Văn Quý cố gắng nhẫn nhịn, vì hắn phát giác được Lý Mặc không đơn giản, một cái sâu kiến huyết cảnh lại dám đơn thân độc mã, tấn công bọn hắn.

Còn nữa cái quỷ dị chiêu thức mà Lý Mặc dùng để ám sát 20 tên gia nô cũng rất đặc biệt, hầu như hắn chưa từng thấy qua tại đông bộ. Thêm chi tiết nữa là thanh kiếm trên tay Lý Mặc, theo hắn đánh giá là một cây hạ phẩm tiên thiên chí bảo.

Nhưng hắn lại cảm nhận thấy thanh kiếm này hoàn toàn không phải hạ phẩm tiên thiên chí bảo, mà còn so với hạ phẩm tiên thiên chí bảo cường rất nhiều.

Hơn nữa lúc Lý Mặc nhìn hắn hoàn toàn không có biểu lộ sự sợ hãi mà hoàn toàn bình tĩnh.

Mà một kẻ không sợ chết liều mạng tấn công bọn hắn, lại mang theo một thanh phía trên hạ phẩm tiên thiên chí bảo, cùng quỷ dị tuyệt học. Thì khẳng định một điều, tên này lai lịch rất lớn, hậu trường cực kỳ khủng nên Văn Quý nhẫn nhịn xuống một chút, là muốn để xác nhận một vài điều.

Lý Mặc chùi xong vết máu trên Quỷ Kiếm, nhìn về Văn Quý, không mặn không lạt nói.

- Ồ thì ra là tứ chấp sự Văn Quý đại nhân, hân hạnh !

- Nếu Văn đại nhân đã mở lời thì ta cũng đành đáp lại, ta gọi là Võ Viêm, còn về thân thế thì không thể nói!

- Ta giết mấy tên thuộc hạ của ngươi là do sư tôn ta giao cho nhiệm vụ! Như vậy đã được chưa ?

Sư Tôn ? Nhiệm vụ?

Văn Quý cùng Mạnh Cốt giật mình, quả nhiên là có hậu trường nên mới dám cư nhiên trước mặt hắn, mà tàn sát người hắn.

Điều đáng lưu ý là tại sao nhiệm vụ chỉ là đánh giết 20 tên thuộc hạ mà không phải cái gì khác ? Nếu là để đệ tử lịch luyện thì cũng phải kiếm cảnh giới cao hơn một chút, như nữa bước linh cảnh chẳng hạn, làm sao mà lại chọn mấy cái huyết cảnh 1 2 trọng, còn mang khủng bố pháp bảo theo.

Còn nếu như là thị uy cứu người thì tự mình ra mặt chấn nhíp toàn trường thì chẳng phải hay hơn sao? Làm sao lại để đệ tử ra.

Văn Quý quả thật không hiểu!

- Tiểu huynh đệ,... à không Viêm huynh, ngươi có thể nói cho chúng ta biết tôn tính đại danh của sư tôn ngươi không?

Văn Quý liền hiện lại gương mặt niềm nở nói.

Mạnh Cốt lúc này cũng hiếu kỳ, theo sau hỏi.

- Đúng rồi, lão nhân gia ông ta tên gì ? Tu vi ra sao? Còn có hình dáng thế nào ?

Lý Mặc bên này, ngay từ đầu đã biết rõ ý định của bên kia, nên phối hợp theo một chút. Sở dĩ tên Văn Quý không lao lên cùng Mạnh Cốt, một chổ giết chết hắn là do e sợ, nếu giết lầm đệ tử của một lão yêu quái nào đó thì hậu quả sẽ rất kinh khủng.

Đem bội kiếm treo bên hông, Lý Mặc gãi gãi đầu nói.

- Ta chỉ nghe người khác gọi sư tôn là lão quái vật chết tiệt, chứ chưa từng hỏi qua tên ông ấy. Còn về tu vi thì ta không rõ, chỉ biết sư tôn ta có thể một tay nắm tới không gian điều móp méo.

- Hình thù thì tóc đen, mắt đỏ, sau lưng có một đôi dực lớn và đặc biệt thích chơi lửa.

Nghe xong Lý Mặc nói, Văn Quý không biết liên tưởng đến cái gì sắc mặc liền tối sầm lại.

Văn Quý mở ra thần thức truyền âm cho Mạnh Cốt nói.

- Tên này, không thể trêu chọc đến !

Mạnh Cốt kinh ngạc không có hỏi tiếp tục lắng nghe.

- Theo tiểu tử này nói nãy giờ, cùng với món pháp bảo cùng quỷ dị chiêu thức kia. Nếu ta đón không sai, sư tôn hắn chính là tại Nam bộ, Liệt Ma vực - Hoàng Phủ Thiên Ấn.

Lời nói của Văn Quý truyền đến Mạnh Cốt khiến hắn kịch liệt run rẩy, hắn mặc dù là nhất tinh thành trì thành chủ, nhưng cũng không phải là chưa nghe qua danh của mấy lão quái khắp tứ bộ.

Mà trong đó đáng sợ nhất của mội bộ có là Đông Bộ - Lục tinh thành Tá Hằng, Tá thành chủ.

Tây Bộ - Ma Kiếm cốc Vân Kình, Vân cốc chủ.

Bắc Bộ - Thiên Cơ lâu Ngô Thanh Ly, Thanh Ly lâu chủ.

Cuối cùng, trong lời như trong lời của Văn Quý là Nam Bộ - Liệt Ma vực Hoàng Phủ Thiên Ấn.

------------------------

Tất cả đều là ẩn số :)))) giới thiệu tên một số nhân vật bá chủ của các bộ thôi. Về sau còn dài không có ý định drop, miễn là ko bị vướn bận việc học sẽ ra chương đều.

Mà sắp tới đại học nó lại bắt đi học lại buồn ghê.

Bình Luận (0)
Comment