Đám người Võ Nguyên bị cường giả Hư Thiên cảnh nhìn đến, vị cường giả này chỉ đối bọn hắn cảnh cáo chứ không trực tiếp ra tay bắt giữ.
Nhờ đó bọn người may mắn thoát thân.
. . .
Một khoảng thời gian sau, sắc trời dần tối, không trung đã xuất hiện lờ mờ ánh trăng, bốn mặt không gian đều tĩnh lặng, nguyệt quang chiếu sáng cả mảng trời.
Phân đà hội buôn nô lệ cách một đoạn khá xa Vạn Thú thành, cách xa nhau mấy cánh đồng lúa nước, từ đó qua đây chí ít phải dùng một canh giờ mới tới.
Phía sau xe chở tù , một đội binh lính hơn 20 người, tu vi chỉ khoảng huyết cảnh 4 5 trọng, tạo thành mấy tiểu đội cứ 2 3 người một đội, lẫn nhau canh gác, tán gẫu.
- Ài! Bên trong nhà lao, giam giữ nữ hài rất xinh đẹp a, lại cho nàng thêm ba bốn năm, khẳng định liền biến thành một đại mỹ nhân!
- Tiểu tử , bỏ ngay dơ bẩn ý niệm! Nữ hài kia là hiếm gặp truyền thuyết thể chất, Lưu Ly thể, là Thành Chủ đại nhân tìm đến cho Văn đại nhân, liền tính Văn đại nhân không dùng thì cũng không tới phiên ngươi !
- Hắc hắc, chỉ ngắm chỉ ngắm thôi.
Đứng canh gác phía ngoài nhà lao, hai tên binh lính nghi luận, phát ra nhiều trận cười vô sỉ.
Xoạt !
Lúc này, bên cạnh bụi cây đột nhiên truyền đến tiếng động!
Một tên râu kẽm bỏ vị trí tiến lên phía trước, đưa ngọn giáo đánh vào bên trong bụi cây, chỉ thấy cây cỏ bị cắt ngang về sau, hắn liền phát hiện mấy khối thạch màu lam sẫm, to bằng nắm tay, cái này cư nhiên là linh thạch, hơn nữa còn là trung phẩm linh thạch.
- Linh thạch! Là trung phẩm linh thạch !
Người nọ phát hiện linh thạch, kinh động dưới, vội vàng hướng về đồng bạn bên cạnh hô.
Người đồng bạn theo phương hướng mà nhìn lại, nhất thời mặt lộ vẻ vẻ mặt kinh hãi.
- Cmn, cư nhiên là linh thạch.
- Một khối hạ phẩm linh thạch tương ứng với 1 lượng hoàng kim, một khối trung phẩm tức 100 lượng hoàng kim! Chỉ một viên linh thạch phía trước liền đủ cho chúng ta xa hoa chục năm không cần làm!
Nam tử râu kẽm, vuốt cằm mấy cái, hạ giọng nói.
Người đồng bạn kế bên nghe xong, hai mắt trừng lớn, kinh ngạc không thôi.
Nam tử râu kẽm cười gian nói.
- Chúng tay giờ cầm linh thạch đi đổi hoàng kim, sau đó lại Thanh Lâu, tại nơi đó nhiều cô nương xinh đẹp, chuyên nghiệp, đảm bảo làm ngươi đến không muốn đi!
Người nọ vừa nghe lời này, nước miếng đều mau chảy ra.
Hai người liếc nhau, sử cái ánh mắt, gật gật đầu.
Sau đó, hai tên lẳng lặng mà rời đi, không lấy một tiếng động, ngay cả Lê Kha đang ngồi canh gác cách đó không xa, dù là hóa đan một tầng cũng không phát giác.
Cầm lên khối linh thạch lặng lẻ đi ra ngoài, mãi đến cách phân đà hơn trăm mét, hai người mới nâng khối linh thạch lên nhìn, ánh mắt vui sướng.
- Ha ha, phát tài phát tài !
Cả hai hưng phấn, nhảy cẩn lên.
. . .
Đúng lúc này, Lê Uyển đang đi tuần, đi ngang qua khu vực trước cửa nhà lao liền nhíu mày.
Nàng rõ ràng là có sắp xếp cho hai tên đứng đây canh gác, giờ sao lại không thấy ?
- Báo !
Một thanh chợt vang lên, một tên lính dáng người thấp bé, biểu hiện vội vàng hướng Lê Uyển.
Lê Uyển cực liệt nhíu mày.
- Có chuyện ? Nhanh nói !
Người lính thở hỗn hển nói.
- Bẩm đội trưởng lúc nãy đang canh gác, ta nhìn thấy hai tên lính của chúng ta, bỏ chạy ! Hơn nữa, lúc nãy còn có một bóng đen lướt vào trước khi hai tên kia chạy đi.
Lê Uyển thần sắc ngưng trọng.
- Có kẻ muốn cướp người !
Người lính nghe vậy đồng tử liền co rút lại.
Lê Uyển nghiêm trọng chi sắc nhìn tên lính.
- Ngươi mau đi thông báo toàn đội, có kẻ muốn cướp người, nhanh chống lục soát khắp nơi cho ta.
- Đã rõ !
Người lính không dám chậm trể, khinh suất nữa phần liền cấp tốc chạy đi thông báo.
Lê Uyển nhìn đứng nhìn vào bên trong nhà giam, hai mắt ngưng trọng.
Đúng lúc này, phía bên kia cây lớn, một bóng đen từ trên thân cây cao vụt đi.
Lê Uyển thấy vậy vội vàng đuổi theo, chân dậm lên đặc thù thân pháp mây bay nước chảy mà đến.
- Không biết kẻ nào lại dám to gan, cướp người của Văn đại nhân! Thật không biết sống chết
Lê Uyển ánh mắt lạnh lẽo, bước chân mỗi lúc một nhanh, liền ngay cả thần thức điều thúc ra truy đối phương.
Khoảng cách thu hẹp còn ba mét, Lê Uyển trong tay trường kiếm liền lập tức chém ra, kiếm khí cắt ngang qua đi, đem kia đạo nhân ảnh trảm thành hai nửa.
- What ?
Lê Uyển ngẩn người.
Không có máu tươi, không có tiếng kêu thảm thiết.
Nàng nhìn chăm chú không liếc mắt một cái, cái bóng đen kia, thế nhưng là một con bù nhìn rơm.
Ngẩng đầu lên thấy, Lê Uyển phát hiện là một con chim trắng lớn, dùng dây thừng treo một cái người bù nhìn, đem nàng câu dẫn lại đây?
Lê Uyển ngay lập tức thấy được có gì đó không đúng, nàng ý thức được mình vừa mắc bẫy, là dụ hổ rời hang.
- Khốn khiếp bị âm !
Nàng lập tức liền nổi giận, nhanh chống lao về hướng nhà giam, nhưng vừa bước chân đi được vài bước thì.
Ầm !
Mặt đất liền sụp xuống một cái hố.
- Hừ, liền một cái bẫy !
Lể Uyển hừ lạnh một tiếng, chân giậm mạnh xuống dưới, cả người bay lên hư không.
Nàng lại lần nữa lao đi, nhưng cũng như trước đi không được vài bước liền nghe ong một tiếng. Sắc mặt tối đen.
- Giam Cầm trận pháp.
Lê Uyển sắc mặt khó coi cực điểm, nàng đem trường kiếm rạch phá lung tung, tìm ra cách phá trận.
. . .
Giờ khắc này, đám binh lính chịu trách nhiệm trong coi Vũ Mạn, cũng đứng vòng quanh nhà lao.
Một tên lính trong số đó bổng nhiên rời khỏi hàng ngũ, tiến về một cái cây trước mặt, hắn dường như là muốn đi vệ sinh.
Hưu !
Đúng lúc này, một đạo bóng trắng lướt qua tên lính, vô thanh vô tức.
Ong !
Âm thanh kim loại vang lên, một ánh kiếm lóe lên rồi biến mất, quay lại thì chỉ thấy tên lính đang chuẩn bị kéo thắt lưng xuống kia, đầu lâu đã biến mất.
Ầm !
Tên lính bị mất đầu liền ầm vang ngã xuống tạo ra sự chú ý cho đám người còn lại. Những tên binh lính kia nhìn qua thấy người lính nọ đâu lâu không còn, nằm lạnh trên đất liền hoảng sợ.
Nhưng bấy giờ, Lê Kha liền giơ ngang trường thương, sắc mặt lạnh lùng.
- Là địch tập, các ngươi không được chạy, chuẩn bị nghênh chiến !
Ầm !
Bổng nhiên một khối hỏa thạch đường kính 10cm bất chợt lao đến, bạo tung chổ đứng mấy tên lính, bụi cát bay mù mịt!
- Tiểu tử, ta giúp ngươi thu hút tầm nhìn cùng giết đám ngoài này, ngươi nhanh chân vào bên trong cứu người.
Võ Nguyên đứng ở một điểm mù nào đó truyền âm tới Lý Mặc, chỉ nghe Lý Mặc đáp.
- Nhờ cả vào người, Sư Tôn !
Bụi đất chốc lát liền tán đi, đám binh lính đều tế ra vũ khí lao lên, chỉ thấy lúc này, một con gà cực kỳ to lớn với bộ lông cam đỏ, đứng nhìn bọn hắn.
Nhóm này lướt sơ qua thì có 14 người tính luôn đã chết là 15, trong đó có một hóa đan 1 trọng, 3 nhân linh, cùng 10 cái thông huyết 4 đến 7 trọng.
Võ Nguyên liền mở ra hai cánh bay lên, trong miệng lập tức ngưng tụ một viên hỏa đạn, hỏa đạn lần này kích thước khá nhỏ chỉ cở một lóng tay, ầm vang bắn xuyên thái xương của một tên lính.
Tên lính đó tại giữa trán vùng thái dương, hiện ra một cái lỗ lớn, màu tươi không ngừng trào ra, khí tức cấp tốc đông lạnh ngã xuống mà chết.
Đam binh lính lại thấy một màn, tay điều có chút run lên nói.
- Cmn, một con gà lớn.
- Ta thiên, từ lúc nào mà gà có thể mạnh đến như vậy.
Xoạt !
Trường thương kẻ ngang đi ra, Lê Kha ánh mắt lạnh lùng, thần sắc khó coi nhìn con gà phía trước, ngữ âm có chút trầm.
- Kê chi vương giả, đây là một đầu yêu vương !
-----------
địa điểm nhà lao cách khá xa chổ ở của đám người buôn nô lệ nên bị tập kích một lúc sau mới phát hiện. :)))
mai đi học lại, nên sẽ ko up chương, tối thứ 6 up nhé . tks mấy đh đã ủng hộ tui