Đường lớn của Vạn Thú thành, một đoàn người mặc quân phục cùng một chiếc xe tù bằng gỗ, không nhanh không chậm đi tới, hướng đến Hội buôn nô lệ phân đà.
Phía trước, một người nữ tuổi chừng 30, tướng mạo xinh đẹp, ngũ quan sắc sảo, đôi môi cánh sen, nàng là đội trưởng thủ vệ của thành, Lê Uyển.
Lê Uyển ngồi trên lưng ngựa điểu khiến nó tiến về phía trước, xe tù chạy theo phía sau, một người ăn mặc quần áo đơm sơ nữ hài đang ngồi ở lồng gỗ, mặt xám như tro tàn, hai mắt đỏ ửng, từng hạt lệ theo mỹ miều gương mặt lăng xuống.
Một người nam tử cũng chặc tuổi Lê Uyển, tướng tá to cao, làn da ngâm đen, gọi là Lê Kha phó đội trưởng, cũng là Lê Uyển em song sinh. Lê Kha liền ngồi ở ngay bên cạnh lồng sắt, cầm một cây thương không ngừng lau chùi, mặt sau đám binh sĩ nhịp bước đều đi theo cổ xe tù.
- Tiểu Kha, ngươi thử nói xem tiểu nha đầu này rõ ràng tướng mạo chỉ thuộc thượng phẩm, làm sao lại được Văn đại nhân xem trọng đến vậy ?
Đang điều khiển ngựa phía trước, Lê Uyển trong lòng đối với thiếu nữ bị giam trong lòng dâng lên chút nghi hoặc, quay đầu ra sau, nhìn thoáng qua, cười hỏi.
- Ha hả, tỷ tỷ tính hai chúng ta là tỷ đệ, ta liền không dối gạt ngươi, nữ hài ở bên trong lòng giam, chính là vạn năm có một Lưu Ly chi thể.
Lê Kha tạm dừng lau chùi trường thương, nhìn qua Vũ Mạn một cái, đạm mạt cười nói.
- Lưu Ly chi thể ? Là Cửu Huyền Lưu Ly.
Lê Uyển mặt lộ vẻ vẻ mặt lộ ra kinh hải.
Nàng tuy chỉ mới hóa đan 1 tầng, sinh hoạt chủ yếu là qua lại giữa 1 2 tinh trì, nhưng đã từng nghe nói đến một số cái kinh khủng thể chất, trong đó có Cửu Huyền Lưu Ly, chính là bất kể tu luyện giả nào cũng ham muốn đến đỏ mắt cực phẩm lô đỉnh, chỉ cần lẫn nhau giao hợp, là có thể không ngừng từ nhà gái trong cơ thể cướp lấy tinh nguyên, tu vi một bước lên trời.
Đối với tà dị công pháp của nam tu mà nói, nữ tử sở hữu Cửu Huyền Lưu Ly chính là so với ngũ tinh công pháp còn muốn quý hơn.
Văn Quý tuy không có tu luyện loại này công pháp, hắn cũng không muốn dùng Vũ Mạn, mà Cửu Huyền Lưu Ly thể chính là báu vật, đem bán đi ắt hẳng có thể đem về vô số tài bảo, e sợ cao 6 7 tinh công pháp cũng có.
- Thì ra là thế, khó trách Văn Quý đại nhân cùng thành chủ đại nhân sẽ hưng phấn.
Lê Uyển hít sâu mấy hơi thở, trong lòng cũng sinh ra một cái gì đó gọi là ham muốn.
- Kia đương nhiên, đệ không nghĩ tới, theo lệnh ra ngoài áp giải người về, mà lại gặp ngay người mang trong mình truyền thuyết thể chất.
Lê Kha lại liếc nhìn Vũ Mạn, cười lạnh nói.
Rồi hai người tiếp tục áp giải Vũ Mạn tiến đến hội buôn nô lệ phân đà.
. . .
Một đoạn thời gian sau.
Đoàn người đi đến một cánh đồng lớn, chỉ cần băng qua cánh đồng này nữa là đến nơi.
Đoàn người đi mà không hề có chút gì gọi là cảnh giác, cứ ung dung mà đi chẳng lo sợ cường địch tập kích.
Phía trước một cây đại thụ to lớn tỏa bóng mát cả một phần đường đi, phía trên cây có 3 cặp mắt đang quan sát nhất cử nhất động của đám binh sĩ thành trì này.
Ba đôi mắt nhìn nhau gật đầu.
- Hai người các ngươi lát cứ dựa theo kế hoạch mà làm, không cho phép xảy ra bất kỳ sai lầm nào.
- Rõ !
- Minh !
Ba đôi mắt này chính là nhóm của Võ Nguyên.
. . .
Tại một canh giờ trước, thượng lưu con sông.
Võ Nguyên bị Lý Mặc làm cho á khẩu một buổi, chỉ vì hắn "không ăn được me liền nói me chua".
Lý Mặc đội Võ Nguyên trên đầu, bên vai còn mang lên bạch tước hướng thôn làng bên dưới đi xuống.
Xuống dưới lúc, một cảnh tượng đau lòng đập vào mắt 3 người, ngôi nhà tranh đã bị thiêu rụi, mảnh đất bên trên chỉ còn lại đống tro tàn. Xung quanh đó, máu tươi lúc trước đã hoàn ngấm vào đất, nên đất hiện lên một màu đỏ sẫm, thi thể của mấy tên gia nô dường như cũng được dọn dẹp sạch.
Trước khuôn viên đó, một người trung niên nam nhân, cả người đầy thương tích, thân thể không đứng dậy nổi, chỉ có thể năm đó mà trên đôi mi tuôn ra nước mắt nghẹn ngào. Người đàn ông này tên Vũ Hùng phụ thân Vũ Mạn , Vũ Hùng bị Mạnh Cốt tung cho một đá, dẫn đến xương trên cơ thể gẫy đứt nhiều đoạn, không thể nào cử đọng nổi.
Hắn nhìn thầy ngôi nhà bị người ta cho đốt cháy mà lòng nghẹn ngào nước mắt, hắn nhìn thấy con mình bị người ta bắt đi mà bất lực không thể ngăn cản.
Hắn hận bản thân vô dụng không làm được gì, mà chỉ có thể nằm trên mặt đất mà gào khóc.
- Di Nhi ta xin lỗi muội, . . . Tiểu Mạn phụ thân xin lỗi con, phụ thân bất tài vô dụng !
Các thôn dân dứng phía xa nhìn Vũ Mạnh, nhìn con gái hắn bị bắt đi, nhìn nhà hắn bị thiêu rụi chỉ còn tro tàn, mà không giúp gì, chỉ yên lặng lắc đầu, rồi lần lượt bỏ về. Họ chỉ là người dân bình thường không hơn không kém, không thể nào đối đầu với những kẻ tu luyện được, hơn nữa còn là tiên thiên, bọn họ còn muốn sống, chưa có muốn chết mà đi chọc giận Mạnh Cốt.
Đợi dân làng ai về nhà nấy hết, Lý Mặc liền tiến lại chổ Vũ Mạnh. Hắn ngồi xuống kế bên Vũ Mạnh, vỗ vai lão mấy cái ra sức an ủi.
- Vị bá phụ này, xin người đừng đau lòng nữa !
Cảm nhận được một con bàn tay ấm áp đặt lên vai, Vũ Mạnh sững sốt quay sang nhìn Lý Mặc.
- Là ngươi !
Vũ Mạnh dường như nhận ra Lý Mặc, hắn nhìn Lý Mặc nói giọng oán trách.
- Ngươi lúc nãy giết đám người kia, làm sao không cứu con gái ta, làm sao lại biến mất mà không cứu lấy con gái ta ?
Lý Mặc trong lòng cực kỳ khó chịu, hắn đồng cảm với Vũ Mạnh, khuôn mặt rũ rượi, giọng nói oán trách bản thân.
- Là lúc nãy ta không tốt ! Ta không để ý đến con gái của ngài, thành thật xin lỗi.
Vũ Mạnh nghe vậy liền nổi giận, nắm lấy cổ Lý Mặc nói.
-Ngươi xin lỗi còn có lợi ích gì ? Con ta cũng đã bị người khác mang đi rồi.
Lý Mặc càn nghe càng ấy nấy. Hắn liền đối với trung niên nam tử xin lỗi lần nữa rồi đứng lên rời đi. Trước khi đi còn lưu lại câu nói.
- Thúc Thúc yên tâm, ta chắc sẽ đem nữ nhi của thức trở về an toàn!
Sau đó hắn liền biến mất, trên đường đi nghe theo Võ Nguyên sắp xếp kế sách, cướp người!
. . .
Trở lại hiện tại.
Đoàn xe tiến đến rất gần chổ bọn người Võ Nguyên tập kích, chính là một ngay tại thời điểm bọn họ định xong lên cướp người thì.
Một cổ uy áp tràng đến, một nữ nhân ăn mặc trắng tinh trường bào, dáng người đẩy đà, gương mặt xinh đẹp sắc sảo, đặc biệt là đôi mắt to tròn cùng với lam sắc đồng tử. Nữ nhân này ngay lập tức buông xuống phía trước đoàn người.
Lý Mặc nhìn xuống một màn không khỏi kinh ngạc, tất cả đoàn người điều dừng lại, đối với nàng ta quỳ một chân thi lễ.
Phía dưới lúc này.
Lê Uyển quỳ một chân dưới đất, đầu cúi thấp.
- Tham kiến Hoa đại nhân! Thuộc hạ theo lệnh của thành chủ đại nhân đem thiếu nữ phía sau đến, thỉnh đại nhân nhìn tới!
Chỉ thấy người tên Hoa đại nhân này, phất tay một cái nói.
- Tốt ! Các ngươi đem người đưa đến chúng ta phân đi!
- Rõ !
Đám người lập tức hô lớn một tiếng rồi đứng dậy, tiếp tục tiến về hội buôn nô lệ phân đà.
Võ Nguyên sắc mặt cực khó coi nhìn tới nữa nhân phía dưới, kẽ nói :
- Hư thiên trung kỳ !
Võ Nguyên tiếng nói vừa ra làm cho Lý Mặc cùng Bạch Tước kinh hãi tột độ.
Lý Mặc cả người run lên.
- Sư tôn ! Người không lầm chứ ?
- Không lầm, là hư thiên trung kỳ ?
- Là hư thiên cường giả thì kế hoạch của chúng ta làm sao thức hiện?
Võ Nguyên sắc mặt tối đen cực độ, buôn xuống phần nào đó thần thức che đậy khí tức nói.
- Nếu ngươi muốn chết thì cứ lao lên, vi sư không cản ngươi, cùng lắm thu 1 cái đồ đệ mới làm tay chân.
Lý Mặc cười khổ nói.
- Vậy liền từ bỏ nhiệm vụ, đồ nhi cũng chưa muốn chết !
. . .
Đám người nín thở ngưng thần chờ đợi, hư thiên cường giả kia rời đi.
Đứng đó một lát ruốt cuộc nàng đi, nhưng trước khi đi, nàng lại hung hăng đánh ánh mắt lên hướng mà Lý Mặc đang trú.
Ánh mắt hung quang, làm cho Lý Mặc toát hết cả mồ hôi hột, thân thể không khỏi run lên dữ dội.
Người phụ nữ được gọi là Hoa đại nhân kia, nâng lên nụ cười diễm lệ, động lòng người nói.
- Con chuột nhỏ, đừng có nghĩ đến chuyện tập kích nữa, hên cho ngươi là bản tiểu thư đang vui, nên ngươi mau rời khỏi đây đi.
Nói xong nàng liền biến mất, không còn dấu vết.
Võ Nguyên liền tại trên đầu Lý Mặc, sắc mặt càng lúc càng tối !
Tập Kích gần như tthành công thì lại thất bại !