Trải qua phạt cốt linh dịch, đón phạt cốt tủy, Lý Mặc dường như thay đổi thành người mới, da dẻ trắng trẻo, bắp thịt căn chắc, đặc biệt khuôn mặt cũng biết đổi trở nên anh tuấn lạ thường.
Lý Mặc tẩy trần đã xong, liền chạy lại chổ Võ Nguyên, hai tay vuốt khuôn mặt nói.
- Sư tôn ! Người thấy ta thế nào ? Có phải là so với trước đẹp trai hơn hay không ?
Võ Nguyên không có biểu đạt gì, chỉ hướng đầu hắn bay lên.
- A ! Không phải chứ, lại đáp trên đầu !
Lý Mặc phần đầu nặng nề, tỏ thái độ.
Võ Nguyên nghe ngữ khí của Lý Mặc, liền mổ mạnh một phát vào đầu hắn.
- Làm sao ? Không thích ?
Lý Mặc bộ mặt liền tỏ ra uể oải.
- Không phải, đồ nhi liền không có ý đó.
- Cô gái lúc nãy đâu ? Làm sao ngươi không cứu về ?
Võ Nguyên đạm mạt nói, bạch tước đang bay phía bên kia ánh mắt cũng không khỏi mong đợi nhìn hắn.
Lý Mặc chỉ biết cười ngượng!
- Lúc nãy sư tôn chỉ nói, giết mấy tên kia thôi ?
Cốc !
Nói đến đây, bạch tước liền hung hăng mổ vào đầu hắn, rồi "minh" một tiếng, tỏ vẻ tức giận.
- Cái này không phải tại ta, là do sư tôn không có kêu !
Lý Mặc sắc mặt ái oan nói.
Võ Nguyên liền giơ lên 1 cánh.
- Được rồi vậy xuống dưới cứu con bé đó thôi.
Lý Mặc liền sửng sốt.
- Sư tôn ? Chẳng phải người nói bên đó có hai tiên thiên cường giả, chúng ta làm sao cứu ?
- Hừ! Nắm đấm không thể giải quyết mọi vấn đề, đôi khi chúng ta phải động đầu óc, mới có thể. Nếu ta đoán không lầm con bé kia tiếp theo, chắc chắn sẽ được mang đi bán đấu giá!
Võ Nguyên hừ lạnh nói.
Lý Mặc ngốc trệ.
- Bán đấu giá ?
Võ Nguyên chậm rãi nói, giải thích.
- Lúc nãy ta quét thần thức đến con bé thì cảm nhận được, một cổ hơi thở đặc biệt, nếu đoán không lầm thì con bé đó sở hữu Cửu Huyền Lưu Ly thể chất.
- Cửu Huyền Lưu Ly ?
Lý Mặc khuôn mặt biểu hiện so với nãy càng ngốc.
Võ nguyên lại truyền âm lần nữa.
- Cửu Huyền Lưu Ly thể, chính là hiếm thấy nhất thể chất, tốc độ tu luyện cực kỳ nhanh, cực kỳ thích hợp làm lô đỉnh tu luyện ! Toàn bộ tu luyện giả hầu như mong muốn đạt tới.
Lý Mặc minh bạch, khuôn mặt cười tà.
- Vậy nếu ta có thể đoạt đến cô gái kia thì có thể, có thể... hà hà !
Cốc !
Nhìn thấy Lý Mặc biểu hiện Võ Nguyên không khỏi nổi giận, cái mỏ hướng xuống mổ mạnh vào trán Lý Mạc.
- Cmn, ngươi dẹp ngay cái ý nghĩ đó, kẻ tu hành không thể tham luyến ái dục, nếu không sẽ phá hổng căn cơ.
Lý Mặc tay vịnh trán, khuôn mặt đáng thương.
- Đồ nhi lại cảm thấy ngược lại , phàm là người thì không ai lại không ham muốn chuyện đó nga !
Võ Nguyên phẩn nộ nói.
- Ngươi tuổi nhỏ, đầu óc toàn tà dâm ! Không thành đại sự. Ta là cảnh cáo ngươi, loại người như ngươi ở tu chân giới chắc chắn sẽ bị thiêu chết !
Lý Mặc lúc này, liền sững sốt.
- Bị thiêu chết ?
Võ Nguyên cười lạnh.
- Ngươi cứ suy nghĩ đến chuyện đó suốt, thì tu hành chắc chắn sẽ bị tẩu hỏa nhập ma, linh khí khối loạn, sẽ đốt chết ngươi !
Lý Mặc bổng đáng một cái rùng mình.
- Nghe lời sư tôn không sai, đừng nghĩ đến những cái thứ tà dâm đó, với tiềm chất của ngươi hiện tại cộng thêm ta trợ giúp, phi thăng là chuyện sớm muộn.
Võ Nguyên ngửa mặt lên trời, biểu thị sự kiêu ngạo.
Lý Mặc nâng cằm lên suy nghĩ, bổng nhiên cười gian nói.
- Sư tôn, người cũng đừng như vậy ! Không ăn được nho thì bảo nho chua !
Võ Nguyên nghe xong dường như hiểu ngay ý Lý Mặc nói, liền phẩn nộ quát.
- Tiểu súc sinh, im ngay !
- Người mới súc sinh !
Lý Mặc cả gương mặt điều hiện lên gian sảo chi sắc.
Võ Nguyên lúc này liền lâm vào trầm mặt không nói gì...
- Ha ha !
Lý Mặc liền cười gian mấy tiếng, sau đó cũng im lặng, dù sao biết thành một con gà, không thể nào hưởng thụ được nhân gian khoái lạc, thì bảo sao không giận.
----------
chương này viết khá faid mấy đh chịu khó đọc!